Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 152: Tôn giả Giang Nam!



Chỉ trong vài giây, con rồng lớn toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng kim này đã bay đến trên vùng trời của hồ Nguyệt Tâm.

Đầu rồng to lớn đối diện với Phương Vỹ Huyền đang ngồi trên đài cao, miệng lớn mở ra.

"Grào..."

Lại là tiếng rồng gầm rung chuyển lòng người!1

Những người trên hồ Nguyệt Tâm đều thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn con rồng lớn giữa không trung, cảm thấy yết hầu như bị chặn lại, nói không ra lời!

Thậm chí không ít người còn sinh ra một loại sợ hãi không tên, muốn quỳ xuống cúi lạy con rồng lớn này!

Cảnh tượng này quá chấn động!

Trên không, ánh sáng vàng kim chói mắt chậm rãi biến mất, hiện ra bóng dáng ở bên trong.

Chính là Cổ Úy Sênh mặc một bộ áo bào đen!

Cổ Úy Sênh đứng chắp tay ở trên không trung, nhìn đám người ở phía dưới, trong ánh mắt mang theo sự hờ hững như liếc nhìn chúng sinh.

"Tôn giả Cổ Úy Sênh... Đây đã không phải như rồng nữa, bản thân ông ấy đã hóa thành một con rồng!"

"Đỉnh quá rồi... Tôi đã lớn từng này nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy..."

"Rồng lớn... Đây là loài vật thần kỳ trong sách xưa ghi lại mà."

Mọi người nhìn Cổ Úy Sênh ở giữa không trung, vô cùng sợ hãi và khâm phục.

"Đây chính là đối thủ của anh Phương à..." Cơ Hiểu Nguyệt che miệng, trong đôi mắt đẹp chỉ có khiếp sợ.

Võ giả mà cô ta từng tiếp xúc không thể gọi là ít, cũng từng qua lại với võ giả Tông Sư.

Nhưng sự tồn tại ở loại đẳng cấp như Cổ Úy Sênh, đây là lần đầu tiên cô ta gặp.

Vừa rồi khi rồng lớn xuất hiện trên không trung và bay về phía hồ Nguyệt Tâm, thậm chí Cơ Hiểu Nguyệt còn có một loại cảm giác ngạt thở.

Ở trước mặt loài vật thần kỳ thế này, bất kỳ ai cũng đều nhỏ bé, càng đừng nói chống lại.

Cơ Hiểu Nguyệt nhìn Phương Vỹ Huyền đứng ở trên đài cao, không nhúc nhích gì, trong lòng đã xoắn cả lên.

Lần này, cô ta thật sự không có lòng tin đối với Phương Vỹ Huyền.

Lúc này, một nhóm lớn võ giả cũng đi tới bên hồ Nguyệt Tâm.

Bọn họ mặc võ bào màu đen thống nhất, vẻ mặt nghiêm túc.

"Đệ tử Long Môn đã đến hết rồi!" Có người hoảng sợ nói.

Gần ba trăm tên học trò của Long Môn đi đến bên hồ Nguyệt Tâm, xếp thành ma trận vuông.

"Tông chủ uy vũ! Mạnh nhất Long Môn!" Học trò mặc áo bào đen đứng ở vị trí đầu lớn tiếng nói.

Anh ta vừa mở miệng, gần ba trăm tên đệ tử ở đằng sau cũng cùng nhau mở miệng theo!

"Tông chủ uy vũ! Mạnh nhất Long Môn!"

Câu nói này, thanh thế cuồn cuộn, khí thế dâng cao, tiếng hô vang vọng khắp hồ Nguyệt Tâm, đánh thẳng vào tâm hồn của mỗi người!

Cổ Úy Sênh và Long Môn của ông ta muốn dùng cách thức oai phong nhất để quay về Giang Nam, tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ!

Trong một cái đình ở bên cạnh đài cao có hơn mười ông lão mặc áo bào trắng đang đứng, đều là quản lý cấp cao của Hiệp hội Võ đạo Giang Nam.

"Sau ngày hôm nay, địa vị số một Giang Nam của Cổ Úy Sênh, và cả địa vị tông môn số một Giang Nam của Long Môn đều sẽ được xác định." Hội trưởng Khổng Trí Kiên vuốt sợi râu ở dưới cằm, cảm khái nói.

"Hội trưởng, ông cảm thấy địa vị độc quyền của Cổ Úy Sênh đối với Hiệp hội Võ đạo Giang Nam chúng ta mà nói, là chuyện tốt hay chuyện xấu..." Phó hội trưởng ở bên cạnh hỏi.

Khổng Trí Kiên nhìn ông ta một cái, nói: "Đương nhiên là chuyện tốt. Mặc dù Cổ Úy Sênh đại diện cho Long Môn trước, nhưng đồng thời ông ấy cũng đại diện cho sức chiến đấu cao nhất của giới võ đạo Giang Nam chúng ta. Ông ấy có thể vùng dậy, giới võ đạo Giang Nam chúng ta cũng được nở mặt nở mày, sau này khi giao lưu với những vùng khác, chúng ta cũng càng có sức mạnh."

"Hơn nữa, Cổ Úy Sênh một mình độc quyền là chuyện mà chúng ta có thể ngăn cản được ư?"

Sắc mặt của Phó hội trưởng thay đổi, không nhiều lời nữa.

Mà ở trong một cái đình khác, đại diện của mấy thế gia võ đạo lớn cũng có vẻ mặt chấn động.

Đây chính là cường giả Võ Tôn đó.

Còn chưa ra tay, chỉ là hơi thở tỏa ra ở trên người cũng đã khiến người ta sinh ra cảm giác thần phục.

Quá mạnh mẽ.

Ánh mắt của Chung Thế Viễn lấp lóe, tiến lên một bước chắp tay chào, dùng chân khí khuếch đại giọng nói: "Chúc mừng Tôn giả Cổ xuất quan, thành công bước vào cảnh giới Võ Tôn!"

Cổ Úy Sênh nhìn về phía Chung Thế Viễn, mỉm cười nói: "Cậu là cậu chủ nhà nào?"

Chung Thế Viễn chắp tay đáp: "Cháu là Chung Thế Viễn của nhà họ Chung ở Giang Nam."

"Nhà họ Chung? Ồ, ông nội cậu có phải là Chung Trường Kiện không?" Cổ Úy Sênh hỏi.

Chung Thế Viễn lập tức đáp: "Đúng vậy."

"Ba mươi năm trước, tôi và ông nội cậu từng kề vai chiến đấu một thời gian, thật là một quãng thời gian khiến người ta hoài niệm. Có thời gian rảnh rỗi tôi sẽ đến nhà họ Chung một chuyến, ôn chuyện với ông nội cậu." Cổ Úy Sênh cười nhạt một tiếng, nói.

Sắc mặt Chung Thế Viễn vui mừng, nói: "Cả nhà họ Chung chúng cháu xin đợi Tôn giả Cổ ghé thăm!"

Anh ta không ngờ rằng ông nội lại từng có quan hệ tốt với Cổ Úy Sênh.

Như vậy thì nhà họ Chung bọn họ đã lấy được cơ hội có tính quyết định! Nói không chừng còn có thể tạo quan hệ tốt với Cổ Úy Sênh và Long Môn trước tiên!

Những nhà khác thấy Chung Thế Viễn hành động nhanh chóng như vậy thì sắc mặt đều thay đổi, nhao nhao mở miệng chúc mừng.

"Chúc mừng Tôn giả Cổ, tôi đây là nhà họ Vũ ở Giang Nam..."

"Chúc mừng Tôn giả Cổ bước vào cảnh giới Võ Tôn, tại hạ đến từ nhà họ Lạc ở Giang Nam..."

"Chúc mừng Tôn giả Cổ..."

Dần dần, toàn bộ võ giả trên hồ Nguyệt Tâm đều chúc mừng Cổ Úy Sênh.

Ai cũng muốn để lại một ấn tượng tốt ở trước mặt Cổ Úy Sênh, chuyện này đối với cả dòng họ của bọn họ mà nói đều vô cùng có ích!

"Ha ha ha, Yến Xuân, sắc mặt nịnh bợ của võ giả Giang Nam các cô thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy."

Trịnh Thanh Huỳnh ở xa xa không nhịn được mà nở nụ cười châm chọc.

Buồn cười quá.

Nhìn thấy đám võ giả Giang Nam này thi nhau lấy lòng Cổ Úy Sênh tựa như một đám chó nuôi trong nhà xin ăn, thực sự buồn cười đến cùng cực.

"Xem ra, nhà họ Trịnh chúng tôi có thể đứng vững gót chân ở Giang Nam bất cứ lúc nào. Chỉ cần phái một vị trưởng lão Võ Tôn đến đóng quân là được rồi." Trịnh Thanh Huỳnh cười nói.

Dương Yến Xuân không nói gì, lúc này cô ta đang nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, ánh mắt vô cùng thù hận.

Mau ra tay đi! Mau ra tay!

Cô ta rất sốt ruột, cô ta không thể chờ đợi được mà muốn nhìn thấy Phương Vỹ Huyền chết thảm!

...

Đối mặt với sự chúc mừng và cúi lạy của toàn bộ võ giả trên hồ Nguyệt Tâm, sắc mặt của Cổ Úy Sênh vẫn thản nhiên.

Đây chính là sức mạnh của thực lực, giờ đây ông ta chính là tôn giả của Giang Nam!

Một lát sau, ông ta liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền đang đứng ở trên đài cao, mở miệng nói: "Lời chúc mừng của các vị, tôi đều đã nhận được."

"Tiếp sau đây, tôi nên làm chuyện chính rồi."

Trong lúc nói chuyện, thân mình của Cổ Úy Sênh chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng đáp trên đài cao.

Tôn giả Cổ Úy Sênh chuẩn bị ra tay với Phương Vỹ Huyền rồi sao?

Trong nháy mắt, toàn bộ hồ Nguyệt Tâm trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn về phía đài cao.

Cuối cùng cũng có thể thấy thực lực của cường giả Võ Tôn rồi!

Phương Vỹ Huyền duỗi người một cái, nhìn Cổ Úy Sênh ở trước mặt, nói: "Cuối cùng ông cũng xuống, đứng cao như vậy nói chuyện không lạnh à?"

Thấy Phương Vỹ Huyền vẫn thản nhiên như thường, Cô Úy Sênh hơi híp mắt lại.

Ông ta không ngờ rằng, dưới tình huống như vậy, thế mà Phương Vỹ Huyền còn có thể tỏ ra bình tĩnh như thế.

Nếu là võ giả bình thường, e rằng đã sợ đến tè ra quần rồi ấy chứ?

"Phương Vỹ Huyền, lá gan của cậu không nhỏ. Đầu tiên là phế bỏ học trò cưng Dương Thiếu Xương của tôi, sau đó lại giết con nuôi Cổ Lạc Xuyên của tôi. Để cậu sống thêm hai tháng đã là lòng nhân từ cực lớn." Hai mắt Cổ Úy Sênh hiện lên ánh vàng kim, trầm giọng nói.

Mỗi lần ông ta phun ra một chữ, khí thế trên người lại tăng vọt một tấc.

Sau khi nói xong câu này, sắc mặt của người đứng gần đài cao cũng đã thay đổi, bọn họ cảm nhận được một luồng áp lực cực mạnh, hít thở cũng không dễ dàng.

Nhưng Phương Vỹ Huyền cách Cổ Úy Sênh gần nhất lại giống như một người bình thường, sắc mặt không thay đổi.

"Tôi rất tò mò, từ đâu mà ông có được bí pháp không trọn vẹn của Chân Long Giáo?" Phương Vỹ Huyền hỏi.

Theo như anh biết, năm đó bởi vì vi phạm đạo trời mà Chân Long Giáo bị trăm cơn sấm sét đánh xuống, toàn bộ giáo tông bị nổ đến chôn vùi, không còn sót lại gì cả.

Nhưng sau nhiều năm như vậy, một tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường lại có thể nắm giữ bí pháp của Chân Long Giáo.

Tuy rằng chỉ là bộ phận không trọn vẹn nhưng cũng đủ để chứng minh Chân Long Giáo không phải hoàn toàn biến mất trên thế gian, bọn họ vẫn còn để lại dấu vết.

Sau khi nghe được lời của Phương Vỹ Huyền, sắc mặt Cổ Úy Sênh thay đổi, ánh vàng kim trong mắt càng tăng thêm, ông ta duỗi tay phải ra, ép xuống phía dưới.

"Ầm!"

Một áp lực ngập trời hướng về phía Phương Vỹ Huyền!

"Ầm ầm!"

Một tiếng nổ vang, nửa bên đài cao chỗ Phương Vỹ Huyền đứng trực tiếp vỡ nát rồi sụp đổ!

Cái đài cao này được đúc thành từ vật liệu cực kỳ cứng rắn đó!

Thế mà Cổ Úy Sênh chỉ đánh bừa một cái đã đánh sụp nó!

Đây là thực lực khủng khiếp đến mức nào?

Mọi người ngỡ ngàng nhìn chằm chằm Cổ Úy Sênh ở trên đài cao.

Lúc này đã không thấy bóng dáng Phương Vỹ Huyền đâu.

Vậy là... kết thúc rồi?

Sau khi lấy lại tinh thần, mọi người bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Phương Vỹ Huyền.

"Chắc là cậu ta bị đập thành thịt nát, chìm xuống đáy hồ rồi? Dù sao cũng chỉ là một võ giả Tiên Thiên, làm sao có thể chịu được một chưởng của Tôn giả Cổ?" Có người nói.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Cổ Úy Sênh lại hơi thay đổi, xoay người, duỗi một ngón tay chỉ vào không trung.

Đầu ngón tay lấp lóe một chùm ánh sáng vàng kim.

Phương Vỹ Huyền nghiêng người tránh thoát chùm ánh sáng vàng kim này.

"Phản ứng cũng rất nhanh." Thân hình của Phương Vỹ Huyền dừng ở phía trên một cái đình.

Cổ Úy Sênh hơi híp mắt lại, nhìn Phương Vỹ Huyền nói: "Có thể đánh bại Dương Thiếu Xương và Cổ Lạc Xuyên, quả nhiên có chút thực lực. Có điều, cũng chỉ đến thế mà thôi."

Trong lúc nói chuyện, trên người Cổ Úy Sênh nổ ra một luồng ánh sáng vàng kim chói mắt, ông ta đạp chân một cái, vọt về phía Phương Vỹ Huyền!