Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 146



Trưởng Công chúa và Trần Các lão tỉnh táo ngay lập tức, kể cả nước mắt nóng hổi ở khóe mắt hai người cũng bị một câu nói quái dị của Phò mã xóa đi.

Trần Đình Giám cụp mắt xuống, yên lặng bình phục tâm trạng. Hoa Dương cúi người xuống, đưa ống tay áo lên chạm nhẹ vào khóe mắt.

Trên bàn cờ chỉ còn một quân cờ trắng giữa cả đống quân cờ đen.

Trần Đình Giám khiêm tốn lễ độ dọn hết quân cờ đen vào trong hộp, lại dùng hai tay nâng quân cờ trắng kia nhẹ nhàng để vào trong hộp cờ trước mặt Trưởng Công chúa, nhẹ giọng nói với nàng: “Trong ván cờ này thần nhận được ích lợi không nhỏ, cũng biết tiếp theo nên làm thế nào. Giờ không còn sớm nữa, Trưởng Công chúa vẫn nên về sớm một chút để nghỉ ngơi. Sau này nếu Trưởng Công chúa có nhã hứng thần xin đợi bất cứ lúc nào.”

Hoa Dương nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt của Các lão, cũng thấy được sợi bạc trên mái tóc, trong lòng thấy chua xót.

Cha chồng có thể từ một thư sinh hào môn đi tới ngày hôm nay, sao có thể không hiểu lo cho bản thân như thế nào?

Chỉ là một nửa ruộng đồng trong thiên hạ này nằm trong tay phiên vương và quý tộc, hoặc là quan lại và các thương nhân giàu có, bách tính càng ngày càng khổ, quốc khố càng ngày càng trống không. Dưới triều đại của hoàng gia gia và phụ hoàng, quốc khố đã tới mức chỉ có ra không có vào, đến cả gom góp quân lương cũng khó khăn. Dân nghèo binh yếu lại nhiều quan tham, loạn trong giặc ngoài, đệ đệ còn trẻ không trấn áp được triều đình, nếu như cha chồng không đứng ra, không kịp phổ biến cải cách đổi mới thì triều đình có thể kéo dài được bao lâu?

Vì sao lão thái tổ có thể đoạt được thiên hạ? Không phải vì tiền triều mê muội lẩm cẩm, vận mệnh cạn kiệt sao.

Cải cách của cha chồng sẽ có vài chỗ không thể chú ý được, nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ ràng, chí ít quan viên địa phương bây giờ sẽ không lơ là chính sự, quốc khố có bạc, có thể củng cố biên phòng, khiến nước láng giềng sợ hãi không dám xâm chiếm.

Có bạc mới có thể làm việc được, không có bạc, Hoàng thượng cao quý cũng khó mà bước đi.

“Hiện tại phụ thân nắm thế cục của thiên hạ trong tay, rút dây sẽ động rừng, người hết lòng lo lắng, ngày đêm làm lụng vất vả, con dâu chỉ là đặt mình vào ván cờ vừa rồi mới có thể quan sát được vài chuyện nhỏ không đáng kể mà phụ thân không để ý tới được, tiếp theo nên làm thế nào phải dựa vào phụ thân, con dâu cũng tin tưởng năng lực của phụ thân có thể thắng được ván cờ này.”

Hoa Dương thật lòng nói, có lẽ cha chồng có chỗ quá đáng, nhưng công lao lại lớn hơn. Những lời lúc nãy của nàng chỉ vì muốn tiến cử Hà Thanh Hiền, chứ không hề có ý trách mắng cha chồng chút nào.

Trần Đình Giám cười cười, khom người nói: “Trưởng Công chúa khen nhầm rồi, ván cờ cũng như chiến trường, thần chỉ tạm thời làm tiên phong của Hoàng thượng, tương lai Hoàng thượng tự mình thống lĩnh, chắc chắn thiên hạ có thể quy về một mối, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Hoa Dương: “Quân tiên phong thắng mới có thể khiến quân chủ lực có ý chí, xin phụ thân yêu quý thân thể, dựng thẳng cờ tiên phong.”

Trần Đình Giám: …

Ông năm nay mới năm mươi bốn, không tính là quá già mà, vì sao Trưởng Công chúa cứ lo lắng ông không thể sống lâu vậy?

Ngay sau đó Trần Đình Giám nghĩ tới tiên đế, nhất định là Trưởng Công chúa cảm thấy đau buồn vì tiên đế qua đời nên cũng lo lắng vị cha chồng này đột nhiên ngã xuống.

Ông cũng cảm nhận được Trưởng Công chúa cực kì kính trọng mình, chính là cảm giác con cháu thân thiết với người lớn trong nhà.

Trần Đình Giám vội đáp: “Trưởng Công chúa yên tâm, hai năm qua thần vẫn luôn tìm Lý Thái y để học chút công phu tự chăm sóc cho bản thân.”

Hoa Dương nhìn về phía mẹ chồng đã dừng tu sửa bồn hoa.

Tôn thị bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ: “Ba ngày đi bắt cá, hai ngày ra nằm võng phơi nắng, cũng miễn cưỡng coi như đang tập luyện đi.”

Trần Đình Giám: …

Hoa Dương cười cười nói: “Vậy sau này làm phiền nương giám sát phụ thân nhiều hơn rồi, nếu phụ thân lười biếng người cứ nói cho con biết.”

Tôn thị hơi hả hê đồng ý.

Hoa Dương lại nhìn về phía Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông bày ra dáng vẻ như người khác đang thiếu nợ hắn: “Đi? Hay vẫn muốn ngồi xuống đánh thêm một ván cờ nữa cới Các lão?”

Hoa Dương lườm hắn một cái, nói lời từ biệt với nhị lão rồi đi ra ngoài.

Nàng vừa xoay người, ánh mắt của Trần Đình Giám và Tôn thị giống như dao găm phi qua chỗ con trai.

Trần Kính Tông đuổi theo Hoa Dương.

Lúc gia yến kết thúc cũng đã là canh một, trời cũng tối hơn.

Trần Kính Tông giúp Hoa Dương đẩy tấm mành nhồi bông nặng nề ra, cơn gió mùa đông lạnh lẽo quét khắp cả kinh thành tìm được khe hở, lập tức đổi hướng chui vào, thổi tới khi Trưởng Công chúa yếu ớt phải nhắm hai mắt vào, cau mày nhăn mặt, làm gì còn vẻ nghiêm túc và trang trọng như khi bàn bạc đại cục thiên hạ với Thủ phụ lúc nãy?

Lúc bọn họ đến Xuân Hòa đường dùng cơm trời còn chưa nổi gió, cho nên Hoa Dương cũng không mặc áo choàng.

May mà Triều Nguyệt ở Tứ Nghi đường cẩn thận, phái tiểu nha hoàn mang áo choàng tới, Triều Vân đứng ngoài sân đợi đang ôm áo choàng.

Nhìn thấy chủ tử đi ra, Triều Vân chạy tới, buộc chặt áo choàng và đội mũ lên cho chủ tử, kịp nhét cho nàng một cái bao tay bằng lông cáo.

Chuẩn bị xong, Hoa Dương xoay người, nói với vợ chồng Trần Đình Giám đang định tiễn bọn họ: “Gió lớn, cha mẹ đừng đi ra ngoài, đều là người một nhà, không cần khách sáo.”

Tôn thị tự quyết định: “Đi thôi, hai đứa cũng nhanh chân lên một chút, mùa đông năm nay rất lạnh.”

Hoa Dương gật đầu, dẫn Trần Kính Tông đi.

Ra khỏi Xuân Hòa đường, bầu trời đen kịt, bọn hạ nhân không cần làm gì cũng đã đi nghỉ ngơi từ sớm.

Gió không ngừng thổi mạnh, đèn lồng trong tay Triều Vân cũng lung la lung lay.

Hoa Dương đưa mắt nhìn Trần Kính Tông, thấy hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng người thẳng tắp, cái cổ dài cũng để lộ ra bên ngoài, trông chẳng sợ lạnh chút nào.

“Ta cõng nàng?” Trần Kính Tông đột nhiên dừng lại nói.

Hoa Dương nhìn quanh theo bản năng.

Trần Kính Tông: “Đêm nay lạnh như thế này, cho dù nàng thật sự là tiên nữ hạ phàm, cũng không có ai vui vẻ mạo hiểm tới thăm nàng đâu.

Hai tay Hoa Dương nhét trong bao tay bằng lông cáo, rất muốn đạp cho hắn một cái.

Nhưng nàng vẫn nằm úp sấp lên lưng hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, tiếp tục để trong bao, sợi lông cáo mềm mại xõa tung ra dán lên cổ Trần Kính Tông, cũng giữ ấm giúp hắn.

Trần Kính Tông nở nụ cười: “Biết vì sao ta cõng nàng không?”

Hoa Dương hừ một tiếng: “Để ta che gió đằng sau lưng cho chàng.”

Lý do chính đáng là gì thì không cần phải nói, hắn mà há miệng chắc chắn sẽ nói ra mấy câu không đúng đắn.

Lời nói bị nàng giành mất, Trần Kính Tông không thể làm gì khác hơn là bảo: “Không hổ danh là Trưởng Công chúa, quả thực rất thông minh.”

Mặt Hoa Dương dán xuống đầu vai phải của hắn, dùng mũ trùm để ngăn gió từ phía sau thổi tới, lạnh tới mức không muốn nói chuyện.

Trần Kính Tông cũng đi rất nhanh, nhanh đến mức Triều Vân phải chạy bước nhỏ theo mới có thể chiếu sáng cho hai người, chỉ có điều nhờ chạy như thế nên nàng ấy cũng bớt lạnh.

Đến Tứ Nghi đường rồi, nước nóng đã được chuẩn bị sẵn. Hoa Dương và Trần Kính Tông tự mình rửa mặt rửa tay, sau đó sóng vai ngồi ở mép giường, mỗi người ngâm chân trong một cái chậu đồng.

Bọn nha hoàn lui ra rồi, đèn cũng tắt, Hoa Dương được Trần Kính Tông ôm vào lồng ngực ấm áp to rộng của hắn, cuối cùng cũng thấy ấm hẳn.

Trần Kính Tông bắt đầu tính sổ với nàng: “Hôm nay sinh nhật ta, nàng ngồi chơi cờ với lão già, có lẽ hôm nay nàng về nhà cũ không phải là để chúc mừng sinh nhật cho ta.”

Hoa Dương: “Mừng sinh nhật là thật, mà chơi cờ cũng là thật, một mũi tên trúng hai con chim, không bỏ lỡ chuyện gì cả.”

Trần Kính Tông: “Nàng như thế này gọi là hai lòng đấy, đối xử không chân thành.”

Hoa Dương: “Tùy chàng muốn nói sao thì nói.”

Trần Kính Tông: “Rõ ràng là nàng đang chột dạ.”

Hoa Dương không đáp.

Trần Kính Tông tìm thấy đôi môi mềm mại của nàng, làm ướt nó.

Tay hắn đột nhiên trượt xuống chạm vào cổ nàng, đụng phải vạt áo lót trong.

Hắn còn chưa làm gì, hô hấp của nàng đã rối loạn. Rõ ràng là thành thân lâu như vậy rồi nhưng nàng vẫn không quen bị hắn sờ soạng, vẫn ngây ngô như lúc mới tân hôn.

Trần Kính Tông đi xuống thêm một chút, bả vai hắn song song với vai nàng, tay đưa ra giữ chặt gáy nàng, hôn lên.

Trưởng Công chúa có thể bình tĩnh nói chuyện với Các lão bây giờ lại hoàn toàn không chống lại được con trai của Các lão, cổ tay bị giữ chặt, môi cũng bị khóa.

“Ngồi đánh với lão già thêm vài ván cờ nữa?”

Tối hôm qua phóng túng quá đà, hôm nay vừa tới bên này ở lại, dù ở Tứ Nghi đường có để sẵn một chén hoa sen, Hoa Dương cũng không bảo bọn nha hoàn chuẩn bị.

Trần Kính Tông không dừng lại, tiếp tục tính sổ.

Bình thường hắn ghen tị với lão già kia, Hoa Dương cũng không thèm để ý. Nhưng bây giờ hai người đang dính lấy nhau, nàng lại nhắc tới cha chồng thì không ổn lắm.

Hoa Dương: “Chàng nghe hết thấy hết rồi, có gì mà phải ghen tị?”

Trần Kính Tông: “Nàng chưa từng ngồi đánh cờ với ta còn chửi ta đánh cờ không bằng nàng.”

Hoa Dương: “Chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, chàng cũng so đo.”

Trần Kính Tông: “Nàng sợ lão ấy buồn, còn nói là học tật xấu nhanh mồm nhanh miệng của ta, nàng đúng là biết lấy người khác ra làm bia đỡ, thảo nào Hà đại nhân cũng bị nàng để mắt tới.”

Hoa Dương: “Chàng là Phò mã của ta thì phải có tinh thần đỡ đao thay ta bất cứ lúc nào chứ, nếu chàng không muốn đụng phải chuyện xui xẻo thì bây giờ tạm biệt nhau còn kịp.”

Trần Kính Tông: “Nàng còn bênh vực lão ấy, nói đỡ cho lão ấy nữa.”

Hoa Dương: “Bởi vì ông ấy là Các lão, vượt núi đao xuống biển lửa trên triều đình, ta đau lòng cho ông ấy vì làm việc không dễ dàng gì.”

Trần Kính Tông: “Vậy lúc nàng rơi nước mắt vì ta là vì cái gì?”

Hoa Dương ngừng lại một lát, nói: “Bởi vì chàng là võ tướng trên chiến trường, vì triều đình mà tay nhuốm máu địch.”

Trần Kính Tông: “Lúc biểu ca nàng bị trúng một mũi tên cũng không thấy nàng rơi nước mắt vì hắn, chỉ nhỏ lệ vì ta, chắc chắn là có lý do khác.”

Hoa Dương nở nụ cười: “Yêu ai yêu cả đường đi mà, không phải là chàng biết rồi sao?”

Trần Kính Tông: …

Hắn hơi dùng sức cắn môi của nàng.

Hoa Dương cũng cắn hắn, ai bảo hắn suốt ngày nói bậy.

Thế nhưng không ai thật sự cắn thật mạnh, cắn cắn một hồi thành ra hôn nhau, hắn đang nâng khuôn mặt nóng bỏng của nàng lên, còn nàng ôm lấy bờ vai rộng của hắn.

Hôn đến mức môi của Hoa Dương đau nhói hai người mới chịu buông ra.

Trần Kính Tông nằm một lúc xong lại quay ra ôm nàng.

Hoa Dương: “Chàng còn nói linh tinh một chữ nữa thôi là ta giận thật.”

Trần Kính Tông: “Bây giờ nói chuyện nghiêm túc. Vì sao nàng lại tin tưởng Hà đại nhân đến thế? Tuy rằng Trương Bàn khéo đưa đẩy, nhưng có lão già ở nhà đè ở bên trên, ông ta có lăn qua lăn lại cũng không gây nên sóng gió gì. Hà đại nhân thanh liêm yêu dân là thật, nhưng cũng hay châm chọc đối đầu với lão già nhà ta, hai người ở chung một chỗ sợ là không ổn. Hà đại nhân làm quan trong kinh không lâu, nàng mới chỉ nghe tiếng thơm của ông ta, chưa chắc đã thật sự hiểu biết con người này, có lẽ ông ta chỉ mang thêm phiền toái cho lão già thì sao.”

Bây giờ Hoa Dương đang đưa lưng về phía hắn, cánh tay Trần Kính Tông ôm trọn cả hông của nàng.

Nàng sờ sờ ngón tay thon dài của hắn, hỏi: “Chàng đang muốn nói ta không nên dính vào chuyện của triều đình?”

Trần Kính Tông: “Không phải như vậy, ta chỉ sợ vì Hà đại nhân mà việc cải cách bị rối loạn, nàng sẽ thấy khó chịu.”

Hoa Dương: “Ta có thể khó chịu cái gì được? Chỉ sợ không có ai tìm ra và bổ sung khuyết điểm cho cha mà thôi. Các quan viên địa phương kia kẻ nào kẻ nấy đều cướp đoạt của bách tính. Điều phụ thân để ý chính là đại cục, còn những quan viên khác, kẻ thật sự có tài mà phấn đấu quên mình vì bách tính, thì ta chỉ nghĩ được tới Hà đại nhân, hay là chàng có người nào tốt hơn? Hoặc là chàng cảm thấy phụ thân làm gì cũng đúng, những sơ hở trong việc cải cách đó không đáng để nhắc tới?”

Trần Kính Tông: …

Thực ra hắn thầm nghĩ muốn thử xem có phải nàng biết trước được cái gì không, ví dụ như việc lão già kia thật sự không sống thọ hơn được Trương Bàn, không ngờ rằng nàng lại nghiêm túc như thế, còn muốn thảo luận chính sự với hắn.

“Không có, suy nghĩ của nàng rất tốt, quả thực nên làm giảm uy phong của phụ thân xuống, đừng để ông ấy nghĩ rằng không có chuyện gì mà bản thân không làm được.”

Hoa Dương: “Ai muốn hạ uy phong của phụ thân chàng, ta mong muốn Hà đại nhân có thể hoàn thiện được cải cách của phụ thân.”

Trần Kính Tông: “Ừ, nàng kính trọng lão già đó nhất, ai cũng không vượt qua được lão già đó.”

Hoa Dương véo hắn.

Trong lòng nàng lại thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự sợ Trần Kính Tông hỏi cặn kẽ tới cùng, một hai phải biết được ưu khuyết điểm của Trương Bàn và Hà Thanh Hiền.

Thuyết phục cha chồng đã đủ mệt mỏi rồi, bây giờ nàng chỉ muốn ngủ một giấc thôi.