Ta Nuôi Một Ma Quân

Chương 8



8.

Thấy ta ra ngoài, Kiều Ảnh bắt đầu tăng tốc độ.

Hắn chạy lên ngọn núi bên cạnh, ỷ vào dáng người nhỏ nên rất nhanh đã bỏ xa ta.

Thằng nhóc chet tiệt này!

Ta hít sâu vài hơi, nhấc chân chạy vào rừng.

"Kiều Ảnh!"

Ta vừa đi vừa gọi:

“Ngươi ra đây mau!”

"Tỷ tỷ giải thích với ngươi mà, ngươi đừng tức giận nữa!"

Tuy nhiên, mặc cho ta hét khàn cả cổ, vẫn không hề có tiếng trả lời.

Cành cây cứa vào da khiến ta đau đớn.

Sắc trời dần dần tối, trong lòng ta không hiểu tại sao bỗng dưng cảm thấy rất tức giận.

Ta dễ dàng lắm hả?

Ta, một thanh niên tốt trong thời đại mới không hiểu sao đột nhiên xuyên tới nơi này, chưa hưởng được ngày tốt lành nào đã phải nuôi trẻ con.

Mà còn không phải là nuôi trẻ bình thường, hắn chính là ma quân Phượng Ảnh giết người không chớp mắt đó!

Có trời mới biết ta đã sống khổ sở thế nào suốt những năm qua.

Đêm nào ta ngủ cũng nằm mơ bị ma quân làm thịt.

Kết quả là bây giờ...

Ta còn phải chạy khắp ngọn núi tìm thằng nhóc kia, sau khi tìm được còn phải dỗ dành, quá sức mệt mỏi!

Ta càng nghĩ càng giận, sau đó dứt khoát mặc kệ luôn.

Khi ta đặt mông xuống đất, ta mới nhận ra mình là chúa xui xẻo thật sự.

"Á——"

Ai đào hố ở đây thế!

Bấy giờ, ta không thể làm gì khác ngoài việc nằm sõng soài dưới hố sâu, ngẩng đầu nhìn trăng đang nhô lên trên đỉnh đầu, bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời của mình.

Thật sự là... Không có ý nghĩa gì cả.

Với công lực của ta thì vốn dĩ có thể trực tiếp bay lên, nhưng mà ta không làm thế, cứ nằm yên dưới đáy hố.

Thứ nhất, ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi.

Thứ hai, ta muốn xem xem, chờ lát nữa thằng nhóc thúi Kiều Ảnh kia không tìm thấy ta thì có sốt ruột hay không.

Dù sao ta ở bên hắn lâu như vậy rồi, cho dù là nuôi cún cũng phải nuôi ra tình cảm chớ!

Mãi đến khi trăng sáng vằng vặc, mãi đến khi khắp núi vang vọng tiếng tru của mấy con thú rừng, vẫn không có ai đến tìm ta...

Mệt tim quá.

Ta thở dài một hơi, xoay người ngồi dậy, đang chuẩn bị bay lên thì nghe thấy trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng sột soạt.

"Này."

Ta vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, ngẩng đầu nhìn lên.

Kiều Ảnh thản nhiên cúi đầu nhìn ta:

"Có thể trèo lên không?"

Ta lập tức nghiêng người sang một bên:

"Haiz, hình như trẹo chân rồi, không đứng vững nữa.”

Kiều Ảnh không lên tiếng, lẳng lặng nhìn ta.

Ta bắt đầu chột dạ, đang chuẩn bị ngừng diễn, trở lại bình thường thì thấy Kiều Ảnh im lặng bỏ đi.

Ta: "??"

Ta ngơ ngác tại chỗ, chưa kịp phản ứng thì đã thấy hắn trở về.

Kiều Ảnh ném một sợi dây thừng xuống:

"Nắm lấy nó đi, ta kéo ngươi lên."

Huhuhu, cảm động quá, thật sự rất cảm động.

Đúng là không uổng công ta nuôi hắn mà.

Ta nắm lấy sợi dây thừng, làm bộ cọ xát một chút, sau đó thuận thế trèo lên.

"Tiểu Ảnh Ảnh, tỷ biết ngươi sẽ không mặc kệ tỷ mà!"

Ta túm lấy cánh tay hắn, lấy áo hắn lau đi bụi bặm trên mặt mình.

Kiều Ảnh ghét bỏ rút cánh tay ra:

"Đừng gọi ta như vậy, gớm quá."

Ta bĩu môi:

"Đâu có, thân thiết biết bao."

Diễn kịch phải diễn cho trót, ta khập khiễng đi theo Kiều Ảnh xuống chân núi.

Chưa đi được vài bước thì hắn đột nhiên ngừng lại, ta suýt nữa đụng phải người hắn.

"Sao vậy?"

Kiều Ảnh quay đầu nhìn thoáng qua chân ta, sau đó đi đến bên cạnh ta, nắm lấy cánh tay ta đặt lên vai mình.

Ta ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ khó tin.

Kiều Ảnh mím môi:

"Ngươi đi quá chậm."

............