Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn

Chương 12: Chắc chắn chủ quán là thần tiên (2)



Không sai, chắc chắn chủ quán chính là thần tiên, cho nên người đó mới có thể có được bản lĩnh thông thiên như vậy, nhưng trong lòng vẫn có muôn dân, một lòng nghĩ tạo phúc cho nhiều người.

Tiêu đầu không khỏi thật lòng kính nể chủ quán.

Gã nhìn về phía cửa kính ở bên cạnh do dự một chút rồi dũng cảm đi qua, đẩy cửa kính ra nhìn vào bên trong một chút.

Vừa liếc mắt nhìn qua, gã lập tức hít hà một hơi.

Đại sảnh xa hoa như vậy thật sự là cả đời khó gặp một lần, chỉ dựa vào đèn thủy tinh sáng rực rỡ kia, chắc chắn người phàm không có khả năng tạo ra được.

Gã quay đầu nhìn về cô nương ngồi phía sau quầy.

Chỉ thấy vị cô nương này có làn da trắng như tuyết, môi đỏ hồng, như là người bước ra từ trong bức tranh. Nàng mặc bộ váy dài có màu sắc thay đổi đậm dần, từ vẻ ngoài đến quần áo, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí chất bất phàm.

Tiêu đầu không khỏi theo bản năng ngừng thở, người phàm như bọn họ thì sao có thể xinh đẹp như vậy?

Nhìn làn da kia đi, nhìn khí chất này đi, chỉ sợ ngay cả tiểu thư gia đình giàu có cũng không thể sánh bằng nàng.

Phàm nhân như bọn họ thì sao có thể nhuộm ra được loại vải có màu sắc thay đổi đậm dần như vậy?

Rõ ràng đoạn từ nửa trên tay áo trở lên là màu trắng, nhưng từ đó trở xuống lại dần đậm màu, cuối cùng là thành màu xanh lam.

Gã thề là bản thân gã chưa bao giờ gặp được bộ quần áo nào có màu sắc thần kỳ như vậy.

Từ lúc gã chào đời đến nay, quần áo gã nhìn thấy đều là có hoa văn và màu sắc rõ ràng, tuyệt đối không có cái nào có màu sắc thay đổi đậm dần giống như vậy.

Hiển nhiên vị cô nương này chính là thần tiên hạ phàm, chắc chắn là như vậy.

Giờ này khắc này, gã chỉ nhìn thấy cô nương này chăm chú vào một cái bản màu bạc, cũng không biết rốt cuộc cái bản bên ẩn chứa thiên cơ gì ở bên trong mà lại làm cô vị thần tiên này tập trung đến như vậy.

Đến lúc này, gã hoàn toàn có thể xác nhận chủ nhân cửa hàng này chắc chắn là thần tiên.

Tiêu đầu nhìn một lúc, cũng không dám tiến lên quấy rầy đối phương, mà cẩn thận đóng cửa lại, một lần nữa quay về đứng trước chiếc tủ.

Dựa vào tin tức vừa được dạy, gã biết cái tủ này là máy bán hàng tự động, nó có thể tự động bán hàng hóa triển lãm trong quầy cho khách hàng.

Dựa theo tin tức hướng dẫn sử dụng, tiêu đầu nhét một khối bạc vụn vào trong máy bán hàng tự động, bắt đầu mua sắm vật phẩm trong máy bán hàng tự động với số lượng lớn.

Nhưng một mình gã cũng khó hoàn thành việc vận chuyển này, nên vội vàng bảo một tiêu sư cấp dưới đi huyện thành mua túi, sau đó gọi hai tiêu sư khác đến giúp đỡ thay nhau vận chuyển.

Bọn họ gióng trống khua chiêng mua sắm như vậy, rất nhanh đã hấp dẫn người ngẫu nhiên đi ngang qua đường.

Vương lão đại đi huyện thành giao số rau mới ngắt lúc sáng xong, tiện đường chở ba người cùng thôn đã hẹn trước khua xe bò chuẩn bị quay về thôn.

Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa nam của huyện thành, hắn ở nơi xa liếc mắt nhìn thấy khách sạn Tiên Viên không ai hỏi thăm lúc sáng nay, hiện tại đang có một đám tiêu sư đi tới đi lui dọn đồ vật trong chiếc tủ ở trước cửa. Lui vận chuyển hàng hóa từ trong một cái tủ.

Hắn nhớ rõ buổi sáng lúc mình đi ngang qua cửa hàng này, rõ ràng ở trước cửa không hề có cái tủ nào cả.

Khi đến gần, Vương lão đại chăm chú nhìn vào..

Bằng vào trước kia từng đi học đường học sách 2 năm biết được một ít chữ, biết được một ít chữ, hắn thình lình phát hiện đủ loại hàng hóa bày trong hàng hóa trưng bày trong quầy thế mà lại có giá rất thấp.

Này thế mà lại có giá cả rất thấp. Thật kỳ Chuyện này thậtlạ, phòng cho khách của cửa hàng đắt đến mức một lượng bạc một ngày, nhưng hàng hóa bán ra lại có giá thấp đến khác thường?

Đại đa số hàng hóa đều có thể mua được với giá mấy văn tiền, hiện tại cũng đã có người mua sắm bình thường, hắn có nên qua xem náo nhiệt một chút hay không?

Mặc dù cửa hàng này xuất hiện rất ly kỳ, nhưng nếu mấy vị tiêu sư vẫn bình yên vô sự sau khi ghé thăm cửa hàng này, như vậy chắc hẳn cửa hàng này cũng không có nguy hiểm gì.

Cha mẹ hắn đã lớn tuổi, không còn sống được mấy năm; vợ hắn đi theo hắn mấy năm nay, vì hắn sinh con dưỡng cái, hiếu kính cha mẹ chồng, rất vất vả; bọn nhỏ thì còn nhỏ tuổi, đúng là độ tuổi thích những món đồ mới mẻ.

Một khi đã như vậy, cũng không phải là không mua nổi, vậy vì sao hắn lại không mua một ít trở về cho mọi người trong nhà vui vẻ một chút?

Vương lão đại không nhịn được mà dò hỏi ba người cùng thôn: "Đồ vật trong ngăn tủ đó được bán rất rẻ, chỉ cần mấy văn tiền là có thể đủ mua được, các ngươi có muốn cùng ta đến xem một chút không?"

Ba người trong thôn đều không biết chữ, lúc này bọn họ cần Vương lão đại hỗ trợ giải thích.

Sau khi nghe Vương lão đại giải thích tình huống, ba người ngồi trên xe bò của hắn đều sôi nổi động lòng, bởi vì đủ loại lý do mà muốn đi qua xem náo nhiệt.

Đội tiêu sư kia đã chứng minh cửa hàng này không có vấn đề, thiết nghĩ cửa hàng này không phải là yêu quái ở làm yêu, như vậy chắc chắn đây là cửa hàng của thần tiên.

Thần tiên là đặc biệt hạ phàm chăm sóc những người nghèo khổ như bọn họ, nếu không thì sao thần tiên lại định giá hàng thấp như vậy?

Mà đối với với những người nghèo khổ như bọn họ thì đều không cần phòng cho khách, thần tiên đặc biệt định giá phòng rất cao, rõ ràng là muốn xẻo tiền những người giàu có bất nhân kia.

Rất rõ ràng, trong lòng thần tiên là nghiêng về những người nghèo khổ như bọn họ, bọn họ không khỏi cảm thấy thân thiết mãnh liệt với thần tiên.

Nếu những hàng hóa này đều là đồ vật của thần tiên, vậy thì ai mà không muốn cầm theo tiên khí hiếm lạ chứ? Nếu có thể mua một ít đồ vật mang về nhà, nói không chừng bọn họ còn sẽ nhận được lợi ích ở trong đó, từ đây không bệnh không tai họa, kéo dài tuổi thọ.

Vương lão đại lập tức và ba người cùng thôn lập tức đưa ra quyết định, chờ nhóm tiêu sư vận chuyển hàng hóa xong, ngay sau đó bốn người bọn họ cũng thay phiên nhau đi mua sắm.

Lúc này, một chiếc xe ngựa tự nơi xa chậm rãi chạy đến, lúc xe ngựa chạy đến gần khách sạn, bên trong xe bỗng nhiên truyền ra giọng nói hiền hòa dễ nghe: "Dừng xe."

Xa phu lập tức vững vàng cho xe ngựa dừng lại.

Nhóm tiêu sư đang vận chuyển hàng hóa không khỏi ngước mắt nhìn qua, xuyên thấu qua lớp rèm của chiếc xe kia nhìn thấy một gương mặt tuấn tú và sang quý không giống người thường.

Chỉ là, gương mặt này trông cũng không tái nhợt, thậm chí bờ môi của y còn lộ ra màu xanh lá không bình thường.