Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 265: Huyền Vũ Sơn



Chú Kiếm Thành, Cự Kình Thương Hội.

Hay tin Tống lão gia đến đây, đích thân nơi này quản sự Vu Khiêm liền nhanh chân đi ra tiếp đón.

“Tống thiếu, ngài cái này một thân ăn mặc thật sự rất có sức sáng tạo!”

Nhìn thằng này bộ dạng, đội mớ tóc như gà bới, râu quai nón xồm xoàm, ăn mặc phóng đãng thô cuồng, hông lại treo lủng lẳng một thanh kiếm bé bằng cái bắp ngô như thế. Nín nhịn một hồi lão Vu mới tìm được mấy từ phù hợp phun ra, cũng không biết là khen hay là chê đây, dù sao Tống Khuyết cũng không ngại:

“Ha ha, Vu tiên sinh chê cười, chủ yếu là để che dấu tai mắt mọi người thôi.”

Cải trang như này có lẽ so với bình thường càng gây sự chú ý, nhưng những lời này Vu Khiêm cũng ngại ngùng nói ra, coi như không thêm để ý mời hắn vào trong phòng.

Nếm thử một ngụm trà, Tống Khuyết mới hỏi thăm:

“Vu tiên sinh, không biết trước đó ta nhờ việc kia đã có mặt mày?”

“Tống thiếu ngài tới vừa lúc, tối qua liền có tin tức truyền về.” – Câu nói đầu tiên đã để Tống gia tinh thần đại định, lão Vu lúc này tiếp tục:

“Theo như lời ngài miêu tả Huyền Vũ Sơn, nếu không nhầm vậy là một dãy núi tại Tang Khê Quận, tại khu địa vực giáp giới giữa Kiếm Nam và Sơn Tây hai đạo. Nơi này thừa thãi một loại khoáng sản quý gọi Huyền Vũ Thạch, rất nhiều hắc mỏ tại đó âm thầm khai thác, có lẽ bọn chủ nô dùng luôn cái tên đó đặt cho khu mỏ. Phù hợp với các điều kiện ngài đưa ra ta có thể 8 phần nắm chắc chính là ở đó không sai.”

Tám thành đã đủ, làm hết sức là được, Tống đại quan nhân cũng không yêu cầu quá xa vời, lúc này liền cùng đối phương chắp tay:

“Đa tạ Vu tiên sinh đã giúp ta đại ân!”

“Ha hả, Tống thiếu quá lời, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”

Không nói đối phương mang theo Hoàng kim Lệnh bài, chỉ bằng Tống Khuyết cái tên này, Vu Khiêm cũng là rất nguyện ý cho hắn thi ân đấy. Kẻ này trong giới trẻ bây giờ cũng là nổi tiếng, hơn nữa tiềm lực đã được Tuệ Vô thiếu gia kiểm chứng qua, Thiên Nhãn không phải nói chơi, riêng về nhìn người vậy là chuẩn cmnr, tương lai trở thành cường giả xác suất cỏ thể gần như chắc chắn đến 7, 8 thành, cớ gì mà không cố gắng kết giao.

Thu lấy Vu Khiêm đưa qua cặn kẽ tình báo, Tống lão gia cũng không vội vã việc gì tiếp tục cùng hắn hàn huyên trên trời dưới đất, vui sướng nhận lời mời dùng qua bữa trưa sau mới đứng dậy cáo từ rời đi.

Qua Vu Khiêm trần thuật, hắn cũng nghe ngóng được ngày đó tại Chú Kiếm Sơn Trang đầu đuôi câu chuyện.

Đêm đó Tống Khuyết cùng Ngân Giáp thi chạy chối chết khỏi Kiếm Chủng sau, tại Bạch Liên đám người dùng dã man thô bạo phương thức bạt miêu trợ trưởng, thanh kia cắm ở giữa Dung Nham Hồ kiếm cũng đã nhanh chóng thức tỉnh linh trí trở thành chân chính một thanh Thần Kiếm, hoặc phải nói Ma Kiếm mới đúng.

Lúc Ma Kiếm xuất thế cũng là lúc Ngọc Sơn Đạo Quan đám người tập hợp nhân thủ đầy đủ giết ngược trở về, hai bên khi đó đánh nhau có thể nói long trời lở đất. Tống Khuyết dù cách rất xa, tâm thần cũng tập trung vào cùng tiểu Thiên con hàng này giao lưu nhưng vẫn cảm nhận được mặt đất chấn động liên hồi.

Kết quả vậy coi như lưỡng bại câu thương, Ma Kiếm vào tay Bạch Liên Thánh Mẫu chiến lực tăng vọt, cùng Ngọc Hư Chân Nhân đấu cũng không phân ra trên dưới. Dưới trướng nàng một đám giáo đồ dù ở thế yếu hơn nhưng được cái hung hãn không sợ chết để bên kia người rất khó dây dưa.

Cuối cùng hai bên đều bỏ ra một cái giá lớn, thiệt hại không ít nhân thủ sau liền ăn ý thu binh rồi, nghe nói trận này chết không dưới 5 vị Nhất lưu, không biết Huyết Y lão huynh có may mắn góp mặt không nữa, đối với cái này Tống Khuyết dành cho rất lớn chờ mong.

Nhưng bằng thằng chó đấy khôn khéo tính cách cùng thủ đoạn phồn đa, chuyện này hẳn là không thể nào. Tống đại quan nhân cũng không nhiều hơn hứng thú nghe ngóng, trong ngày liền nhấc chân chạy về phía Tang Khê Quận.

......

Tang Khê Quận.

Làm Kiếm Nam, Sơn Tây hai đạo khu giáp giới, đáng tiếc chỗ này không có đại quan đạo trải qua, chỉ có sơn đạo hiểm trở thông thương sang hai bên, chính vì thế kinh tế cũng không được khá lắm. Lại nữa địa vực xa xôi hiểm trở, không có màu xít gì nhiều, quan phủ cũng lười được quản lý.

Cái này liền tạo điều kiện cho đám hắc đạo lộng hành, nơi đây ổ cướp có thể nói mọc lên như nấm sau mưa, diệt cũng không diệt hết được. Quan binh Kiếm Nam đến tiễu phỉ chúng liền chạy sang Sơn Tây, bên kia làm căng thì lại về Kiếm Nam, cứ thế dần dà triều đình liền nhắm một mắt mở một mắt, để đám này khí diễm càng ngày càng hiêu trương rồi, nghênh ngang khắp nơi chiếm núi mở trại.

Tống Khuyết cái này một thân Châu phi dân tị nạn bộ dáng vậy mà cũng bị đám ăn tạp kia để mắt, một đường tiến đến hắn cũng đã đụng độ đến 3 nhóm giặc cỏ, hẳn là đám này cơ khát khó nhịn gay lão định này sinh ý đồ đối hắn cướp sắc, dù sao trên người thằng này cái gì cũng không mang đấy, ngoại trừ một thanh kiếm nát.

Vì mình cúc hoa, Tống gia còn có thể làm sao? Tự nhiên là phải phấn khởi phản kháng đến cùng, tiểu Thiên Đao cái này thuần khiết đứa nhỏ lần này cũng được nó ba ba cho khai phong kiến huyết, uy vũ một hồi.

Thuận tiện thu đi một nhóm tinh huyết, Tống đại quan nhân liền vui vẻ lên đường.

Đợi đến Tang Khê Thành, tình hình cũng không khá hơn được bao nhiêu.

Dăm ba phút ngoài đường lại có người vác đao kiếm chém nhau, người sống ở nơi này nếu không có một thân bản lĩnh vậy cũng cần phải luyện ra được cho mình một cái thần kinh thép, không còn đem sinh tử để trong lòng.

Lộ lộ một thân cơ bắp chấn nhiếp đám con chuột âm thầm nhòm ngó, hắn mới có thể thư thản tìm một gian khách sạn trong thành tá túc một hồi.

Tiếp đó mấy ngày, Tống Khuyết chính là đâu cũng không đi, chuyên tâm dùng Tia Chớp điều tra xung quanh tình hình các khu hắc mỏ. Đến bây giờ, việc hẳn là cũng có chút mặt mày.

Tại đây hắc mỏ rất nhiều, nhưng lớn đến mức dám yên tâm sử dụng Lục giai võ giả làm cu li vậy hắn chỉ có thể tìm thấy một, đó chính là bên ngoài thành phía Bắc đi thêm tầm 50 dặm. Nơi đó đã có thể gọi thành một công trường, kiến trúc xây rất kiên cố, bảo vệ nghiêm mật, đám mỏ công vậy càng là đông như kiến.

Nếu tại nơi này còn không tìm thấy Dương gia tỷ muội nghĩa huynh, vậy Tống lão gia hắn cũng đành chịu, việc làm nến mức này đã là hết lòng giúp đỡ, Nguyệt Khuyết Các bây giờ công việc hẳn đang rất bận rộn đây.

Đã xác định được mục tiêu, Tống Khuyết cũng không thêm chần chờ. Tại trong thành tìm một cái quan tài làm chỗ ở cho Ngân Giáp huynh, lại mua thêm một đám thức ăn nước uống cho vào không gian, hắn liền âm thầm chạy ra Bắc môn đi tự hành dò xét.

......

Huyền Vũ mỏ,

Nằm trong một sơn cốc hẻo lánh, chỉ có một lối vào duy nhất chính là phải đi qua bên ngoài khe núi, hai bên vách đá dựng đứng, cao cả ngàn trượng, cực kỳ hiểm yếu.

Đây là một trong những sản nghiệp quan trọng của Sát Thần Tông, canh phòng tự nhiên nghiêm ngặt trùng trùng. Hơn nữa dựa vào thiên nhiên địa lợi, bọn họ chỉ cần bố trí một lớp tường thành chặn giữa lối vào, có thể nói nhất phu đương quan vạn phu mạc địch. Thiên quân vạn mã tới đây đồng dạng cũng phải nuốt hận mà về.

Tống Khuyết đã tới nơi này 3 ngày, hắn cũng không dám thực sự lại gần mà chỉ tìm chỗ ẩn nấp cách đó mấy dặm, hàng ngày dùng Tia Chớp hay tiện tay bắt được chim chóc bay vào trong cốc do thám tình hình.

Thực sự là không mấy khả quan.

Không nói xung quanh bao quanh sơn mạch không lối mà đi, bảo vệ tại nơi này một cỗ lực lượng cũng không thể coi thường. Một vị Thất giai Chân Khí Cảnh cao thủ cùng gần 200 người trang bị tinh lương, tính tình ác liệt, giết người như ngóe hung tàn võ giả.

Lại nữa chính là đám mỏ nô ở đây có đến cả nghìn người, tất cả đều được cạo trọc đầu, thống nhất cách ăn mặc, trên trán cũng bị người dùng sắt nung in một dấu ấn lên phá hết tướng. Muốn từ đám này tìm ra một người hắn cũng không quen vậy chẳng khác nào mò kim đáy biển, Tống Khuyết cũng bắt đầu cảm thấy đây là một nhiệm vụ bất khả thi.

Hơn nữa cũng chưa dám khẳng định vị kia Hổ Tử huynh đệ có chắc chắn ở lại đây, đại động can qua xông vào cứu người sau đó nhận ra là mình náo cái ô long vậy thì vui.

Tống lão gia cần phải quan sát nhiều hơn mới có thể đưa ra quyết định.

.......

Lúc này, ở trong khu mỏ.

Tống Khuyết phân hồn bám thân vào một con chim đang lạnh lùng nhìn xuống bên dưới hết thảy động tĩnh.

Mỗi ngày đến khi chiều tối, đám mỏ nô đều được lính canh áp tải lên trên mặt đất, tụ tập ở một chỗ sân trống nghỉ ngơi ăn uống.

Thời gian này, vị kia cao nhất quản lý, Nhất lưu cao thủ Tập đại nhân liền sẽ đến nơi đây lộ mặt một vòng, tất nhiên là không phải làm gì thăm hỏi động viên mệt mỏi nô lệ đấy.

Chỉ thấy giữa sân quỳ lấy một người, người này tay chân bị bốn đạo dây xích sắt đóng chặt xuống đất không thể hoạt động, nhưng dù có bị trói chặt như thế, hắn vẫn điên cuồng giãy giụa lấy, ánh mắt toát ra vô vàn sợ hãi thảm thiết cầu xin.

Xung quanh ngồi xa xa đám người chỉ đờ đẫn nhìn về bên này, cũng không có bất cứ một người nào động lòng trắc ẩn.

“Tập đại nhân, hôm nay chính là kẻ này không hoàn thành công việc.” – Một lính gác trông coi nơi này thấy thủ trưởng mình đến liền cung kính cúi người bẩm báo.

“Khặc khặc... rất tốt!” – Tên kia Nhất lưu cười rộ lên lạnh lẽo.

“Có làm một chút xíu công việc như thế cũng không xong, lão tử nuôi các ngươi vậy ngoài tốn cơm còn để làm gì.”

“Không! Đại nhân, xin tha cho ta một lần! Ngày mai, ngày mai ta sẽ gấp đôi lượng bù lại.”

Quỳ dưới đất người điên cuồng vặn vẹo khàn giọng xin, nhưng nhìn hắn thân thể xanh xao vàng vọt, tay chân loang lổ vết thương đang mưng mủ thối rữa, không một ai tin rằng người này có thể làm được việc đó.

Tập Cận cũng không tin, hắn âm thanh rét lạnh như cửu u địa ngục truyền tới:

“Vô tích sự người, chết!”

“Không!!!”.... “Chenggggg!”