Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 419: Hắc Thiết Trại công trình



Mai Viên Sơn Trang,

Theo Tống lão gia một tiếng quát, đang đi vào giấc ngủ mấy người hết thảy cũng đều dồn dập thức dậy chạy qua.

“Thiếu gia, chuyện gì xảy ra?” – Dương Mật, Thải Hồng 3 người lo lắng bắt lấy tay hắn quan tâm hỏi.

Cảm nhận mấy tiểu nha đầu này da thịt mềm mại, Tống Khuyết lòng lại bắt đầu tâm viên ý mã. Hắn lập tức phải dùng ra điện giật đại pháp mới lần nữa thành công trấn áp được mình tà hỏa.

“Két!!!”

“Chuyện gì nha, ngươi tiểu tử có hay không để yên cho người khác ngủ.”

Nhìn con chó này đưa tay dụi mắt giả vờ bộ dạng còn đang ngái ngủ, nhưng phía sau con mắt kia ý cười trên nỗi đau khổ của người khác là thế nào cũng không giấu đi được, Tống lão ma nộ khí tức thì bùng một phát xông lên tận đỉnh đầu.

Chuyện vừa rồi chỉ cần hơi suy nghĩ một chút liền biết là do con hàng này giở trò.

Bằng hắn thần hồn tu vi, còn đến mức không thể khống chế được bản thân nửa người phía dưới ham dục sao. Hơn nữa trong không khí cái kia khác lạ mùi hương, tuy rất nhạt nhưng không thể nào che giấu được Tống gia mũi chó.

Uổng cho mình vẫn nghĩ yêu nữ này hôm nay đổi tính, làm sao lo lắng đề phòng cả ngày nhưng chỉ gặp nó vui sướng tươi cười đây, hóa ra là đào sẵn cái hố bom này chờ mình nhảy xuống.

Định hủy ca võ đạo, cái này tuyệt đối không thể nhẫn.

“Ầm!”

“Ai ui!” - Đang ý cười doanh doanh Thiên Hương bỗng nhiên bụm mặt gào lên đau đớn.

“Khốn nạn! Tống tặc, ngươi dám đánh lão nương.”

“Đánh ngươi là nhẹ! Yêu nữ, hôm nay nếu ngươi không cho ta lời giải thích hài lòng, bản thiếu nhất định không tha ngươi?”

“Giải thích cái gì mà giải thích, lão nương lại không làm cái gì khuất tất, cần gì phải hướng ai giải thích.” – Tiểu ớt cay vẫn mạnh miệng chối bay chối biến, nhưng có lẽ do trong lòng hơi chột dạ, dù bị đánh sưng mắt như thế cũng chưa thấy nổi đóa lên trả đũa gì cả.

Tống Khuyết vậy giận quá chừng, trợn mắt lên quát:

“Ngươi còn dám chối, lão tử mũi không điếc. Ngươi cho ta thề đi, là trong phòng cái kia mùi thơm không hề liên quan đến yêu nữ ngươi.”

“Hứ, cần gì phải thề, dám làm dám nhận, cái kia mùi hương chính là cô nãi nãi làm ra, rồi sao?”

Nhìn nữ thần kinh này hai tay chống nạnh hung hăng bất cần vênh mặt lên trời, Tống gia thật muốn cho nó một chùy nhét ngược đầu lâu vào trong lồng ngực.

“Cuối cùng thừa nhận rồi! Yêu nữ, trước đó chúng ta đã thỏa thuận ngươi không được gia hại Mai Trang mỗi người, bây giờ ngươi là định ép Tống mỗ nhất định phải trở mặt sao.”

Đối với hắc tiểu tử trước mặt âm u rít gào, Thiên Hương ngược lại thờ ơ khinh thường bĩu môi:

“Cái gì mà gia hại, Tống tặc ngươi nói chuyện đàng hoàng không cần vu oan giá họa cho bản cô nương. Ngươi nhìn xem xung quanh người vậy có ai bị làm sao? Nhìn xem nhìn xem, Dương Mật, Dương Tử các ngươi có cảm thấy gì khác lạ không? Xem Manh Manh bọn nó có đứa nào khó chịu không?”

Càng nói tiểu ớt cay càng đắc ý, lý thẳng khí hùng dõng dạc mười phần.

Đang hùng hổ Tống Khuyết nghe vậy cũng nghẹn lời, nhìn quanh thật sự ngoài mình ra, mọi người nhịp tim, sắc mặt hết thảy như thường sau thằng này đành nghẹn khuất cắn răng nghiến lợi:

“Vậy ngươi cho ta giải thích, đó lại là thứ gì?”

“Hắc hắc, chẳng có gì cả. Chỉ là một loại hương liệu xông phòng cho thơm vậy thôi, mùi hương rất dễ chịu đúng không? Nó chẳng những hoàn toàn vô hại mà còn giúp xua đuổi côn trùng, để người tinh thần khoan khoái dễ đi vào giấc ngủ. Uổng phí ta Thiên Hương một phen ý tốt, ngươi tiểu tặc còn không biết điều hô to gọi nhỏ như thế mà làm gì?”

Thiên Hương gật gù đắc ý cho mấy người giải thích. Đến cuối cùng, dường như nhớ ra cái gì nha đầu này mới bừng tỉnh vỗ đầu thật mạnh một cái:

“Chết thật, ta quên mất! Trong đám hương liệu ấy hình như có lẫn vào một chút Xạ Hương Thảo, thứ này mùi hương đối với các giống đực có chút tác dụng trợ tình như thế, nhưng mà rất nhỏ bé không đáng kể.

Vào mùa sinh sản chúng ta Bách tộc người thường xuyên trộn vào thức ăn cho đám gia súc gia cầm ăn để bọn nó tăng khả năng giao phối. Chỉ một chút mùi tí ti vậy hiển nhiên sẽ không vấn đề gì, nhìn Husky bộ dáng liền biết. Đối với võ giả tu vi cao thâm Tống Khuyết ngươi hẳn cũng không gây ảnh hưởng gì đi?”

Đậu xanh rau má!

Còn phối giống gia súc gia cầm!

Nhìn con hàng này vẻ mặt ngây thơ vô số tội, Tống đại quan nhân cũng là thật sự phục.

Từ ngữ khí cùng ánh mắt hả hê của nó liền biết tiểu ớt cay cố tình làm ra như thế để chỉnh mình, nhưng hắn thật sự có khổ không nói nên lời nha.

Như yêu nữ này nói, đám này hương liệu toàn thấy chỗ tốt không có chỗ xấu, ngoại trừ hắn vậy trong nhà mấy người đều hết thảy không sao. Hiển nhiên, tiểu nha đầu này là phát hiện ra hắn tu luyện một chút bí mật, cố tình dùng cách khốn kiếp này dằn vặt buồn nôn chính mình.

Chịu lớn thiệt thòi như vậy lại không có cách nào phát tiết, từ trước đến giờ Tống gia hắn đã từng nghẹn khuất như này.

Căm tức đồng thời hắn cũng hơi khiếp sợ đám Thiên Độc Tông môn nhân khả năng dùng độc. Vừa rồi mùi hương thật sự quá nhạt, lại cố tình trộn lẫn mấy loại hương hoa quen thuộc trong nhà nên không ai chú ý.

Lơ là một chút thôi....

Không kịp thời phát hiện để con chó này dằn vặt thêm mấy ngày có lẽ mình cũng không nhịn được mà nóng đầu làm liều, khi đó thì sai lầm lớn lắm.

Chỉ là một loại không thể coi là độc cũng đã có thể đem hắn chơi đến dục tiên dục tử như này, nếu là một lòng muốn ám hại người thế thì còn phải nghĩ. Không có cách Tống Khuyết đành hận hận trừng mắt nhìn qua:

“Từ nay cấm không được lung tung đốt hương liệu trong nhà. Còn nữa, của ngươi Độc Long Đảm chính thức không có, ngươi tự tìm cách đi.”

Thành công vác đá nện vào chân mình, Thiên Hương trợn tròn mắt:

“Đứng lại! Tống tặc, ngươi cho ta giải thích rõ ràng.”

“Chính là bản thiếu không rảnh giúp ngươi đi tìm nữa, còn giải thích cái gì.”

Đầy một bụng tức Tống gia cũng không thêm dài dòng, hậm hực bỏ lại một câu sau thằng này liền cắm đầu chui vào trong phòng đóng cửa thật kỹ, không nữa nhìn con mụ điên xấu xí kia.

Mỗ Thánh nữ:.....

......

Sáng hôm sau,

Trằn trọc một đêm mãi mới đi vào giấc ngủ được Tống lão gia lúc này tâm tình tự nhiên không phải quá tốt.

Đợi thấy Nhiếp Phong mấy người thần luyện trở về sau thằng này liền kéo người qua hỏi:

“Lão Nhiếp, chúng ta nhà mới bên kia bây giờ làm đến đâu rồi.”

Dạo này phân hồn mải theo dõi bên Linh Giang Bang, rất lâu chưa từng để ý qua Hắc Thiết Trại công trình nên Tống Khuyết cũng thật không biết nó tiến độ ra sao. Nhưng theo như ban đầu kỳ hạn trong tháng 8 này tất cả sẽ phải hoàn công nên bây giờ có lẽ cũng đã hoàn thiện không sai biệt lắm.

Quả nhiên Nhiếp Phong cho hắn chứng thực một phen suy đoán:

“Thiếu gia, chủ kiến trúc đã hoàn thành, có thể sử dụng được. Chỉ là xung quanh một số chi tiết nhỏ như hành lang, bờ hồ cùng Thiết gia nơi ở đại lò nung còn đang dang dở thôi, tối đa 2 tuần nữa là sẽ xong.”

Nghe thế Tống gia hài lòng, vỗ tay một cái liền quyết định:

“Hôm nay chúng ta cả nhà sẽ qua nơi đó tham quan một lần, xem có chỗ nào cần sửa chữa gì không. Ngươi kêu người chuẩn bị xe ngựa đi, chút nữa ăn sáng xong sẽ lập tức lên đường.”

“Rõ! Thiếu gia.”

Thằng này bây giờ là chính thức sợ khả năng gây chuyện của Thiên Hương, một phút một giây ở cạnh phòng con mụ điên này nữa hắn cũng không muốn. Chuyến này đi thị sát công trình ngoại trừ như lời tham quan cũng là có ý muốn đốc thúc Chu Trọng nhanh một chút làm xong, ít nhất nơi hắn ở càng sớm làm xong để mọi người chuyển vào càng nhanh càng tốt. Mấy cái gì lan can tiểu cảnh từ từ hoàn thiện sau cũng được.

Sớm ngày nào thoát được yêu nữ kia là hạnh phúc ngày đấy. Ở cạnh lâu ngày quỷ mới biết nó sẽ lại làm ra cái gì yêu thiêu thân.

Chính vì thế ngày hôm đó, sau khi nhanh chóng nếm qua bữa sáng, Mai Trang một đoàn người liền hứng thú bừng bừng dìu nhau lên mấy cỗ xe ngựa chạy đến bên kia đầu Ưng Giản Sầu nơi ngày xưa Hắc Thiết Trại di chỉ.

Chuyến này ngoại trừ Tống Khuyết gia 10 người, 4 con sủng vật, còn có cả toàn bộ Thiết gia 7 người, thêm nữa mấy vị hộ vệ dẫn đường. Tiền hô hậu ủng nhìn qua cũng khá có quy mô.

Được lợi cho đường lên trại đã được mở mang, bây giờ xe ngựa hoàn toàn có thể đánh lên đó thông suốt không ngại, chỉ mất chưa được nửa canh giờ, mấy người đã đến nơi mục đích cần đến.

“Tống gia, hoan nghênh ngài đến thị sát!” – Vừa thấy thằng này chân chó thò ra, đã sớm chờ đợi ở đây béo lão bản Chu Trọng lập tức chạy đến ân cần chào hỏi.

Gật đầu mỉm cười tán dương vị này cùng mình hợp tác nhiều lần chủ thầu xây dựng, tại đối phương dẫn đường, Tống đại quan nhân một đoàn người mới lên khu công trình lưng chừng núi bắt đầu thăm thú mình thời gian sau này chỗ ở.

Thiết Trực huynh đệ thì không cần, đã đi qua chỉ đạo rất nhiều lần bọn họ không hề xa lạ nơi này đường đi nước bước. Hai lão đầu thập phần thông thạo kéo theo người nhà chạy đến xem lò cao cùng khu trạch viện của bọn hắn đi, sẽ không cùng Tống Khuyết tiếp tục đồng hành.

......

“Thiếu gia, phần bếp này nên mở rộng một chút!” – Đây là Dương Mật ý kiến, Chu Trọng lập tức thức thời lấy giấy bút ra cẩn thận ghi chép.

“Chỗ kia nên trồng thêm mấy gốc đại thụ, nhìn quá đơn độc...”

“Trong phòng cần làm một bộ bàn dài cùng tủ rượu...”

Ngươi một ý, ta một ý, rất nhanh lão Chu đã chép đầy mấy trang vở.

Đợi chủ kiến trúc xong rồi, mọi người lại bắt đầu chia ra chọn phòng riêng cho mình. Tất nhiên lúc này sẽ không thiếu ý tưởng để sửa chữa, để Chu Trọng cũng là bận đến chân không chạm đất, đầu cứ gọi là dạ dạ vâng vâng gật như giã tỏi, cả người đều mệt đến ướt đẫm mồ hôi.

Tống Khuyết cùng 5 vị gia tướng đám này đại lão gia thì đơn giản, cũng không có yêu cầu gì cho lắm. Ngược lại mấy vị nữ nhân kia để ý đặc biệt nhiều, chỗ này một chút chỗ kia một chút, để hắn cũng thật sự không hiểu bọn họ quan tâm kỹ mấy cái tiểu tiết như vậy mà làm gì.

Đến là Thải Hồng tính tình thập phần tùy ý, chỉ chọn một phòng ở ngay sát chỗ thiếu gia xong liền hài lòng. Từ nãy đến giờ vẫn thân mật ôm chặt lấy cánh tay Tống Khuyết, cùng hắn lung tung đi dạo khắp nơi.

Nhìn thấy trước nhà không xa một tiểu hồ nước, một đám công nhân đang loay hoay lát đá kè bờ. Bên trong hồ đã lưng lửng nước, còn có mấy cái mầm thực vật đang cố gắng ngoi lên như vậy, tiểu nha đầu này liền hiếu kỳ:

“Thiếu gia, trong này là cây gì?”

Nghe nàng hỏi, Tống đại quan nhân cũng hơi ngạc nhiên. Xem ra trong đầu cô nàng này vẫn còn tàn dư một chút ký ức mà trước đó nàng đặc biệt có ấn tượng như vậy. Hắn thương tiếc vuốt nhẹ mũi nha đầu số khổ này trìu mến trả lời:

“Đây là Thủy Lam Tiên, là một loài hoa rất đẹp! Vì thưởng công cho a Hồng ở nhà rất ngoan nên ta đắc biệt cho người đi lấy về trồng, đợi nó trưởng thành nở hoa lên rồi ngươi nhất định sẽ thích.”

“Thật sao thiếu gia!”

Mỹ nhân mặt cười tươi rạng rỡ, vui vẻ nhón chân lên tại thiếu gia nhà mình bên má tặng một cái môi thơm rồi cất tiếng cười như chuông bạc.

“Thiếu gia thật tốt, a Hồng rất thích! Hì hì hì”