Tà Tâm

Chương 8: Thôn Trần gia



Thôn Trần gia xây nhà chủ yếu bằng gỗ. Mục Yên được ông lão dẫn đến ngồi trước chiếc bàn gỗ mục nát, ông ta quơ tay thắp lên một cây nến rồi để xuống trước mặt cậu. Lão ta không ngồi xuống, hai tay vịnh vào baton để chống đỡ cơ thể đi đến đứng đối diện cậu, khuôn mặt lão bị bóng đêm che khuất bây giờ ở dưới ngọn nến nhỏ bé lại càng trở nên khác lạ, ghê rợn. Nhưng Mục Yên lại không để vấn đề này vào mắt, cậu chỉ im lặng tiếp tục mắt đối mắt với lão.

Đột nhiên lão ta cười khằng khặc vài tiếng.

"Lão tên Trần Phúc. Cậu trai trẻ, cậu một mình đến à?" Lão hỏi nhưng lại không được đáp trả, lại tiếp tục một màn tự hỏi tự trả lời của mình.

"Du khách đến đây nhiều lắm, hằng năm đều có vài nhóm người đến ở nhờ chỗ này của chúng tôi."

"Nhưng mấy năm gần đây thì không như vậy, hầy... Thôn chúng tôi mở ra để khách vào du lịch nhưng không hiểu vì sao lại không có một bóng người."

Nghe đến lời này, Mục Yên mới bắt đầu vực dậy hứng thú của mình, cậu hỏi.

"Bao nhiêu năm rồi?"

Lão ta vốn đang mệt mỏi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của thiếu niên đối diện, lão ta hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn đối phương.

"Khoảng ba năm rồi, ba năm nay thôn chúng tôi không còn ai đến du lịch nữa."

"Ông có biết lý do vì sao không?" Lão nhìn vẻ hứng thú trên mặt thiếu niên thì cảm thấy quái lạ trong lòng.

"Không, không biết!"

"Nếu như biết rõ chỗ nào thì thôn chúng tôi đã cực lực vận động mọi người đi sửa đổi rồi." Lão không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Ba năm nay đến cái bóng người cũng chẳng thấy, thôn Trần gia trước giờ đều sống dựa vào những nhóm khách đến du lịch. Càng được biết đến và hưởng ứng thì bọn họ mới có nhiều lợi ích. Nói trắng ra là thôn bọn họ không có ai rành về trồng trọt, nhìn cánh đồng khô xơ ngoài kia cũng đủ hiểu. Bọn họ chỉ có thể dựa vào tài nấu nướng làm ra ẩm thực đặc trưng, tính tình thân thiện để lấy được lợi lộc từ đám khách kia.

Vốn dĩ bọn họ đang sung sướng vì đợt khách lần này đến so với trước kia còn nhiều gấp ba lần. Nhưng rồi bỗng nhiên, có một trận mưa rào xuất hiện kéo dài suốt ba ngày không ngừng nghỉ, nước mưa tẩm màu máu, sắc đỏ trải rộng bao trùm cả thôn. Thôn dân ai nấy đều sợ hãi, không ai dám đặt chân ra khỏi cửa nửa bước, chỉ dám trốn trong nhà rồi khóa kín cửa.

Vì chuyện lạ này, thôn trưởng còn nghĩ rằng sau chuyện này thế nào thôn mình cũng sẽ nổi tiếng. Nhưng rốt cục, từ hôm xảy ra chuyện lạ kia, đã ba năm trôi qua thôn Trần gia không còn du khách nào dám đặt chân đến thăm quan nữa.

"Đúng là rất kì lạ." Mục Yên nhấp một ngụm trà trong chén, làm vẻ mặt kinh ngạc.

Thật ra Mục Yên cũng không muốn nhận đơn hàng này, chỉ là do vài ngày trước có người sống gần thôn tìm đến nhờ cậy cậu. Người nọ bảo rằng trong thôn gần đây có mùi hôi thối bốc lên. Vừa ngửi cũng hiểu rõ, dù là xác chết con vật có lớn hay nhiều đến đâu cũng không đến nổi nhà cách mấy thước cũng ngửi được. Vả lại, đây rõ ràng là mùi tanh tưởi, hôi thối của xác người trong thời kỳ phân hủy.

Nhưng cái nơi này lại cách chỗ ở cậu khá xa, đường lại khó đi, nơi hoang tàn này còn có nhiều sự kiện kỳ lạ làm cho cậu ảo não không thôi.

Mục Yên gật gù có vẻ đang chuyên tâm lắng nghe ông lão kể chuyện nhưng thật chất, mắt cậu đang không ngừng quan sát xung quanh căn nhà.

Căn nhà này trưng những vật dụng vô cùng đơn sơ, không nhìn ra được có điểm gì đặc biệt. Chỉ là xung quanh khắp phòng, trên kệ gỗ, bàn, góc phòng, mỗi nơi đều để một cây nến. Cậu còn có thể nhìn ra, vết bóng dầu trên vách tường là do nến chảy dây vào. Khách du lịch có thể chọn nơi này làm địa điểm du lịch cũng thật là tùy tiện.

Hiện tại chỉ có một mình cậu, nói là khách du lịch cũng chẳng có ai muốn tiếp đón.

Có lẽ ngày mai phải quay về, cậu cần thuê một đội ngũ giả danh du khách đi cùng. Tốt nhất là một đám người có thể lo được mạng sống của mình, từ khi bước vào căn nhà này, cậu luôn ngửi thấy một mùi hương kì lạ. Nó có mùi thơm ngây ngấy, nhưng lại không giống mùi vị của thức ăn.

Nến trên bàn cứ không ngừng tan chảy, sáp trắng ngà dính chặt lên mặt bàn cùng mùi hương kì lạ quanh quẩn đầu mũi làm cảm xúc trong lòng Mục Yên cồn cào vô cùng. Cậu cau mày, lấy lý do đi đường quá mệt xin phép được nghỉ ngơi trước.

Ông lão cũng không tức giận khi mình bị ngắt lời, lão từ tốn đứng dậy, phân cho cậu một căn phòng nhỏ ở một góc trái căn nhà, sau đó bản thân đi vào căn phòng bên phải nghỉ ngơi.

Thật ra căn phòng mà lão nói trông giống phòng chứa củi hơn. Mùi than gỗ móc bốc lên từ mặt đất làm Mục Yên không thể nhịn nổi mà phải bịt mũi lại. Cậu không thích nơi này, rõ ràng ổ chó nhà cậu còn ấm áp hơn ở đây.

Bên trong phòng chỉ có một mảnh chiếu rách rưới được lót dưới sàn. Chung quanh có một cái bàn cũ trông giống cái bàn lúc nãy cậu ngồi bên ngoài, nó được đặt sát vách tường, dưới một chân bàn còn được kê một cục, trông tồi tàn vô cùng. May là lúc nãy trước khi vào phòng, ông lão có đưa cho cậu hai cây nến, nếu không chắc cậu phải ngủ trong bóng tối cả đêm mất.

Mục Yên châm nến, lần này mùi hương kỳ quái kia lại xuất hiện. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm ngọn lửa đang bập bùng trên ngọn nến, một giây, hai giây, ba giây... Thối quá.

Cậu cảm thấy ngủ một đêm không có nến cũng khá ổn. Nghĩ tới đây liền dập tắt ngọn lửa, mùi vị kia từ từ nhạt dần, căn phòng cũng chìm vào bóng đêm. Mục Yên lần mò được đến mảnh chiếu nát kia liền nhanh gọn nằm xuống, bắt đầu tiến vào giấc ngủ. Nếu qua được đêm nay...

...

Giữa đêm bên ngoài đột nhiên đổ mưa, Mục Yên đang ngủ say cũng bị tiếng sấm đánh cho giật mình tỉnh giấc. Mưa lớn, rất lớn, chảy ào như nước trút còn mang theo mùi ẩm mốc tanh tưởi bay lên. Mục Yên thầm mắng chửi trong lòng cái sự rách nát của căn phòng này, ngay cả mành che còn không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng vũng nước loang lổ khắp phòng.

Mục Yên rất ghét trời mưa, đặt biệt là những ngày mưa lớn, sấm sét đánh đùng đùng. Bởi vì cậu không thích mặt đất ẩm ướt sau những trận mưa, không thích mùi đất ẩm bốc lên, không thích cảm giác bàn chân tiếp xúc với đám bùn đất nhão kia, cũng không thích nhìn bầu trời âm u.

Trong lúc Mục Yên đang mải suy nghĩ thì có tiếng động vang lên ở căn phòng phía bên phải, đó là căn phòng của ông lão kỳ lạ kia.

Tiếng động phát ra ban đầu khá nhỏ, bên ngoài còn có tiếng mưa phải chăm chú nghe thật kỹ mới có thể nhận ra. Nhưng bây giờ tiếng động ấy lại ngày càng lớn, cậu cảm giác tiếng động ấy giống như từ một vật sắc bén nào nện xuống mặt đất. Từng tiếng từng tiếng nện bén nhọn lọt vào tai Mục Yên giống như bản thân là một món ăn được đặt trên thớt chờ đợi lưỡi dao sắc bén hạ xuống.

Nghĩ tới đây cậu rùng mình lắc đầu. Nhưng quả thật tiếng động kia cũng khá giống, đã năm phút trôi qua nó cũng chưa chấm dứt mà còn ngày càng khuếch đại.

Không...

Không phải nó ngày càng lớn, mà nó ngày càng tiến gần đến chỗ cậu!

Suy nghĩ này vừa lướt qua đại não Mục Yên thì tiếng động bên ngoài cũng chấm dứt. Nó ở ngay bên ngoài căn phòng này, đằng sau vách tường này hay là đằng sau cánh cửa kia?

Mục Yên chưa thể nào rút ra được kết luận, cậu cũng không dám làm liều chạy ra ngoài xem xét. Chẳng lẽ ngôi nhà của ông lão bị người khác đột nhập? Trộm sao? Ở đây thì làm gì có đồ vật quý giá để cướp chứ, nhưng nếu bị đột nhập thì đáng lẽ ra phải nghe tiếng động hay tiếng la hét ông lão kia.

Từ lúc tiếng động kia bắt đầu phát ra, cậu chỉ biết nó phát ra từ căn phòng ông lão, nhưng từ lúc đó tới bây giờ cậu chưa từng nghe thấy tiếng mở cửa. Ngôi nhà này chất lượng rất không tốt, cánh cửa gỗ còn bị mục, nếu có người bước ra thì tiếng cửa cũng sẽ phát ra tiếng cọt kẹt, không thể nào lại yên lặng như vậy. Hơn nữa, cậu chưa từng nghe tiếng bước chân, sàn nhà là từ các lát gỗ xen kẽ nhau, đến cả cậu khi bước đi cũng sẽ phát ra tiếng.

Vậy, nếu như không phải người thì sao?

Nếu không phải đi trên mặt đất mà bò thì sao?

Bò trên trần nhà sao? Thứ gì đó không phải người đang bò trên trần nhà, trên tay cầm một dụng cụ sắc bén không ngừng cắt xuống một thứ đồ vật, nó từ từ bò đến gần căn phòng của cậu, rồi bám lại trên cánh cửa. Nó đang chờ xem phản ứng của cậu, là sợ hãi hay khủng bố.

Còn có thể là thứ gì chứ, Mục Yên xưa giờ chỉ đánh diệt một loại: chính là không phải người.

Tiếng động kia không phải mỗi mình cậu nghe thấy, ông lão kia chắc chắn biết rõ điều này và quá quen với nó, thế nhưng lại không nhắc nhở bất kỳ điều gì. Là muốn thăm dò cậu à?

Lão ta từ lúc bắt đầu đã không có ý tốt, ánh mắt lão khi nhìn thấy cậu đã nói lên tất cả. Là do không thích người ngoài là cậu vào thôn hoặc là chê đến quá ít người.

Hay là vì Mục Yên là nam giới?

Khi cậu bước vào căn nhà này, khắp nơi không có lấy một món vật dụng thuộc về phụ nữ, cậu không biết trong phòng ông lão kia có lưu giữ món đồ nào không, nhưng trực giác nhạy bén của cậu lại cho rằng, căn nhà này không có bất kì vật dụng hay người phụ nữ nào.

Có thể ông lão không lấy vợ thì sao. Mục Yên rơi vào thế bí, chỉ quan sát mỗi nơi này thì cậu không thể nào đưa ra phán đoán chính xác được. Cậu cần ra ngoài và vào thôn, ông lão này rất có thể là trưởng thôn, bởi vì ông ta không cần thông qua một ai đã có thể tự quyết định để người khác vào nhà ở nhờ.

Ánh mắt cậu lóe lên một tia sắc bén, điện thoại cậu không bắt được sóng ở nơi này, nhưng vẫn có thể xem được thời gian.

Hiện tại là 2:56 phút, thứ bên ngoài kia có thể vẫn đang chờ ở bên ngoài. Mục Yên lục lọi trong chiếc balo của mình ra một tấm bùa, nhìn kĩ thì mới biết đây là Hỏa phù.

Hỏa phù cũng khá tốt, có thể chiếu sáng cái căn phòng tối mịt này của cậu. Nghĩ tới đây cậu liền quyết định dùng nó, hỏa phù được kẹp trong hai ngón tay lập tức bay lên không trung, giây sau liền bốc cháy tỏa ra một ánh sáng rực đỏ chiếu rọi cả căn phòng.

Khóe môi cậu nhếch lên vui sướng, đáng lẽ ra cậu nên dùng nó sớm hơn, cái mùi bốc lên từ loại nến kia khiến cậu không thể chịu được.

Ánh sáng lóe lên trong phòng ngày càng khuếch đại, từ mọi ngóc ngách đã lọt ra bên ngoài căn nhà. Chỉ chốc lát sau, Mục Yên nghe thấy tiếng gào thét bén nhọn phía trên cửa, quả nhiên thứ kia vẫn luôn ở đó. Chờ đợi lâu như vậy vẫn không dám xông vào, đến khi bị ánh sáng Hỏa phù đốt cháy lại gào thét chạy trốn.

Vì sao vậy? Là do trong phòng có đồ vật làm nó cấm kỵ à.

Đồ vật... là thứ đồ gì?

Nó không chạm cơ thể xuống sàn nhà, chỉ có thể bò lên phía trên. Vậy có thể nào đồ vật kia đang bị giấu dưới sàn không. Mục Yên lập tức hành động, cậu khom người quỳ rạp trên sàn nhà bắt đầu đưa tay gõ từng lát gỗ.

cộc cộc, này không phải.

cộc cộc, cộc cộc, đây cũng không phải, bên kia thì sao?

Cộc cộc, cộc cộc... cộp cộp.

Đây rồi!

Mục Yên nở nụ cười lém lỉnh, vơ lấy cây gậy có mũi nhọn dựng bên cạnh vách tường bắt đầu cạy mở lát gỗ, cạy cạy một hồi cuối cùng cũng gỡ ra được. Lát gỗ bên trên vừa được cạy ra đã làm lộ ra một gốc vải trắng cũ kỹ. Mục Yên nhoài người nằm sấp, tay luồn vào hốc nhỏ kia.

Cái hốc này bên ngoài rộng nhưng bên trong lại vừa hẹp vừa sâu, khi bàn tay cậu vào được hơn một gang đã bị kẹt lại, Mục Yên nhăn nhó cuối cùng chỉ có thể nhét vừa hai ngón tay vào. Tầm nhìn cậu bị cánh tay hạn chế, chỉ có thể dựa vào cảm giác đụng được vào một góc vải, bắt đầu dùng hai ngón túm lấy rồi từ từ lôi ra.

Thứ này khá mềm, là cái loại mềm mại nhung bông. Vài giây sau Mục Yên lôi ra được một con búp bê nhồi bông, hai mắt cậu sâu hoắc nhìn chằm chằm nó. Con búp bê nhồi bông này tuy hơi cũ kỳ nhưng trong rất đáng yêu.

Búp bê da vàng với hai đôi mắt được đan bằng hai khuy áo khác màu đỏ, đen. Nó mặc trên mình một cái đầm hồng xinh xắn, mái ngang che trước trán cùng hai bím tóc đen được tết ngay ngắn để trước ngực, hai bên đỉnh đầu còn có hai chiếc kẹp hoa trông vô cùng thuận mắt. Nếu là cậu khi còn nhỏ, có thể cậu sẽ thích chết món đồ chơi này.

Đôi mắt búp bê được làm rất sống động, dù làm bằng khuy áo nhưng cậu cứ cảm giác như chúng đang nhìn chằm chằm vào mình, cái miệng của nó được may bằng một đường chỉ đỏ hơi nhếch lên. Trong mắt cậu, sợi chỉ kia đang dần cong lên một góc độ quỷ dị, toét lên tận mắt.

Mục Yên bị dọa cho giật mình lập tức ném mạnh búp bê xuống đất. Búp bê bị thô bạo ném trên đất cuối cùng cũng bình thường trở lại, Mục Yên cũng không dám chạm vào nó lần nữa. Đã là thứ cấm kị thì chắc chắn trên người nó có lưu giữ vật nguy hiểm hoặc là trận pháp có thể cướp đi mạng sống của người khác. Nhưng nếu đã tìm được thì sao có thể bỏ qua, cậu muốn cướp thứ đồ này.

Không, không thể gọi là cướp được. Thứ này có thể trị tà ma, một vật có giá trị như vậy lại được giấu trong một căn phòng chứa củi, đã vậy người ngoài còn được tùy tiện đi vào ở. Ông lão kia chắc chắn chưa biết đến sự tồn tại của món đồ này.

Mục Yên trầm ngâm suy nghĩ, song cậu bước đến trước cửa cẩn thận mở hé ra một khoảng nhỏ. Bên ngoài phòng tối mịt, ông lão kia không thắp nến bên ngoài. Mục Yên nhìn thấy trên thân cửa có vết cào sâu hoắc, có vẻ Hỏa phù đã phát huy rất tốt, bên dưới sàn còn có chút tro đen.

Chỉ một ít này thôi à, thứ kia vẫn chưa bị thiêu cháy toàn bộ.

Mục Yên lại nghi hoặc về suy đoán của mình, cuối cùng cậu đã bỏ lỡ điều gì? Kỳ lạ ở điểm nào?

Không thấy dấu vết của phụ nữ nhưng lại có sự tồn tại của búp bê, trưởng thôn có con gái sao? Nếu có thì bây giờ đứa con gái đó đang ở đâu? Ông lão kia nhìn có vẻ tầm 80, vậy con gái lão chắc cũng tầm 50-55 tuổi nhỉ. Nếu tầm tuổi này thì chắc cô con gái kia đã có gia đình, không thể sống cùng cha mình nữa. Vậy, cô con gái kia còn sống trong thôn Trần gia nữa không, hay đã chuyển đến nơi khác cùng gia đình mình?

Quá nhiều thông tin, Mục Yên mệt mỏi xoa bóp thái dương. Trời sắp sáng rồi, cậu cần phải xác nhận một điều mới có thể rời đi. Hai mắt Mục Yên chợt liếc về phía búp bê váy hồng đang nằm, nó vẫn không nhúc nhích, có vẻ chỉ cần không dùng da thịt chạm vào thì sẽ không xuất hiện tình huống ban nãy nữa.

Nghĩ đến đây hai mắt cậu lóe sáng, Mục Yên lấy ra một chiếc áo khoác mỏng từ ba lô, sau đó bước về phía búp bê nhồi bông. Trông tích tắc, cậu chùm chiếc áo khoác lên cơ thể nó, rồi cẩn thận ôm lên.

Quả nhiên, chỉ cần không đụng chạm bằng da thịt thì có thể được. Cậu dùng áo khoác trùm lên nó thành một bọc lớn rồi nhét vào ba lô. Chờ đến khi trời sáng hẳn, cậu sẽ vờ như không có chuyện gì mà hoạt động bình thường.

Mục Yên thật sự ngồi chờ đến trời sáng hắn, cậu liếc nhìn điện thoại của mình, hiện tại là 6 giờ 5 phút. Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng sột soạt, cọt kẹt, có vẻ ông lão kia đã bắt đầu ra khỏi phòng, cậu nghe thấy tiếng bước chân xa dần nhưng vẫn ở lại trong phòng chờ thêm một lúc lâu đến 6:40 mới từ từ mở cửa phòng mình ra, trước lúc mở còn làm thêm công đoạn vò đầu cho tóc rối, vẻ mặt lạnh nhạt được gỡ bỏ thay vào là vẻ mặt mê mang còn luyến tiếc giấc ngủ.

Lúc này cậu mới bước ra ngoài, sau khi đóng cánh cửa phía sau lại cậu mới quan sát xung quanh. Mọi thứ đều yên tĩnh, đôi giày mòn đã không còn ở đây, có lẽ trưởng thôn đã ra ngoài. Ánh mắt cậu bất chợt đảo về phía căn phòng bên phải, cửa phòng khép hờ, trong phòng có tia sáng mờ rọi ra. Mục Yên nhấp môi, quyết định lấy hết can đảm tiến lại gần cánh cửa kia.

Mục Yên cẩn thận đẩy cửa vào trong, tiếng cọt kẹt vang lên một cách chậm rãi, bàn tay cậu đột nhiên khựng lại.

Có tiếng sột soạt phát ra từ sau lưng cậu, phút chốc các dây thần kinh trên não cậu cùng căng chặt.

Mục Yên căng thẳng giữ tư thể đẩy cửa một lúc lâu, cho đến khi tiếng sột soạt kia chấm dứt cũng không nghe thấy tiếng bước chân. Lúc này cậu mới xoay đầu nhìn ra phía sau, đến khi nhìn thấy một con chuột béo mập đang gặm nhấm miếng gỗ bị lệch khỏi sàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Thời khắc này, Mục Yên hít sâu một hơi, kiên định đẩy thẳng cửa vào. Lúc này cậu mới biết thứ ánh sáng tản ra bên ngoài phòng thì ra là từ ánh đèn trên bàn thờ này phát ra. Thì ra phòng của trưởng thôn còn là một phòng thờ.

Ánh mắt Mục Yên vô cùng bình tĩnh, cậu liếc nhìn khung hình của một thiếu nữ đang mỉm cười được đặt chính giữa bàn thờ, rồi trầm ngâm. Bài vị trên bàn chỉ có một nhưng quanh lại có rất nhiều hủ cốt không đề tên vây quanh. Mục Yên chỉ vừa kịp nhìn thấy tấm bài vị kia đề hai chữ "Trần Như" thì bên ngoài phòng đã vang lên tiếng ho khan của ông lão.

Nhất thời chưa kịp chuẩn bị, Mục Yên chỉ đành cắn răng nằm sấp xuống sàn nhân cơ hội trưởng thôn chưa tới mà trốn vào dưới gầm giường. Thật may lúc nãy khi cậu ra khỏi phòng đã đóng cửa lại, nếu ông lão kia có gõ cửa thì cũng chỉ cho rằng cậu vẫn còn đang ngủ.

Trần lão vừa bước vào nhà đã lập tức cảm thấy sự khác thường. Đôi mắt già nua của lão nheo lại nhìn về phía căn phòng của mình. Khoảng cách khe cửa có vẻ lớn hơn so với lúc lão rời đi.

Trần Phúc nhăn mày, bước chân lão nhanh hơn có đôi chút dồn dập như đang lo sợ điều gì đó khủng khiếp sẽ đến. Cây baton trên tay lão giờ đây như một thứ vũ khí có thể đập chết bất cứ thứ gì nếu nó xuất hiện trong phòng.

Lão thô bạo đẩy cửa phòng ra, tiếng động lớn khiến Mục Yên đang thấp thỏm trốn dưới gầm giường cũng bị làm cho giật mình. Sau tiếng động đó, cậu lập tức thả chậm nhịp thở lại, cố không gây ra tiếng động lớn, chầm chậm nhích người tránh đi những nơi có ánh sáng chiếu tới.

Bóng đen phản chiếu dưới chân Trần lão ngày càng phóng đại, Mục Yên có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập vì cơn giận của lão. Tiếng bước chân nặng nề kéo theo tiếng cọt kẹt như một tảng đá đè nặng xuống ngực cậu. Đến khi bàn chân thô sần của lão Trần xuất hiện trước chỗ của Mục Yên, cơ thể cậu căng chặt sau đó nín thở.

Có thể trong một lúc lâu tìm kiếm không thấy sự khả nghi nào, vì vậy Trần lão đã bỏ đi.

Trước khi ra khỏi phòng, Mục Yên còn nghe thấy tiếng chửi rủa, than phiền vì đám chuột trong nhà. Cậu thở phào một hơi, hơi hạ thấp đầu nhìn về phía cửa, bóng lưng lão còn ẩn hiện trước phòng. Cậu nhìn thấy Trần lão dùng mũi cây baton đánh liên tục vào đầu con chuột lớn xuất hiện khi nãy. Lão cứ đánh rồi chửi rủa, đầu con chuột nhanh chóng biến dạng bẹp dí phun ra một đống máu cùng thứ sền sệt trắng nhão. Mắt hạt đậu của nó mở trân trân như cảm nhận nhận được hơi tàn của mình sắp chấm dứt, tứ chi bị dồn ép vào góc tường cũng ra sức vùng vẫy, đến khi chỉ còn lại một đống huyết nhục mơ hồ.

Chuyện sau đó cũng chẳng có gì kinh ngạc, lão đem đống thịt nát nhầy nhụa kia đi xử lý. Mục Yên đợi lão vừa đi khuất đã lập tức chui ra khỏi gầm giường, làm như không có việc gì mà bình tĩnh quay trở về phòng mình.

Mục Yên mở khóa điện thoại ra, thông báo hiển thị một tin nhắn chưa đọc. Cậu bỏ qua thông báo kia, liếc nhìn góc thời gian ở trên cùng.

7:31, Mục Yên xoay người bắt đầu gói ghém hành lý của mình, cậu xốc ba lô trên vai rồi bước ra khỏi phòng. Trần Phúc vừa đúng lúc quay lại, lão vừa chạm mặt Mục Yên đã nở một nụ cười mà lão tự cho là phúc hậu.

"Cậu muốn đi à? Còn sớm mà, sao không ở lại cùng tôi ăn một chút rồi hẳn đi."

Mục Yên mỉm cười nhìn lão, cậu âm thầm quan sát biểu cảm trên mặt Trần Phúc. Đúng là không tồi, tức giận như vậy cũng có thể kìm chế được.

"Không cần, bây giờ tôi phải đi rồi."

"Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi một đêm. Hẹn lần sau vậy, Tôi hứa sẽ mời bạn bè cùng đến tham quan." Khóe mắt cậu cong lên trông có vẻ rất vui.

"Được rồi, cậu trai trẻ đi đường cẩn thận." Lão Trần vẫy tạm biệt thiếu niên rồi lẳng lặng nhìn bóng lưng xa dần của đối phương.