Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 1: Xui xẻo người Xuyên việt



Gió đông gầm gừ thịnh nộ như đang muốn lật tung đại địa.

Sương lạnh tê tái thấm sâu từng ngõ ngách trong sơn thôn rách nát.

Đêm tối âm u, trong một căn nhà tranh cũ nát, một thiếu niên tầm 10 tuổi đang nằm co ro trên chiếc giường trải đầy rơm, chiếc chăn đơn bạc cùng mấy tấm da thú khô cứng dường như bất lực bảo vệ cậu bé trước cái giá lạnh ngoài trời đang không ngừng len lỏi qua các khe hở của căn nhà.

Chỉ thấy thiếu niên này khuôn mặt tái trắng, răng cắn chặt môi, ngũ quan vặn vẹo như đang chịu đựng nỗi đau to lớn. Một lát sau, hơi thở dần dần có tiết tấu đều đều, mí mắt khẽ rung nhẹ, người này mới chậm rãi mở mắt ra.

Xuyên qua.

Tiêu hóa trong đầu những mảnh nhỏ trí nhớ như đang cố quấy nhão nhoẹt bộ óc, Trương Hùng không thể không xác nhận một sự thật là mình xuyên qua.

Theo trí nhớ tiền thân, đây là một nơi gọi là Cự Liễu thôn, cái tên được lấy theo một gốc cây liễu trăm năm đầu thôn khi tổ tiên đến đây định cư đã tồn tại. Là một trong mấy nghèo đói thôn nhỏ xung quanh Hoàng Diệp trấn.

Nhiều hơn thông tin Trương Hùng cũng không thể tìm được vì cỗ thân thể này từ nhỏ chưa từng ra thôn, chỉ biết hiện nay phiến thổ địa này là do một quốc gia gọi Đại Viêm cai quản.

Tiền thân tên gọi Tống A Ngưu, cha mất sớm khi đi săn, mẹ vừa qua đời không được một năm. Gầy nhỏ thân thể phải tự gánh vác sinh hoạt vất vả, trời đông giá lạnh còn phải ra đồng kiếm ăn nên nhiễm phong hàn, không chống cự được đi đời nhà ma, chắp tay nhường thân xác này cho hắn.

Trương Hùng, hiện phải gọi là Tống A Ngưu cười khổ, không nghĩ mình xuyên qua. Hắn chỉ muốn giơ ngón giữa với lão thiên chửi thề.

Ông trời ngài tìm nhầm người đi, ta sống khá vô cùng. Không có nhu cầu cần chuyển kiếp a.

Ít nhiều hắn Trương Hùng làm một bác sĩ thẩm mỹ khá có tay nghề, thu vào khả quan. Qua mấy năm tích góp, đến bây giờ nhà xe đều đủ, tương lai một mảnh quang minh.

Đại lão thiên gia, ta còn không muốn chết nha. Mà nếu bắt buộc phải chết ngài cũng cho ta một cái sảng khoái chứ.

Trương Hùng hai mắt đẫm lệ gào thét.

Vốn hắn giúp một người đẹp làm qua thẩm mỹ, mọi việc đều rất thuận lợi. Sau đó theo thường lệ kiểm tra kết quả đánh giá hoàn mỹ, tâm tình thư sướng chủ và khách hai người cũng vui vẻ cùng nhau nói chuyện đến không tồi.

Hôm nay có rảnh rủ mỹ nhân đi ngoại ô dã ngoại, thuận tiện đánh dã chiến, nói chuyện nhân sinh lý thú. Hắn đã sớm chuẩn bị sung túc đạn dược, quyết tâm đến một trận thư hùng.

Ai ngờ mới chuẩn bị nhạc dạo, trời lại đổ mưa giông. Hắn đi ra cố định lều bạt thì bị một tia sét bổ trúng, sau đó bất tỉnh nhân sự, đến lúc có tri giác đã phát hiện xuyên qua đến đây.

Xuyên qua thì xuyên qua đi, còn mẹ nó cho hắn xuyên đến một tiểu thí hài mồ côi. Gia cảnh bốn vách, chỉ có một bộ quần áo mỏng miễn cưỡng che thân.

Theo trí nhớ, tiền thân từ nhỏ đến giờ không được mấy bữa được ăn no, vào mùa đông là thường xuyên chịu đói.

Cả thôn không ai biết chữ, liền chỉ biết khẩu khẩu truyền miệng, sinh hoạt lộ ra một cỗ quê mùa, lạc hậu.

Suy nghĩ miên man, một cơn đói quặn bụng truyền đến khiến Trương Hùng đầu váng mắt hoa. Mới nhớ đến cỗ thân thể này cả ngày còn chưa ăn gì, đói rét khiến hắn không còn sức trèo chống, vì thế mới chết cóng nơi này.

Đã bao lâu rồi chưa biết cảm giác đói?

Trương Hùng trong lòng đậu xanh rau má, đói đến mức dạ dày dính vào nhau như thế này thật là không còn gì để nói.

Cố nén thân thể không khỏe, hắn đi xuống giường bắt đầu lục lọi đồ ăn.

Mất cả buổi, hao phí hết chút sức lực cuối cùng mà cọng lông cũng tìm không thấy. Trương Hùng tâm sinh tuyệt vọng, thương hàn chưa khỏi khiến hắn run lập cập.

Ngay cả chuột cũng không thèm rình mò trong nhà này. Gián cũng không, cái gì cũng không, cái mạng nhỏ này cũng sắp không.

Sao ta đen đủi thế chứ.

Không thể làm gì hơn, Trương Hùng đành phải nhóm lửa đun một ấm nước, cố vét nốt chút hoàng muối trong nhà đổ vào. Hi vọng như thế có thể tăng thêm chút điện giải cho cơ thể.

Làm mấy bát lớn cho ấm người, đến khi trong bụng có cảm giác căng đầy hắn mới rúc lên giường, co ro trong đống chăn cùng da thú.

Ngủ là hiển nhiên không thể nào, ai biết được với tình trạng sức khỏe như này nếu ngủ liệu có còn tỉnh lại. Trương Hùng cố gắng tập trung suy nghĩ đánh lạc hướng cảm giác của cơ thể.

Có lẽ nước ấm khiến xua đi cơn đói lạnh, hắn cảm thấy thân thể có chút sức lực, đầu óc bắt đầu hoạt lạc nghĩ đến quy hoạch sau này.

Càng nghĩ Trương Hùng càng thấy mờ mịt vô thố, không biết bắt đầu từ đâu. Cỗ thân thể nhỏ xíu này lộ ra như vậy bất lực, gia cảnh nghèo hèn, đến việc đốt lửa sưởi ấm hắn cũng cần tính toán chi li vì mùa đông rất khó tìm củi.

Hoàn cảnh xã hội bây giờ hẳn là vào thời phong kiến cổ đại. Nói như thế 1 thân tay nghề phẫu thuật thẩm mỹ của hắn cũng là phế bỏ.

Công cụ dụng cụ không có hắn cũng phải quỳ. Thời này chỉ cần một vết thương nhỏ cũng có thể khiến người nhiễm trùng mà chết, hỏi ngươi có sợ hay không.

Cũng may tính cách lạc quan, đã không có đầu mối Trương Hùng cũng phải động viên mình cố gắng sống. Định ra mục tiêu học lấy cái chữ, sau đó thoát nghèo, tiến lên giàu có.

Với kiến thức vượt trội thời đại của mình hẳn thực hiện mục tiêu này không khó.

Khó là sống qua đêm nay đã.

Trương Hùng rùng mình run rẩy nghĩ. Mới qua một lúc, bệnh phong hàn lại có dấu hiệu tái phát khiến toàn thân hắn ứa lạnh.

Cho hết chỗ củi dự trữ vào đốt, sức lửa nóng rát mặt mới để hắn thấy khá hơn. Nhưng lúc này trong bụng cơn đói lại truyền đến, cồn cào, quặn thắt ruột gan.

Có lẽ ta là người xuyên việt xui xẻo nhất trên đời.

Chẳng lẽ xuyên qua thế giới này chỉ đến nhìn một lần rồi lập tức game over. Thật không cam lòng a.

Miên man suy nghĩ không biết ngủ lúc nào, qua hồi lâu, khi Trương Hùng đã mê man chìm vào giấc ngủ sâu, bỗng xung quanh cảm giác nghẹt thở, lạnh buốt truyền đến. Cả người như bị một đống băng cho chôn vùi khiến hắn giật mình bừng tỉnh.

Mơ hồ gian chỉ thấy một cái bóng mặt xanh nanh vàng, da dẻ ngũ thải ban lan đang đè lên mình, kề sát mặt hắn dùng sức hít hà.

Hấp diêm???

Mà còn bị như thế kinh tởm quỷ quái hấp diêm?

Trinh tiết miếu thờ dâng lên điên cuồng còi báo nguy khiến Trương Hùng kinh hãi gần chết, hắn cố lấy sức đẩy xấu quỷ kia ra hoặc la lớn lên nhưng chẳng làm nên trò trống gì, thân thể chỉ biết băng lãnh nằm im như không phải của mình.

Chẳng lẽ mình tèo rồi, không được may mắn chuyển kiếp nữa. Bây giờ đang ở địa ngục báo danh? - Trương bác sĩ tuyệt vọng suy nghĩ.

Nhưng làm sao khung cảnh vẫn còn như cũ, vẫn gian nhà tranh rách nát khi nãy hả. Hơn nữa tuy không thể cử động nhưng thực sự vẫn cảm giác thấy thân thể của mình nha.

Mượn ánh sáng của những đốm lửa le lói hắn tuyệt vọng nhìn con quái vật dí sát vào đầu mình, vươn chiếc lưỡi như những chiếc giác hút luồn qua lỗ mũi, miệng của mình, tham lam hút lấy.

Xong!

Mình chưa chết nhưng cũng là sắp chết, gặp quỷ câu hồn.

Mác đại thần, Lê Nin đại thần. Thế giới này thật sự có quỷ.

Mạng ta xong vậy. - Trương Hùng không cam lòng gào thét.

Đúng lúc này, trong đầu hắn có một chùm tia sáng bùng nổ. Hắn rõ ràng cảm nhận một thứ như tia sét màu sáng bạc trong đầu bỗng chốc lóe lên.

Một dòng điện nhanh chóng từ sâu trong linh hồn hắn chạy dài toàn thân, rồi ngược lại qua lỗ mũi, mồm tiến vào thân thể quỷ quái. Những chỗ tiếp xúc với con quỷ kia phát ra tiếng nổ lốp bốp.

Lôi điện là quỷ hồn khắc tinh câu này không giả, nó chỉ kịp kêu thé lên liền bị tia sét đánh xuyên qua, hóa thành những đốm sáng biến mất.

Lần nữa trọng hoạch tự do Trương Hùng vội vàng ngồi bật dậy, ôm lấy cổ họng thở hổn hển. Chưa bao giờ hắn thấy rằng việc thở cũng tốt đẹp đến thế.

Được một lúc lâu, hắn mới bình tĩnh lại cảm nhận trong cơ thể mình. Không biết lúc nào, trong thức hải hắn có một đoàn quang cầu màu sáng bạc bằng quả bóng đang lóe lên.

“Chẳng lẽ đây là Bàn Tay Vàng của ta”. - Một vị đọc truyện nhiều nên quen sáo lộ người xuyên việt kinh hỉ nghĩ.

Thật cẩn thận dụng tâm cảm nhận quang cầu. Đáng tiếc không có tin tức gì truyền đến, không phải hệ thống, không có hướng dẫn sử dụng. Dường như chỉ là một tia sét bình thường.

Lúc trước hẳn là bị thứ này đánh cho xuyên việt.

Phải có tác dụng gì chứ, chẳng lẽ chỉ có thể để đối phó với quỷ quái. Đây là bức ta đi làm thần côn sao.

Học bá tinh thần hứng thú tràn đầy, Trương Hùng dùng ý thức điều khiển quang cầu xem có hay không tạo ra tia sét.

Cũng không quá khó khăn, trên tay hắn mấy ngón tay lập tức lập lòe đốm lửa bạc.

Quả thật có thể được, có lẽ nào từ nay mình liền hóa thân thành Flash.

Hưng phấn Trương Hùng đi khắp phòng tìm mục tiêu thử điện năng uy lực, đáng tiếc đến con gián cũng tìm không thấy. Hắn chỉ có thể cố mà làm nhắm ngay con nhện đầu giường vươn ra những móng vuốt tàn ác.

“Đôm đốp”.... “lèo xèo”

Một dòng điện màu bạc nhỏ như sợi chỉ bắn thẳng vào nhện con. Nó bi ai run rẩy rồi nằm sõng soài trên lưới.

Trương Hùng dùng sức ngửi, vị thịt cháy thật sự rất nhạt. Xem ra uy lực cũng không lớn lắm.

Đang lúc hắn cảm thán, nhện con bỗng nhiên nhúc nhích chân đứng dậy. Ngơ ngác xoay đầu tìm kẻ thù, đợi không thấy ai mới hùng hùng hổ hổ trốn xuống gầm giường tìm chỗ ngủ.

F*ck!

Trương lão gia trợn tròn mắt.

Đậu xanh rau má, cả con nhện cũng điện không chết. Còn nghĩ làm Flash.

Về tắm rồi đi ngủ cho lành.

Thật chẳng lẽ chỉ có tác dụng với quỷ hồn, đối với sinh vật vô dụng.

Như vậy sau này gặp đám lưu manh bắt nạt mình chỉ còn có cách chịu đòn, một đời làm thần côn giả thần giả quỷ.

Trương Hùng không cam lòng tiếp tục nghiên cứu quang cầu, quyết tâm từ nó tìm ra một tác dụng hữu ích.

Đáng tiếc dữ liệu quá ít, nhìn lại quang cầu bây giờ, tuy không rõ ràng nhưng so với lúc trước hẳn nhỏ hơn một chút. Xem ra phát ra tia điện tiêu hao một phần năng lượng của nó, cần phải cẩn thận sử dụng.