Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Chương 28: Rung động



Những cánh hoa sắt lấp lánh rơi rụng hết sau vài lần đánh, tựa đóa phù dung sớm nở tối tàn. Từ Ưng Bạch đứng trên hành lang, nhìn Phó Lăng Nghi tiến về phía mình. Y vừa đi vừa mặc lại quần áo, vừa lúc đến trước mặt Từ Ưng Bạch thì buộc xong đai lưng, đôi ngươi đen nhánh nhìn hắn không chớp. Từ Ưng Bạch thở ra một làn khói trắng, vô thức đưa tay ra, nhưng lại lập tức ý thức được điều gì đó nên lại hạ xuống, dịu giọng bảo, "Cảm ơn ngươi, pháo hoa đẹp lắm." Không biết có phải ảo giác hay không mà hắn cảm thấy sau khi mình nói câu đó, cặp mắt sâu không thấy đáy kia bỗng sáng lên.

Đám ám vệ ngồi xổm trên đầu tường hóng hớt. Một tên vừa nhai lạc vừa ngơ ngác hỏi, "Sao thủ lĩnh tốt với chủ tử thế?"

Mạnh Phàm tát vào gáy gã một phát, "Đần đếch chịu được! Có thế cũng không nhìn ra!"

Tiếng nói chuyện chỉ lí nhí như muỗi kêu nhưng Phó Lăng Nghi vẫn nhạy bén phát hiện ra, liếc mắt một cái. Một hàng ám vệ bị ánh mắt như muốn xẻo thịt lóc xương kia dọa sợ, lật đật rớt từ trên tường xuống, không khác gì thả bánh trôi vào nồi. Từ Ưng Bạch thấy mà bất lực, Phó Lăng Nghi quay sang, cúi đầu khàn giọng bảo, "Mặc kệ bọn chúng đi, mấy tên đầu trâu mặt ngựa đó đang thèm xử lý đấy."

Từ Ưng Bạch nhìn y, đáp khẽ, "Chẳng thấy ngươi xử lý bọn họ bao giờ nhỉ."

Phó Lăng Nghi mím môi không nói gì, yết hầu khẽ chuyển động. Tuyết lại rơi, y đứng dưới sân, lớp tuyết mỏng nhanh chóng đậu trên mái tóc đen, lấp lánh dưới ánh đèn lồng mờ mờ. Từ Ưng Bạch ấn đốt ngón tay, bảo, "Tuyết rơi rồi, vào nhà thôi."

Phó Lăng Nghi bất động. Từ Ưng Bạch nhướn mày, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, lẳng lặng nhìn người đang đứng thấp hơn mình một cái đầu. Ánh mắt chạm nhau, Phó Lăng Nghi bỗng nhiên chống lan can rướn người tới, dán sát vào người kia. Từ Ưng Bạch giật mình, hơi ngả người ra sau, suýt chút nữa đã mất bình tĩnh. Hắn đứng vững lại, cụp mắt nhìn Phó Lăng Nghi. Y ngửa đầu, những đường nét sắc bén trên gương mặt thường ngày bị giấu đi khi y cúi gằm xuống trở nên bình tĩnh và phục tùng, cặp mắt sắc lạnh hung bạo như sói hoang giờ đây đang lúng liếng phản chiếu bóng dáng người thương. Từ vẻ mặt cho tới ánh mắt đều ngoan ngoãn vâng lời quá đỗi, nhưng tay y lại đang chống ở hai bên sườn Từ Ưng Bạch, nửa thân trên áp sát, bộc lộ ý tứ chiếm hữu mạnh mẽ. Ánh mắt y dán chặt lên gương mặt người kia, bên dưới lớp ngụy trang gần như hoàn hảo là những bướng bỉnh, bi thương và điên cuồng khó lòng chấp nhận, chỉ cần một đốm lửa là có thể bùng lên.

Phó Lăng Nghi phải ngước mắt lên mới có thể nhìn vào mắt người đối diện. Từ Ưng Bạch nhéo nhéo đốt ngón tay, miên man nghĩ tới ý tưởng có thể dễ dàng nắm gọn người này trong lòng bàn tay. Hơi thở đan xen, lâu lắm rồi hắn mới thấy rối bời như vậy, nhưng lại không hề e rè. Không nên hoảng loạn khi đối mặt với một con sói hoang, bởi nếu tỏ ra nhút nhát rất có thể sẽ bị cắn đứt cổ. Hắn cực kỳ tin vào điều này. Cả hai lặng lẽ đối mặt nhau, lồng ngực Từ Ưng Bạch phập phồng, tuy nét mặt vẫn bình tĩnh nhưng trái tim lại đang dồn dập từng hồi, khiến hắn vô thức siết chặt tay lại.

Phó Lăng Nghi vẫn chăm chú nhìn Từ Ưng Bạch, để rồi khổ sở phát hiện ra rằng người này gần như chẳng hề gì. Gương mặt Từ Ưng Bạch chìm trong bóng tối vì ngược sáng, chỉ có thể mượn sắc tuyết mà soi tỏ. Ánh sáng đèn lồng treo trên hành lang tạo nên một tầng ấm áp xung quanh hắn, nốt chu sa giữa mày rực lên như máu. Vẻ mặt hắn không hề gợn sóng, thản nhiên như thể đã trút bỏ thất tình lục dục, tựa một vị thần không có cảm xúc rơi xuống thế gian, sẽ không động lòng mà dừng bước vì bất cứ kẻ nào. Phó Lăng Nghi nuốt xuống, những hồi ức rối rắm phức tạp mạnh mẽ tràn vào tâm trí khiến trong mắt y run lên. Tên phàm nhân hèn mọn được chiêm ngưỡng dung nhan và thanh âm của vị thần ngồi trên đài cao kia lại chính là một sự báng bổ. Đôi tay nắm lan can khẽ run lên.

Từ Ưng Bạch giơ tay, Phó Lăng Nghi nhắm mắt lại, lùi về sau một bước. Từ Ưng Bạch hơi bất ngờ, nhưng vẫn tự nhiên duỗi tay gỡ mảnh cỏ dại mắc trên tóc người kia xuống, có lẽ là hoa sắt chưa cháy hết. Hành động ấy khiến sống lưng Phó Lăng Nghi cứng đờ. Từ Ưng Bạch nắm mẩu cỏ dại trong tay, "Năm cũ đã qua, năm mới này, chúc ngươi được như ước nguyện, cảm ơn đã mời ta đến ngắm pháo hoa."

Phó Lăng Nghi sửng sốt hồi lâu, ngẩn cả người vì những lời ấy, đến khi bình tĩnh lại thì Từ Ưng Bạch đã đi rồi, chỉ để lại cho y một bóng lưng thoáng qua. Phó Lăng Nghi tần ngần một lát, cuối cùng cất bước đuổi theo. Y nhìn người kia không rời mắt, trí óc rối bời. "Chúc mình được như ước nguyện" là thế nào, y cẩn thận ngẫm nghĩ, ước nguyện gì mới được? Y còn có thể ước gì được nữa? Ánh mắt y sáng rực, hệt như một con sói hoang lang thang trong đêm tối đang thận trọng rình rập con mồi nhưng vẫn cố gắng kìm lại cơn thịnh nộ.

Mọi người vẫn đang ăn cơm trong đại sảnh, Từ Ưng Bạch đi được nửa đường thì cảm thấy có người đi theo mình. Hắn vừa ngơ ngác không biết làm sao lại vừa sầu muộn vì những lời mình vừa buột miệng thốt ra lúc nãy, trái tim vẫn còn đang đập mạnh, không biết là vì màn pháo hoa rực rỡ vừa rồi hay là do ánh mắt ngang ngạnh của Phó Lăng Nghi. Suốt hai kiếp người, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm thứ cảm xúc gọi là "Tâm loạn như ma".

Từ Ưng Bạch thở dài, quay đầu lại định bảo Phó Lăng Nghi đừng đi theo nữa để mình yên thì người phía sau như chợt bị kích thích mà vồ tới như sói đói. Từ Ưng Bạch không kịp từ chối, bị người kia ôm chầm lấy, loạng choạng một chút rồi mới miễn cưỡng đứng vững được. Vòng tay Phó Lăng Nghi vừa ấm áp vừa rắn chắc, hơi thở nóng rẫy phả lên cổ Từ Ưng Bạch, ngay sau đó lông tơ cả người dựng ngược, Phó Lăng Nghi cắn lên cổ hắn. Răng nanh sắc nhọn cứa lên da cổ mỏng manh, tựa như cún con nhay ngón tay chủ, vừa ngứa ngáy vừa tê dại, sự bình tĩnh mà hắn lấy làm tự hào tức khắc vỡ vụn. Gương mặt thản nhiên không gợn sóng hoàn mĩ của Từ Thái úy cuối cùng cũng có một vết nứt, "Làm càn!!!"

Phó Lăng Nghi bị Từ Ưng Bạch túm bả vai ấn xuống nền tuyết. Không rõ là do tức giận hay vì lý do nào khác mà từ tai đến cổ Từ Ưng Bạch đỏ bừng, trên cổ còn có một dấu răng hồng hồng. Chỗ bị cắn nóng lên như lửa đốt, hắn cảm thấy thân thể nhiễm lạnh nhiều năm của mình cũng sắp cháy tới nơi, bất đắc dĩ nhắm mắt, "Ngươi... là chó à? Sao lại cắn người lung tung thế?"

Phó Lăng Nghi ngoan ngoãn quỳ gối trên nền tuyết, trông có vẻ nghe lời, nhưng Từ Ưng Bạch lại cảm thấy nếu người này có đuôi thì hiện giờ đang vẫy tít lên rồi. Hắn đang muốn nói thì đột nhiên gập người lại ho sù sụ. Do sặc gió giữa tiết trời mùa đông dễ bệnh khiến cơn ho càng dữ dội, hai bên thái dương nổi gân xanh. Phó Lăng Nghi hoảng loạn đứng dậy, luống cuống đỡ lấy vai Từ Ưng Bạch. Có điểm tựa, hắn tức khắc mất hết sức lực, ngã vào lòng Phó Lăng Nghi. Cơ thể trong lòng lạnh buốt phát sợ, toàn thân Phó Lăng Nghi căng chặt, hoảng loạn bế người lên.

Toàn bộ Từ phủ binh hoang mã loạn.Vị đại phu bị Phó Lăng Nghi xách tới phủ ngay trong đêm giao thừa nói rằng Từ Ưng Bạch xúc động quá độ, lại sặc gió nên mới ho dữ như vậy, nhưng không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một lát là được.

Phó Lăng Nghi quỳ gối bên giường Từ Ưng Bạch, Huyền Thanh Tử không biết những gì đã xảy ra, chỉ đứng ở đầu giường kể lể cơ thể Từ Ưng Bạch yếu ớt thế nào, còn hung bạo quở trách hắn không biết chăm sóc bản thân, mắng cho người nghe vuốt mặt không kịp.

Từ Ưng Bạch bất đắc dĩ nói, "Sư phụ, đệ tử sai rồi, người đừng nói nữa." Hắn giang tay cho ông cụ xem, "Người xem, không phải bây giờ con khỏe rồi sao?"

Huyền Thanh Tử giận sốt cả ruột gan, "Khỏe? Vài ba năm nữa lại chẳng ốm đau chết đi, sư phụ ta còn phải đến viếng mồ mả nhà con nữa đấy!"

Từ Ưng Bạch im lặng bỏ tay xuống. Huyền Thanh Tử mắng xong thì đi ra ngoài nguôi giận, lúc này Từ Ưng Bạch mới quay sang nhìn Phó Lăng Nghi. Sắc mặt y trắng bệch vì sợ hãi quá độ, vẻ mặt như thể đang hận không tể rút dao tự sát ngay bây giờ. Từ Ưng Bạch ngả người ra sau, thở dài rồi nhẹ nhàng bảo, "Sức khỏe của ta không tốt, bị như vậy là chuyện thường. Không phải vấn đề của ngươi, đừng lo lắng. Lại đây."

Phó Lăng Nghi ngập ngừng một chút rồi quỳ lết đến đầu giường, Từ Ưng Bạch ngứa cả mắt. Trải qua cơn bệnh trạng, hiện giờ hắn đã bình tĩnh lại. Đời người có quá nhiều việc phải làm, đối với hắn, tình yêu cùng lắm cũng chỉ chiếm một phần vạn, khó dứt bỏ hơn tình yêu nồng nhiệt cháy bỏng của những người khác nhiều. Hắn cũng không có nhiều thời gian tâm sự với đối phương về thứ tình cảm quá đỗi dây dưa và rắc rối này, cũng chẳng thể nào hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Vì thế cho nên trải qua hai kiếp, hắn chưa từng thực sự rơi vào hồng trần thế tục cùng ai, hay nếm thử vị ngọt của một chữ tình. Hắn thừa nhận, khi những đóa hoa lửa rạt rào rơi xuống, khi đối diện với ánh mắt đầy bướng bỉnh, bi thương và điên cuồng ấy, mình từng có một khắc rung động, một khắc mềm lòng, nhưng cũng chỉ có một khắc đó. Cảm xúc thoáng qua nhanh tới nỗi hắn không thể giữ lại, tựa như sao băng xẹt qua trong đêm tối.

Từ Ưng Bạch nhẹ nhàng đặt tay lên vai Phó Lăng Nghi, người kia run lên, đôi mắt đỏ ửng. "Vừa rồi ta nói thiếu một câu, năm cũ đã qua, đừng lưu luyến người xưa nữa." Từ Ưng Bạch buông tay, "Ta nhớ kiếp trước đã nói với ngươi rằng ngươi không thể chỉ biết giết người. Bây giờ ta nói một lần nữa, cả đời này ngươi không thể chỉ nhìn mình ta được."

Phó Lăng Nghi nghiến chặt răng, vị máu đã lan tràn trong khoang miệng. Y nghiêng đầu, sống lưng kêu răng rắc, trầm giọng hỏi, "Nếu ta không muốn thì sao?"

Từ Ưng Bạch nhìn y, "...Ngươi sẽ tự đâm đến khi vỡ đầu chảy máu."

"Vậy thì mặc kệ vỡ đầu chảy máu đi, có chết cũng là ta tự làm tự chịu," Phó Lăng Nghi cười điên cuồng, "Từ Ưng Bạch, ta không muốn điên lần thứ hai đâu."

Từ Ưng Bạch sửng sốt. Phó Lăng Nghi khoan thai đứng dậy dưới ánh mắt phức tạp của hắn, xương đầu gối kêu răng rắc do quỳ quá lâu. Y thảm hại loạng choạng bước ra ngoài, tựa lưng lên cây cột ở chỗ ngoặt hành lang rồi từ từ trượt xuống, hai tay ôm đầu, vùi mặt vào đầu gối, từng tiếng nức nở khe khẽ không kìm nén được mà bật ra.

Nhưng y không biết rằng Từ Ưng Bạch đã khoác áo ra ngoài, đứng ở cửa phòng lặng lẽ nhìn mình.