Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn

Chương 29



Phong Nguyên Ninh đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên mơ hồ hệ thống thông báo: "Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, hiện đã mở khóa triến trúc của khách sạn: Đình Viện."

Cô đột ngột tỉnh táo trở lại, lập tức nhảy xuống sô pha.

Là nằm mơ sao?

Cô vội vàng mở giao diện giả thuyết của hệ thống ra, đột nhiên nhìn thấy tin tức cá nhân trong hệ thống thể hiện như sau.

Ký chủ: Phong Nguyên Ninh.

Cảnh giới: Người phàm bình thường.

Tài khoản:3 Vàng 51 Bạc 121 Đồng.

Tên khách sạn: Khách sạn Tiên Viên (Cấp 1).

Điệu kiện thăng cấp khách sạn: Chiêu đãi 50 khách (22/50), hoàn thành nhiệm vụ 3 (3/3).

Đặc hiệu của khách sạn: Vầng sáng vô địch, tự động làm sạch.

Nhiệm vụ: Không.

Nói cách khác, trong lúc cô ngủ đã có hai người ghé vào khách sạn, và hai người này đều mua không ít, lập tức giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.

Không chỉ như vậy, này hai người hoặc là mua sắm với số lượng lớn, hoặc là mua sắm sản phẩm tương đối đắt đỏ trong đó, làm tài khoản của cô bỗng mãnh liệt tăng lên, có thể nói là người giàu thật sự.

Phong Nguyên Ninh đóng cửa giao diện hệ thống, nhìn ra ngoài khách sạn, xuyên thấu qua lớp kính pha lê, cô nhìn thấy đám người đang mua sắm kia vẫn chưa rời đi, bọn họ đang thay phiên khuân vác đồ đạc lên xe.

Cô lại liếc mắt nhìn giao diện hệ thống.

Điều kiện thăng cấp khách sạn: Chiêu đãi 50 khách (22/50), hoàn thành nhiệm vụ 3 (3/3).

Nhiệm vụ: Không.

Xem ra hiện tại cô chỉ thiếu số khách đã chiêu đãi, số lượng hàng hóa bán ra đã không còn quan trọng nữa.

Mặt khác, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó, tại sao hệ thống không kích hoạt thêm nhiệm vụ mới cho cô?

Chẳng lẽ phải đợi khách sạn lên 2 cấp mới có thể kích hoạt nhiệm vụ mới hay sao?

Quá âm hiểm!

Nếu ngay từ đầu chỉ được nhận ba nhiệm vụ, vậy một khi cô không thể hoàn thành được một nhiệm vụ bất kỳ trong đó thì sẽ không thể thăng cấp khách sạn hay sao?

Đến lúc đó, e là hệ thống khách sạn này sẽ rời khỏi cô đúng không?

Nhưng thật đáng, nhiệm vụ phía trước mở khóa là đình viện, chứ không phải điều hòa mà cô vẫn luôn mơ ước, và thực hiển nhiên, cái đình viện này không có tác dụng gì cả.

Ở trong một thế giới như vậy, chỉ cần tùy ý đi ra ngoài dạo là có thể nhìn cảnh sinh thái nguyên sơ tươi đẹp, còn cần đi đình viện ngắm cảnh sao?

Phong Nguyên Ninh tiếc nuối đóng cửa giao diện hệ thống, tạm thời không có tâm trạng vào giao diện quản lý khách sạn, đi sắp xếp đình viện mới được mở khóa kia.

Cô đứng lên ra khỏi khách sạn, đi đến bên cổng.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên cao gầy đang chỉ huy đám người khuân vác hàng hóa, ông ta nuôi bộ râu cá trê, đôi mắt thon dài, nhìn như một con hồ ly đang cười híp mắt.

Phong Nguyên Ninh nhìn bọn họ vận chuyển đồ vật, quả nhiên đa số là mua các loại lẩu tự sôi, sau đó là mì ăn liền, đồ ăn vặt, nước uống dạng bình, cuối cùng là chút số sản phẩm khác.

Giờ này khắc này, một trung niên cao gầy đứng ở bên cạnh trông coi, một bên mùi ngon mà nhấm nháp một hộp thạch trái cây thập cẩm.

Thạch trái cây trong trẻo mọng nước, bên trong trộn lẫn đủ loại thịt quả, có quả cam, trái dừa, đào vàng, dứa, anh đào.

Trung niên cao gầy ăn đến mức lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, chỉ cảm thấy thạch trái cây mềm mại trơn trượt, thịt quả ngọt lành ngon miệng, hương vị ngon ngọt đến tình trạng này, thật sự là rất hiếm thấy.

Không nhắc đến đại đa số hoa quả ven đường đều rất sáp và chua, mặc dù tỉ mỉ nuôi trồng ra cũng không ngon ngọt đến mức độ này.

Ngọt đến trong lòng ông ấy.

Ông ấy dùng cái muỗng múc thịt quả, từng miếng từng miếng nhét vào trong miệng.

Không ngờ, lúc này lại nhìn thấy bọn tiểu nhị đang vận chuyển hàng hóa nhìn về hướng cổng lớn khách sạn, ông ấy không khỏi khó hiểu quay đầu nhìn lại, tức thì nhìn thấy Phong Nguyên Ninh đanh đứng trong cửa nhìn lại đậy.

Người trung niên cao gầy không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy nàng trông như người bình thường, nhưng cách ăn mặc lại không chỉ không giống người thường, ngược lại còn đặc biệt không giống bình thường.

Làm con cháu dòng bên trong gia tộc Minh thị, ông ấy cũng không phải người chưa gặp qua việc đời, thường thức và trực giác nói cho ông ấy biết, cả người nữ tử này tràn ngập cảm giác không khoẻ.

Chỉ thấy nàng mặc mặc áo váy có màu xanh lam dần dần thay đổi, mái tóc không dài đơn giản cột thành đuôi ngựa, trong ánh mắt dường như chứa đựng lát cắt trong suốt, cũng không biết đến tột cùng là vật gì.

Lại liên hệ với khách sạn xuất hiện thần bí này, ông ấy không khỏi hiện lên liên tưởng.

Ông ấy do dự một chút, hỏi: "Xin hỏi ngài là chủ nhân của khách sạn này sao?"

Phong Nguyên Ninh gật đầu: "Đúng vậy."

Người trung niên cao gầy lập tức cong lưng xuống: "Thì ra là vậy, thất kính. Kẻ hèn là chưởng quầy khách điếm Minh thị, may mắn được nếm mỹ thực được bán trong quán của ngài, vô cùng ngạc nhiên trước thiên vật trong quán, cho nên mới đặc biệt đến đây mua sắm, nhất thời quấy nhiễu đến ngài, ta thật sự sâu sắc cảm nhận được lỗi của mình."

Phong Nguyên Ninh không nhìn ông ấy, vẫn nhìn đám người đang vận chuyển hàng hóa kia.

Hiện tại cô cần là gia tăng lượt chiêu đãi khách, chứ không phải số lượng thương phẩm bán ra. Nhưng mà, trước mắt hầu như tất cả khách nhân đều mua sắm với số lượng lớn ở, khiến thương phẩm bán ra của cô có số lượng rất khả quan, nhưng lượt chiêu đãi khách lại ít đến đáng thương.

Phong Nguyên Ninh nhìn thoáng qua Minh chưởng quầy, nói: "Ngươi mua một hơi nhiều đồ vật như vậy là muốn vận chuyển vào trong quán của mình bán lại sao đi?"

Minh chưởng quầy ngẩn ngơ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Chẳng lẽ chủ quán là đang chất vấn ông ấy? Là bất mãn vợ hành vi đầu cơ của ông ấy sao?

Minh chưởng quầy vội vàng giải thích: "Hồi chủ tiệm, cửa hàng của tiểu nhân bên cạnh Y Cốc, người ghé thăm quán đều là người bệnh và người nhà chờ khám bệnh, không gây bất kỳ tổn thất nào cho ngài. Sau khi tiểu nhân trở về, chắc chắn sẽ nói rõ nguồn cung cấp và giá gốc, cố gắng khuyên bảo khách hàng đến quán của ngài mua sắm."

Phong Nguyên Ninh gật đầu: "Ừm. Chờ ông mua sắm xong, bổn tiệm sẽ lập tức thi hành hạn mua, mỗi người mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể mua sắm tam loại thương phẩm khác nhau. Thời gian hạn mua tạm thời không rõ, ông có thể nhân cơ hội này mua sắm nhiều một chút."

Nể tình Minh chưởng quầy này giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ, nàng quyết định nhắc nhở ông ấy một chút, cho ông ấy một cái cơ hội.

Minh chưởng quầy ngẩn người, chợt vui mừng quá đỗi: "Cảm ơn chủ tiệm khoan hồng độ lượng, tiểu nhân vô cùng cảm kích!"

Xem ra chủ tiệm thật sự bất mãn với hành vi của ông ấy.

Nhưng mà biểu hiện vừa rồi của ông ấy cũng đủ khiến chủ tiệm cảm thấy vừa lòng, lúc này mới giơ cao đánh khẽ, cho ông ấy một cái cơ hội.

Ông ấy không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì vừa rồi mình biết thời thế.