Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 209: Ma thuật!



Trọng tài nhìn về phía Sử Chính Huy, hỏi: “Tổng tư lệnh Sử, ông xác nhận muốn bỏ trận chung kết sao?”

“Xác nhận!” Sử Chính Huy cắn răng nói.

Trọng tài gật đầu, lớn tiếng tuyên bố nói: “Binh sĩ Ngân Nhẫn lựa chọn bỏ quyền! Đối thủ là đội Tấn Long tự động giành được thắng lợi.”

“Quán quân cuộc thi đấu của các quân khu lần này thuộc về đội Tấn Long đến từ quân khu Giang Nam!”

Tất cả mọi người ngạc nhiên!

Trước khi thi đấu, đội Tấn Long đến từ quân khu Giang Nam bị cho rằng có thực lực kém nhất trên mặt giấy, cuối cùng lại đạt được vị trí thứ nhất trong cuộc thi của các quân khu lần này!

Không ai nghĩ tới kết quả này!

Mọi người đứng dưới đài đều nhìn về phía Phương Vỹ Huyền đứng trên đài, trong ánh mắt chỉ có khiếp sợ.

Người đàn ông này chỉ dựa vào thực lực của bản thân đã đánh đến mức binh sĩ Thiên Thần phải chủ động nhận thua, làm binh sĩ Ngân Nhẫn khiếp sợ đến mức phải bỏ quyền thi đấu!

Quá mạnh!

Tất cả mọi người biết, sau ngày hôm nay cái tên Đạo Thiên này sẽ vang vọng toàn bộ quân khu Hoa Hạ, tạo thành chấn động cực lớn!

“Sử nổ, sao lại bỏ quyền thế, không phải lúc trước nói muốn giành được hạng nhất sao?” Trên khán đài, một vị tổng tư lệnh không nhịn được mở miệng mỉa mai.

Sắc mặt Sử Chính Huy thay đổi, quay đầu nhìn về phía vị tổng tư lệnh kia nói: “Tôi chỉ nói tranh thủ lấy vị trí đầu tiên, bây giờ lấy vị trí thứ hai cũng không tệ, ít ra còn hơn mấy người mới vòng thứ nhất đã bị loại đúng không?”

Vị tổng tư lệnh kia bị Sử Chính Huy phản bác đến mức không nói được gì.

“Sử nổ, nếu đã bỏ quyền rồi thì đừng kiêu ngạo quá làm gì? Ít nhất binh sĩ Lạc Nhật của tổng tư lệnh Hoàng cũng đánh đến phút cuối cùng.” Hạ Tư Không lạnh lùng liếc mắt nhìn Sử Chính Huy, nói.

Bây giờ tâm trạng Hạ Tư Không rất tốt.

Lúc trước Sử Chính Huy cứ tìm được cơ hội là lại mỉa mai ông ta. Khi đó, Hạ Tư Không hoàn toàn không có cách nào để phản bác.

Nhưng phong thủy xoay chuyển.

Bây giờ đã đến lượt ông ta phản kích.

Nhìn thấy sắc mặt thờ ơ mỉa mai của Hạ Tư Không, Sử Chính Huy tức giận đến mức mặt xanh mét, cứng cổ nói: “Dựa vào viện trợ bên ngoài để thắng thi đấu thì có gì mà đắc ý? Nếu tôi muốn mời viện trợ bên ngoài, mời được thiên tài của nhà họ Trần, nhà họ Trịnh ở Hoài Bắc, thế chả phải đã nắm chắc được vị trí thứ nhất à?”

“Sử nổ, ông bớt nói mấy câu đi. Chưa nói mấy thiên tài đấy có phải là đối thủ của Đạo Thiên không… Quan trọng nhất là, người ta sẽ chấp nhận lời mời của ông ư? Những thiên tài võ đạo của dòng họ lớn, mắt cao hơn đỉnh đầu, sao có thể làm viện trợ bên ngoài cho ông được?” La Thiệu Sênh ngồi bên cạnh nói.

Sử Chính Huy bị nghẹn đến không nói lên lời.

Mấy vị tổng tư lệnh xung quanh liếc nhau, toàn thấy được ý cười trong mắt đối phương.

Sử nổ khiến người ta quá ghét, bây giờ mọi người đều vui mừng khi thấy ông ta chịu thiệt.



Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả, Phương Vỹ Huyền đi xuống Long Uy đài.

Đã hoàn thành nhờ vả của Hạ Tư Không, bây giờ anh phải rời đi.

Hiện tại trong lòng anh chỉ toàn chuyện liên quan đến Tử Viêm Cung.

Từ lời nói của Vạn Chính Dương trước khi tự bạo, có thể lấy được chút tin tức.

Thứ nhất, chắc chắn vẫn còn có kẻ tồn tại giống Vạn Chính Dương, làm hồn sống nương nhờ trong cơ thể của người khác.

Thứ hai, theo lời của Vạn Chính Dương có thể thấy được hai từ “sống lại”, “báo thù”, Tử Viêm Cung thật sự chưa bị giết.

Thứ ba, Tử Viêm Cung đã mai danh ẩn tích gần hai nghìn năm trăm năm, mãi đến tháng trước Phương Vỹ Huyền mới gặp được Hùng Sơn Lang nắm giữ bí pháp của Tử Viêm Cung trong phòng đấm bốc dưới lòng đất.

Cái này có nghĩa là Tử Viêm Cung sống lại, rất có thể sắp tới sẽ bắt đầu.

Bọn họ dùng cách gì để sống lại? Những linh hồn đó đến từ đâu?

Ngoại trừ những thắc mắc đó, càng khiến Phương Vỹ Huyền để ý hơn là sự tồn tại của chính Tử Viêm Cung!

Anh từng nghĩ anh đã báo thù rửa hận được cho đệ tử của Thiên Đạo Tông, tiêu diệt Tử Viêm Cung!

Nhưng từ hôm nay có vẻ như anh vẫn chưa làm được!

Tử Viêm Cung không bị giết, hơn nữa hơn hai ngàn năm sau định dùng một cách khác để sống lại!

Hai mắt Phương Vỹ Huyền đỏ ửng, trên người anh tản ra sát khí sắc bén mà lạnh băng.

Anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai ở Tử Viêm Cung, anh nhất định sẽ khiến Tử Viêm Cung hoàn toàn diệt vong!

Hạ Kiều Y nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đi xuống Long Uy đài, đang định đi qua lại cảm nhận được sát khí ngập trời

Sắc mặt cô ấy thay đổi, đứng sững sờ tại chỗ.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, đi về phía Hạ Kiều Y.

“Tôi đã hoàn thành nhờ vả của Hạ Tư Không. Hy vọng ông ấy không quên tiền công của tôi, tôi đi trước.” Phương Vỹ Huyền nói xong, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền rời đi, Hạ Kiều Y hơi nhíu mày, ánh mắt đầy phức tạp.

Sau khi Phương Vỹ Huyền rời đi, trọng tài trên Long Uy đài thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta nhìn về phía mấy vị tổng tư lệnh trên khán phòng, vội vàng chạy đến.

Chuyện Tiêu Bắc Thạnh bị thương nặng, phải báo với mấy vị tổng tư lệnh một tiếng.

……

“Cắt bỏ toàn bộ cánh tay trái!” Nghe thấy lời trọng tài nói, sắc mặt mấy vị tổng tư lệnh thay đổi.

Đặc biệt là Hạ Tư Không, sắc mặt ông ta trở nên nghiêm trọng.

Tiêu Bắc Thạnh bị thương nặng là một chuyện lớn.

Tuy gã không chết, nhưng lại mất đi toàn bộ tay trái, đây cũng không phải là việc nhỏ!

Cho dù là võ giả nào mất đi một cánh tay cũng tương đương với mất đi một nửa võ công!

Chứ đừng nói đến người này là Tiêu Bắc Thạnh!

Gã là thượng tướng đến từ quân khu Kinh Thành, là binh vương do chính tổng đại tướng nhận xét, là bộ mặt của quân khu Hoa Hạ trong tương lai!

Ngoại trừ nhân tố này ra thì Tiêu Bắc Thạnh là con trai trưởng của nhà họ Tiêu ở Kinh Thành, bởi vì có thiên phú hơn người nên được dòng họ tập trung đào tạo.

Hiện giờ, gã lại mất đi cả cánh tay trái!

Sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến tương lai của gã!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhà họ Tiêu, quân khu Kinh Thành, thậm chí bên chỗ tổng đại tướng cũng sẽ khiến trách!

Sử Chính Huy dùng ánh mắt vui vẻ nhìn về phía Hạ Tư Không.

“Hạ chó già, ông va trúng tai họa rồi! Tôi muốn xem thử xem ông đối mặt thế nào với khiển trách khắp nơi đây!”

Lúc này, Hạ Tư Không vẫn luôn mang vẻ mặt âm u không nói câu nào, mở miệng nói: “Tôi nghĩ đội trưởng Đạo Thiên không hề làm sai gì cả.”

“Không phạm sai lầm? Đánh gãy cánh tay Tiêu Bắc Thạnh! Tiêu Bắc Thạnh chính là binh vương! Cái này còn không phạm sai lầm sao?” Hai mắt Sử Chính Huy trợn lên, chất vấn.

Hạ Tư Không không để ý đến Sử Chính Huy, tiếp tục nói: “Vừa nãy tất cả mọi người đều thấy trong lúc họ thi đấu, rất nhiều lần Tiêu Bắc Thạnh sử dụng thuật pháp để tiêu diệt Đạo Thiên, cũng chính là ngọn lửa màu tím kia…”

“Nếu không phải thực lực Đạo Thiên đủ mạnh thì giờ đã chết rồi.”

“Dựa theo quy tắc, khi hai bên thi đấu không thể ra đòn hiểm. Mà hiển nhiên Tiêu Bắc Thạnh đã vi phạm quy tắc này.”

“Hiện giờ thực lực Tiêu Bắc Thạnh không bằng Đạo Thiên, mất đi một cánh tay trái… Chỉ là vết thương bình thường gây ra trong lúc thi đấu, không có gì để truy cứu cả.”

“Ông có nói thế cũng vô ích, nhà họ Tiêu sẽ nghe kiểu giải thích này của ông sao?” Sử Chính Huy trêu tức nói.

La Thiệu Sênh nhìn thoáng qua Hạ Tư Không nói: “Ông Hạ, Đạo Thiên này… Tốt nhất nên tạm giam trước. Đến lúc đó bên trên có khiển trách, ít nhất chúng ta cũng có thể giao người ra.”

“Nếu không, ông sẽ phải gánh vác trách nhiệm cho anh ta.”

“Anh ta, anh ta đã rời khỏi đây rồi.” Lúc này, trọng tài bên cạnh nơm nớp lo sợ nói.

“Rời đi? Nghi thức trao giải còn chưa bắt đầu, sao anh ta lại rời đi?” Sắc mặt La Thiệu Sênh thay đổi, hỏi.

“Rất rõ ràng, đây là đang trốn tội.” Sử Chính Huy ở bên cạnh nham hiểm nói.

“Lập tức phái người đi ngăn anh ta lại!” La Thiệu Sênh chỉ thị vệ binh phía sau.

Cuộc thi của các quân khu lần này, ông ấy là ban tổ chức, chuyện xảy ra ở đây sẽ do ông ấy trách nhiệm.

Nhưng lúc này, Hạ Tư Không lại vươn tay ra, ngăn cản La Thiệu Sênh.

“Đừng đi cản cậu ta. Nhà họ Tiêu hay bên quân khu Kinh Thành có ý kiến gì thì bảo họ đến tìm tôi, tôi sẽ nói chuyện với họ.”



Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở quân khu.

Lúc này anh đang đi đến tàn tích của Tử Viêm Cung.

Theo ký ức, có lẽ tông môn của Tử Viêm Cung nằm ở phía Nam khu vực trung bộ.

Hơn hai giờ sau, Phương Vỹ Huyền đi vào một thành phố ở phía Nam khu vực trung bộ, thành phố Văn An.

Năm đó, chỗ này là một khu rừng rậm và dãy núi, rất dễ tìm thấy vị trí của Tử Viêm Cung.

Nhưng bây giờ, nơi này đã là một thành phố khá phát triển, chỗ nào cũng là các tòa nhà cao ốc, không nhìn thấy được thứ gì.

Bởi vì bộ dạng khác hoàn toàn trong trí nhớ, Phương Vỹ Huyền không thể nào tìm được chính xác tàn tích của Tử Viêm Cung.

Dù sao cũng đã hơn hai ngàn năm, có khả năng cao tàn tích của Tử Viêm Cung đã bị san bằng, hơn nữa còn nằm dưới các tòa nhà cao tầng.

Đi trên đường phố, lệ khí trong lòng Phương Vỹ Huyền chậm rãi tiêu tan đi đôi chút.

Hiển nhiên, anh cứ như thế sẽ không thể tìm được tàn tích của Tử Viêm Cung.

Hơn nữa, cho dù tìm được tàn tích của Tử Viêm Cung, cũng có khả năng cao là sẽ không lấy được tin tức gì.

Phải làm gì mới tìm được tin tức liên quan đến Tử Viêm Cung?

Chỉ có thể tìm kiếm người tiếp theo nắm giữ bí pháp của Tử Viêm Cung!

Có lẽ, có thể tìm những người như Tần Lăng Thường và Hạ Tư Không hỗ trợ.

Trong lòng đã có quyết định, tâm trạng Phương Vỹ Huyền tốt hơn.

Lúc này, anh ngửi thấy một mùi hương.

Phương Vỹ Huyền định thần, phát hiện bản thân anh đã chạy đến một con phố cũ.

Trên đường phố có không ít người đi đường, nhưng lại rất yên lặng.

Mà nơi phát ra mùi hương là từ một sạp bán khoai lang nướng ven đường.

Phương Vỹ Huyền bước đến, gọi một củ khoai lang nướng.

Người bán khoai lang nướng là một bà lão, gương mặt nhìn có vẻ hiền từ.

“Đây, cẩn thận bị bỏng.” Bà lão cười ha ha đưa khoai lang nướng cho Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nhận lấy khoai lang nướng, nhét thẳng vào trong miệng, một miếng cắn hết một nửa.

Thơm quá!

Thật sự anh thấy hơi đói bụng.

“Ba đồng.” Bà lão cười nói.

Phương Vỹ Huyền sờ túi, sắc mặt khẽ thay đổi.

Anh quên mang tiền.

“Không mang tiền? Vậy để mạng lại đi.” Vẻ mặt bà lão lập tức thay đổi, há miệng, lộ ra hai cái răng nanh cực dài.

Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, muốn nhích người, lại phát hiện hai chân bị thứ gì trói lại.

Anh cúi đầu, lại nhìn thấy hai con mãng xà có hoa văn đang quấn quanh dưới chân anh.

Mà lúc này, toàn bộ cảnh tượng đường phố mới nãy đột nhiên biến mất không thấy đâu, biến thành một hang động.

Đây là… Ma thuật?

Sau khi phát hiện ra cái này, sắc mặt Phương Vỹ Huyền lập tức thay đổi.

Khoai lang nướng vừa nãy anh ăn là thứ gì…