Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 90



Thân là thủ phụ, tuyệt đại đa số tinh lực của Trần Đình Giám đều đặt trên quốc sự nhưng lúc xế chiều ngày cuối cùng mỗi tháng ông ấy đều sẽ gọi ba nhi tử tới thư phòng, hỏi tình hình làm quan của các nhi tử.

Ngày hôm đó cũng không ngoại lệ.

Tiểu nha hoàn đi tới Tây Viện, theo thứ tự truyền lời cho đại gia, tam gia, Phò mã.

Trần Bá Tông là người đầu tiên đi đến trước Nguyệt Động Môn đi thông tới Tây Viện, không lâu sau Trần Hiếu Tông cũng đến.

Mùa đông ở kinh thành gió rất lớn, dù cho hai huynh đệ đã mặc ấm, gương mặt lộ ra ở bên ngoài cũng sắp bị gió thổi lạnh cứng.

Trần Hiếu Tông dậm chân một cái, nhìn về phía Tứ Nghi Đường bên kia nói: "Sao lão Tứ chậm chạp vậy."

Cho dù viện tử của bọn họ gần hơn, nhận được tin tức trước, lão Tứ cũng không nên lâu la như vậy.

Trần Bá Tông yên lặng.

Lúc này, xa xa trong hành lang đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, hai huynh đệ đồng loạt nhìn sang, gương mặt anh tuấn có năm sáu phần giống nhau lại đồng loạt cứng đờ.

Trần Bá Tông còn tốt, khóe miệng Trần Hiếu Tông giật giật, phát ra một câu chửi mơ hồ nghe không rõ.

Trần Kính Tông khoác chiếc áo lông cáo sang trọng kia, ung dung thong thả đi tới trước mặt hai huynh trưởng.

Trần Bá Tông nhìn đệ đệ, xoay người đi về phía trước.

Trần Hiếu Tông đi sóng vai với đệ đệ, liếc mắt nhìn áo khoác màu đen kia nhiều lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được, tấm tắc nói: "Công chúa đối xử với đệ đúng là không tệ."

Trần Kính Tông: "Làm sao, hai huynh đáng được đại tẩu tam tẩu ân cần hỏi han, ta không xứng được Công chúa nhớ nhung lo lắng hay sao?"

Trần Hiếu Tông: "Xứng xứng xứng, đệ xứng hơn bất kỳ ai khác."

Trần Bá Tông cũng không quay đầu lại nói: "Công chúa đối xử tốt với đệ là phúc của đệ nhưng đệ cũng đừng rêu rao quá mức."

Trần Kính Tông: "Ta có thể rêu rao cái gì? Chỉ sớm tối mặc trên đường, đen thui, bách tính đi ngang qua trên đường còn tưởng trên lưng ngựa không có người."

Trần Hiếu Tông: "Hôm nay chẳng phải đệ cũng mặc hay sao?"

Trần Kính Tông: "Ta cũng không ra ngoài."

Trần Hiếu Tông: "Đệ cũng biết là không ra ngoài, nhà chúng ta chỉ có đệ là không sợ lạnh nhất, đi có mấy bước lại mặc thành như vậy, cố ý khoe khoang với chúng ta đúng không?"

Trần Kính Tông: "Ghen tị thì huynh cứ việc nói thẳng, chờ sang năm Công chúa tặng ta cái mới, ta sẽ tặng lại huynh cái này."

Trần Hiếu Tông thật sự rất muốn đánh đệ đệ một trận, đáng tiếc từ lúc đệ đệ bảy tám tuổi, ca ca như hắn ta đã không thể chiếm được lợi thế nào nữa rồi.

Dọc đường đi hai huynh đệ còn đấu võ mồm, vừa vào đến Xuân Hòa Đường, hai người đều im lặng như Trần Bá Tông.

Trần Đình Giám ở thư phòng, Tôn thị nghe nói các nhi tử đến, từ gian nhà chính đi ra. Mặc dù mọi người đều ở trong một trạch tử nhưng các nhi tử đều bận rộn, bình thường thời điểm ở chung với nhau cũng không nhiều.

Rèm được vén lên, người đầu tiên Tôn thị nhìn thấy là lão Tứ vóc dáng cao nhất, ăn mặc khoe khoang nhất.

Xì một tiếng, Tôn thị ôm bụng bật cười, liếc mắt nhìn tiếng cười lại càng lớn hơn, cũng không ngừng lại được.

Tiếng cười truyền tới thư phòng, Trần Đình Giám nghi hoặc đi ra, tầm mắt đảo qua trên người ba nhi tử, cuối dùng dừng trên người lão Tứ.

Trần Kính Tông ngẩng đầu ưỡn ngực.

Trần Đình Giám nặng nề hừ một tiếng, lại quay vào.

"Mẫu thân đừng cười nữa, thân thể quan trọng." Trần Hiếu Tông đỡ mẫu thân gần như không đứng vững, bất đắc dĩ khuyên nhủ, Trần Bá Tông dứt khoát đứng chắn trước mặt mẫu thân, không để mẫu thân nhìn Tứ đệ nữa.

Tôn thị cười ra nước mắt, tâm tư nhỏ của lão Tứ giá căn bản là viết thẳng trên mặt, dùng loại phương thức này đấu đá với lão đầu tử, đúng là còn hay hơn cả xem kịch.

Cười đủ rồi, Tôn thị cũng không nói chuyện với các nhi tử, khoát tay bảo bọn họ đi vào thư phòng gặp lão đầu tử, nàng vào gian nhà chính.

Ba huynh đệ đi tới trước cửa thư phòng, gian nhà chính bên kia lại vang lên một trận cười to.

Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông đồng loạt nhìn về phía đệ đệ, người phía sau thấp giọng nói: "Tứ đệ cũng coi như là thải y ngu thân* rồi."

(*Thải y ngu thân: mặc quần áo rực rỡ chọc cười cha mẹ, xuất phát từ câu chuyện thời Xuân Thu, Lão Lai Tử hay mặc quần áo màu sắc rực rỡ hóa trang thành trẻ nhỏ chọc cha mẹ bật cười, sau này được coi là một điển cố hiếu thuận cha mẹ.)

Trần Kính Tông trực tiếp đẩy hắn ta đi vào trong.

Dưới nền thư phòng đốt địa long, vô cùng ấm áp, dưới ánh mắt thân trầm của Trần Đình Giám, Trần Kính Tông cởi áo khoác ra, treo lên cái giá bên cạnh.

Trần Đình Giám thu hồi tầm mắt, chỉ ba cái ghế bên cạnh bàn đọc sách ra hiệu cho các nhi tử ngồi xuống.

Dựa theo thứ tự từ lớn đến bé, ông ấy bắt đầu hỏi từ Trần Bá Tông.

Đại Lý Tự đều là vụ án, cũng thường xuyên liên quan đến tội trạng của một vài quan viên, Trần Kính Tông lười biếng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng cũng sẽ nhíu mày.

Trần Hiếu Tông vào thu sẽ tới bộ Hộ, làm chủ sự Thanh Lại Ty Sơn Đông, tương đối hiểu rõ về các mục thu thuế ở Sơn Đông.

Đợi đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ tối xuống, cuối cùng Trần Đình Giám cũng hỏi đến Tứ nhi tử: "Ngươi ở bên kia binh luyện thế nào rồi?"

Trần Kính Tông: "Còn nữa nửa tháng nữa là tới tỷ võ, tốt hay không người nhìn chẳng phải là biết ngay hay sao."

Trần Đình Giám: "Ta là hỏi ngươi có nắm chắc hay không, đừng để đứng nhất từ dưới lên."

Trần Kính Tông: "Vậy ta nói ta có thể lấy được hạng nhất, người sẽ tin?"

Trần Đình Giám:...

Trần Bá Tông đang định thay mặt phụ thân khiển trách đệ đệ, Trần Đình Giám đã khoát tay, mắt không thấy lòng không phiền nói: "Tất cả trở về đi."

Ba huynh đệ cùng nhau cáo lui.

Ra khỏi Xuân Hòa Đường, Trần Bá Tông lại quay lại, còn chưa đối diện nhìn nhau với đệ đệ, Trần Kính Tông đột nhiên bước nhanh hơn, đảo mắt đã bỏ lại các ca ca.

Trần Hiếu Tông: "Không có lương tâm, lần nào chúng ta cũng chờ hắn đi cùng, hắn thì hay rồi, lúc trở về lại bỏ lại chúng ta về trước."

Trần Bá Tông yên lặng không nói gì.

Tứ Nghi Đường.

Hoa Dương ngồi trên giường nhỏ ở gian phụ, nhìn Trần Kính Tông khoác chiếc áo khoác kia vào buồng trong, lát sau chỉ mặc thường phục đi ra, mặt mày mang theo mấy phần đắc ý.

Nàng không nhìn, lật sách nói: "Cái này cũng đáng để chàng khoe khoang."

Trần Kính Tông: "Chỉ là một cái áo khoác thì không có gì, quan trọng là nàng tặng, cái áo lúc trước Hoàng thượng ban thưởng cho lão đầu tử, vừa vào đông ông ấy đã mặc, chẳng phải là khoe khoang hay sao?"

Hoa Dương: "Phụ thân là muốn cho phụ hoàng biết lúc nào ông ấy cũng nhớ đến ấn điển của phụ hoàng, đây là đạo làm thần."

Trần Kính Tông: "Ta cũng..."

Hoa Dương: "Chàng im miệng đi!"

Buổi tỉ thí diễn võ của Nhị Thập Lục Vệ kinh thành năm nào cũng định vào ngày mười lăm tháng mười một.

Ba ngày trước đó binh bộ sẽ dâng danh sách các Vệ Sở lên cho Cảnh Thuận Đế, để Cảnh Thuận Đế lựa chọn ra mười người.

Loại phương pháp này vừa có thể công bằng, thời gian chuẩn bị ba ngày ngắn ngủi lại có thể tránh các Vệ Sở lâm trận mới mài thương cấp tốc huấn luyện mười người kia, từ đó có thể phản ánh tình hình toàn thể binh lực ở các Vệ Sở một cách tương đối thiết thực.

Ngự Thư Phòng.

Binh bộ Thượng thư cung kính chờ ở một bên, Mã công công đưa từng quyển danh sách Vệ Sở tới ngự án.

Cảnh Thuận Đế cầm bút chu sa, lật một trang, tùy tiện khoanh vào tên một binh lính bình thường, vô cùng đơn giản, gần như không cần hao phí bất kỳ tâm tư gì.

Cho đến khi Mã công công mang danh sách của Đại Hưng Tả Vệ lên.

Đại Hưng Tả Vệ, Vệ Sở nữ tế đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ!

Cảnh Thuận Đế không thể thiên vị công khai hỏi nữ tế danh sách mười binh lính cường tráng nhất trước được, có điều ông cảm thấy có thể nhìn ra tình hình đại khái của binh lính thông qua tên của họ.

Tầm mắt nhanh chóng lướt qua mỗi cái tên, Cảnh Thuận Đế bỗng nhiên dừng lại, sau đó khoanh vào cái tên "Cao Đại Tráng".

Toàn bộ danh sách Vệ Sở đều đã khoanh xong, Binh bộ Thượng thư mang danh sách đi, lại phái quan viên bên dưới viết riêng tên của mười người trúng tuyển của mỗi Vệ Sở ra, một phần dâng lên cho Hoàng thượng, một phần lưu lại Binh bộ, một phần chia ra đưa đi Nhị Thập Lục Vệ.

Trần Kính Tông đang ngồi cùng hai vị chỉ huy Đồng Tri Lữ Thành Lương, Mã Hồng, biết Binh bộ phái người đến Lữ Thành Lương, Mã Hồng đều hơi căng thẳng.

Cũng bởi vì Đại Hưng Tả Vệ năm nào cũng xếp hạng nhất từ dưới lên, Chỉ huy sứ tiền nhiệm đều bị điều đi Vệ Sở địa phương rồi, nếu như năm nay lại đội sổ nữa, Phò mã nhiều lắm là mất mặt, hai chỉ huy như bọn họ không biết sẽ bị Hoàng thượng ném tới chỗ nào.

Rất nhanh, tờ danh sách kia được đưa tới tay Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông ở Vệ Sở đã gần năm tháng, nhưng hơn năm nghìn binh lính, không thể có chuyện người nào hắn cũng biết được.

Mã Hồng tiến tới sau lưng hắn nhìn thử, đột nhiên thở dài.

Trần Kính Tông: "Sao thế?"

Mã Hồng chỉ vào một người trong danh sách nói: "Người tên Cao Đại Tráng này tên rất dọa người nhưng thật ra không cao cũng không tráng, làm chuyện gì cũng không xong."

Trần Kính Tông: "Tệ như vậy, ta phải có ấn tượng chứ."

Mã Hồng: "Ngài chưa gặp hắn là bởi vì ta đã sớm điều hắn đến nhà bếp."

Trần Kính Tông:...

Lữ Thành Lương: "Ta nhớ ra rồi, thật ra lúc vừa mới vào Vệ Sở Cao Đại Tráng có sức lực rất lớn, người cũng khỏe mạnh, cho nên mặc dù hơi lùn một chút, Vệ Sở vẫn nhận hắn, hắn còn lập công hai lần, chẳng qua là sau đó bị bệnh một trận, sau đó người cũng gầy đi, khí lực cũng biến mất."

Mã Hồng lắc đầu, cũng bởi vì Cao Đại Tráng lập được công, hắn mới không nhẫn tâm đá người ra, không ngờ lại ảnh hưởng đến lần tỷ võ này.

Trần Kính Tông: "Được rồi, trước hết gọi người tới đã."

Một chung trà sau, chín sĩ binh nhanh chóng chạy tới, xếp thành một hàng ở bên ngoài.

Trần Kính Tông đi ra, thấy chín người này mặc dù không phải là binh lính cao nhất cường tráng nhất Vệ Sở nhưng sau khi trải qua huấn luyện năm tháng cũng đều có thể lấy ra dùng.

"Vì sao không thấy Cao Đại Tráng?"

Trần Kính Tông mới vừa nói xong, một người vội vã chạy tới.

Trần Kính Tông hơi nheo mắt lại.

Cao Đại Tráng người này thân cao bảy thước rưỡi, đặt trong Nhị Thập Lục Vệ kinh thành đúng là hơi lùn, ở trong bách tính bình thường cũng coi như không cao không thấp.

Chỉ là Cao Đại Tráng quá gầy, gió bắc thổi một cái, áo vải trên người hắn ta dán về phía sau, ở giữa là thân hình gầy tong teo, hai bên đều trống không, khiến người ta lo lắng gió lớn hơn một chút có khi nào sẽ thổi bay hắn ta hay không!

Trong lúc quan sát, Cao Đại Tráng thở hổn hển xếp hàng ở vị trí cuối cùng đằng sau chín người, hắn ta vừa mới nhào bột làm mì, trên tay đều là bột mì dính nhớp, rửa tay nên đến muộn

Thân ở Vệ Sở, tất cả binh lính đều biết tỷ thí diễn võ quan trọng tới cỡ nào, Cao Đại Tráng nhìn Phò mã Chỉ huy sứ đối diện, lại nhìn chính binh lính bên cạnh, hắn ta xấu hổ cúi đầu xuống, đỏ mặt nói: "Chỉ huy sứ, hay là ta báo bệnh, ngài xin Hoàng thượng chọn lại người khác."

Mỗi Vệ Sở mười người, hai mươi sáu Vệ Sở là hơn hai trăm người, trùng hợp có một người bị bệnh cũng không kỳ lạ, năm trước cũng từng gặp chuyện này.

Trần Kính Tông nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Nghe Mã đại nhân nói, lúc ngươi mới vừa vào Vệ Sở cũng là một nhân vật, làm sao, mắc một cơn bệnh, không còn sức lực, cốt khí cũng mất hết rồi, không dám lên sân tỉ thí với người khác nữa?"

Lúc này, ngay cả cổ Cao Đại Tráng cũng đỏ lên, tầm mắt cũng hơi mơ hồ.

Hình ảnh tươi đẹp đã từng diễu võ dương oai, lập công hiện lên trong đầu, hắn ta không thể không cứng cổ, hất cằm mới có thể giữ nước mắt không chảy ra khỏi hốc mắt.

Hắn ta cũng không muốn bị bệnh, không muốn chỉ là một đầu bếp, không muốn kéo chân sau Vệ Sở, nhưng hắn ta đã biến thành như vậy, còn có cách gì!

Huyết sắc trên mặt rút đi, gió bắc gào thét cuối cùng vẫn thổi nước mắt của hắn ta rơi xuống, lăn xuống dọc theo gương mặt tái nhợt gầy yếu.

Mã Hồng nghiêng mặt đi, không đành lòng nhìn nữa.

Cao Đại Tráng cũng chỉ nhất thời chua xót, nhanh chóng lấy tay áo lau khô mặt, sau đó đứng nghiêm, nhìn thẳng vào Trần Kính Tông nói: "Chỉ huy sứ yên tâm, ngài dám để ta ra sân, ta liều mạng cũng phải tranh thứ hạng tốt!"

Trần Kính Tông: "Không ai bắt ngươi liều mạng, hết sức là được. Tỉ thí có thể lâm thời chọn người, thật sự lên chiến trường, đầu bếp cũng là binh, lúc phải cầm đao giết địch vẫn phải giết, cho dù lập công hay là chết trận đều là anh hùng hộ quốc!"

Cao Đại Tráng và cả chín người bên cạnh đều nghiêm mặt, đồng thanh quát lên: "Vâng!"

Chờ đến khi dứt lời, Trần Kính Tông nói: "Bây giờ bắt đầu, mười người các ngươi ăn ở đều phải cùng nhau, bình thường phải huấn luyện như thế nào thì huấn luyện như thế ấy, ban ngày Cao Đại Tráng vẫn tiếp tục đến phòng bếp làm việc."

Mười người:...

Mã Hồng nghi hoặc nhìn về phía Trần Kính Tông: "Chúng ta không huấn luyện đặc biệt cho mười người bọn họ?"

Trần Kính Tông: "Huấn luyện đặc biệt gì có thể khiến bọn họ tiến bộ lên một bước trong vòng ba ngày?"

Mã Hồng gãi đầu, hắn ta còn trông chờ Phò mã sẽ đưa ra ý kiến gì hay cơ.

Lữ Thành Lương hiểu ra, cười nói: "Chỉ huy sứ ngày thường cũng đã huấn luyện bản lĩnh của chúng ta, cho nên không thiếu ba ngày này, mọi người cứ giữ tâm thế bình thường là được."

Chín người khác còn ổn, Cao Đại Tráng thử thăm dò nói: "Hay là ta huấn luyện đặc biệt? Có lẽ có thể luyện sức lực mạnh hơn một chút."

Trần Kính Tông: "Lớn một chút cũng dùng làm gì, tay chân luyện đến đau nhức lại mất nhiều hơn được, ba ngày này, thay vì lãng phí tâm tư ở việc so sánh những thứ không bằng người ta chẳng thà suy nghĩ xem mình mạnh hơn người khác ở chỗ nào."

Cao Đại Tráng:...

Hình như bây giờ hắn ta chỉ có tài nấu nướng là có thể mang ra, nhưng lên sân tỷ võ, tài nấu nướng có tác dụng gì?