Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 158



Kế Trấn là trấn lớn nhất trong chín trấn quan trọng của cửu biên, khu quản lý từ Sơn Hải quan ở phía đông đến Cư Đông quan ở phía tây, tầm quan trọng không nói cũng rõ mồn một.

Thành Kế Châu mà Kế Trấn cai quản nằm cách kinh thành gần bốn trăm dặm về phía đông và phía bắc, với tốc độ của thánh giá, phải đi mất sáu bảy ngày.

Thời tiết vào giữa tháng tám rất đẹp, Nguyên Hựu Đế thường xuống xe, cưỡi kỳ lân hoả của hắn vận động gân cốt.

Hoa Dương nhận lời mời của đệ đệ, thay y phục cưỡi ngựa, cưỡi chú ngựa lông trắng như tuyết của nàng, cùng Trần Đình Nghiệm đi cạnh Nguyên Hựu Đế.

Trần Đình Nghiệm hiểu biết nhiều, biết rõ phong tục tập quán của các nơi như lòng bàn tay, trên đường nếu Nguyên Hựu Đế tò mò điều gì, ông có thể kịp thời giải đáp được.

Thủ phụ đại nhân khi xử lý chính sự uy nghiêm đứng đắn, lúc này “ngao du sơn thủy”, ông càng giống một văn nhân nho nhã, vừa có tài văn chương vừa nói chuyện hài hước.

Mỗi khi ông ấy mở miệng, hai tỷ đệ đều sẽ chăm chú lắng nghe, sau đó cùng nhau nở nụ cười vui vẻ thoải mái.

Trần Kính Tông mặc dù ở rất xa, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy ba người già trẻ đang trò chuyện vui vẻ ở giữa đại lộ.

Hoàng hôn dựng trại tạm thời, Nguyên Hựu Đế sai người đốt lửa trại, sau đó phái người đi mời tỷ tỷ, phò mã, Thích Cẩn.

Ban ngày thời gian hắn ở bên các các lão nhiều, thậm chí năm vị các lão còn luân phiên lên thánh giá giảng bài cho hắn, chuyện này tất nhiên là do tiên sinh tốt của hắn sắp xếp, không cho hắn lãng phí chút thời gian nào. Nguyên Hựu Đế cũng sẵn lòng hợp tác, chỉ là đến tối, hắn không muốn học hay nghe chính sự nữa, mà muốn trò chuyện với tỷ tỷ, tỷ phu, biểu ca.

Lều trại của Trưởng công chúa Hoa Dương khá gần, nàng cũng là người đến sớm nhất, ngồi ở bên trái đệ đệ.

Nguyên Hựu Đế: "Sao không thấy phò mã?"

Hoa Dương: "Chàng ở lều Vệ Sở bên kia."

Nguyên Hựu Đế nhớ ra, hai ngày trước phò mã hình như cũng đều cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ trong cùng Vệ Sở, cũng không biết là không dám đến gần lều của tỷ tỷ, hay là đến bị tỷ tỷ ghét bỏ.

Hoa Dương ngồi xuống không bao lâu, Thích Cẩn đi tới, mặc quan phục đỏ thẫm của chỉ huy sử Tiền vệ Kim Ngô, ánh lửa nhảy nhót, khuôn mặt anh tuấn.

Mặc dù Nguyên Hựu Đế ngưỡng mộ tính khí thực sự của Trần Kính Tông hơn, nhưng với dáng vẻ quan văn thích hư tình giả ý như Thích Cẩn, Nguyên Hựu Đế chỉ thỉnh thoảng khó chịu, nhiều lúc cũng đều có thể đối đãi công bằng. Người làm Joàng đế, lúc tâm tình tốt nhìn ai cũng thuận mắt, khi tâm tình không tốt, cho dù là mẫu hậu, tỷ tỷ ruột, cũng có thể khiến Nguyên Hựu Đế lộ ra những tật xấu, thứ hắn muốn làm, là cố gắng không vì sự yêu thích những người này ảnh hưởng đến việc xử lý quốc sự.

Sau khi hành lễ gặp mặt, Thích Cẩn ngồi bên phải Nguyên Hựu Đế, ở giữa còn trống một chỗ.

Nguyên Hựu Đế: "Sao bạn ngồi xa như vậy? Đến gần hơn đi, tiện nói chuyện.”

Thích Cẩn mỉm cười, tự nhiên di chuyển tới, vị trí này, khiến hắn ngước mắt liền có thể nhìn thấy Hoa Dương ở phía đối diện.

Trước mặt Hoa Dương đặt một chiếc bàn trà nhỏ, chén trà sứ màu trắng bị ngọn lửa chiếu sáng đỏ, thu hút tầm mắt của nàng, nhưng lại không biết rằng dung mạo của nàng lúc này còn rung động lòng người hơn cả ngọn lửa nhảy nhót.

Ánh mắt của Thích Cẩn cũng không dừng lại quá lâu, hỏi Nguyên Hựu Đế: "Buổi chiều có một đàn chim nhạn bay ngang qua, Hoàng thượng có thấy không?"

Nguyên Hựu Đế: "Ừm, tiếc là bay cao quá, hơn trăm trượng đúng không? Nếu không có thể thử chút tiễn thuật."

Thích Cẩn: "Hoàng thượng nhãn lực tốt, tầm bắn xa như vậy, cung tên bình thường khó có thể tới được, chắc là có thể thử nỏ tên."

Hai người bắt đầu trò chuyện về cung tên và kỹ thuật săn bắn.

Xa xa truyền đến tiếng thủ vệ hành lễ với phò mã, Hoa Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Kính Tông trên người cũng mặc quan bào võ quan tam phẩm đỏ thẫm,

anh tuấn không hề kém Thích Cần chút nào, nhưng tay hắn lại cầm một nhánh cây dài, trên nhánh cây lần lượt xâu những thú săn không nhìn ra được là gì.

Hoa Dương dời tầm mắt đi.

Nguyên Hựu Đế khá ngạc nhiên nhìn phò mã đang ngày càng đến gần.

"Thần bái kiến ​​Hoàng thượng.” Tay cầm thú săn, Trần Kính Tông không khách sáo hành lễ.

Nguyên Hựu Đế cười nói: "Miễn lễ, đây là thú săn hoang dã mà ngươi bắt được trong ngày sao?"

Trần Kính Tông nói: "Cũng không có đặc biệt đi săn gì cả, lúc cưỡi ngựa lướt thấy trong bụi cỏ có động tĩnh, may mắn bắt được hai con, Hoàng thượng nếu không gọi thần, thần suýt nữa đã chia cho các tướng sĩ bên đó ăn rồi, có thể thấy người vẫn có lộc ăn nhất.”

Hoa Dương cau mày nói: “Hoàng thượng chưa từng ăn loại thú nướng này, bụng có khó chịu không?”

Nguyên Hựu Đế: "Tỷ tỷ lo lắng nhiều rồi, trẫm không có yếu ớt như vậy."

Hoa Dương tiếp tục lườm Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông nhìn hai tỷ đệ, dáng vẻ như thể không biết nên nghe ai.

Nguyên Hựu Đế tiên phong thỏa hiệp với tỷ tỷ: "Trẫm đã ăn tối rồi, chỉ nếm thử hai miếng thôi."

Hoa Dương sắc mặt hơi tái nhợt.

Trần Kính Tông thở ra một hơi, ném một con thỏ qua đống lửa cho Thích Cẩn, hắn đi vòng qua bên trái Hoa Dương, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, nướng thịt thỏ không nói một lời.

Ngọn lửa nướng thịt thỏ đã tẩm gia vị, thịt thỏ xèo xèo dầu, tỏa ra hương thơm hấp dẫn.

Hoa Dương vẫn im lặng không nói gì, Nguyên Hựu Đế mỉm cười hỏi Trần Kính Tông: "Trước đây ngươi có thường ăn những thú săn hoang dã này không?"

Trần Kính Tông liếc nhìn trưởng công chúa đoan trang ung dung bên cạnh, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với Nguyên Hựu Đế, hy vọng rằng cậu em vợ hoàng đế đừng nhắc vụ này nữa.

Nguyên Hựu Đế muốn nghe chuyện, khăng khăng muốn hắn kể, dù sao tỷ tỷ ghét bỏ dáng vẻ thô lỗ của phò mã cũng không phải ngày một ngày hai.

Hoàng đế lớn nhất, Trần Kính Tông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kể về những sự tích của mình lúc còn niên thiếu như lên núi săn bắt, xuống sông bắt cá, nói một lúc hắn hình như cũng quên mất Trưởng công chúa, vẻ mặt ngày càng hào hứng, giọng nói cũng ngày càng to hơn. Hoa Dương thấy đệ đệ thích nghe như vậy, liền đổi chỗ với Trần Kính Tông.

Sau khi thịt thỏ được nướng xong, Trần Kính Tông xé những phần giòn và ngon nhất, không hề do dự đưa cho Nguyên Hựu Đế.

Nguyên Hựu Đế nháy mắt với tỷ tỷ.

Trần Kính Tông sực tỉnh, nhanh chóng đưa cho Trưởng công chúa.

Hoa Dương vẻ mặt không thèm: "Các người ăn đi, ta sợ đau bụng."

Trần Kính Tông hờn dỗi, lại đưa thịt nướng cho Nguyên Hựu Đế.

Nguyên Hựu Đế nếm thử, không biết là do thỏ nướng vốn dĩ ngon hay do tay nghề của Trần Kính Tông quá giỏi, tóm lại hắn rất vui mừng, còn giúp đỡ thuyết phục tỷ tỷ.

Hai người cùng nhau dỗ dành, Hoa Dương lúc này mới miễn cưỡng đồng ý ăn một ít, nàng thực ra không chịu động đến món thịt nướng nhiều dầu mỡ, Trần Kính Tông liền xé một miếng, đưa đến miệng nàng.

Hoa Dương cúi mắt cắn một miếng, hai má mong manh dễ vỡ ánh lên lửa hồng, màu sắc vừa xấu hổ vừa không xấu hổ vô cùng xinh đẹp của nàng, ngay cả Nguyên Hựu Đế đệ đệ ruột của nàng cũng ngây người ra trong giây lát.

Trần Kính Tông nhìn thẳng vào Trưởng công chúa, tiếp tục vươn tay ra.

Hoa Dương trừng mắt nhìn qua.

Trần Kính Tông xấu hổ cúi đầu, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Dù sao cũng là phu thê, ân ái vô tình lộ ra khiến Nguyên Hựu Đế chỉ có thể nhìn vào Thích Cẩn, người cũng độc thân lúc này.

Thích Cẩn mỉm cười, cũng xé một miếng thịt nướng từ chỗ mình, dâng cho Nguyên Hựu Đế.

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, cho đến khi Trần các lão người có bộ râu đẹp phóng khoáng tản bộ bước tới, lập tức hiểu ý của Trần các lão, Nguyên Hựu Đế ho một tiếng, miễn cưỡng tuyên bố rằng mình phải nghỉ ngơi rồi.

Thích Cẩn đi một mình về phía Tiền vệ Kim Ngô.

Trần Kính Tông hộ tống Hoa Dương trở về lều.

Đường không cách bao xa, rất nhanh đã tới nơi.

Đi đến trước lều trại, Hoa Dương quay người, nhìn Trần Kính Tông người đang cách đó hai bước.

Trước khi nàng hành quân nửa năm, Trần Kính Tông cho tới khi trời lạnh mới lén tới lều của nàng làm món súp cho nàng, bây giờ cho dù Hoa Dương có mời hắn vào, Trần Kính Tông cũng không thể đi.

Hắn chỉ hỏi một câu: “Thịt thỏ nướng tối nay, ngon không?”

Hoa Dương cúi mặt: "Tạm được."

Trần Kính Tông mỉm cười: "Lần sau chúng ta đi du ngoạn một mình, ta sẽ nướng cho nàng."

Hoa Dương đồng ý như không có gì, đi vào.

Trần Kính Tông nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng bước vào lều trong, nhìn nàng ngồi xuống, rồi mới rời đi.

Buổi sáng bốn ngày sau, thánh giá đã tới thành Kế Châu.

Tổng Tiết độ sứ Kế Liêu, Tổng binh Tần Nguyên Đường thống lĩnh quan văn võ địa phương ra khỏi thành mười dặm để nghênh đón.

Hoa Dương xuống xe trước, cưỡi ngựa đi cạnh đệ đệ, hai tỷ đệ cùng nhau nhận quỳ bái của chúng quan viên

Mà ánh mắt của hai tỷ đệ, đều cùng hướng về Tần Nguyên Đường, đại tướng đệ nhất hiện giờ.

Tần Nguyên Đường năm nay năm mươi hai tuổi, đổi lại là một quan văn chắc cũng lộ rõ tuổi tác, nhưng Tần Nguyên Đường thoạt nhìn chỉ mới giữa bốn mươi, cao hơn tám thước, thân hình khổng như núi, khuôn mặt bởi vì quanh năm nam chinh bắc phạt phơi thành màu đồng thiếc, nhưng lông mày đôi mắt vẫn có mấy phần nho nhã khiêm tốn của người văn nhân. Ông nhìn thấy ánh mắt của tỷ đệ Hoa Dương, cung kính e dè, giọng nói của ông cũng trung hòa êm dịu.

Bách tính đều khen ông ấy là hổ tướng, nhưng cảm giác ông ấy mang tới cho người khác lại không hề đáng sợ, trái lại rất dễ gần.

Đương nhiên, điều này có liên quan đến tướng mạo, hơn nữa bởi vì lúc này ông đang quỳ bái trước mặt Hoàng đế, nếu ông ấy xuất hiện trên chiến trường giữa các tướng sĩ, nhất định sẽ đổi thành phong thái khác.

Hai tỷ đệ xuống ngựa, Nguyên Hựu Đế đích thân tiến lên đỡ Tần Nguyên Đường lên: "Đại tướng quân miễn lễ, lần này Đoá Nhan ba ngày đại bại, đều nhờ công lao của đại tướng quân!"

Tần Nguyên Đường khiêm tốn nói: "Hoàng thượng quá khen, tất cả đều nhờ người cấp ngân khố cho thần và những người khác để củng cố tường thành, chế tạo hoả khí, binh lực thủ thành cũng nâng cao, khiến Đoá Nhan tiến khó công, lui khó thủ.”

Quân thần ngợi ca một hồi, Tổng Tiết độ sứ Kế Liêu đứng bên cạnh vẻ mặt cung kính cúi xuống, chuyển ánh mắt mơ hồ lên người Thủ phụ Trần Đình Nghiệm đang ở cách đó vài bước.

Trong triều đại này, quan văn tiết chế quan võ, Tần Nguyên Đường vốn dĩ phải nghe theo Tổng Tiết độ sứ Kế Liêu, nhưng Tần Nguyên Đường thắng trận, công lao cũng phân chia công bằng với ông ta và Tần Nguyên Đường.

Nhưng ai muốn để Tần Nguyên Đường leo lên quyền cao như thủ phụ nội các Trần Đình Nghiệm?

Kể từ khi Tần Nguyên Đường được điều đến làm tổng binh ở Kế Châu, nhiều tổng giám không chịu được việc tự quản lý, không nghe chỉ huy của ông ấy, đều dâng tấu lên triều đình, kết quả cuối cùng là quyền lực của Tần Nguyên Đường ngày càng lớn, mà những tổng giám cáo trạng đó giáng chức quan hoặc điều đi nơi khác.

Lưu Tiết nhìn thấu, cho nên sau khi đến nhậm chức không hề mất công ràng buộc Tần Nguyên Đường, Tần Nguyên Đường muốn làm gì thì làm, ông đều sẽ mắt nhắm mắt mắt mở làm ngơ.

Sau khi chào hỏi, mọi người vào thành.

Dịch quán đã bố trí xong, phía trước dành cho Nguyên Hựu Đế, phía sau là của trưởng công chúa.

Tiếp theo Nguyên Hựu Đế sẽ cùng năm vị các lão nội các nghe Lưu Tiết, Tần Nguyên Đường báo cáo quân sự, sau đó ăn uống tiệc rượu, Hoa Dương thì không tham gia, trực tiếp vào dịch quán.

Trần Kính Tông, Thích Cẩn và các Chỉ huy sử khác luôn ở bên cạnh Nguyên Hựu Đế.

Khi Trần Kính Tông còn là một thiếu niên tự do không bị ràng buộc ở Lăng Châu, thường nghe mọi người kể về sự tích anh hùng kháng Oa trăm trận trăm thắng của Tần đại tướng quân, có thể nói, Trần Kính Tông ngưỡng mộ khâm phục Tần Nguyên Đường còn hơn cả phụ thân Các lão nhà mình.

Hôm nay rốt cuộc cũng có thể tận mắt nhìn thấy ​​phong thái của Tần Nguyên Đường, thậm chí còn được ngồi trong đại sảnh uống rượu cùng Tần Nguyên Đường, Trần Kính Tông sóng lòng trào dâng, ánh mắt như thể dán chặt vào khuôn mặt của Tần Nguyên Đường, lúc ăn đồ ăn còn không nhịn được mà nhìn sang, lúc uống rượu cũng không nhịn được mà liếc một chút.

Ngắm nhiều rồi, Trần Kính Tông rất nhanh liền phát hiện ra một chuyện, Tần Nguyên Đường rất cung kính với Nguyên Hựu Đế, nhưng ánh mắt Tần Nguyên Đường nhìn phụ thân nhà mình, còn khiêm nhường hơn phụ thân nhìn Nguyên Hựu đế!

Rượu và đồ ăn trong miệng đột nhiên mất đi mùi vị, Trần Kính Tông thu ánh mắt, không hề nhìn về phía Tần Nguyên Đường nữa.