Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 248: Hàn Minh Lý lôi kéo



Sau ăn uống xong, Phương Vỹ Huyền và Hàn Minh Lý cùng nhau ra khỏi khách sạn Nam Đô, đi đến chiếc Rolls-Royce sang trọng, phiên bản dài, ngồi vào đó.

Bên trong xe chỉ có một tài xế, ngoài ra không còn ai khác.

"Có chuyện gì cứ nói." Phương Vỹ Huyền nói.

Hàn Minh Lý nhìn Phương Vỹ Huyền trước mắt, cười nói: "Chắc cậu Phương vẫn còn nhớ đã gặp Trần Cao Hạc ở núi Bạch Xuyên chứ?"

Trần Cao Hạc?

Phương Vỹ Huyền có ấn tượng, trên cơ thể người này tỏa ra hơi thở cổ xưa nhàn nhạt, chính điều này đã thu hút sự chú ý của anh.

"Nhớ." Phương Vỹ Huyền đáp.

"Cậu chỉ mới gặp anh ta một lần, chắc không quá hiểu về anh ta, hay là để tôi giới thiệu chi tiết về người này cho cậu nhé." Hàn Minh Lý phe phẩy quạt giấy trong tay, nói.

"Quá trình phát triển của Trần Cao Hạc, dùng từ thần kỳ để mô tả cũng không phải nói quá."

"Cho đến năm mười lăm tuổi, xét về thiên phú võ đạo, chỉ số IQ, EQ, Trần Cao Hạc chỉ ở mức trung bình."

"Nhưng sau vụ tai nạn xe năm mười lăm tuổi, Trần Cao Hạc đã hoàn toàn thay đổi."

"Năm mười lăm tuổi, anh ta là cao thủ Tiên Thiên bậc năm. Nhưng sau khi trải qua vụ tai nạn xe năm mười lăm tuổi, anh ta như đột nhiên được khai sáng, khả năng tu luyện võ công bất ngờ tăng nhanh, từ Tiên Thiên bước vào cảnh giới Tông Sư, chỉ mất hai năm."

"Từ Tông Sư lên Võ Tôn, chỉ mất ba năm."

"Hiện tại anh ta đã hai mươi sáu tuổi, chuẩn bị bế quan, thử sức đột phá lên cảnh giới Võ Thánh.

Nói đến đây, Hàn Minh Lý dừng lại một chút, nhìn Phương Vỹ Huyền, hỏi: "Cậu Phương, cậu cảm thấy quá trình phát triển như vậy có bình thường không?"

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt.

Nếu những lời Hàn Minh Lý nói đều là sự thật, thì Trần Cao Hạc thật sự có nhiều điểm tương đồng với Tiêu Bắc Thạnh.

Dựa vào tin tức tình báo của Hạ Kiều Y, Tiêu Bắc Thạnh cũng là ở năm tám tuổi đột nhiên đầu óc thông tuệ, từ đó biến thành thiên tài võ đạo, tu luyện một ngày đã đi được ngàn dặm.

Chuyện kiểu này dĩ nhiên không thể nói là bình thường.

"Còn một chuyện nữa, nghe nói trong vụ tai nạn xe kia, lúc Trần Cao Hạc được đưa vào bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán anh ta đã tử vong. Nhưng sau đó... không hiểu bằng cách nào, Trần Cao Hạc lại tỉnh lại." Hàn Minh Lý chậm rãi nói: "Sau khi tỉnh lại, ngoại trừ thiên phú võ đạo tiến bộ, tính tình của Trần Cao Hạc cũng thay đổi rất nhiều, đột nhiên trở chững chạc, nói những lời khiến người khác phải giật mình vì những lời này hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi."

"Nhưng đáng tiếc, khi đó tôi không quen biết Trần Cao Hạc, nếu không tôi đã có thể nhận ra sự thay đổi của anh ta trước và sau khi xảy ra tai nạn xe."

Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Hàn Minh Lý, hỏi: "Nói nhiều như vậy, anh muốn biểu đạt điều gì?"

"Tôi chỉ muốn giới thiệu một chút về Trần Cao Hạc cho cậu Phương thôi, không có ý gì đặc biệt." Hàn Minh Lý cười nói.

"Tôi không quen anh ta, anh nói nhiều cũng vô ích." Phương Vỹ Huyền nói.

"Đương nhiên là có ích, chẳng phải vừa rồi tôi đã nói là anh có một kẻ thù núp trong bóng tối sao?" Hàn Minh Lý nói, một tia lạnh lẽo xẹt qua mắt gã.

"Ý anh là Trần Cao Hạc chính là kẻ thù này?" Phương Vỹ Huyền cau mày, hỏi.

Hàn Minh Lý cười ha ha, không trả lời thẳng.

"Tôi nhớ quan hệ giữa anh và anh ta không tệ, giờ xích mích rồi à?" Phương Vỹ Huyền ngả lưng ra sau một chút, hỏi.

"Tôi chỉ đơn giản là thích khuôn mặt đẹp trai của anh ta thôi, quan hệ giữa hai người chúng tôi cũng không tốt lắm." Hàn Minh Lý thản nhiên nói.

"Tôi nhớ tôi và Trần Cao Hạc chẳng liên quan gì đến nhau, đúng không?" Phương Vỹ Huyền nói.

"Nhưng cậu cướp đồ mà anh ta muốn có." Hàn Minh Lý thu quạt giấy lại, nói.

"Ồ, anh đang nói đến Hoằng Linh tuyền." Phương Vỹ Huyền hiểu ra, nói.

"Không phải Hoằng linh tuyền, mà vật ở dưới linh tuyền kia." Hàn Minh Lý híp mắt, nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, muốn xem xem Phương Vỹ Huyền có phản ứng gì.

Nhưng tiếc là Phương Vỹ Huyền chẳng có phản ứng gì đặc biệt.

"Theo như tôi biết, sau khi trở về từ núi Bạch Xuyên, Trần Cao Hạc vô cùng cáu kỉnh, gần đây chuẩn bị bế quan, quyết tâm đột phá cảnh giới Võ Thánh."

"Mục tiêu của anh ta là ai, tôi cảm thấy rõ ràng." Hàn Minh Lý nói.

"Được rồi, tôi đã biết." Phương Vỹ Huyền duỗi người, nói: "Nếu như anh ta muốn tìm tới tôi, vậy thì tới đi, dù sao gần đây tôi cũng ở Nam Đô."

Nói xong, Phương Vỹ Huyền định bước xuống xe.

Sắc mặt Hàn Minh Lý hơi thay đổi, gã nói: "Cậu Phương, chẳng lẽ cậu muốn một mình chống lại Trần Cao Hạc?"

"Không, nghiêm túc mà nói, phải là chống lại toàn bộ nhà họ Trần!"

Nghe Hàn Minh Lý nói tới nhà họ Trần, Phương Vỹ Huyền đột nhiên nghĩ đến lúc trên đảo, anh đã hứa sẽ chuyển quyền sở hữu miếng nham thạch Thiên Đấu cho Tần Lăng Thường, sau đó đưa lại cho Trần Diệc Khang.

Cách đầy một thời gian, nghe Tần Lăng Thường nói tên nhóc này hình như không nhận.

Vì vậy, Phương Vỹ Huyền quay đầu lại hỏi Hàn Minh Lý: "Nhà họ Trần có phải có một người tên là Trần Diệc Khang không?"

Hàn Minh Lý hơi sửng sốt, gật đầu.

"Người này là ai? Ở nhà họ Trần có thân phận gì?" Phương Vỹ Huyền hỏi tiếp.

"Người này là anh cả của Trần Cao Hạc, là người tầm thường nhất trong đời thứ tư của nhà họ Trần, không đáng nhắc tới." Hàn Minh Lý khinh thường nói.

"Được thôi." Phương Vỹ Huyền gật đầu nói.

"Cậu Phương, tôi nghĩ cậu vẫn chưa biết thực lực của nhà họ Trần." Thấy vẻ mặt lãnh đạm của Phương Vỹ Huyền, Hàn Minh Lý nhíu mày nói: "Trong số các gia tộc võ đạo ở Hoài Bắc, ba nhà có thực lực và nội lực mạnh nhất là nhà họ Trịnh, nhà họ Trần và nhà họ Hàn."

"Trong số đó, nhà họ Trịnh có nội lực mạnh nhất, trong nhà có bốn vị trưởng lão cấp Võ Tôn, tuy nhiên gần đây hình như họ gặp phải ra biến cố lớn... nhưng tin tức bị phong tỏa, không ai biết chuyện gì xảy ra, tạm thời không nói được."

"Sau đó đến nhà họ Trần và nhà họ Hàn. Hai nhà có thực lực ngang nhau, nội lực cũng không chênh nhau nhiều lắm."

"Cậu Phương, tôi đã tận mắt chứng kiến thân thủ của cậu, biết cậu mạnh đến mức nào. Nhưng trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, Trần Cao Hạc sẽ sớm đột phá đến cảnh giới Võ Thánh. Tôi nghĩ người đạt đến cảnh giới Võ Thánh mạnh đến mức nào, hẳn cậu đã biết. Nếu như muốn một mình chống lại một võ thánh, sau lưng anh ta còn có ba dòng họ võ đạo đứng đầu Hoài Bắc, tỷ lệ thành công gần như bằng không." Hàn Minh Lý nói, ánh mắt hơi rét lạnh.

Thật ra, Phương Vỹ Huyền đã sớm nhìn ra mục đích của Hàn Minh Lý.

Chẳng phải là muốn lôi kéo anh hợp tác, cùng nhau chiến đấu chống lại Trần Cao Hạc và nhà họ Trần.

Nhưng điều Phương Vỹ Huyền không thấy hứng thú nhất chính là tham gia vào các cuộc chiến dòng tộc.

"Lý do tại sao hôm nay tôi lại nói với cậu Phương nhiều như vậy là để cậu Phương hiểu rõ tình hình, lựa chọn cho mình một đồng minh thích hợp."

"Là một trong ba dòng họ lớn ở Hoài Bắc, nhà họ Hàn chúng tôi chắc chắn sẽ là đồng minh tốt nhất, nếu cậu đồng ý hợp tác, chúng tôi sẽ cho cậu sự trợ giúp và lợi ích lớn nhất có thể."

Hàn Minh Lý cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Phương Vỹ Huyền lắc đầu, đang định mở miệng nói chuyện.

Thì đúng lúc này, anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Sự kỳ lạ đến từ con dấu để lại trên người Liễu Tiên San.

Vừa rồi, vì quá tập trung ở bữa tiệc, Phương Vỹ Huyền đã quên mất sự tồn tại của Liễu Tiên San.

Phương Vỹ Huyền cau mày, lập tức kích hoạt con dấu.

Sau đó, anh nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt Liễu Tiên San.

Người đàn ông tên Sở Thiệu Huy đeo kính, có vẻ khá lịch sự đang nhìn Liễu Tiên San, treo một nụ cười dâm đãng trên môi.

Còn Liễu Tiên San dường như bị một lực lượng nào đó khống chế, không thể động đậy.

"Quả nhiên không phải người bình thường." Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.

Đồng thời, anh đẩy cửa xe ra, bước xuống.

"Chuyện hợp tác miễn bàn, tôi có chuyện phải đi trước." Phương Vỹ Huyền nói với Hàn Minh Lý.

Nhìn thấy bóng người rời đi của Phương Vỹ Huyền, trong mắt Hàn Minh Lý lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Phần lớn những gì gã nói lúc nãy đều là sự thật.

Trong ba dòng họ lớn ở Hoài Bắc, nhà họ Trịnh hiện là dòng họ thống trị, trong khi đó, nhà họ Trần và nhà họ Hàn đứng ngang hàng.

Nhưng xét về tình hình phát triển của mỗi nhà hiện nay thì nhà họ Hàn đã tụt lại phía sau.

Nhà họ Trần có Trần Cao Hạc, một tên yêu nghiệt đang chạy nước rút để tiến vào cảnh giới Võ Thánh, rất nhanh sẽ hất cẳng nhà họ Hàn khỏi bàn cờ.

Nếu như Trần Cao Hạc thực sự có thể đột phá đến cảnh giới Võ Thánh, thì địa vị của nhà họ Trần có khả năng trực tiếp vượt qua nhà họ Trịnh.

Nhà họ Hàn cũng đã cử người thương lượng với nhà họ Trịnh về việc này.

Nhưng nhà họ Trịnh có nội lực mạnh, lại vô cùng kiêu ngạo nên hoàn toàn không coi nhà họ Trần ra gì, cũng không có ý định hợp tác với nhà họ Hàn.

Còn Hàn Minh Lý, sau khi nhìn thấy thực lực của Phương Vỹ Huyền ở núi Bạch Xuyên, thì muốn lôi kéo Phương Vỹ Huyền về phe mình.

Hôm nay sau khi gặp Phương Vỹ Huyền ở đây, gã đã không chút do dự tiến đến bắt chuyện.

Nhưng phản ứng của Phương Vỹ Huyền khiến gã không vui.

Hầu như những gì có thể nói gã đều đã nói, nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn tỏ ra thờ ơ, hơn nữa còn thẳng thừng từ chối yêu cầu hợp tác của gã.

Đối với Hàn Minh Lý mà nói, chuyện này khiến gã cảm thấy hơi nhục nhã.

"Nếu cậu tự tin như vậy thì cứ chờ xem. Tôi tin chắc cậu sẽ sớm trở lại tìm tôi." Con ngươi Hàn Minh Lý chuyển động, lộ ra vẻ lạnh lẽo, gã ra hiệu cho tài xế lái đi về phía trước.

...

Hầm để xe.

Lúc này, Liễu Tiên San đang ngồi ở ghế phụ, thở dốc, nhưng cơ thể cô ta hoàn toàn không thể cử động.

Cô ta không ngờ chiếc nhẫn tưởng chừng như bình thường trong tay Sở Thiệu Huy lại có sức mạnh khiếp người đến vậy!

Lúc đầu, cô còn định dùng biện pháp cứng rắn để không chế Sở Thiệu Huy.

Nhưng không ngờ, cô ta đang định xuất chiêu thì một tia sáng từ nhẫn của Sở Thiệu Huy chiếu tới rồi biến mất vào cơ thể cô ta.

Sau khi tia sáng này tiến vào trong người, Liễu Tiên San hoàn toàn mất đi khả năng điều khiển cơ thể.

Sở Thiệu Huy ghé sát vào khuôn mặt hoàn hảo, quyến rũ của Liễu Tiên San, hít một hơi thật sâu.

"Cô thơm quá..."

Sở Thiệu Huy nhìn Liễu Tiên San, trong mắt chỉ có dục vọng.

Đây là lần đầu tiên gã gặp một cô gái có vẻ ngoài hồng nhan họa thủy như vậy, cho dù số hoa gã hái nhiều vô số kể.

Quan trọng hơn, cô gái này vẫn còn là xử nữ.