Tà Minh Chi Giới

Chương 163



Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

"Không sai. Kiếm trận của Thanh Linh là Vạn Kiếm Phi Thiên, còn kiếm trận kia của Hoa Ngưng, là lấy con rồng này làm trung tâm rồi triển khai Băng Tiêu Trận Pháp, hai người đều tràn ngập sát khí. Chẳng qua ban đầu Thanh Linh đã tới thuỷ tổ, kiếm trận uy lực không gì địch nổi. Hoa Ngưng bây giờ tu vi chỉ ở tôn cấp, lấy lực lượng tôn cấp triển khai kiếm trận tất nhiên không uy mãnh như trong tưởng tượng, nhưng đối phó với Liệt Phong, ta nghĩ đã đủ." Dịch Tâm niệp Phật châu, trong lòng ẩn ẩn lo lắng.

Nếu sự tình cứ tiếp tục phát triển, hắn căn bản không lo lắng Thiên Huyền Môn sẽ bại, lo lắng duy nhất chính là oán khí trong cơ thể Mộc Thủy Vân, chiều nay thấy nàng, nội tâm khiếp sợ không gì sánh nổi, không nghĩ tới Huyết Phật châu đó đã hóa thành một phần thân thể nàng, khó mà cắt đứt, nhìn màu tóc và đường viền biến hóa, rõ ràng vào tà đã sâu, nếu không có một thân tiên lực chống lại oán khí, sự tình sẽ trở nên càng vướng víu.

Nhất định phải tinh chế cỗ oán khí kia, một khi để oán khí có cơ hội lợi dụng, xâm nhập linh thức, Mộc Thủy Vân sẽ không khống chế được nó, chỉ có thể chìm nổi trong tà hải mênh mông, hơn nữa hắn còn hiểu rõ một chuyện, liên quan đến số mệnh của Huyết Phật châu, cùng kiếp trước của nó.

Hai vệt sáng tím phịch một tiếng đáp xuống sau lưng mọi người.

Tuyết Phong ánh mắt thâm thúy, không cần nhìn cũng biết là ai.

Mộc Thủy Vân quay đầu lại nhìn, vui vẻ nói: "Sư phụ! Huyền Ẩn tiên tôn!"

"Sư tôn!" Mặc Thiên kinh hỷ.

Đệ tử Thiên Huyền Môn lập tức hướng nam tử tiên phong đạo cốt bái tạ: "Cung nghênh sư tôn!"

Âm thanh đồng loạt rung động, Thanh Vũ Lâu bên kia lại không sức lực, Mạc Vô Hoan kiêu ngạo, gắt gao nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, không nghĩ tới Huyền Ẩn sẽ trở về, thật sự là thất sách.

Huyền Ẩn trường chỉ hư phù, các đệ tử bị một luồng nhu lực nâng lên, đều đứng thẳng dậy.

Huyền Ẩn nhìn hai người đang kịch liệt giao chiến, Băng Long uy vũ nhiếp hồn khiến hắn cực kỳ giật mình, không nghĩ tới trong môn phái còn có nữ đệ tử thiên phú như thế, là muốn đạt đến trình độ của Thanh Linh sao? Vô cùng nhuần nhuyễn Băng Tiêu Kiếm Pháp, so với mấy đệ tử ở thượng giới khác, tư chất của Hoa Ngưng càng thích hợp tu luyện kiếm trận.

Tử Vân Trúc nghiêm túc nói: "Thủy Vân, sư phụ hiểu rõ chuyện ngươi cần làm, liên quan tới Linh hồn nguyên châu, chúng ta sẽ bàn sau, ngươi trước tiên theo ta trở về."

Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, có thể đừng nói câu này vào mỗi lần gặp gỡ không? Chúng ta hiếm khi gặp nhau, ngài cứ muốn mang ta về. Nếu ngài đã biết Linh châu quan trọng với ta, thì đừng ngăn cản ta."

Tử Vân Trúc cụp mắt, tiến đến bên tai nàng nói nhỏ: "Ta hiểu tâm tư của ngươi, chuyện Lâm Pháp ta nhất định cho ngươi công đạo. Lẽ nào ngươi không muốn Tuyết Phong cô nương thoát khỏi nỗi thống khổ? Thiên Sơn quyết chiến náo động lớn như vậy, ngươi chỉ giấu được nhất thời."

Tuyết Phong kéo Tử Vân Trúc ra, một tay nắm Mộc Thủy Vân, độ cong bên môi lạnh xuống: "Có lời gì thì nói ở đây được rồi, dựa vào gần như vậy làm chi?"

Tử Vân Trúc ngượng ngùng nở nụ cười: "Là ta không chú ý đúng mực, lần sau sẽ không."

Mộc Thủy Vân từ kinh ngạc tỉnh táo lại, một phát bắt được Tử Vân Trúc vội la lên: "Chẳng lẽ Thất Tiên Phong có biện pháp?"

Cảm thụ tầm mắt Tuyết Phong lạnh lùng, Tử Vân Trúc vội vã tách ra, nghiêm mặt nói: "Thủy Vân, ngươi phải tin tưởng sư phụ."

"Được! Ta theo ngài đến Thất Tiên Phong!" Mộc Thủy Vân ngưng trọng nói, cách đêm trăng tròn tháng sau còn bảy ngày, nếu có thể tìm được biện pháp, giải trừ Tuyết Phong thống khổ, nàng tình nguyện thử một lần, chỉ cần Tuyết Phong không chịu đựng linh hồn xé rách đau đớn, bất luận núi đao biển lửa, nàng đều muốn xông vào một lần, huống hồ chỉ là đi Thất Tiên Phong mà thôi.

Tuyết Phong yên lặng nhìn nàng, một lát sau thì thở dài.

"Thiên Huyền Môn có Huyền Ẩn tọa trấn, căn bản không cần lo lắng, các ngươi cứ theo ta đi." Tử Vân Trúc ngưng tụ một pháp ấn, một đoàn tử quang mãnh liệt đem ba người bao ở trong đó, phịch một tiếng, khí lực đẩy ra, ba người đã biến mất.

Ầm một tiếng! Chân trời bị thân thể Bàn Long nhiếp hồn bao phủ, Hoa Ngưng để kiếm trước ngực, chỉ nghe nàng kêu một tiếng, vô số băng hồn phi kiếm từ bốn phương tám hướng vọt tới, lấy Băng Long làm trung tâm hình thành một kiếm trận tuyệt diệu.

Mũi kiếm lăng lệ vô hạn lệ mang từ trong tầng mây tuôn ra, lúc Liệt Phong kinh ngạc, nhanh chóng xuyên thấu Hoả Phượng diễu võ dương oai, một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng núi sông, ánh xạ mặt nạ quỷ dị của Mạc Vô Hoan càng thêm âm lệ dữ tợn, ván này, Thanh Vũ Lâu lại thua...

Khói tiên tràn ngập mỗi ngọn núi, hình tam giác tinh xảo rộng rãi, nước biển phía dưới như bị một nguồn sức mạnh khống chế, chia làm vài cỗ truyền vào trong núi, lúc ẩn lúc hiện, có thể ngửi thấy khí tức thanh tân ngọt ngào, khiến người ta tinh thần thoải mái.

Ba chùm ánh sáng dừng lại giữa không trung, ba đóa tử vân nâng ba dáng người duyên dáng, nhìn xuống toà tiên phong đồ sộ lớn lao.

"Quả thật nghe danh không bằng gặp mặt. Núi cao hai bên vây quanh toàn bộ Bắc Hải, cây lá xanh mướt, mùi hoa thoải mái. Ba toà tiên phong tụ thành một thể lơ lửng giữa trời, như núi trong mây. Bầu không khí ảo diệu, giống như tiên cảnh." Mộc Thủy Vân nhẹ giọng cảm thán, mắt thấy là thật, cảnh vật Thất Tiên Phong vượt xa cảnh giả tạo trong phim tiên hiệp truyền hình: "Tây Sơn Phật tổ miếu, Bắc Hải Thất Tiên Phong, thực tại diệu tai."

Tuyết Phong khẽ vuốt đuôi lông mày, hiếm khi bị mỹ cảnh thế tục mê hoặc như nàng, cũng không thể không cảm thán từ đáy lòng: "Nơi này xác thực rất đẹp."

"Nơi này chỉ là biểu tượng, chân chính đẹp là nội tại a." Tử Vân Trúc khẽ cười một tiếng, ba người cùng bay vào bên trong.

Thất Tiên Phong vô cùng khổng lồ, chu vi nghìn dặm đều bố trí một tầng trận pháp tiên linh, phòng bị ngoại nhân xông vào.

Bắc Hải gió êm sóng lặng, dưới ánh mặt trời, mặt biển tĩnh lặng nhấc lên bọt nước, sóng nước lấp loáng, linh tinh tô điểm xán lạn tuyệt thế, thoáng chốc từng con từng con cá chép kim quang phiên vọt, ánh sáng lóa mắt hiển hiện vẻ đẹp mông lung huyễn mỹ.

Khí tức thanh nhuận nhào vào chóp mũi, Mộc Thủy Vân tao nhã đi trên mặt đất, quan sát từng tiên thụ sầm thiên tế nhật, trên cây kết quả không phải nhân sâm, mà là một loại Bích Thuý hiếm thấy.

"Bích Ngọc Thụ thượng cổ, ngọc thạch kết ra có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Người bệnh lâu không khỏi nếu đeo ngọc thạch, có thể tẩy tủy kinh mạch, củng thể rắn phách, thuốc đến bệnh trừ không nói, còn có thể kiện não an thần." Tuyết Phong nhìn chằm chằm các ngọc thạch óng ánh loé sáng, chầm chậm nói: "Ngay cả Bích Ngọc Thụ cũng có thể lấy, Thất Tiên Phong quả nhiên sâu không lường được."

"Thiên hạ chỉ có này một cây Bích Ngọc Thụ, chính là thứ Thương đại ca yêu mến. Còn lấy được bằng cách nào, ta cũng không quá rõ ràng. Các cây khác dù phổ thông, nhưng cũng vì tiên khí tẩm bổ mà biến thành tiên thụ. Những tiên thụ này không nặng, thần kỳ nhất là nằm ngay giữa tiên trì. Tuy rằng nơi này kiến tạo trăm năm, nhưng tiên trì là dùng nước từ Bắc Hải tập hợp sức mạnh bảy người chúng ta, có thể tinh chế vạn vật." Tử Vân Trúc khẽ vuốt sợi tóc trước ngực, phóng tầm mắt qua, chỉ thấy nơi khói tiên nồng nặc có hai bóng người đi tới.

Mộc Thủy Vân đang cân nhắc công hiệu của tiên trì, lại nghe một giọng kinh hỷ truyền đến: "Thủy Vân! Ngươi thật sự đến rồi! Ta chờ ngươi, chờ đến hoa cũng úa tàn!"

"Xì xì..." Mộc Thủy Vân suýt chút nữa tắt thở, vì sao nàng có cảm giác như đang chơi cờ tỷ phú?

Khoé môi Tuyết Phong lập tức trề xuống, làm sao đến chỗ nào cũng đụng phải "người quen"? Mới vừa thoát khỏi Hoa Ngưng, giờ lại tới nữa, thật sự là trốn không thoát kiếp đào hoa.

Tử Vân Trúc ở một bên nhịn không được cười trộm.

Mộc Thủy Vân sờ sờ mũi, cười nói với Tuyết Phong: "Bằng hữu mà thôi."

"Ta cũng không nói gì a." Tuyết Phong bình tĩnh nhìn nàng, trong lòng buồn cười.

Mộc Thủy Vân ngẩn ra, gò má ửng đỏ dưới noãn dương càng kiều diễm, khiến Tuyết Phong không khỏi chăm chú nhìn thêm.

Giang Nam đến trước mặt Mộc Thủy Vân, mừng rỡ nhìn nàng, không biết nói gì cho phải, chỉ cần Thủy Vân bình yên vô sự tới nơi này liền tốt.

Tân Duyệt Tâm thầm nghĩ: "Thương đại ca ở Tiên Các chờ các ngươi."

Tiên Các, tên như ý nghĩa, chính là cung các thần tiên.

Sương mù mờ ảo, linh phong nhẹ thổi, xen lẫn mùi hoa thanh tân thư nhuận, nhàn nhạt lay động.

Bạch Ngọc Trì to lớn sôi trào tiên khí, trăm hoa nở rộ, đủ loại hoa cỏ kiểu dáng mỹ lệ tỏa ra trong sương mù mịt mờ, chỉ cảm thấy thời khắc này đặc biệt an lành thanh nhã, yên tĩnh mỹ hảo.

Đài ngọc, Mộc Thủy Vân đứng trên lan can, nhìn xuống tiên trì cuồn cuộn phía dưới, chỉ cảm thấy tiên trì này quá to lớn, bằng một sân banh không? Nó lớn hơn sân banh rất nhiều, một tia nghi hoặc ẩn ở đáy lòng, dựa theo sư phụ giải thích, muốn tinh chế oán khí trong cơ thể, nhất định phải ngâm toàn thân trong tiên trì, nhưng tiên trì này ở vị trí công cộng, làm sao có thể cởi quần áo tắm ở bên trong đây?

"Mộc cô nương, phong cảnh ở Thất Tiên Phong thế nào?" Thương Phong Dạ mỉm cười nhìn nàng, thái độ cực kỳ hữu hảo.

Mấy vị tiên tôn ngồi ở một bên, nhìn kỹ nàng nhất cử nhất động, đặc biệt là Lâm Pháp, gương mặt đó quả thật đen như than cốc, hai mắt mạnh mẽ trừng Mộc Thủy Vân, dáng dấp kia hận không thể nuốt sống nàng.

Một luồng khí u lãnh thoáng chốc tràn ngập bốn phía, Lâm Pháp theo bản năng run lập cập, Tuyết Phong chầm chậm nói: "Không biết chúng ta tới đây làm khách mời hay làm kẻ địch? Vẻ mặt Lâm Pháp tiên tôn đúng là giống y như thật a."

Lâm Pháp ngưng hô hấp, khuôn mặt gần như vặn vẹo, hắn đỏ mắt, muốn mở miệng lý luận, lại bị Diệp Cuồng Ca hét: "Không được vô lễ!"

Lâm Pháp đỏ mặt, ánh mắt âm trầm, không nói một lời.

Mộc Thủy Vân nhìn lướt qua vẻ mặt mọi người, cười nhạt: 'Thất Tiên Phong lấy Bắc Hải kiến tạo, quả thật ý nghĩa phi phàm. Nước biển lắng đọng nghìn vạn năm, hấp thu linh khí. Hơn nữa, ta nghe nói đáy Bắc Hải từng trấn áp một bảo vật, chính là thánh vật thượng cổ Bắc Lăng Thần Hỏa, trăm năm trước đã bị Thiên Huyền Môn Thanh Linh khế ước."

Mọi người ngẩn ra, nàng làm sao biết được? Ngay cả Tử Vân Trúc cũng hơi kinh ngạc, Thủy Vân làm sao biết thánh vật Bắc Hải?

Tuyết Phong hơi nhíu mày, đột nhiên đưa tay ra.

Trời ơi, Phong nhi đáng yêu quá, mỗi lần ghen lên là mỗi lần đáng yêu *cực phẩm nữ vương thụ*