Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 293: Chiến Mân Cống (Hoàn)



Làm người trong cuộc, đứng mũi chịu sào đối diện với Mân Cống cái này một đại chiêu, Tống Khuyết cũng cảm nhận được xung quanh khủng bố áp lực.

Cảm giác tử vong ập đến khiến hắn hai mắt bắn lên vẻ cuồng nhiệt.

“Phá!”

Chỉ là bình thường nhất Trảm Phong Đao pháp, nhưng thêm nữa chút Ma Đao ý cảnh, đao pháp của hắn trở nên vô cùng nhanh chóng quỷ dị.

“Ầm!” – Một tiếng kinh thiên nổ vang chấn điếc người màng nhĩ.

Trong trận Tống gia cũng không khá hơn chút nào, lão Mân có chân khí hộ thể, cả người chỉ bị đẩy lên cao một trượng, hắn liền khá thảm rồi, trên người áo khoác liền bị kình khí chấn cho tan tành, để lộ một thân lõa lồ đen bóng như thiết đúc cơ bắp, cả người bị lực đạo này nhấn chìm xuống dưới hồ ngập đến bắp chân.

Cũng may Thiên Chuy Bách Luyện Thể đã đại thành, chút phong nhận đấy còn chưa đủ khiến hắn thương tổn mảy may.

Thấy đối phương hành động khó khăn, Mân Cống làm sao bỏ qua cái này ngàn vàng cơ hội, lão đầu này như con chim cắt thu người mãnh liệt lao xuống, song kiếm nhắm chuẩn Tống đại quan nhân đầu và trái tim đâm thẳng.

“Keng!”

Tống Khuyết vội vàng dựng thẳng Ô Long Đao, lợi dụng thân đao rộng lớn chắn lại này hai chiêu chí mạng, nhưng đó chưa phải lão Mân toàn bộ hậu thủ.

Chỉ thấy đối phương dưới chân mũi giày không biết lúc nào đã lòi ra một thanh chủy thủ đen nhánh, trong đêm tối còn lóe lên lành lạnh u quang, dùng đầu gối cũng biết hàng này bôi vào đó không biết thứ gì kịch độc.

Này một đao vô tình tàn nhẫn nhằm thẳng hắn hạ thể đá tới để Tống đại quan nhân sợ hãi đến hoa cúc xiết chặt.

Âm độc như vậy? Đây là tuyệt tử tuyệt tôn cước có được hay không lão Mân?

Khá khen cho thằng này gan chó! Này đã là lần thứ 2 trong ngày định bóp chim hắn rồi, Tống gia tính tình bắt đầu trở nên táo bạo.

Cái này cũng là Tống Khuyết trách lầm nhân gia, tình cảnh hắn bây giờ sau khi vừa đỡ được hai kiếm, cả người đã bị lần nữa chìm vào trong hồ không ít, cũng đã ngập đến mông rồi, Mân Cống cũng không còn vị trí nào ra tay mới phải chọn nơi khiếm nhã như thế nha.

Nhưng Tống lão gia là không rảnh để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt này đấy, đã phát cáu hắn liền gầm lên một tiếng đẩy lùi Mân Cống kiếm chiêu, tay trái lúc này rảnh rỗi liền vận toàn thân công lực hung mãnh đập ra một chưởng.

“Rống!” – Một tiếng rít gào như long ngâm to rõ, hùng hồn vang lên trong đêm.

Hàng Long Chưởng.

“Ầm!”

Quanh hai người mấy trượng nước tất cả bốc ngược lên trời, xa xa quan chiến đám người đều cảm thấy dưới chân thuyền lắc lư dữ dội, ngay sau đó là một trận mưa rào rạt cuốn qua để mọi người nhất thời đều giống nhau ướt nhẹp.

Thật khủng khiếp lực phá hoại!

Rất nhiều người đây cũng là lần đầu được chứng kiến Nhất lưu cuộc chiến, tất cả hai mắt đều bùng nổ ra nóng cháy quang mang, cả đám mặc gió mặc mưa mắt cũng không dám chớp một cái, chăm chú nhìn bên ngoài hai đạo hắc ảnh, dù bằng bọn họ thị lực cũng rất khó phân biệt ra động tác gì, nhưng không quan trọng, có tư liệu về khoe khoang với người khác liền thỏa mãn rồi.

.......

Trong trận,

Mượn này một cỗ phản lực, Tống Khuyết vội vàng đạp không phi thân lùi ra sau, nhưng chưa kịp để hắn bứt ra, sau đầu lại vang lên cực đại cảnh báo.

Mân Cống không biết khi nào đai lưng đã bung ra, như một nhuyễn tiên vòng ra hắn sau gáy, một đầu mũi châm to bằng cái đũa đang cực nhanh hướng hắn ót mổ tới.

Hạt tử tiên! – Đây là một trong những át chủ bài của lão Mân, thường ngày sử ra trăm lần trăm trúng, không biết bao người đã phải vì nó ôm hận.

Cũng may Tống Khuyết linh mẫn khác hẳn thường nhân, sát na tầm đó hắn vội vàng nghiêng đầu né qua châm độc, sau đó cả người nhanh chóng xoay người lùi lại cách đối phương 3 trượng.

“Rào rào...”

Lúc này nước mưa trên trời cùng nước xung quanh Lãng Bạc Hồ mới ào ào đổ xuống lấp đầy dưới chân hai người khoảng không.

Chỉ một khoảng khắc thế thôi, Tống lão gia cũng đã tại quỷ môn quan bồi hồi hai lần, hắn sợ hãi xoa xoa trên trán mồ hôi lạnh, ánh mắt lúc này trở nên chưa từng có nghiêm túc.

Quả nhiên lực đạo là lực đạo, chiến lực là chiến lực, chân khí diệu dụng vô cùng, Chân Khí cảnh võ giả so với hắn có quá nhiều ưu thế, hơi chút lơ là chủ quan là sẽ sẵn sàng bị lật thuyền trong mương.

Thu hoạch đã đủ nhiều cảm ngộ Tống Khuyết cũng không dám chủ quan nữa, cả người lần nữa tiến vào Đạo Chủng Tâm Ma trạng thái, hóa thành tàn ảnh biến mất trong đêm đen.

Lại là cái này quái dị võ công!

Đối phương tốc độ quá nhanh, gần như đã để lại tàn ảnh nông nỗi, dùng biện pháp nghe thanh biện vị cũng là vô dụng, đôi khi còn vì thế mà bị giác quan đánh lừa làm hại chính mình.

Lão Mân lòng bắt đầu kêu khổ, cả người không thể không căng cứng đề phòng đến từ xung quang bất cứ chỗ nào ám thủ.

Keng... keng.... keng....

Cục diện dần dần nghiêng về một bên, Tống tặc cũng là học khôn, lấy cẩn thận làm chủ, dù đối phương có để lộ ra rất lớn sơ hở hắn cũng không tham công liều lĩnh, thằng này còn nhớ rõ mục đích của mình chuyến này chỉ là đánh ngang tay liền được, đã có lợi thế trong tay vậy ngu sao mà không dùng.

Đau khổ chống đỡ một hồi, Mân Cống mặt mo cũng bắt đầu không chịu nổi.

Bị một vô danh tiểu tử ép đến mức này, sau này trên giang hồ hắn còn mặt mũi gì đáng nói sao, lão đầu lần này là định khô máu.

“Ác!”

Chỉ thấy lão Mân quát lớn một tiếng, cả người lập tức quấn quanh khói đen so với nãy nồng nặc mấy lần, còn ẩn ẩn thành hình một cái đầu lâu mặt quỷ.

Độc Vong Chú!

Gặp đối thủ bộ dáng này, Tống Khuyết cũng sợ hết hồn, trước đó đã nhanh chân lùi lại. Vừa rồi chỉ hơi hít qua một chút độc vụ, hắn đã thấy trong phổi nóng ran, cả người đều nôn nao khó chịu vô cùng.

“Chết!”

Mân Cồng dùng so với khi nãy nhanh hơn mấy lần tốc độ, như một tia chớp vậy lao tới trước mặt hắn. Người còn chưa tới nơi, Tống Khuyết đã cảm nhận bên ngoài da thịt nóng như cháy bỏng, hắn nào dám ham chiến vội vàng cũng tiến vào Siêu Thần trạng thái bật người liền chạy.

Đậu má!

Tiểu tử này là cái gì quái thai? Tốc độ còn có thể bạo tăng như vậy.

Mân Cống lúc này đầu cũng không quá đủ dùng, cả người cứ đần độn theo chân Tống tặc đuổi theo mấy bước, được một hồi hắn liền chán nản dừng lại.

Trạng thái này không thể duy trì quá lâu, lâu hơn nữa liền sẽ bị thương tổn căn cơ, vì một chuyện trời ơi đất hỡi thế này mà mình phải liều mạng hắn thấy còn không đáng.

Hơn nữa quỷ mới biết nếu tiếp tục thì có đuổi được đối phương không, nên hắn cũng chỉ có thể âm trầm mặt đứng đó hờn dỗi.

Thằng này chắc chắn không phải cái hạng vô danh tiểu tốt như ban đầu mình nghĩ – Lão Mân cho ra kết luận.

Nếu Đại Viêm tùy tiện một người thanh niên tuấn kiệt liền nghịch thiên thế này vậy bọn hắn cũng không cần phấn đấu, ngoan ngoãn tiếp tục cho nhân gia triều cống chính là. Cái gì khôi phục Bách tộc vinh quang thôi nói chút cho vui mồm liền được.

......

Gặp đối thủ không tiếp tục đuổi theo, Tống lão gia cũng dần dần thả chậm tốc độ.

Đợi chính thức nhìn thấy đối phương biến về trạng thái bình thường, xung quanh âm trầm khói độc hết thảy không cánh mà bay hắn mới chính thức yên lòng chậm rãi quay lại.

Xem ra trận chiến này có thể kết thúc.

“Tiền bối! Lần này tiểu bối mạn phép xin tha cho những người trên thuyền, không biết ý ngài thế nào?”

Trầm mặc nhìn trước mặt tiểu tử này một hồi, lão Mân mới lắc đầu thở dài:

“Lão phu nói tự nhiên giữ lời, chuyện hôm nay liền chấm dứt tại đây.”

Nói rồi liền than nhẹ một tiếng, quay người chạy về trên thuyền.

“Tiền bối, mời ngài hai vị lên ta thuyền, để ta đưa ngài vào bờ.” – Tống lão gia nhanh chóng bám sát theo sau.

Mân Cống không trả lời, chỉ cắm đầu hướng phía trước chạy đi.

Đợi hai người về đến trên tàu, đã chờ sẵn đám người gấp không kịp vội vàng tiến lên hỏi thăm.

“Mân thúc, làm sao?”

“Thiếu gia, kết quả thế nào?”

“Ha ha, đánh thuyền của chúng ta qua đây, bây giờ liền đưa tiền bối cùng vị này công tử về trên bờ.”

Hoan hô!

Tâm nhấc lên cổ họng một đám du khách ức chế không được giải thoát kích động, đồng loạt hô lớn:

“Tống gia vạn tuế!”

Một đám coi như nửa thủ hạ dưới tay hắn phong trần cô nương vì bảo vệ được một mạng mà vui mừng phát khóc, không nhịn được tất cả ùa lên vây quanh Tống Khuyết.

“Tống gia, đa tạ ngài ân cứu mạng!”

“Tống ca ca, cảm ơn ngài!”.....

Hương thơm nức mũi cùng yến yến oanh oanh hân hoan giọng nói đặc biệt để người vui mừng, nhưng càng lúc không khí càng không đúng rồi.

Mấy chục cô nương này chen sát hắn vào giữa, lõa lồ cặp ngực cùng để trần tay chân như có như không chạm vào người để Tống tặc bắt đầu tâm viên ý mã. Càng quá đáng là nhìn hắn không mặc áo để lộ ra cường tráng dáng người cùng như đá tạc cơ bắp, đám này gan lớn nữ tử liền không nhịn được bắt đầu làm càn.

“Wow, cơ ngực thật lớn!”

“Oimeoi, chỗ này thật lớn!”

“Đâu đâu? Trời đất ơi, thật lớn, thật cứng!”

“Đâu, đến lượt ta...”

“Tất cả tránh ra, một đám tiện nhân, để ta!”

......

Tức thì một đám như ong vỡ tổ nhau nhao thò hắc thủ tại hắn khắp người sờ loạn, để có lòng bảo vệ một thân trinh tiết Tống đại quan nhân sợ đến vãi cả linh hồn.

Không đếm được hôm nay đã là lần thứ mấy bị người bóp trứng, hắn vội vàng gạt ra đám này yêu tinh, vội vàng thi triển khinh công bay sang bên kia thuyền nhỏ, còn không quên lớn tiếng gào:

“Mọi người chịu nể mặt đến địa bàn của ta tiêu phí vậy bảo vệ chư vị an toàn chính là Tống mỗ chức trách, các vị không cần phải cảm ơn.

Tiền bối, vị kia công tử, xin mời lên thuyền!”

.....

“Mân thúc, chuyện này là sao?” – Bên này Nguyễn Tuấn Huy đã là khó chịu ra mặt.

“Thiếu Tông chủ, việc này đều là lão phu kỹ không bằng người, việc hôm nay vậy dừng ở đây thôi.”

“Ngươi đây là làm ăn kiểu gì, có một mao đầu tiểu tử cũng không giải quyết được, lập tức giết hết chỗ này người cho ta!”

Nghe hắn táo bạo quát lớn, lão Mân cũng là tâm mệt, không muốn nói nhiều chỉ thở dài:

“Đúng sai thế nào về trong Tông lão phu sẽ hướng Tông chủ chịu phạt, nhưng nếu bây giờ ta còn dám ra tay, ta cũng sẽ không bảo đám đối phương có hay không hướng Thiếu chủ ngài hạ độc thủ.”

Vừa rồi Tống lão gia lực chiến đấu thế nào Nguyễn Tuấn Huy cũng được quan sát một hai, thêm nữa hắn một đám thuộc hạ, vậy mình bảo đảm là khó thoát đấy.

Liên quan đến tự thân an toàn, hắn dù có khó chịu đi nữa vẫn đành cắn răng ngậm miệng.

“Thiếu Tông chủ, ngài trước sang tàu nhỏ kia đi.”

Đã trấn an được thằng này, lão Mân lúc này mới quay sang nhỏ giọng nhắc nhở.