Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 99



Cây thương Cảnh Thuận Đế ban thưởng con rể đương nhiên là thương tốt, dài một trượng ba thước, nặng bốn mươi hai cân, đầu thương vô cùng sắc bén, tỏa ra ánh sáng u ám trông vô cùng lạnh lẽo.

Bây giờ Thái tử mới chỉ học được một chút võ thuật và bắn cung, nhìn thấy cây thương này, trông hắn còn phấn khích hơn cả Trần Kính Tông, bảo Trần Kính Tông múa một bài thương pháp cho hắn xem.

Trần Kính Tông nhìn sang Hoa Dương trước.

Hoa Dương cũng nhận ra từ trước, mỗi lần Trần Kính Tông nhìn thấy Phụ hoàng hoặc đệ đệ, kiểu gì hắn cũng sẽ thể hiện dáng vẻ cung kính một lòng nghe lệnh nàng, cha mẹ chồng luôn trách hắn lỗ mãng, thật ra hắn còn tinh ranh hơn bất kì ai.

"Đi đi, cẩn thận một chút." Hoa Dương nói xong thì đứng lên, đi theo một lớn một nhỏ ra ngoài.

Trần Kính Tông mang cây bảo thương kia ra giữa sân, Hoa Dương dắt tay đệ đệ đứng dưới mái hiên, giữ một khoảng cách nhất định.

Hơn nữa, đây là lần thứ hai Hoa Dương nhìn thấy Trần Kính Tông dùng thương.

Lần thứ nhất là ở kiếp trước, lúc Phụ hoàng và Mẫu hậu dẫn nàng đến gặp hắn.

Cho dù là gặp nhau cũng phải tìm một lý do gì đó, vừa hay lúc ấy Trần Kính Tông làm việc ở Cẩm Y Vệ, Phụ hoàng liền dùng lý do kiểm duyệt binh lực của Cẩm Y Vệ, chọn hai mươi người ra so tài.

Trong lúc chiến đấu, mỗi binh sĩ đều có thể lựa chọn một loại vũ khí.

Thứ Trần Kính Tông chọn chính là thương.

Vóc dáng hắn cao cao, khuôn mặt anh tuấn, một cây thương gỗ cũng toát ra phong thái lẫm liệt. Hắn đánh bại liên tiếp chín người, cuối cùng bởi vì sức hắn quá khỏe nên đánh gãy cán thương, không thể không xuống đài.

Lúc ấy Hoa Dương chỉ mới mười bảy tuổi, mặc dù nàng thích những quân tử mặt ngọc tao nhã lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, nhưng nàng cũng khá kính nể vị tướng quân anh hùng đánh đâu thắng đó trên chiến trường. Vẻ ngoài của Trần Kính Tông khiến nàng rất hài lòng, hơn nữa hắn còn là nhi tử của Trần Các lão, khoảng thời gian chờ gả đi kia, Hoa Dương đã tưởng tượng Trần Kính Tông thành một nhân vật phong lưu văn võ song toàn như Chu Lang thời Tam quốc vậy.

Nàng nào biết, "Trần lang" này thô lỗ thích sắc dục lại còn không lịch sự nữa chứ!

"Hay!"

Thái tử đột nhiên lớn tiếng khen hay, kéo Hoa Dương đang chìm trong suy nghĩ quay về, đúng lúc trông thấy Trần Kính Tông vẽ ra một đường thương vô cùng hoàn mỹ, sau đó rút thương về.

Hoa Dương lại nhìn cây thương kia, nàng thấy hơi khó hiểu, kiếp trước lúc họ đến chúc tết, Phụ hoàng đâu có ban cho Trần Kính Tông cây thương này, tại sao lần này lại xuất hiện thay đổi?

Không lẽ là vì Trần Kính Tông mặc bộ áo choàng bằng gấm Tứ Xuyên trông tuấn tú quá, Phụ hoàng cũng bị dáng vẻ này của ông con rể lấy lòng?

Dù sao cũng là lễ mừng năm mới, hai phu thê không ở lại trong cung quá lâu, họ mang theo mấy thứ được ban thưởng xuất cung.

Trên đường xuất cung thì gặp phải nhà Công chúa Nam Khang đi từ chỗ Lâm quý phi trở về.

Nhìn thấy hai tiểu thái giám bê một cái hộp dài, không nhìn cũng biết bên trong là đồ tốt, Công chúa Nam Khang hiếu kỳ nói: "Muội muội, đó là gì vậy?"

Hoa Dương cười nhạt: "Phụ hoàng thưởng cho Phò mã một cây bảo thương."

Trần Kính Tông đứng bên cạnh nàng, cúi mắt, vẻ mặt đầy cung kính.

Công chúa Nam Khang vô thức nhìn sang Phò mã Mạnh Diên Khánh của mình.

Đúng là tức giận, rõ ràng Phụ hoàng rất thích hai đứa con của nàng ta, tại sao lại ban thưởng đặc biệt cho phu thê Hoa Dương chứ?

Nhất định là bởi vì Mạnh Diên Khánh cản trở, không được Phụ hoàng chào đón bằng Trần Kính Tông!

Ngẫm lại cũng đúng, hai đứa con rể, một người có thể luyện binh, đoạt vị trí quán quân lúc luận võ, một người thì say khướt suốt ngày chỉ nhớ nhung tiểu thiếp, nếu nàng là Phụ hoàng, nàng cũng thiên vị người đầu tiên!

Sau khi hiểu rõ, Công chúa Nam Khang hung hăng trừng mắt, ánh mắt sắc như đao về phía Mạnh Diên Khánh.

Hoa Dương và Trần Kính Tông lên xe ngựa trước, cây thương kia quá dài, chỉ có thể khoác lên trước xe.

Hoa Dương chỉnh trang lại váy áo, nghiêng đầu lại nhìn thì thấy Trần Kính Tông cau mày, sắc mặt có phần hơi phức tạp.

"Phụ hoàng ban thưởng cho chàng, sao trông chàng chẳng vui vẻ gì thế?" Hoa Dương kỳ lạ hỏi.

Trần Kính Tông: "Nếu ông ấy thưởng cho ta vào ngày ta tỷ võ đạt quán quân, nhất định ta sẽ rất vui vẻ, nhưng hôm nay lúc ôm cháu ngoại ông ấy liếc nhìn ta một cách đầy ẩn ý, sau đó lại ban thưởng một cây kim thương, nàng muốn ta nghĩ thế nào đây?"

Hoa Dương:...

Thương vốn chỉ là một loại vũ khí thông thường, nhưng qua lời hắn kể lại biến thành thứ khác.

Mặt Hoa Dương hơi nóng lên, nghiêng đầu nói: "Nếu Phụ hoàng nghi ngờ chàng không được thì phải ban thưởng đan được chứ, chàng đừng xuyên tạc ý của ông."

Trần Kính Tông nhíu mày: "Đan dược gì?"

Hoa Dương không muốn nhắc tới loại đan dược khiến thân thể Phụ hoàng xuống dốc kia, sắc mặt nàng lạnh lẳn, cảnh cáo Trần Kính Tông: "Cấm chàng nghĩ tới, nếu để ta biết chàng dùng thuốc linh tinh..."

Sao Trần Kính Tông không biết tới loại đan dược kia được chứ?

Đơn giản là hắn muốn trêu chọc nàng mà thôi, không ngờ nàng lại đột nhiên tức giận, Trần Kính Tông cũng lập tức nghĩ đến thân thể của Cảnh Thuận Đế.

Hoàng thượng ham mê nữ sắc, đây không phải là bí mật gì trong Kinh Thành cả.

Trước khi Hoa Dương buông lời tàn nhẫn, Trần Kính Tông nghiêm mặt, nói: "Yên tâm, chắc chắn ta sẽ không động vào."

Hắn cũng không cần, chỉ là lời này thì không tiện nói ra, rõ ràng bây giờ nàng cũng không có tâm trạng nghe hắn nói mấy lời châm chọc.

Hoa Dương dựa vào vách xe, nhắm mắt lại.

Trần Kính Tông giữ yên lặng, đến khi xe ngựa dừng trước cửa Trần phủ, Hoa Dương mới quên đi chuyện đan dược, gương mặt hiện lên nụ cười phù hợp với không khí năm mới.

Trở lại Tứ Nghi Đường, Trần Kính Tông để cây thương kia ở tiền viện, không để nàng phải thấy rồi chướng mắt.

Qua một lúc, đến khi hắn vào hậu viện đã thấy Triều Vân cầm ba tấm thiếp mời, chờ Hoa Dương quyết định: "Công chúa, ba nhà này đều mở tiệc chiêu đãi vào ngày mai, người muốn đi nhà nào ạ?"

Trước sau năm mới đều là tiệc chiêu đãi, hoàng thân quốc thích trong Kinh Thành khá nhiều, các Vương gia đều ở bên ngoài, có một số Công chúa cũ mới gả ở Kinh Thành, dù chết rồi thì con cháu cũng vẫn là hoàng thân, mấy phủ đệ đó không có giao tình gì với Trần Đình Giám, nhưng họ vẫn gửi thiệp mời đến cho Hoa Dương và Trần Kính Tông.

Quan hệ của ba nhà đãi tiệc này không tính là gần gũi với Hoa Dương, nàng dặn dò: "Không đi nhà nào hết, gửi lễ đến là được."

Triều Vân hiểu rõ, cầm thiệp mời mang theo hai tiểu nha hoàn đến khố phòng.

Trần Kính Tông ngồi xuống cạnh Hoa Dương, nghĩ một lát rồi hỏi: "Ngày mai bên nhà chúng ta cũng có tiệc phải đi, nàng muốn đi không?"

Hoa Dương không mấy hứng thú: "Nhà ai thế?"

Trần Kính Tông: "Nhà Lữ Các lão."

Hiện tại Nội Các có bốn vị Các lão, ngày nào nhóm Các lão này cũng ở chung với nhau, tính ra thời gian họ ở cùng nhau còn nhiều hơn ở cùng người nhà nữa đấy.

Hoa Dương cũng biết mấy vị Các lão này, Lữ Các lão luôn ủng hộ cha chồng, Hoa Dương cũng sẽ nể mặt Lữ gia.

"Đi!"

Nàng vừa nói xong thì thấy Trần Kính Tông mỉm cười.

Hoa Dương hỏi: "Chàng cười cái gì?"

Trần Kính Tông: "Ta nói ra nàng đừng giận."

Hoa Dương: "Chàng nói thử xem."

Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, nói: "Ta cảm thấy, Công chúa nàng đối xử với mấy vị Các lão còn tốt hơn Hoàng gia thân thích nữa."

Hoa Dương cũng không hẹp hòi như vậy, khẽ nói: "Chuyện bình thường thôi, nhóm Các lão có thể giúp Phụ hoàng xử lý quốc sự, đều là người có công, những hoàng thân kia thì làm được cái gì? Nếu họ hàng gần thì thôi đi, đã cách mấy thế hệ rồi, ta cần gì phải miễn cưỡng chính mình."

Trần Kính Tông: "Ừm, nên như thế."

Hôm sau, Hoa Dương đi theo mọi người ở Trần gia đến phủ Lữ Các lão dự tiệc.

Xe ngựa của Công chúa đi đầu tiên, lúc xuống xe, Lữ Các lão mặc trường bào thẫm màu, dẫn cả nhà tới đón tiếp Công chúa.

Lữ Các lão đã gần sáu mươi, râu tóc bạc trắng hơn quá nửa, dáng vẻ khí thế đều kém Trần Đình Giám ba phần.

Trần Kính Tông đi bên cạnh, phát hiện Hoa Dương đối xử với Lữ Các lão cũng rất kính trọng và khách sáo.

Lại nhìn ba nhi tử của Lữ Các lão đã đến tuổi trung niên, cháu trai cũng không có ai xấp xỉ tuổi Hoa Dương, Trần Kính Tông thầm cảm thấy may mắn.

Ngộ nhỡ dung mạo của Lữ Các lão tuấn tú giống như ông già mình, con cháu xuất sắc lại có độ tuổi xấp xỉ với Hoa Dương, chưa chắc Thích hoàng hậu đã chọn Trần gia làm thông gia.

Tháng giêng đầu năm, nhà Vệ sở nào đó đãi tiệc, Trần Kính Tông đi một mình, lúc về cả người toàn mùi rượu.

Hắn tự giác ở tiền viện nghỉ ngơi, lúc tỉnh lại thì đã là hoàng hôn.

Tắm rửa súc miệng, khử hết mùi rượu rồi, Trần Kính Tông mới đến hậu viện tìm Hoa Dương.

Lúc đợi ăn cơm, hai người ngồi trên sập trong phòng nói chuyện phiếm.

Hoa Dương: "Ăn tiệc uống rượu, năm nay chàng cũng vui quá nhỉ?"

Trần Kính Tông: "Ta cũng không muốn uống nhiều, bọn họ cứ rót cho ta, mọi người uống rồi, nếu chỉ có ta không uống chẳng phải là không nể mặt bọn họ ư?"

Ngoài miệng hắn thì khó xử, nhưng trên mặt không có chút buồn bực nào khi bị người ta ép uống cả.

Hoa Dương nghĩ, cho Trần Kính Tông ngâm mình trong ao rượu cũng như ném một con cá vào trong nước, hắn vui lắm ấy chứ!

Được cái bây giờ Trần Kính Tông cũng biết để ý hơn, không để cả người đầy mùi rượu kề sát vào nàng nữa, Hoa Dương cũng không có gì phải so đo với hắn.

"Đêm mai cữu cữu ta đãi tiệc, chàng không quên đấy chứ?"

Trần Kính Tông: "Tiệc mừng đại thọ sáu mươi của Thái phu nhân, ta nào dám quên, những nhà khác đãi tiệc vào ngày này ta đều từ chối hết, đặc biệt đến mừng thọ Thái phu nhân đấy."

Hoa Dương gật gật đầu, ngày trọng đại của ngoại tổ mẫu, Phụ hoàng chắc chắn cũng sẽ thể hiện.

Ăn cơm tối xong, ngoài cửa sổ đã tối đen, hai người rửa mặt sớm, sau đó nằm dài trên giường.

Đêm nay nên nghỉ ngơi, nhưng tay Trần Kính Tông vẫn luôn không thành thật.

Nhưng mà không chuẩn bị bát hoa sen, hắn dây dưa cũng chẳng để làm gì.

Hoa Dương bị hắn làm cho tỉnh, chờ đến khi hắn chịu đi ngủ, Hoa Dương chợt nhớ tới chuyện cũ, dặn dò hắn: "Đêm mai chàng nhớ ít uống rượu một chút."

Đời trước chúc thọ ngoại tổ mẫu, Trần Kính Tông uống rất nhiều rượu, sau khi trở về âm trầm ngồi trên giường, dọa nàng phát sợ.

Trần Kính Tông: "Cái này ta không làm chủ được, phải xem người khác có muốn mời ta không."

Hoa Dương có thể tưởng tượng ra cảnh tượng các nam nhân ăn uống linh đình trên bàn tiệc, khẽ nói: "Uống nhiều thì đêm mai chàng ngủ ở tiền viện."

Trần Kính Tông: "Nếu ta uống ít thì có thưởng gì không?"

Hoa Dương: "Nằm mơ đi."

Bởi vì là tiệc mừng thọ ngoại tổ mẫu của mình, sáng sớm hôm sau Hoa Dương đã đưa Trần Kính Tông tới Võ Thanh Hầu phủ.

Buổi chiều khách mới đến, cho nên lúc này Võ Thanh Hầu phủ khá yên tĩnh, chỉ có hạ nhân đi lại bận rộn thôi.

Hai cha con Võ Thanh Hầu, Thích Cẩn chiêu đãi Trần Kính Tông, Hầu phu nhân có việc cần xử lý, Hoa Dương và tẩu tử Điền thị theo Thái phu nhân đến hoa viên đi dạo.

Ánh nắng rực rỡ, Thích thái phu nhân nhìn Điền thị rồi khen ngợi Hoa Dương: "Đúng là những lời con nói có tác dụng, nhìn tẩu tử con xem, tinh thần tốt hơn bao nhiêu kìa."

Điền thị thẹn thùng cúi mắt.

Vừa rồi ở ngoài cửa Hầu phủ Hoa Dương đã quan sát Điền thị. Điền thị là kiểu mỹ nhân gầy gò thường thấy ở Kinh Thành, bị bệnh nên trông rất tiều tụy, nhìn thấy mà giật mình, bây giờ sắc mặt của nàng tốt hơn rất nhiều, mặc dù vẫn gầy gò, nhưng lại là nét đẹp khiến người ta nhìn mà muốn yêu thương.

Phía trước có một cái ghế dài, ba người ngồi xuống đó nói chuyện.

Cách một mảnh vườn đã rụng trơ trọi lá, có thể trông thấy sân khấu kịch và lều tránh gió phía đối diện.

Thích thái phu nhân lắc đầu nói: "Ta đã nói với cữu cữu con, bảo chúng đừng quá phô trương rồi, nhưng chúng không nghe ta, còn mời hai gánh hát về nữa."

Điền thị ngồi nghiêng người, dịu dàng đấm chân cho lão thái thái.

Hoa Dương dỗ bà: "Cữu cữu và cữu mẫu hiếu thuận với người, ngoài miệng thì người mắng, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ mà."

Tầm mắt của nàng lại bị động tác của Điền thị thu hút.

Hoa Dương nghĩ, cho dù nàng không phải Công chúa, nếu mẹ chồng hoặc thái phu nhân muốn nàng quan tâm hầu hạ như vậy, nàng cũng không làm được.

Lúc này, Thích Cẩn và Trần Kính Tông cùng bước trên con đường đá xanh đi đến đây, hai người có chiều cao tương đương nhau, tướng mạo đều vô cùng xuất chúng, lúc đi cạnh nhau, đến Hoa Dương cũng phải nhìn thêm mấy lần.

Điền thị thận trọng đứng lên.

Hoa Dương thì vẫn ngồi bên cạnh ngoại tổ mẫu.

Thích thái phu nhân cười nói: "Sao các con lại tới đây?"

Thích Cẩn giải thích nói: "Người luôn nhớ đến Phò mã mà, khó lắm mới có một ngày rảnh rỗi như hôm nay, con đưa Phò mã tới trò chuyện với người thêm một chút."

Lúc hắn nói chuyện, Hoa Dương nhìn thẳng vào hắn, dù sao cũng là biểu ca, khó có dịp gặp mặt.

Hôm nay nắng đẹp, nàng ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn đến phát sáng.

Thích Cẩn và nàng nhìn nhau, sau đó tự nhiên rời ánh mắt đi.

Thích thái phu nhân vỗ vào chỗ Điền thị vừa mới ngồi, gọi Trần Kính Tông qua đó rồi ngồi xuống, bà nói với Thích Cẩn: "Hôm nay trong phủ bận nhiều việc, con và thê tử của con không cần phải theo ta, ra phía trước coi chừng đi."

Bà biết tâm tư của trưởng tôn, cũng thương hắn bao nhiêu năm rồi mà vẫn không buông được, nhưng Nương Nương đã nói là làm, bà phải ngăn trưởng tôn lại, không cho nó có bất cứ cơ hội nào, càng không thể lộ ra sơ hở khiến Công chúa phát hiện ra.

Thích Cẩn mỉm cười, cùng Điền thị cáo rời đi.