Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 240: Violet tuyệt vọng



Violet cắn răng, gầm lên giận dữ, đôi tay vắt chéo ở trước ngực.

“Bùm!”

Cơ thể của cô ta càng bùng lên năng lượng mạnh mẽ hơn, ánh sáng càng lóa mắt hơn.

Núi đá xung quanh đã bị đánh vỡ thành từng tảng đá nhỏ, rơi khắp nơi.

Phương Vỹ Huyền đứng cách Violet khoảng chừng năm mươi mét, không hề đi lên trước.

Năng lượng từ trên cơ thể Violet còn đang liên tục dâng lên.

Không khí xung quanh chợt nặng nề hơn.

Đến cả bốn gã sát thủ cấp Vương đứng trên đỉnh núi cũng cảm nhận được khác biệt, hơi thở trở nên khó khăn.

“Chúng ta cần phải lùi ra sau một khoảng nữa! Nơi này quá nguy hiểm.” Nét mặt của một gã sát thủ trở nên nặng nề, hô lớn.

Bốn gã sát thủ lập tức lùi ra phía sau.



“Mẹ kiếp, rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì?”

Trên khán đài ở vạch xuất phát, vẻ mặt của các khán giả đầy sợ hãi, không nói thành lời.

Bọn họ trơ mắt nhìn ngọn núi Cửu Hoàn San bị đánh vỡ thành một cái khe, rồi trong đó còn vang lên từng đợt nổ ầm ầm, đá vụn rơi xuống nước.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy khung cảnh chấn động như vậy.

Mà quan trong là họ lại chẳng thể rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!

Người phụ trách trận đua tốc độ tối nay đã xanh cả mặt.

Đúng là chuyện gì cũng để anh ta gặp!

Đầu tiên là xung đột trong club, đám người Đổng Tư Siêu bị đánh bị thương nặng.

Vất vả lắm mới làm cho cuộc đua tối nay cử hành bình thường, nhưng không ngờ rằng lại gặp phải chuyện này, đến cả đường đua cũng bị hỏng!

Bây giờ phải làm sao đây?

Vào lúc khán giả còn đang khiếp sợ thì chín chiến xe đua thể thao đã quay đầu chạy về vạch xuất phát.

Nhóm tay đua mở cửa xe xuống xe, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là hồn vía vẫn còn trên mây.

“Rốt cuộc ở chỗ kia đã xảy ra chuyện gì?” Có người quan tâm hỏi to.

“Có, có người đánh nhau.” Một tay đua đáp.

“Đánh nhau? Ai đánh với ai?” Mọi người vô cùng nghi ngờ.

“Thì chính là người chạy chiếc xe phía trước chúng tôi!” Một tay đua khác nuốt nước miếng, nói.

“Cái gì?”

Vẻ mặt mọi người đều thay đổi.

Chẳng trách lúc nãy bọn họ nhìn thấy cửa chiếc xe kia bị nổ tung!

Ban đầu họ cho rằng xe gặp phải trục trặc, không ngờ rằng lại là đánh nhau!

Lúc này, có người nhớ ra người ngồi trong chiếc xe kia chính là Phương Vỹ Huyền chỉ đấm một quyền đã chiến thắng cả vệ sĩ cấp Tông Sư của Đổng Tư Siêu…

“Quả nhiên là đại ca ra tay… Ngoại trừ anh ấy thì không ai có thể tạo ra cảnh tượng lớn như vậy.” Lý Vũ Kiêu hoảng sợ, nói.



Mấy chục giây sau, cuối cùng năng lượng trên người Violet đã ngừng dâng lên.

Bây giờ cô ta đã kích hoạt tinh thạch năng lượng trong cơ thể lên gần đến năm mươi phần trăm.

Cô ta cảm giác mỗi một bộ phận trong cơ thể đều tràn ngập năng lượng.

“Kích hoạt năm mươi phần trăm!” Violet nhìn đôi tay của mình, siết lại thành nắm đấm.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy mà đã tác động đến áp suất không khí xung quanh!

“Ầm ầm!”

Núi đá quanh đó đã không chịu nổi áp lực, nháy mắt vỡ thành bụi phấn.

Violet ngẩng đầu, nhìn về Phương Vỹ Huyền phía trước.

Hai mắt cô ta lóe lên tia sáng mãnh liệt!

Cô ta làm được! Cô ta đã thành công kích hoạt được năm mươi phần trăm năng lượng viên tinh thạch trong cơ thể, đồng thời cả người có cảm giác thoải mái, cũng không có sự đau đớn như trước kia!

Kể từ đó thực lực của cô ta đã tăng lên mấy cấp nữa!

Bây giờ cô ta tuyệt đối tự tin mình có thể giết được Phương Vỹ Huyền!

“Vèo!”

Violet di chuyển cơ thể nhắm về phía Phương Vỹ Huyền.

Cô ta giống như một tia chớp chợt lóe qua dãy núi, những chỗ cô ta qua đã vụn rơi đầy trời, vang vọng từng tiếng nổ!

“Rất được.”

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền rung lên, dẫm chân xuống rồi phóng về phía trước.

Chỉ trong chớp mắt, cả hai người đã đến gần đối phương.

“Phương Vỹ Huyền, anh là đối thủ đầu tiên làm tôi kích hoạt năm mươi phần trăm năng lượng, có thể được chết dưới tay tôi hẳn anh nên cảm thấy vinh hạnh.” Khí thế Violet trở nên sắc bén, lạnh lùng nói.

“Năm mươi phần trăm? Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nói: “Tôi đây cũng tôn trọng cô một chút, dùng ba phần sức là được.”

Violet không nói chuyện nữa, quát lạnh một tiếng, đánh một quyền lên gương mặt Phương Vỹ Huyền!

Tốc độ ra quyền của cô ta rất nhanh, gần như là đấm ra liên tục.

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền lạnh băng, siết bàn tay phải lại.

“Ầm!”

Nắm tay anh ngưng tụ ra một luồng chân khí màu đỏ, đồng thời xương cốt dưới làn da cũng lập lòe ánh sáng màu vàng!

Một tím một đỏ, hai nắm đấm va chạm nhau ở trên không trung!

“Ầm ầm!”

Núi đá hai bên vách đã lập tức bị nổ tung.

Một luồng sáng chói mắt bùng nổ.

Đường đua bằng xi măng trên ngọn núi Cửu Hoàn San lập tức xuất hiện vết nứt, sau đó hoàn toàn nổ tung!

Ngay cả mọi người đứng trên khán đài ở vạch xuất phát cũng có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cực mạnh đang lan đến, vì thế hét toáng lên.

Chấn động giằng co ước chừng gần một phút rồi mới dần dần ngừng lại.

Lúc này, khán giả lại nhìn về phía đoạn đường đua kia, vẻ mặt đều cứng lại.

“Chuyện này…”

Lúc này, ở chỗ kia chỉ có thể nhìn thấy một cái hố sâu thật lớn!

Mặt đất, và cả núi Cửu Hoàn San đã xuất hiện một cái hố to!

Bán kính cái hố ít nhất phải mấy trăm mét!

Đứng từ xa nhìn lại, nơi đó giống như bị một tấn hỏa tiễn đâm vào, cực kỳ chấn động!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Hai người đánh nhau mà có thể tạo ra cảnh tượng này sao?

Vậy cũng quá khoa trương rồi?

Thậm chí còn khoa trương hơn cả trong phim điện ảnh nữa!



Đỉnh ngọn núi Cửu Hoàn San, bốn gã sát thủ cấp Vương nhìn cái hố sâu thật to ở phía xa, vẻ mặt nặng nề.

Cấp bậc của trận chiến này làm họ rất khó xác định, Violet có thể an toàn thoát thân không.

“Nhanh chóng liên hệ cô Violet! Dò hỏi có cần chi viện hay không!” Một sát thủ khác gằn giọng nói.

Một gã sát thủ lập tức móc bộ đàm ra thử gọi cho Violet.



“Reng…”

Không ai nhìn thấy ở chính giữa cái hố sâu có một người đang nằm đó.

Chính là Violet.

Bộ đàm mini trong túi quần Violet đang rung lên.

Nhưng Violet cũng không có cách nào di chuyển.

Bởi vì, cô ta cảm giác xương cốt cả người đã bị dập nát, thử nhúc nhích nhưng chỉ cảm nhận được từng cơn đau nhói.

Ánh sáng trên người cô ta đã hoàn toàn biến mất, khóe miệng chảy máu tươi, tay phải thì trở nên bê bết máu thịt.

Cô ta thua.

Chuyện này rất rõ ràng.

Ngay khi hai quyền đó đấm vào người, cô ta đã đoán được kết quả.

Với cô ta mà nói, năng lượng ẩn chứa trong một quyền của Phương Vỹ Huyền đủ mang tính chất huỷ diệt.

Khoảnh khắc kia, năng lượng trên nắm tay cô ta đã trở nên nát bấy.

Tốc độ nát bấy giống như đậu hũ va phải tảng đá vậy, không hề có bất kỳ đường sống để chống cự.

Loại tình huống này, đồng thời làm cho Violet nảy sinh cảm giác tuyệt vọng.

Dựa theo tính toán của cô ta, sau khi kích hoạt năm mươi phần trăm năng lượng của viên tinh thạch trong cơ thể, cho dù không thể giết chết giết Phương Vỹ Huyền, thì ít nhất cũng có thể cân sức ngang tài với Phương Vỹ Huyền.

Nhưng kết quả cuối cùng thì cô ta vẫn bị nghiền ép, không hề có sức để chống cự.

Trong lúc tuyệt vọng cùng cực, thậm chí cô ta còn tự nghi ngờ bản thân mình.

Cô ta mạnh thật ư?

Cô ta mạnh, hay là vì đối thủ trước kia quá yếu, nên mới khiến cô ta sinh ra ảo giác?

Phương Vỹ Huyền còn trẻ như vậy mà có thể dễ dàng đánh cho cô ta không còn sức chống cự.

Người như vậy, trên thế giới này còn bao nhiêu người?

Cái gọi là xếp hạng bảng đen có lợi ích gì?

Cô ta đứng thứ ba trên bảng đen, thế mà chẳng phải bị một người không có tên trên bảng đen như Phương Vỹ Huyền đánh bại dễ dàng à?

Violet vốn là một người kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu.

Nhưng sau khi chiến đấu với Phương Vỹ Huyền, tâm lý của cô ta đã sắp sụp đổ.

“Bịch, bịch.”

Phương Vỹ Huyền từ trên trời đáp xuống, đi đến trước mặt Violet, đứng trên cao nhìn xuống cô ta.

“Thế mà còn chưa chết à…” Phương Vỹ Huyền nói với giọng điệu pha chút ngạc nhiên.

Violet nhìn cơ thể Phương Vỹ Huyền chẳng hề có một vết thương nào, vẻ mặt vẫn thoải mái như trước, ánh mắt của cô ta hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô ta dốc hết sức lực thế mà lại chẳng mảy may làm Phương Vỹ Huyền bị thương!

Đối với một người kiêu ngạo như cô ta mà nói, đây là đả kích lớn nhất.

Phương Vỹ Huyền nhìn Violet, trong lòng cũng tràn đầy ngạc nhiên.

Dựa theo dự đoán của anh, một quyền vừa rồi hẳn là đủ để giết chết Violet.

Không ngờ rằng Violet còn sống, hơn nữa cơ thể không hề ảnh hưởng chút nào.

Điều này chứng tỏ cơ thể của Violet mạnh hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều.

“Có lẽ là liên quan đến nơi phát ra năng lượng trong cơ thể của cô ta.” Phương Vỹ Huyền nghĩ thầm.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Phương Vỹ Huyền tỏa sáng.

May mắn Violet không chết.

Vừa hay nhìn thử xem rốt cuộc ngọn nguồn năng lượng của cô ta là gì.

Nếu có thể hấp thu thì tốt quá.

Phương Vỹ Huyền ngồi xổm xuống, nhìn vị trí chính giữa ngực Violet.

Mà trạng thái lúc này của Violet, dùng từ gợi cảm và cực kỳ xinh đẹp để hình dung cũng không quá đáng.

Bởi vì mới vừa đánh nhau, quần áo da trên người cô ta đã bị rách, để lộ da thịt trắng như tuyết bên dưới.

Kiểu nửa rách nửa kín thế này phối hợp với cơ thể nóng bỏng của cô ta càng khiến cho đàn ông không thể nào chống cự nổi.