Ta Rất Mỹ Vị

Chương 35



Giọng Kha Kha run run hỏi: "Chướng ngại... gì, dì mình biết không?"

Hạ Thì nghĩ nghĩ: "Chắc là không, anh ấy sẽ không nói loại chuyện này với bác gái đâu."

Kha Kha: "..."

Không cần hỏi, cô ấy đã biết là chướng ngại gì rồi.

Trong nháy mắt, bao nhiêu cảnh tượng xuất hiện trong đầu Kha Kha.

Vì sao từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy anh họ vui vẻ, luôn trưng khuôn mặt lạnh như tiền, trước kia còn tưởng rằng để quản lý nên mới uy nghiêm, nếu anh có "chướng ngại", anh có thể vui vẻ được chắc?!

Đặt mình vào hoàn cảnh đó, Kha Kha cảm thấy không chỉ không vui nổi mà có khi ngày nào cũng mắng chửi người cũng nên, xem ra anh họ nên tự hào vì năng lực tự chủ của mình mới đúng.

Còn nữa, hình như lúc còn trẻ anh họ đã từng làm quen với cô gái mà trong nhà giới thiệu, nhưng lui tới rất lạnh nhạt, luôn không giải quyết được gì, còn tự nói phải lấy vợ mới có thể khá hơn.

Cẩn thận nghĩ lại, dù lấy vợ có thể khá hơn thì cũng không đến mức không có ham muốn với phụ nữ chứ?

Vậy chuyện của Hạ Thì là thế nào?

Kha Kha lại tự tưởng tượng hai mươi tập phim, quá thảm.

Một tổng tài bá đạo tự ti bản thân có chướng ngại, sau khi nhất kiến chung tình với con gái nhà người ta, khó kìm lòng nổi nên đã yêu đương với cô gái đó nhưng không thể làm gì cô gái đó, sau đó...

Vậy hành vi đọc hoàng văn của Hạ Thì rất kinh khủng đó!!

...

"Kha Kha?"

Tay Chu Sâm cầm một tập tài liệu đứng ở lầu hai, nhíu mày nhìn Kha Kha.

Kha Kha đang suy đoán lung tung về anh, chính chủ đột nhiên xuất hiện, dọa cô ấy sợ tới mức giật mình: "A?"

Chu Sâm xem đồng hồ: "Đang trong thời gian đi làm, sao em lại tới?"

Ngày trước khi Chu Sâm cũng hỏi Kha Kha như vậy, chắc chắn Kha Kha sẽ chột dạ kiếm cớ, nhưng hôm nay anh thấy dáng vẻ Kha Kha rõ ràng rất hoảng hốt, không những không lấy cớ, ngược lại còn nhìn anh bằng ánh mắt quái dị, không biết đang nghĩ gì.

Chu Sâm đi xuống lầu hai: "Em tới làm gì?"

Kha Kha cười gượng nói: "Em đến thăm tiểu Thì."

Hạ Thì nói: "Cậu ấy sợ em bị hoảng sợ, Kha Kha, tối ở lại ăn cơm nhé."

Tư tưởng Kha Kha đang hỗn loạn, lúc này không nhịn được gật đầu: "Được, được..."

Cô ấy lại không nhịn được nhìn lén Chu Sâm, thật là trời ghen tỵ hồng nhan mà, vì sao chuyện như vậy lại xảy ra với anh họ chứ, đã thế anh lại còn gặp được Hạ Thì, quá tàn nhẫn...

Kha Kha tự cho là đúng nhìn lén, Chu Sâm lại cảm nhận được: "Em nhìn anh cái gì?"

Anh cảm thấy hình như Kha Kha đã gây ra tội gì rồi.

Kha Kha vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: "Không có gì."

Anh họ là một người cao ngạo thế nào chứ, nếu biết cô ấy biết được chuyện bản thân có khiếm khuyết, chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Chu Sâm có một tia ảo giác, hình như thấy được sự thương hại trong ánh mắt Kha Kha?

Chu Sâm ôm lòng nghi ngờ rồi lên lầu, Hạ Thì và Kha Kha ở chung không tồi, cho nên Chu Sâm cũng không lo lắng Kha Kha gặp phải nguy hiểm gì.

Chỉ là, không bao lâu sau sau khi Chu Sâm quay lại thì nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của mẹ anh.

Chu Sâm lập tức vừa đi ra ngoài vừa kêu: "Mẹ?"

"Mẹ không sao, không cẩn thận va vào thôi, không cần xuống đâu!" Mẹ Chu trả lời mà giọng còn nức nở.

Trong lòng Chu Sâm càng thêm cảnh giác, vẫn nên xuống lầu xem thế nào, nhưng mẹ thật sự không sao, đang ôm đầu, nhìn có vẻ đau nhưng không có trở ngại gì lớn, Kha Kha thì đang đưa khăn giấy cho bà.

Hạ Thì ngồi ở góc khác trong phòng khách, cách rất xa, lúc này ngẩng đầu nhìn anh, biểu hiện rất ngoan ngoãn, chứng minh không liên quan gì đến cô.

Chu Sâm vẫn xuống lầu, không dám để Hạ Thì rời khỏi tầm mắt.

Nhưng sau khi xuống lầu, Chu Sâm lại cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái, không biết vì sao, bình thường nếu có con cháu ở đây chắc chắn mẹ Chu sẽ nói hết chuyện này sang chuyện khác, bây giờ lại yên tĩnh lạ thường.

Hạ Thì nghiêm túc ôm laptop đọc tài liệu, Kha Kha ngồi cạnh mẹ Chu, bề ngoài yên tĩnh, nhưng mắt lại không an phận đảo tròn.

Chu Sâm là người thông minh cũng không hiểu tình huống hiện tại là sao.

...

Không khí vẫn luôn cứng ngắc cho tới giờ cơm tối, mẹ Chu ra khỏi phòng bếp, mắt vẫn hồng hồng.

Bà đã nói chuyện với bác sĩ gia đình, lần kiểm tra sức khoẻ trước Chu Sâm vẫn khỏe mạnh, không thể xác định được trong giai đoạn này đã xảy ra chuyện gì, kiến nghị nên nói chuyện với Chu Sâm, bản thân anh chắc sẽ biết rõ, hoặc đi làm kiểm tra.

Ba Chu mới về, nhìn bà hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mẹ Chu xoa xoa mắt: "Không có gì, hành tây làm cay mắt."

Bố Chu nhìn bàn ăn: "Hôm nay lại xuống bếp nấu đồ bồi bổ tiểu Hạ à?"

Mẹ Chu lại rơi lệ: "... Ừ."

Kha Kha cúi đầu, cô ấy cảm thấy chuyện này rất quan trọng, cho nên mới nói cho mẹ của đương sự biết, hơn nữa hai người cũng không dám đào sâu vấn đề này với Hạ Thì, nếu không lỡ như Hạ Thì vì mất trí nhớ, kiến thức khiếm khuyết nên vẫn chưa nhận ra chuyện gì không đúng, lúc nói đến mới biết...

Chuyện này làm không khí gia đình hơi vi diệu.

Trong lòng mẹ Chu cảm thấy rất có lỗi với Tiểu Hạ, vốn dĩ Chu Sâm có ý đồ khác, sau đó lại thấy hai đứa nhỏ ở bên nhau, rồi biết hóa ra con trai lại có bệnh kín, mẹ Chu cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, tâm trạng bất an.

Nghe nói con trai đã có tật xấu này từ sớm, nếu không phải tiểu Hạ mất trí nhớ, không hiểu mấy chuyện đó, có lẽ sẽ không nói ra chuyện này, bây giờ còn phải lừa cô nữa, ôi!

Mẹ Chu cân nhắc một chút, cố gắng dùng giọng điệu vững vàng hỏi: "Hai ngày nữa cả nhà mình cùng đi làm kiểm tra toàn diện đi, mẹ nghe nói bệnh viện có thiết bị mới nhập."

"Con không đi, bốn tháng trước mới kiểm tra xong." Chu Sâm nhàn nhạt nói.

Nếu là ngày thường thì mấy lời này không có tật gì, nhưng bây giờ mẹ Chu nghe mà chỉ muốn khóc, bà muốn biết bệnh tình của Chu Sâm, Chu Sâm không khám bệnh, còn giấu kín như thế, có phải đã không cứu được nữa rồi không?

Con trai quá khổ mà, mấy năm gần đây toàn gặp chuyện gì không biết...

"Hay là... đi đi, dù sao con cũng phải đưa tiểu Hạ đi, tiện thể khám luôn." Mẹ Chu miễn cưỡng cười một cái.

Chu Sâm nhìn mẹ Chu, lại bị ánh mắt mẹ hiền của bà làm hoảng sợ, buông bắt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Anh cảm thấy trạng thái của mẹ Chu và Kha Kha đều không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết.

Bị Chu Sâm nhìn, mẹ Chu và Kha Kha đều bắt đầu lắc đầu: "Không có gì."

Mẹ Chu biết nói ra loại chuyện này quá tổn thương lòng tự trọng, muốn nói cũng không phải trường hợp hiện tại, vì thế kiên quyết phủ nhận, nói: "Mẹ nằm mơ, Kha Kha vừa xem cho mẹ, hình như liên quan đến sức khỏe của người thân, nên mẹ muốn mọi người đi kiểm tra sức khỏe, mẹ mới yên tâm được. Đặc biệt là tiểu Hạ, vừa bị tai nạn xe cộ lại còn gặp phải chuyện kia..."

Cô ấy rất khỏe, dù chúng ta có chết hết cô ấy cũng sẽ không sao. Chu Sâm thầm nghĩ trong lòng.

Mẹ Chu nói rất cẩn thận: "... Sao?"

Lý do này cũng xuôi tai, mẹ Chu vốn là người rất quan tâm người khác, Chu Sâm nuốt nước miếng, bình tĩnh nói: "Vậy đi thôi."

Mẹ Chu yên tâm, nói: "Ừ, mọi người phải quan tâm sức khỏe của mình, ai cũng chỉ có một cái mạng, không thể giấu bệnh sợ thầy, bây giờ y học rất phát triển, thà phiền phức một chút còn hơn, mẹ nghe nói chế độ bảo mật của bệnh viện rất tốt."

Những lời này lại chút không đúng, Chu Sâm kỳ quái nhìn mẹ Chu, không biết bà đột nhiên nhắc tới việc này làm gì, chẳng lẽ bố có bệnh kín gì?

Chu Sâm nhìn về phía nố Chu.

"..." Bố Chu không thể hiểu được, bực nói: "Nhìn ba làm gì?"

Chu Sâm không nói gì, nhưng trong những người ở đây, mẹ Chu và Kha Kha giống nhau, Hạ Thì lại không có khả năng sinh bệnh nhất, dư lại khả năng "giấu bệnh sợ thầy" chỉ có ba Chu.

Khó trách mẹ lại như vậy, còn lấy lớp trẻ họ làm cớ, ba là người ngoan cố, nếu trực tiếp bắt ông đi, chắc chắn ông không muốn.

"Không có gì." Chu Sâm trấn định nói: "Vậy hẹn ngày kia đi, con sẽ sắp xếp thời gian."

...

Kha Kha ôm bí mật kinh thiên động địa về nhà, những người khác ai cũng có tâm tư riêng.

Mẹ Chu nghĩ thầm: Con trai mình thật đáng thương.

Chu Sâm nghĩ thầm: Ba mình thật đáng thương.

Bố Chu nghĩ thầm: Chẳng lẽ mình thật sự có bệnh?

Hạ Thì nghĩ thầm: Hôm nay có ăn khuya không?

...

Qua hai ngày, người một nhà thật sự đến bệnh viện kiểm tra.

Hạ Thì kéo tay Chu Sâm, đi phía sau bố Chu và mẹ Chu, thật khéo, Tôn tiểu thư cũng ở đây, mọi người lại gặp nhau.

Ba Chu và mẹ Chu đều quen biết nhà họ Tôn, lúc này tất nhiên hai bên phải chào hỏi.

Tôn tiểu thư nhìn dáng vẻ thân mật của Hạ Thì và Chu Sâm, trong lòng rất buồn bực. Cô ta cảm thấy đóa bạch liên hoa Hạ Thì này thật sự quá đáng sợ, thu phục lần lượt người nhà Chu Sâm, cũng không biết cho họ uống thuốc mê gì.

Ban đầu là Kha Kha và mẹ Kha, sau đó là Chu Sâm, ba Chu và mẹ Chu, gần đây Tôn tiểu thư lại phát hiện, cả Chu Anh cũng đắm chìm!

Trước kia cô ta và Chu Anh còn cùng lén lút bàn luận về Hạ Thì, Chu Anh cũng từng nói cảm thấy bạn gái của anh họ không đơn giản, kết quả mấy ngày trước Tôn tiểu thư đi thăm Chu Anh lại bị Chu Anh đuổi ra ngoài, lý do là cô ta đã nói xấu chị dâu.

WTF? Chính Chu Anh cũng nói mà?

Dáng vẻ Chu Anh chắc chắn không muốn thông đồng làm bậy với cô ta, đơn phương tuyệt giao, còn thông báo với mọi người, hủy kết bạn trên mạng, bỏ cả follow... Tất cả mọi người đều thấy, vòng bạn bè lập tức có lời đồn bay đầy trời, cái gì cũng nói, ly kỳ nhất chính là có người nói Tôn tiểu thư cướp bạn trai của Chu Anh.

Dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy chắc là Tôn tiểu thư đã làm ra chuyện xấu gì, nếu không sao Chu Anh lại tuyệt giao, hai nhà còn là người quen nhiều đời, tình cảm nhiều năm như vậy.

Tôn tiểu thư quá oan uổng, cô ta cảm thấy Hạ Thì đã nói bậy gì trước mặt Chu Anh, vì thế mới kêu ca với em gái và mẹ mình.

Kết quả mẹ Tôn lại nói ngay với Tôn phó tổng, Tôn phó tổng nghe nói cô ta đắc tội với Chu Anh, lập tức không nghe giải thích, nghiêm khắc răn dạy một phen.

Tôn tiểu thư vốn đã không ưa Hạ Thì bây giờ càng ghét, trong lòng mặc định tất cả tại cô, nói không chừng là vì lần gặp nhau trước đó mình đã châm chọc Hạ Thì!

Tôn tiểu thư luôn luôn cảm thấy ưu việt trước mặt Hạ Thì, nhưng bây giờ xem xét lại, người này còn không biết tình hình của bản thân, chứ đừng nói đến yêu quái gì đó, người tức giận vẫn là mình, thật đáng ghét.

Bây giờ lại gặp nhau, dù ba Chu và mẹ Chu có trước mặt, nụ cười của Tôn tiểu thư vẫn cứng ngắc.

Mẹ Chu hồn nhiên không biết gì, hỏi Tôn tiểu thư tới đây làm gì.

Tôn tiểu thư khẽ cười nói: "Bạn trai cháu là bác sĩ ở đây."

Mẹ Chu "Ồ" một tiếng: "Mới có bạn trai hả? Là chàng trai trẻ đẹp trai hả, có thể gặp nhau hôm nay không?"

Tôn tiểu thư không nhịn được ngó Chu Sâm và Hạ Thì, rụt rè nói: "Vừa mới quen ạ, là bác sĩ khoa ngoại, bây giờ đang trong phòng phẫu thuật, đợi lát nữa mọi người làm kiểm tra xong, nếu có thời gian, cháu dẫn anh ấy đến chào hỏi ạ."

Khoảng thời gian trước, Tôn tiểu thư cảm thấy Chu Sâm hoàn toàn bị điên rồi, bạn bè giới thiệu nên cô ta quen luôn bạn trai, tự cảm thấy không kém Chu Sâm, cho nên cực kỳ chủ động. Ít nhất, bạn trai cô ta không có tâm tư khác.

Bởi vì có ba Chu và mẹ Chu ở đây, hai người Chu Sâm không cần nói chuyện với Tôn tiểu thư, mọi người nước sông không phạm nước giếng, Tôn tiểu thư thấy quá tốt, ánh mắt âm thầm chạm nhau văng lửa tứ phía, sau đó chào tạm biệt.

Mẹ Chu thổn thức, trước kia lúc nào Tôn tiểu thư cũng chạy theo sau Chu Sâm, may là bây giờ ai cũng có đôi rồi. Nếu không, với sự hiểu biết của bà về Tôn tiểu thư, nếu để cô ta biết được Chu Sâm có chướng ngại gì, vậy thì quá kinh khủng...

...

Cả nhà trực tiếp đi làm kiểm tra, vốn dĩ chỉ muốn kiểm tra phương diện kia của Chu Sâm, vì đánh yểm trợ nên tất cả mọi người mới phải làm kiểm tra sức khỏe.

Chu Sâm tưởng Hạ Thì sẽ lấy cớ thoái thác không kiểm tra, không ngờ cô không hề sợ hãi, không biết do thuật biến hình quá cao cấp hay định gian lận.

Sau khi làm kiểm tra xong cũng đã mất mấy tiếng đồng hồ rồi, có một số hạng mục kiểm tra không thể lập tức có kết quả, những gì có ngay bác sĩ đã đưa hết rồi, bác sĩ thâm ý nhìn mẹ Chu một cái, nói: "Trên cơ bản, các kết quả đều ở mức bình thường, nhưng bây giờ áp lực xã hội quá lớn, tôi đề nghị nên kiểm tra cả tâm lý."

Bác sĩ đang ám chỉ, mẹ Chu nghe xong, căng thẳng buột miệng thốt ra: "Vậy là tâm lý có vấn đề à?"

Chu Sâm nhìn ba Chu: "Vấn đề tâm lý?"

Ba Chu sửng sốt: "Vấn đề tâm lý gì?"

Mẹ Chu: "..."

Mẹ Chu khó khăn nói: "Tôi nói nhầm, ý tôi là muốn kiểm tra xem tâm lý mọi người có vấn đề gì không..."

Lời giải thích quá hời hợt, Chu Sâm nghiêm túc nhìn mẹ Chu, gọi bà một tiếng: "Mẹ."

Bác sĩ thấy tình hình này, lùi nhanh về sau: "Tôi còn có việc, lát quay lại sau, mọi người cứ nói chuyện đi."

Bác sĩ vừa đi, bố Chu sờ sờ đầu nói: "Tôi cảm thấy tôi đâu có vấn đề gì đâu chứ?"

Chuyện tới giờ, mẹ Chu chỉ có thể nói: "Không phải ông, là ASâm!"

Chu Sâm: "...?"

Hạ Thì cũng bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng, là A Sâm, không sai, ASâm có chướng ngại tâm lý, hóa ra bác sĩ còn chữa được bệnh này nữa à? Thật tốt quá!"

Con dâu nói thế, vẻ mặt mẹ Chu chua xót nhìn Chu Sâm, lo lắng nói: "A Sâm, nếu con có vấn đề về tâm lý, cơ thể lại không có bất cứ vấn đề gì, vậy càng phải tích cực điều trị, có gì mà không thể đến bệnh viện hả?" Mẹ Chu vốn đang rất kiêng dè, nhưng nếu là vấn đề tâm lý, bà cảm thấy tốt hơn nhiều vấn đề sinh lý.

Ba Chu: "Hả? Con trai??"

Chu Sâm: "..."

Hạ Thì và mẹ Chu nóivậy, Chu Sâm biết ngay là chuyện gì. Bốn chữ chướng ngại tâm lý là chính miệng anh nói ra!

Thật, sự quá hố!

Chu Sâm hơi tức giận nhìn Hạ Thì, cắn răng nói: "Không cần, con không sao."

Giấu bệnh sợ thầy, giấu bệnh sợ thầy!

Mẹ Chu nói: "Mẹ chỉ sợ thái độ này của con, con trai, chúng ta sẽ ở bên con, tiểu Hạ cũng vậy. Bác sĩ Trương là người một nhà, những người khác sẽ không biết, nếu còn không được, có thể ra nước ngoài chữa..."

Chu Sâm hít sâu một hơi, không biết giải thích thế nào với mẹ Chu trước mặt Hạ Thì.

"Thật sự không phải như mẹ nghĩ đâu..."

Mẹ Chu bắt đầu lau nước mắt: "Tiểu Hạ, con cũng nói vài câu đi."

Hạ Thì ôm cánh tay Chu Sâm: "A Sâm, bác gái chỉ muốn tốt cho anh. Nếu chữa được, hay là anh cứ thử xem!"

Có trăm cái miệng cũng không cãi được. Chu Sâm nhắm mắt, phải phá vỡ cục diện này như thế nào đây?

"Bây giờ chúng ta về nhà, em sẽ biết, nhờ có sự giúp đỡ của em, anh thật sự không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào." Chu Sâm gằn từng chữ.

...

Hành lang bệnh viện, Tôn tiểu thư kéo bạn trai, định đi khoe khoang.

Không ngờ cửa văn phòng phía trước mở ra, mặt Chu Sâm đầy sương lạnh, nửa ôm nửa kéo Hạ Thì đang trưng vẻ mặt vô tội, hùng hục xông ra ngoài, tầm mắt nhìn thẳng, nhằm đúng phía thang máy. Vẻ mặt bố Chu và mẹ Chu cũng nôn nóng theo sau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mắt Tôn tiểu thư trừng lớn: "... Bác gái?"

Nhưng không có ai rảnh để ý Tôn tiểu thư, Tôn tiểu thư buồn bực khẽ nói một tiếng: "Cái quỷ gì không biết..."

Cô ta vừa quay đầu lại, thấy bạn trai ngây ngốc nhìn về phía thang máy, vẻ mặt kỳ lạ, không nhịn được đẩy đẩy anh ta: "Anh nhìn cái gì vậy?!"