Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 183: Ra tay ngang ngược!



Có bốn người đàn ông đi theo phía sau ông cụ kia. Tất cả đều mặc đồ đen.

Sau khi đi vào phòng họp, ông cụ thản nhiên liếc nhìn Phương Vỹ Huyền một cái rồi lại quay về phái Khổng Trí Kiên, mỉm cười nói: "Hội trưởng Khổng, cảm ơn ông đã mời cậu ta đến giúp tôi."

"Chỉ là chút việc nhỏ thôi mà, nói cảm ơn làm gì chứ?" Khổng Trí Kiên cung kính nói.

Thân phận của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh tôn quý biết bao. Cả giới Võ đạo Giang Nam không có người nào có địa vị cao hơn ông ta!

Trước khi mời Phương Vỹ Huyền đến, Khổng Trí Kiên cũng đã thảo luận về việc hợp tác với Tam trưởng lão nhà họ Trịnh rồi.

Sở dĩ bọn họ muốn mời Phương Vỹ Huyền đến một là vì muốn thử xem mục đích của cậu ta là gì, hai là vì Tam trưởng lão của nhà họ Trịnh yêu cầu.

Sau khi Tam trưởng lão nhà họ Trịnh tiến vào phòng họp, hình như độ ấm trong căn phòng đều bị giảm đi vài độ.

Nhìn qua thì mặt mũi người này có vẻ hiền lành, nhưng trên người ông ta lại mơ hồ tản ra một hơi thở khiến người ta sợ hãi.

Hơi thở của Võ Tôn!

Trừ cái này ra thì bốn gã tay sai đi theo phía sau Tam trưởng lão nhà họ Trịnh cũng đều không phải là võ giả bình thường. Bốn gã này đều là võ đạo tông sư.

Một gã Võ Tôn, bốn gã võ đạo tông sư!

Đây chính là sức mạnh của nhà họ Trịnh!

Không ngoa khi nói rằng chỉ với năm người trước mặt này cũng đủ để đàn áp toàn bộ giới Võ đạo Giang Nam!

Bởi vậy nên nhóm cao tầng của Hiệp hội Võ đạo Giang Nam mới tỏ thái độ kính trọng với Tam trưởng lão nhà họ Trịnh như vậy.

Phương Vỹ Huyền đang yên lặng đánh giá ông già trước mắt.

Tam trưởng lão của nhà họ Trịnh sao?

Đám người nhà họ Trịnh này thật đúng là dồn hết sức mình để tạo phiền phức cho anh mà.

Hôm qua ba gã hộ pháp vừa mới đến đây, hôm nay lại cử trưởng lão ra.

"Tu vi Kết Đan kỳ hậu kỳ... Thật tốt quá." Một tia sáng hiện lên trong mắt Phương Vỹ Huyền.

Tam trưởng lão nhà họ Trịnh chính là người có tu vi cao nhất mà anh gặp được trong vòng một trăm năm gần đây.

Lúc này, Tam trưởng lão nhà họ Trịnh quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền rồi nói: "Ông già này đã sống hơn chín mươi năm rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy người trẻ tuổi xuất sắc như cậu đấy."

"Không trách ông, mới sống có hơn chín chục năm thôi mà, quả thật kinh nghiệm có được còn rất ít." Phương Vỹ Huyền đáp.

Nghe thấy câu này, vẻ mặt những người khác trong phòng đều thay đổi.

Phương Vỹ Huyền này dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với Tam trưởng lão nhà họ Trịnh sao? Có phải kiêu ngạo quá rồi không vậy?

Nhưng vẻ mặt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh lại không hề thay đổi chút nào. Ông ta nói: "Tuổi trẻ ngông cuồng. Lúc tôi ở tầm tuổi này của cậu cũng giống như cậu vậy, cứ nghĩ mình là trung tâm của thế giới."

"Nhưng theo số tuổi tăng lên, tôi nhanh chóng nhận ra một điều."

"Núi cao còn có núi cao hơn."

"Mới hơn chín mươi tuổi đã lĩnh ngộ được như vậy, cũng không tệ lắm." Phương Vỹ Huyền gật đầu nói.

"Cậu!"

Thấy Phương Vỹ Huyền không hề tôn trọng Tam trưởng lão, vẻ mặt của bốn gã hộ pháp nhà họ Trịnh sau lưng ông ta đều rất khó coi, không nhịn được muốn đứng ra khiến anh phải câm miệng.

Nhưng Tam trưởng lão nhà họ Trịnh lại nâng tay lên cản bọn họ lại.

"Bây giờ giới Võ đạo Giang Nam yếu kém vô cùng. Ngày trước, thậm chí là cả năm mươi năm trước, cũng không có bất kỳ ai có thể lọt vào mắt tôi."

Tam trưởng lão nhà họ Trịnh khoanh tay đứng, nhìn Phương Vỹ Huyền bằng ánh mắt lạnh nhạt.

"Có thể nói rằng nhà họ Trịnh chúng tôi chỉ cần cử ra một phần ba sức mạnh là đã đủ để đàn áp cả giới Võ đạo Giang Nam rồi, không ai có thể chống cự."

Nghe thấy lời này của ông ta, vẻ mặt mấy vị cao tầng của Hiệp hội Võ đạo Giang Nam đều tái nhợt.

"Hội trưởng Khổng, hy vọng lời nói của tôi sẽ không khiến ông cảm thấy khó chịu." Lúc này, Tam trưởng lão nhà họ Trịnh lại nhìn về phía Khổng Trí Kiên.

Cả người Khổng Trí Kiên run lên, luôn mồm đáp: "Chắc chắn sẽ không, chắc chắn sẽ không đâu. Lời mà Tam trưởng lão nói đều là sự thật cả thôi. Thành viên của cả Hiệp hội Võ đạo Giang Nam chúng tôi đều không có ý kiến gì."

Tam trưởng lão nhà họ Trịnh cười nhạt rồi lại nhìn về phía Phượng Vỹ Huyền.

"Nói thật thì tôi rất ngạc nhiên vì Giang Nam có thể xuất hiện một thiên tài Võ đạo như cậu."

Phương Vỹ Huyền không nói gì.

"Đồng thời tôi cũng rất tò mò. Rốt cuộc sao cậu lại có thể làm được như thế? Chỉ với tu vi võ giả Tiên Thiên mà lại có thể chiến thắng Võ Tôn... Thật đúng là lần đầu được nghe. Mà có phóng tầm mắt ra lịch sử cả năm nghìn năm của Hoa Hạ e rằng cũng không thể tìm được ra một tồn tại nào giống cậu." Tam trưởng lão nhà họ Trịnh tiếp tục nói.

Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc ông muốn nói gì?"

"Hôm nay tôi cố ý đi tới Giang Nam gặp mặt cậu không phải muốn giết cậu đâu. Mối thù giữa nhà họ Trịnh chúng tôi và cậu còn chưa tới nông nỗi không chết không ngừng. Nhưng mà..." Nói đến đây, Tam trưởng lão nhà họ Trịnh ngừng lại một chút: "Cậu phải nói bí mật trên người cậu cho tôi biết."

Nghe thấy câu này, ánh mắt Khổng Trí Kiên và các cao tầng có liên quan khẽ thay đổi.

Bí mật này cũng là điều mà bọn họ muốn biết.

Rốt cuộc Phương Vỹ Huyền đã dùng cách nào để lấy tu vi võ giả Tiên Thiên mà chiến thắng được Võ Tôn!

"Nếu cậu đồng ý nói chi tiết ra thì nhà họ Trịnh chúng tôi chắc chắn sẽ không làm khó cậu. Trái lại, từ nay về sau cậu còn là khách quý của nhà họ Trịnh chúng tôi. Nếu cậu đồng ý thì thậm chí chúng tôi còn có thể cho cậu cái ghế trưởng lão khách mời của nhà họ Trịnh nữa." Tam trưởng lão nhà họ Trịnh nhìn vào Phương Vỹ Huyền rồi nói.

Phương Vỹ Huyền cũng nhướng mày hỏi: "Bí mật à? Tôi thì có bí mật gì?"

Tam trưởng lão nhà họ Trịnh cười lắc đầu nói: "Theo ý của tôi thì con đường Võ đạo này cũng không phải phân chia theo chính tà, mà chỉ có thể phân chia theo thực lực mạnh yếu thôi."

"Phương Vỹ Huyền, ở trong này, cậu có thể nói thẳng phương pháp tà tu mà cậu đang nắm giữ ra. Tôi có thể đảm bảo rằng ở đây sẽ không có ai nói ra ngoài."

Phương pháp tà tu ư?

Nghe thấy cụm từ này, vẻ mặt mọi người ở đây đều thay đổi!

Hóa ra Phương Vỹ Huyền có thể mạnh như vậy là dựa vào phương pháp tà tu ư?

"Thảo nào... Thảo nào mà trẻ tuổi như vậy đã có thực lực khủng bố như thế! Tôi nói rồi mà, chỉ dựa vào tâm pháp Võ đạo chắc chắn không thể đạt được thành tựu như bây giờ!" Khổng Trí Kiên nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt vô cùng sốc.

Mà sau khi cơn sốc qua đi, không ít người dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía anh.

Phương pháp tà tu là thuật pháp mà người trong Võ đạo khinh thường nhất. Bởi vì tất cả phương pháp tà tu đều tuân theo một nguyên tắc, đó chính là hại người.

Từ khi việc tu luyện Võ đạo xuất hiện trên Hoa Hạ đến nay, tà tu chính là chuột chạy qua đường, là tồn tại mỗi người đều muốn đánh.

Mặc dù dựa vào phương pháp tà tu có thể đạt được sức mạnh mạnh mẽ, nhưng lại không nhận được sự tôn trọng.

"Ai nói với ông rằng tôi nắm giữ phương pháp tà tu vậy?" Phương Vỹ Huyền hỏi.

"Cậu không cần phản bác điều này đâu. Theo như tôi được biết thì đây là điều mà Cổ Úy Sênh nói ra trước khi bị cậu giết chết." Tam trưởng lão nhà họ Trịnh chậm rãi nói.

"Phương Vỹ Huyền, thế mà cậu lại sử dụng phương pháp tà tu để giết chết Tôn giả vừa ra đời của giới Võ đạo Giang Nam chúng tôi! Hành vi phạm tội này cũng đủ để khiến cậu phải ngồi chịu tù mọt gông cả đời rồi!" Khổng Trí Kiên ở bên cạnh không nhịn được nữa mà tức giận nói.

Tù mọt gông ư?

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền chợt trở nên lạnh lùng. Anh liếc mắt nhìn gã một cái.

Khổng Trí Kiên chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, giống như rơi vào động băng vậy!

"Phương Vỹ Huyền, cậu đừng tức giận. Tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu nói ra phương pháp tà tu mà cậu đang nắm giữ cho tôi biết thì tôi chắc chắn sẽ không để chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài. Hơn nữa từ nay về sau cậu chính là bạn tốt của nhà họ Trịnh chúng tôi." Tam trưởng lão nhà họ Trịnh bình tĩnh nói.

Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Tam trưởng lão nhà họ Trịnh rồi dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Ông có biết định nghĩa của phương pháp tà tu là gì không?"

Tam trưởng lão nhà họ Trịnh khẽ nhíu mày nói: "Cậu hấp thu tu vi của người khác để cho bản thân dùng. Đó thật sự là phương pháp tà tu, không cần định nghĩa gì nữa."

"Chẳng hiểu cứt gì mà cũng giả làm đại sư à?" Phương Vỹ Huyền lạnh lùng cười đáp.

Nghe thấy câu này, dù là Tam trưởng lão nhà họ Trịnh thì trên mặt cũng đã có hơi không nhịn được nữa.

Vẻ mặt ông ta trầm xuống nói: "Xem ra cậu không muốn trở thành bạn tốt của nhà họ Trịnh chúng tôi phải không?"

"Nhà họ Trịnh các ông không có tư cách trở thành bạn tốt của tôi." Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.

Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của anh không tệ lắm, nhưng đều bị mấy câu nói vừa rồi của Khổng Trí Kiên hủy hết rồi.

Mặc dù chuyện về Thiên Đạo Tông đã xảy ra lâu lắm rồi nhưng anh vẫn không thể quên được.

Bây giờ chỉ cần nghe đến những tin liên quan đến nhà tù là sự tàn bạo tích lũy đã lâu trong lòng anh sẽ bùng nổ.

"Xem ra là tôi đã phí lời." Ánh mắt của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh trở nên độc ác, khí thế trên người đột nhiên bùng lên!

"Ầm!"

Bàn và ghế hội nghị bên cạnh ông ta bị đánh thẳng ra bên ngoài!

Một trận khí thế mạnh mẽ nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng!

Võ giả ở đây đều phải phóng chân khí ra mới có thể gượng gạo đứng vững.

Lúc này, Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đã không còn dáng vẻ mặt mũi hiền lành như trước đó nữa. Khí thế cả người ông ta đều trở nên sắc bén và tàn nhẫn.

Biểu cảm của Phương Vỹ Huyền vẫn lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh như băng.

"Phương Vỹ Huyền, nếu cậu cho rằng có thể chiến thắng Cổ Úy Sênh là cũng có thể chiến thắng các Võ Tôn khác thì cậu sai hoàn toàn rồi." Tam trưởng lão nhà họ Trịnh lạnh lùng nói: "Cổ Úy Sênh chỉ là một kẻ vừa lên cấp Võ Tôn mà thôi, thậm chí ngay cả cảnh giới cũng chưa được củng cố, công pháp tu luyện của ông ta còn rất thấp kém."

"Nếu Cổ Úy Sênh đứng trước mặt tôi thì chỉ cần một ngón tay thôi là tôi đã có thể giết chết ông ta rồi. Ngay cả cơ hội né tránh ông ta cũng không có."

"Ồ? Vậy ông mạnh đến mức nào?" Phương Vỹ Huyền nhướng mày hỏi.

Vẻ mặt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh rất lạnh nhạt. Ông ta nâng tay phải lên, vươn ngón trỏ ra chỉ thẳng vào Phượng Vỹ Huyền.

"Bây giờ cậu có thể tự mình trải nghiệm."