Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi

Chương 39: Thay áo choàng



Nghênh Phong sơn, trận tuyết lớn không rõ ngọn nguồn đột nhiên rơi xuống.

Vô số tu sĩ sôi nổi ngẩng đầu nhưng chỉ thấy một đạo kiếm quang lạnh thấu xương, mang theo bóng dáng kinh hồng.

Lập tức có tu sĩ không nên thân bị chảy máu mũi, ngẩng đầu lên chỉ cầu ánh mắt có thể đuổi theo bóng dáng kia.

"Tới, người tới là vị tiên tôn nào?" Có tu sĩ hỏi.

Thế nhưng không một ai có thể trả lời.

Đây là tiên nhân, người tuyệt đối phi phàm.

Đạo kiếm khí này thật sự làm người không dám xem nhẹ, cứ như là từ trên bầu trời đánh xuống, uy lực khắp thiên địa, bao trùm hết thảy sinh vật phía dưới.

Trong lúc nhất thời, tu chân giới còn chưa nhận ra được lão quái vật này, đều nhịn không được hướng tới kiếm khí kia.

"Là hắn, Lăng Vân Tiên Tông thái thượng trưởng lão!"

"Người này không phải không ra khỏi Vân Phong sao, thế quái nào lại rời núi liên tiếp tận hai lần?"

"Hừ, xem ra trên đời này đã mất đi một người kiếm đạo có thể cao hơn hắn!"

Ở núi cao phía xa kia, có một vị tu sĩ áo xanh, chỉ liếc mắt nhìn lại một cái, sau đó thu liễm tinh thần.

Y ở trên bàn đá trước người phóng ra một bàn cờ, quân cờ trắng đen xen lẫn nhau, như đang vô hình tranh đấu, lại tựa như mơ hồ giao triền.

Người nọ chấp cờ, rồi lại lần nữa nhịn không được đem ánh mắt chuyển đi.

"Phạm thiên kiếp mà rời núi, chẳng lẽ là muốn thời tiết thay đổi không thành?"

Tũ sĩ này nhìn bàn cờ, hơi giơ tay, phía sau lập tức xuất hiện một bóng dáng quỷ mị.

"Tiên sinh, xin hãy phân phó."

"Đi tra."

"Đã rõ."

Bóng dáng kia quỷ dị, chỉ thấy bóng dáng uốn lượn, nháy mắt đã biến mất.

Tu sĩ áo xanh đứng lên, nhìn hồ sen cách đó không xa, trong ánh mắt mang theo vài phần lo lắng.

"Thật không hiểu, ngươi khi nào mới có thể xuất thế, thật làm người nóng vội." Tuy lời nói như vậy nhưng ngữ khí lại là mười phần sủng nịch.

Tu sĩ áo xanh nhìn đạo kiếm khí nơi xa kia, như đang cười nhạo, "Mạnh mẽ cắt qua hư không, súc địa vạn dặm, chỉ sợ là kẻ điên."

Kẻ điên?

Vân Hàn tuyết đối là kẻ điên, sau khi đệ tử bị giết chết, truy tung thuật lúc trước hoàn toàn không còn phản ứng, ngay cả hồn phách cũng không cảm nhận được một chút.

Nhưng mà chỉ mới vừa rồi, vừa rồi, truy tung thuật lại lần nữa có động tĩnh.

Cơ hồ theo bản năng, Vân Hàn trực tiếp cắt qua hư không, kiếm khí ngay lập tức bay đến trên Nghênh Phong sơn.

Y phiêu giữa không trung, rõ ràng áo trong như tuyết, áo ngoài lại so với máu còn muốn tươi hơn, một cảm giác lạnh lẽo đánh úp lại, đưa tới một hồi tuyết lớn.

Thẩm Bạch đứng ở phía dưới cả người cứng đờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!!

Sư tôn tới a a a a!

Lại còn có Phong Thiên a a a a!!!

'Hệ thống cứu ta!'

【A】

'Hệ thống ta thật sự sai rồi, ngươi vĩnh viễn là chân ái của ta, cầu ngươi lại yêu ta thêm lần nữa!!'

【Ta cự tuyệt】

'Thống tồi, nói yêu ta chính là ngươi, hiện tại ngươi thế nhưng thấy chết mà không cứu, ngươi sao lại có thể đối với ta như vậy, ta tồn tại còn có ý nghĩa gì!'

【Sờ trăm cái】

'Ngươi vẫn nên để ta đi tìm chết đi!'

Thẩm Bạch không dám ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên không trung kia, hắn rất sợ tự mình khống chế không được chính mình.

Tuyết rơi xuống càng ngày càng nhiều, mà thân ảnh mang theo lãnh hương kia, như xa như gần, thẳng đến khi bên cạnh vang lên âm thanh quen thuộc.

"Tiếu Bạch."

Không được! Thẩm Bạch ta không thể bị đả đảo dễ dàng như vậy!

Thẩm Bạch hít sâu một hơi, quay đầu, rút kiếm, sau đó kinh hãi nhìn sư tôn nhà mình, "Thẩm Thiên Thiên, ngươi thế nhưng còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt ta!"

Vân Hàn:...

Thẩm Bạch như bị mất đi lý trí, cầm kiếm xông lên, "Thẩm Thiên Thiên, ngươi chịu chết đi!"

Vân Hàn nhìn đến gương mặt Thẩm Bạch thì ngẩn người, đáy mắt lướt qua vài phần thương tiếc.

Thẩm Bạch nguyên bản còn tưởng rằng ít nhất mình có thể dùng được một chiêu, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, hắn vừa tiến đến gần sư tôn nhà mình đã bị một đạo kiếm khí ngăn cản, không thể nhúc nhích, mà sư tôn chỉ cách hắn chưa đến nửa thước.

Vân Hàn ngưng mi, từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn lụa lạnh lẽo, tựa hồ tương tự chất vải trên y phục y.

Vân Hàn cẩn thận vì Thẩm Bạch lau đi trang dung lung tung rối loạn trên mặt, mơ hồ có thể thấy được vài phần thương tiếc, sau khi tiếp thu sự thật đệ tử mình sống lại, y lại càng thêm tiếc thương, mấy ngày nay, nhất định là ăn không ít khổ, đến nỗi thần trí bất ổn.

"Buông hắn ra!"

Ngay sau đó, Phong Thiên rút kiếm xông tới.

Vân Hàn đầu cũng không thèm nâng, trên người y phát ra vô số kiếm khí, trực tiếp phóng qua người Thẩm Bạch, toàn bộ lao tới chỗ Phong Thiên.

Vân Hàn thu khăn, đưa mắt nhìn Phong Thiên, gương mặt khôi phục vẻ quạnh quẽ vốn có.

"Ngươi đọa ma."

"Trả lại cho ta!"

Mấy chữ tựa như được rít ra từ kẽ răng, Phong Thiên hiện tại thực lực thua kém quá nhiều, đứng trước Vân Hàn căn bản là không có sức lực đánh trả.

Phong Thiên nắm kiếm đứng lên, ánh mắt đỏ ngầu, y tiến gần đến Vân Hàn.

Một bước lại một bước, mỗi một bước đều lưu lại dấu chân, những kiếm khí đó không ngừng đánh tới y, thậm chí khóe miệng cũng đã vương máu.

Mà y chỉ bình tĩnh nhìn Vân Hàn, lặp lại ba chữ kia.

"Trả, cho, ta!"

Phong Thiên ma khí đột nhiên bạo trướng, cảnh giới nhảy vọt lên Nguyên Anh, ma khí trên người tùy ý xâm lược chân khí tứ phương, vô số cỏ cây bị ăn mòn đến héo tàn, một mảnh sinh linh đồ thán.

Vân Hàn vươn tay, song cũng chỉ đứng yên, "Vậy thì liền thanh lý môn hộ đi."

Vân Hàn từ đầu đến cuối, vĩnh viễn đều là bộ dáng quạnh quẽ cô xa kia, ngăn cách với mọi sự trên đời, thậm chí ngay cả 'thanh lý môn hộ' bốn chữ này, chỉ là mây bay gió thoảng, cùng y không quan hệ.

Thẩm Bạch kinh hãi, hắn cử động tay, phát hiện đột nhiên có thể di chuyển.

Vân Hàn thân hình cực nhanh, trước thời điểm y xuất kiếm khí, Thẩm Bạch đột nhiên vươn tay hô to!!

"Dừng tay!!"

Thẩm Bạch vẻ mặt bi phẫn, hắn xông lên che ở trước người Phong Thiên, "Thẩm Thiên Thiên, ngươi sao có thể hạ thủ!"

Vân Hàn dừng bước.

Thẩm Bạch quay đầu nhìn Phong Thiên, tựa hồ không đành lòng, "Trong bụng hắn chính là cốt nhục thân sinh của ngươi!"

Thẩm Bạch lời lẽ chính đáng, "Ngươi chẳng lẽ phải tự tay giết chết hài tử của chính mình sao!!"

Vân Hàn:...

Phong Thiên:...

"Cho dù tẩu tẩu có lỗi với ngươi, cho dù tẩu tẩu đối với ta có tâm gây rối, nhưng ta cùng tẩu tẩu từ trước tới nay vẫn luôn thanh bạch!"

Thẩm Bạch biểu cảm không muốn đối mặt, hắn cúi đầu, hai mắt ướt át, "Dù, dù vậy, ngươi cũng không thể đối đãi với thê tử kết tóc cùng mình như thế!"

Thẩm Bạch quay đầu lại, nhìn Phong Thiên, mặt lộ vẻ không đành lòng, "Tẩu tẩu! Thỉnh tự trọng, tẩu mau chạy trốn đi, huynh trưởng ta đã tẩu hỏa nhập ma, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi phải vì Thẩm gia lưu lại huyết mạch cuối cùng đó!"

Phong Thiên:...

Thẩm Bạch lau mặt, nhìn Vân Hàn cứ như lâm đại địch, "Đến đây đi Thẩm Thiên Thiên, ngày này rốt cuộc cũng tới, tuy rằng cầm thú còn không táng tận lương tâm bằng ngươi, nhưng ta vẫn phải kêu ngươi một tiếng huynh trưởng, hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta sống!"

Thẩm Bạch cầm kiếm tạo nét, lại nhịn không được quay đầu nháy mắt với Phong Thiên, ngươi chạy mau đii i i i!!

Phong Thiên cắn chặt môi, khóe miệng bị cắn đến bật máu.

Thẩm Bạch hít sâu một hơi, hắn ngăn ở trước mặt Phong Thiên, nhìn Vân Hàn, vẻ mặt bi phẫn, "Vương bát đản Thẩm Thiên Thiên ngươi không phải người, ngươi nhìn tẩu tẩu xem, ngươi đem tẩu tẩu tra tấn thành cái dạng gì! Hôm nay ta Thẩm Tiếu Bạch tiện tay nhận chí thân, thay trời hành đạo!"

Thẩm Bạch xông tới, đứng trước mặt Vân Hàn, kiếm kia căn bản là không có cách nào đụng tới Vân Hàn, hắn bị tầng tầng kiếm khí quấn quanh, không thể động đậy nửa phần.

Thẩm Bạch theo bản năng quay đầu hô to, "Tẩu tẩu mau chạy đi, ngươi nhất định phải sống sót, nhất định phải vì Thẩm gia, giữ được huyết mạch duy nhất!"

Vân Hàn nhìn về phía Thẩm Bạch, hơi chần chờ vươn tay.

Phong Thiên thấy vậy, tiến lên bổ một kiếm, mới được gần ba bước đã trực tiếp bị kiếm khí đánh bay vào trong bụi cây.

Phong Thiên ngươi làm gì thế ế ế ế!!

Ngươi mẹ nó còn không mau chạy đi!!

"Thẩm Thiên Thiên ngươi cái vương bát đản a a a, ngươi biết hài tử trong bụng hắn là của ai không, là con ngươi đó, ngươi muốn tự tay giết chết hài tử của mình sao!!!"

Vân Hàn nhìn Thẩm Bạch, không động đậy, tựa như đích xác không có việc gì đáng giá để y hao phí tinh thần.

Y như là trăng trong đêm vắng bóng mây, tưới xuống ánh sáng khiến người không dám khinh nhờn, y có thể sống ở trong thơ, có thể sống trong sự tôn trọng của vô số người, lại duy nhất không giống một người sẽ dính phải trần tục.

Chỗ bụi cây kia hơi động đậy, sau đó một cánh tay dính đầy máu tươi vươn ra, tiện đà là thân ảnh Phong Thiên nghiêng ngả lảo đảo bò dậy.

"Trả lại cho ta!"

Phong Thiên chỉ lặp lại câu này, y nhìn chằm chằm Vân Hàn, không hề cảm thấy chính mình đại nghịch bất đạo, thậm chí đã xem như khi sư diệt tổ, y cầm kiếm chĩa vào Vân Hàn, không màng đến việc chênh lệch thực lực.

Thẩm Bạch thiếu chút nữa đã kêu lên, ngươi đã trọng thương thành như vậy mà không giác ngộ được quân tử báo thù mười năm chưa muộn sao!?

Vụ giả heo ăn thịt hổ đâu?

Vai chính ẩn nhẫn đầy chí khí đâu?

Ngươi không thể bảo toàn mạng sống cho tốt à!!

Thẩm Bạch nhìn Vân Hàn chằm chằm, nỗ lực tưởng tượng đây là tên tội ác tày trời, nhưng mà vừa nhìn đến gương mặt kia, công tác chuẩn bị còn chưa được một nửa đã sụp đổ.

Không được, hắn tuyệt đối không thể túng quẫn!

"Thẩm Thiên Thiên, ta tự nhận mình không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giết tẩu tẩu thì phải bước qua xác ta!"

Thẩm Bạch khịt mũi, "Ta tuyệt đối sẽ không để huyết mạch Thẩm gia bị chôn vùi trên tay ngươi, đừng tưởng ta không biết, ngươi luyện thần công nghịch thiên có thể tự cung tự cấp!"

Vân Hàn:...

"Đúng vậy, Thẩm Thiên Thiên, ta trăm triệu không nghĩ tới, ngươi lại là hỗn đản vong ân phụ nghĩa, vì tu vi mà việc táng tận lương tâm nào cũng có thể làm!"

Vân Hàn hơi ngưng mi, chung quanh tuyết rơi xuống mỗi lúc một nhiều, tưởng như sắp bao phủ hết tất thảy.

"Ngươi muốn đoạn tử đó là chuyện của ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm cha ta tuyệt tôn!!!"

Thẩm Bạch lời lẽ chính đáng, vẻ mặt chính khí như đang đối mặt cường địch.

Vân Hàn:...

Ngay sau đó, Vân Hàn trực tiếp ra tay điểm huyệt đạo Thẩm Bạch, Thẩm Bạch toàn thân vô lực rũ xuống trong tức khắc, thời điểm ngã xuống còn cảm nhận được một mùi hương thanh lãnh, dịu nhẹ như hoa sen trên núi tuyết.

【Đinh!】

'Hệ thống, ngươi còn có mặt mũi chui ra!'

【Một trăm cái】

'Ta từ chối!'

Đồ thống tồi, chúc ngươi cúc hoa càng dùng càng tàn, dưa chuột càng mài càng ngắn, mỗi ngày Quỳ Hoa Bảo Điển!!!

【Nhiệm vụ của ngươi lại kẹt rồi】

'Ngươi cũng biết nhở:)'

【Sh, thật phiền toái】

'Ngươi mẹ nó cũng biết phiền toái a a a!! '

Thẩm Bạch hiện tại đang rơi vào trạng thái cực kỳ diệu kỳ, ý thức hắn thanh tỉnh nhưng thân thể lại rơi vào hôn mê, hơn nữa nếu hắn không tính sai, ôi, thật tuyệt, sư tôn người sao phải làm bẩn chính mình như vậy!!

'Hệ thống cầu ngươi cứu mạng chó của ta!'

【Một trăm cái】

'Giảm 50%!'

【Một lần】

'Thành giao!'

Một lát sau, Thẩm Bạch lấy lại tinh thần, có hơi không hiểu, 'Một lần là có ý tứ gì?'

【Bắn một lần】

'...'

Thẩm Bạch: %$%$%$R%###@$%!!!!!

Ngươi mẹ nó là biến thái đi.

Ngươi làm sao vượt qua khảo nghiệm tư cách làm hệ thống??

Bộ phận nhân sự của các ngươi có vấn đề lớn đấy ngươi biết không??

Chỉ lo cho thân thể khỏe mạnh mà quên kiểm tra bệnh tâm lý à???

Ngươi biết loại như ngươi ở thế giới nhân loại được coi là lưu manh đấy, không, nếu là ngươi thì phải trực tiếp phóng tên lửa lên mức phạm tội, okay?

Nam hài tử không phải hài tử sao??

Thẩm Bạch quả thực hận không thể đem hệ thống từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trước đến sau, toàn bộ kỳ cọ sạch sẽ!!!

【Mở to cái mắt ra】

A, ta mẹ nó đang hôn mê mà trợn mắt kiểu đíu gì?

Ngay sau đó, Thẩm Bạch liền cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, bay bay phiêu phiêu vô cùng quen thuộc.

Hắn đột nhiên mở to mắt, người vẫn đang ở Nghênh Phong sơn, tuyết vẫn rơi từng đợt.

Hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng phóng qua không trung, bóng dáng kia một thân hồng bào, trong lòng ngực lại ôm một vật thể bảy sắc màu rực rỡ.

Thẩm Bạch nhìn xuống phía dưới, Phong Thiên muốn chết không muốn sống nằm ở đằng kia, hơi run rẩy vươn tay như muốn bắt lấy thứ gì nhưng lại chẳng thể nắm được.

Đó là một tư thế tràn đầy tuyệt vọng.

Ngay sau đó, bóng dáng phía chân trời kia đột nhiên dừng lại, chân khí hùng hậu tỏa ra.

"Ầm ầm ầm ——!!!". Truyện Cung Đấu

Đạo đạo kiếm khí mất phương hướng, không ngừng đâm ra bốn phía, không khí như ngưng đọng, những bông tuyết ôm ý định bao phủ khắp thế gian, mang theo sát ý tận xương.

Đúng lúc này, không trung đột nhiên sinh ra dị tượng, vô số mây đỏ tụ tập ở trên Nghênh Phong sơn, như một mồi lửa, lan khắp không trung.

Nhưng phía sau mây đỏ, theo đó mà đến, lại là mây tím khiến lòng người sợ hãi.

Mây tím mang theo lôi điện, dần hòa cùng mây đỏ.

"Ầm ầm ầm ——!!"

Mơ hồ truyền đến tiếng sấm, làm người nghe run sợ trong lòng.

Ba ngàn Tử Lôi??

Thẩm Bạch đột nhiên nhớ tới, đúng rồi, lần trước ở Ngộ Thiên bí cảnh, cũng là ba ngàn Tử Lôi này, là bởi vì ——

Sư tôn!

【Chỉ cần hắn vừa ra Vân Phong là sẽ bị Thiên Đạo sở trừng ba ngàn Tử Lôi, giả thiết ngươi lập mà còn không nhớ rõ?】

Đú đù!!

Thẩm Bạch nỗ lực suy nghĩ cốt truyện, chuẩn rồi, từ đầu đến cuối, Lăng Vân Tiên Tông thái thượng trưởng lão chỉ ra khỏi Vân Phong một lần, là lần rút ra Sương Quang Thập Tứ Dạ.

Mà lần kia lại là khoảnh khắc đại kết cục cùng tồn vong?

Nhưng hiện giờ, chỉ vì tìm hắn mà phải ngạnh sinh chịu mấy lần ba ngàn Tử Lôi sao?

Thẩm Bạch lập tức nước mắt lưng tròng, hắn có tài đức gì đâu!

Đạo kiếm quang kia đột nhiên dừng lại, sau đó, trời đầy tuyết trắng du đãng, từng trận gió lạnh thổi qua.

Thẩm Bạch mạc danh cảm thấy có điểm sợ hãi.

Sau đó, hồng ảnh nơi xa chậm rãi rút ra Sương Quang Thập Tứ Dạ.

Nguyên bản là một thanh kiếm phổ thông, một chút trang trí cũng không có nhưng lại sắc bén vô cùng, chỉ cần liếc mắt một cái, ngươi sẽ hiểu đâu mới là kiếm chân chính, cái gì mà đại đạo ba ngàn, chỉ có kiếm đạo mới thuần túy nhất!

Thân ảnh kinh hồng kia ngẩng đầu, tóc đen bay lượn, mang theo tua đỏ như là hoa trong gương, trăng trong nước, tựa mộng phi mộng họa.

Trời đầy tuyết trắng lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống, Thẩm Bạch trong lúc nhất thời nhìn đến nhập thần.

Đột nhiên, Thẩm Bạch thần sắc hơi đổi, 'Thân thể lúc trước của ta đâu?'

【Không có, vốn dĩ chính là tạm thời tạo thành】

'Đền đệt, khó trách ta lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn như vậy!'

Hệ thống rác rưởi, chuyên môn hố người, hại người rất nặng, lấy chết tạ tội đi!

Vân Hàn ngẩng đầu, sau đó nắm lấy Sương Quang Thập Tứ Dạ, bay thẳng bổ tới không trung.

"Ầm ầm ầm ——!!!"

Đồng thời, không trung giáng xuống ba ngàn Tử Lôi, tất cả rơi xuống thân ảnh kia.

Thẩm Bạch theo bản năng thần kinh căng thẳng, tuyết lớn dần tan đi, thân ảnh nọ lại như cũ phiêu phù chỗ cao kia, sánh với ánh trăng vĩnh viễn treo giữa không trung.

Thẩm Bạch thở dài nhẹ nhõm, tiếp theo nháy mắt, lại thấy hồng ảnh kia tựa như lông vũ, vô lực rơi xuống.

Thẩm Bạch:!!!

Sư tôn a a a!!!

Thẩm Bạch tiến lên, thân ảnh kia lại đột nhiên hóa thành hồng quang, bay nhanh theo Sương Quang Thập Tứ Dạ về phương xa, có lẽ là hướng về Vân Phong.

Kiến khí từ Sương Quang Thập Tứ Dạ vẫn còn tàn lưu, khắp nơi duy trì trạng thái âm u lạnh lẽo, mây đỏ hỗn độn, vạn sự hỗn loạn.

'Sư tôn không có việc gì chứ ba ba!!?'

【Không chết】

'Ngươi mỗi lần đều là nói như vậy!!'

【Đáng tiếc, không chết】

Ta mẹ nó như thế nào nghe ra một chút ý tứ vi diệu??

Thẩm Bạch lại nhìn xuống dưới, Phong Thiên còn nằm ở đằng kia, Thẩm Bạch nỗ lực bay xuống, sau đó cố gắng tới gần, nhìn bàn tay đầy chấp niệm kia, nghĩ một chút liền vươn tay nắm lấy.

Đáng tiếc hắn cầm không được, hắn đang ở trạng thái linh hồn.

Phong Thiên dường như cảm nhận được điều gì, hai mắt mở to, rõ ràng mình đầy thương tích nhưng trong mắt lại phảng phất ánh sáng.

Y phát ra âm thanh suy yếu, "Sư huynh...?"

Thẩm Bạch không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể dùng sức cầm tay Phong Thiên, đáng tiếc cái gì cũng không nắm được.

Phong Thiên mỉm cười, "Sư huynh, ngươi đã trở lại."

Thẩm Bạch nhìn không trung mây tím đã tan đi, dần dần bị mây đỏ dung hợp.

Phong Thiên chậm rãi nhắm mắt đầy mệt mỏi, tuyết trắng rơi mãi không ngừng.

"Sư huynh, ta đánh không lại sư tôn, ngươi chờ ta, đợi ta đủ thực lực, ta đi Vân Phong tìm ngươi." Phong Thiên nhẹ giọng nói, có vẻ vì bị thương nặng mà mất hết sức lực.

Thế nhưng ma khí bốn phía lại dần tụ hợp, tu bổ vết thương toàn thân y.

'Hệ thống đại nhân!'

【Ngươi vẫn nên trông cậy vào Phong Thiên cướp được linh thú sớm một chút, như vậy ít nhất còn được tính là hoàn thành nhiệm vụ một nửa】

'...'

Đáng ghét, thời điểm nhân gia cùng ngươi bàn bạc cốt truyện, ngươi lại cùng nhân gia nói điều kiện, thời điểm nhân gia cùng ngươi nói điều kiện, ngươi lại cùng nhân gia giảng cốt truyện!

Ngươi cũng biết cốt truyện băng thành như vậy rồi sao!

【Còn có chuyện này...】

'Chẳng lẽ còn có chuyện so với cái này càng không xong sao?'

【Có nhiệm vụ ta quên tuyên bố】

'... Phặc, vậy mà lại có!'

【Để bồi thường...】

'Giao dịch vừa rồi hoan hỉ hủy bỏ đi!'

【Hủy bỏ một nửa】

'...'

Ngươi tới!

Ngươi nếu có thể làm được một nửa, ta kêu ngươi ba ba cả đời!

【Đinh! Kết thúc cốt truyện 'Thẩm Tiếu Bạch', thỉnh sắm vai pháo hôi 'Ninh Nhược Phong', hoàn thành cốt truyện tương ứng, tích cực thúc đẩy cốt truyện phát triển】

【Đinh! Nhân vật hoàn thành 60%, tích phân khen thưởng 250 (đồ ngốc), thỉnh không ngừng cố gắng】

【Đinh! Cốt truyện chưa hoàn thành độ khấu trừ tích phân 250 (đồ ngốc), thỉnh không ngừng cố gắng】

'...'

Cho nên khen thưởng lại khấu trừ khen thưởng, thật vô nghĩa, này mẹ nó có cái ý nghĩa gì??

【Ta giúp ngươi kết thúc cốt truyện 'Thẩm Tiếu Bạch', cho nên giao dịch khôi phục một nửa】

'...'

Ta! Không! Muốn! Bắn!

【Ta yêu cầu đi lau sạch số liệu, trước tiên giúp ngươi đổi thân phận】

'...'

Ngươi có thể hỏi ý kiến ta hay không. Chỉ! Một! Câu! Thôi! Xin! Đấy!

【Đinh! Nhân vật đổi mới!】

Thẩm Bạch ngoảnh mặt nhìn Phong Thiên như có điều muốn nói, đến lúc miệng mở ra rồi, vạn ngôn lại hóa hư vô.

Không biết từ địa phương nào truyền đến một lực hút.

Lực lượng kia phi thường mạnh mẽ, không hút được hồn thì không bỏ qua, Thẩm Bạch mắt cũng không mở nổi, qua nửa ngày, loại cảm giác quen thuộc truyền đến.

Cảm giác này hình như lúc hắn trở thành 'Thẩm Tiếu Bạch' cũng từng trải qua một lần.

Thẩm Bạch mở mắt, đập vào mắt chính là một mảnh trắng xoá.

'Hệ thống ngươi ra đây, ngươi móa nó kêu ta sắm vai nhân vật???'

【Tuyến thời gian không đúng, ngươi hẳn là còn chưa sinh ra】

'...'

Ta thật muốn bóp chết ngươi!

【Trước tiên hoàn thành giao dịch?】

'Ta cự tuyệt!'

【Vẫn là có thân thể tương đối tiện lợi, thể xác nhân loại đúng là rất thú vị】

'Đương nhiên là có thú, ta đây còn có cây kẹo que, còn muốn nhổ nước i ê ng iêng mờ iêng miêng sắc miếng vào ngươi'

【Sao lần trước ta không sờ được?】

'...'

Ngươi sờ soạng, còn sờ tận ba lần!

Mỗi một lần ta đều nhớ rõ rành mạch rõ ràng sạch sẽ!

Ta mẹ nó sợ ngươi bị rò điện!

'Ta còn phải chịu như vầy bao lâu nữa?'

【Đợi ta chỉnh một chút số liệu】

'...'

Hố, thật hố!

Thẩm Bạch cũng không biết nơi này là địa phương nào, còn chưa được sinh ra? Cũng không giống trong thai trong bụng nha.

Xung quanh chỉ toàn màu trắng, hơn nữa còn rất thoải mái, cực kỳ thoải mái.

Cứ như có loại lực lượng ấm áp bao bọc linh hồn hắn, làm người mơ màng buồn ngủ.

Thẩm Bạch trong lòng tuy rằng sốt ruột, nhưng mà cũng không thắng nổi lực lượng kia, nặng nề ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Bạch đột nhiên nghe được một tiếng cười.

"Ngươi vậy mà lại tham ngủ."

Ờm??

Thẩm Bạch mở mắt, mọi thứ mờ nhòa, hình như trước mặt là một ống tay áo màu xanh lơ.

Thanh âm kia phi thường từ tính, thoải mái, làm người vô cùng thư thái.

"Thôi, sớm mấy ngày chắc cũng không có việc gì."

Thẩm Bạch nhíu mi, cảm giác toàn thân nóng rực, tựa hồ có thứ gì muốn thoát ra ngoài.

Dập dà dập dờn, hắn bây giờ cứ như lục bình trong nước, lênh đa lênh đênh mơ hết cả hồ.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Bạch đột nhiên lấy lại tinh thần, mở mắt.

Hắn vậy mà lại lần nữa có được một thân thể, nhìn qua còn không nhỏ.

Hắn kinh ngạc lấy lại tinh thần, trước mắt hắn xuất hiện một người, một nam tử mặc đồ xanh lơ, nam tử này đoan chính như ngọc, ôn văn nho nhã, nhìn thấy Thẩm Bạch tỉnh, cũng cười, duỗi tay nhẹ nhàng chọt chọt mũi Thẩm Bạch.

"Đợi ngươi mấy năm, cuối cùng cũng chờ đến lúc ngươi hóa hình."

Thẩm Bạch kích động, sụt sịt, khụt khịt, đối với nam tử quần áo màu xanh lơ hô to,

"Nương!!"

Nam tử áo xanh: "..."