Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 124: Tào luyện và quý minh phượng 10



Editor: Hardys

Cuối tháng ba Tào Quýnh thành hôn, kết quả đêm đó Kiến Nguyên Đế vui chơi quá trớn, náo loạn tới mức xảy ra hiện tượng chết giả và kèm theo một vở kịch giả di chiếu truyền ngôi.

Vở kịch này là do Tào Đình An và Tào hoàng hậu liên thủ sắp đặt, Tào Luyện không biết chuyện này.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng Kiến Nguyên Đế đã chết thì Tào Luyện cũng đang ở bên cạnh, lúc đó, hắn chú ý thấy cô cô vô cùng bình tĩnh thì hắn biết cuộn di chiếu kia là giả rồi. Không cần lo lắng chuyện lớn nữa, Tào Luyện nhìn Kiến Nguyên Đế nằm trên giường, tâm trạng lập tức vô cùng phức tạp. Cẩu hoàng đế đã chết, Tào Luyện muốn ngửa mặt cười to ba tiếng, sau này Tứ hoàng tử sẽ đăng cơ, Tào gia sẽ có những ngày tháng yên tĩnh nhưng nếu tên Hoàng đế khốn kiếp kia thật sự đã chết vậy thì cả nước sẽ phải chịu Quốc tang, hôn sự của hắn và Quý Minh Phượng sẽ lùi lại thêm một năm!

Nhị đệ cũng đã thành thân rồi, thân là đại ca mà hắn vẫn còn đang độc thân!

Nếu không có đối tượng thành thân thì thôi nhưng Tào Luyện hắn có đó!

May mà Kiến Nguyên Đế sống lại, tuy không làm chậm trễ hôn sự của hắn nhưng cũng sẽ không sống lâu.

Tết Đoan Ngọ vừa qua, rốt cuộc Quý Minh Phượng cũng chịu tang xong rồi!

Tào Luyện lập tức thực hiện kế hoạch đã bị gác lại một năm trước, hắn cho Quý Minh Phượng giả trang đi chùa dâng hương rồi gặp một tên ăn chơi trác táng đang ức hiếp cô nương nhà lành, đương nhiên đều là người Tào Luyện sắp xếp. Tên công tử ăn chơi là do Trần Lưu sắm vai, nữ tử bị bắt nạt là do Ngô Đồng sắm vai. Quý Minh Phượng gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ, chỉ là võ công kém hơn tên ác bá kia nhưng vào lúc này, Tào Luyện ra tay, chỉ hai ba chiêu đã đánh tên đó ngã xuống đất.

Mà hắn và Quý Minh Phượng đã yêu nhau ngay từ ánh nhìn đầu tiên, vô cùng hợp tình hợp lý!

Lúc trở về Hầu phủ, Tào Luyện tìm phụ thân đang thảnh thơi câu cá ở hồ sen, báo cáo mình đã có người trong lòng.

Tào Đình An ngồi trên xe lăn chợt nhíu mày.

Giang Thị ngồi bên cạnh kích động tới mức đứng bật dậy, nàng nhìn chằm chằm đứa con cả lớn tuổi bằng ánh mắt sáng quắc: "Thế tử nhìn trúng cô nương nhà nào vậy?"

Không sợ hôn sự của con cả khó bàn, chỉ sợ con cả không muốn thành thân thôi. Hôn sự của Nhị công tử bấp bênh như thế mà nàng cũng giải quyết được giờ đổi lại thành đứa con cả lớn tuổi, Giang thị không hề sợ hãi chút nào.

Tào Luyện lập tức kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay một lần.

Giang thị vừa nghe vừa gật đầu: "Thì ra là nữ hiệp chuyên làm việc nghĩa, quả nhiên ánh mắt Thế tử không tầm thường."

Nói xong, Giang thị nhìn Hầu gia bên cạnh với ánh mắt mông lung, năm đó bà bán mình chôn cha, Tào Đình An cũng tới cứu bà, tuy lúc ấy Tào Đình An chỉ nhìn vào nhan sắc của bà nhưng hiện tại bọn họ rất ân ái, vậy nên cũng xem là một câu chuyện xưa rồi.

Tào Đình An không để ý ánh mắt triền miên đầy tình ý của thê tử, ông đang suy xét lại.

Đứa con cả là Thế tử, thê tử của hắn chính là nữ chủ nhân tương lai của Tào gia, vị Quý cô nương nhi tử nhìn trúng có xuất thân không cao, tuổi tác lại không phải là nhỏ, một nữ tử hai mươi bốn tuổi vẫn chưa được gả ra ngoài khiến Tào Đình An rất lo lắng.

"Con dẫn người qua đây trước để ta nhìn xem sao." Tào Đình An trầm giọng mà nói.

Tào Luyện nhíu mày.

Giang Thị lập tức oán trách Tào Đình An: "Có nhìn cũng là thiếp đi nhìn, Hầu gia tham gia náo nhiệt làm gì?"

Ở trước mặt nhi tử nên Tào Đình An nể mặt bà, ông hừ nói: "Được, vậy nàng sắp xếp đi."

Giang thị tặng cho Tào Luyện một ánh mắt có ý bảo yên tâm.

Tào Luyện vô cùng yên tâm về vị kế mẫu này, người hắn lo lắng chính là phụ thân.

Quả nhiên đúng như Tào Luyện lo lắng, lúc Giang thị hứng thú dào dạt đi tới địa điểm "ngẫu nhiên gặp" Quý cô nương thì Tào Đình An cũng cùng lên xe ngựa.

Giang thị buồn bực ông: "Hầu gia làm gì vậy? Ngay cả hôn sự của Nhị công tử mà người cũng không nhúng tay vào, còn Thế tử gia chững chạc hơn thì người lại lo lắng?"

Tào Đình An nhắc nhở bà: "Vị cô nương kia đã hai mươi bốn tuổi, không có vấn đề thì sao đến giờ chưa gả được?"

Giang thị: "Không phải là do nàng giỏi võ, nam tử bình thường không dám cưới nàng à?"

Tào Đình An: "Hừ, chỉ cần dáng vẻ xinh đẹp dù là cọp cái cũng có người muốn cưới. Nếu nàng ta không xinh, sao lão Đại lại để ý nàng ta? Chẳng lẽ vì võ công của nàng à?"

Giang thị vừa nghe, bỗng nhiên có hơi dao động rồi.

Nhưng mà Tào Đình An đi theo cùng, Giang thị không lay được cũng không có cách nào khác.

Đến quán trà đã hẹn ngoài thành, Tào Đình An trốn ở trên xe ngựa, nhìn lén vị Quý cô nương kia.

Nha hoàn đỡ Giang thị đi vào trong quán trà, ngoại trừ tiểu nhị thì chỉ có một vị cô nương, Giang Thị nhìn chăm chú thấy đối phương nhan sắc xinh đẹp cũng không hề mảnh mai như bà mà cả người tràn đầy anh khí, ma xui quỷ khiến Giang thị nhớ tới vị Từ lão thái quân đã từng gặp mặt.

Lúc Từ lão thái quân còn trẻ, có phải cũng giống vị cô nương này không?

"Bá mẫu." Đoán được nàng là Giang thị, Quý Minh Phượng lập tức đứng lên, tự nhiên phóng khoáng, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Tập võ nhiều năm lại từng đi qua chiến trường, Quý Minh Phượng không có thời gian nói chuyện phiếm hay tán dóc, bây giờ nhìn có vẻ vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.

Giang Thị cảm thấy cô nương này ngoại trừ thân thế thì những cái khác đều rất xứng đôi với thế tử.

Bà nói rất nhiều chuyện với Quý Minh Phượng, tán gẫu vui vẻ vô cùng, bỗng nhiên một người thị vệ từ bên cạnh xe ngựa đi tới, đừng ở ngoài quán trà, hắn ta nhìn Quý Minh Phượng và nói: "Nhị công tử nghe nói Quý cô nương có học võ, ngài ấy không tin, cho rằng Thế tử đang khoác lác nên đặc biệt phái thuộc hạ đến đây, thỉnh Quý cô nương chỉ giáo một vài chiêu thức."

Giang thị hốt hoảng tột cùng, lập tức kịp phản ứng lại, làm gì có Tào Quýnh nào muốn làm khó Quý Minh Phượng, rõ ràng là Tào Đình An trong xe ngựa.

"Làm càn, lui ra!" Giang thị hiếm khi nổi nóng một lần, ra vẻ giận dữ trách mắng.

Thị vệ khôi ngôi cường tráng càng cúi đầu thấp hơn, người cũng không nhúc nhích.

Giang thị còn muốn phát tác nhưng Quý Minh Phượng nở nụ cười, nàng liếc mắt về phía xe ngựa rồi rời khỏi vị trí, sau đó đi ra ngoài ứng chiến.

Tào Hầu làm như vậy, đúng là có hơi làm nhục người khác nhưng Quý Minh Phượng kính nể Tào Hầu anh dũng thiện chiến. Thứ hai là Tào Luyện đã làm nhiều thứ vì nàng như vậy cũng đã đợi nàng lâu như thế, một chút uất ức này không là gì với nàng cả. Tào Luyện vẫn luôn cố gắng, nàng cũng nên ra sức vì hôn sự của hai người rồi.

"Đến đây đi." Đứng đối diện với thị vệ, Quý Minh Phượng thủ một tư thế có ý "Mời".

Thị vệ phụng mệnh nghênh chiến, ra tay không chút lưu tình.

Quý Minh Phượng cũng không hề khách khí, mới mười chiêu đã đè thị vệ quỳ gối xuống.

Giang thị thấy lo lắng đề phòng, thấy Quý Minh Phượng thắng, bà mới nhẹ nhàng thở ra, càng cảm thấy thích vị cô nương này nhiều hơn.

Gặp cũng đã gặp, thăm dò cũng đã thăm dò rồi. Quý Minh Phượng nói lời cáo từ trước rồi cưỡi ngựa rời khỏi.

Giang thị vào xe lần nữa, bà cho rằng Tào Đình An tận mắt đánh giá thân thủ Quý Minh Phượng thì sẽ vui vẻ, ai ngờ sắc mặt Tào Đình An càng khó nhìn hơn.

Giang thị không hiểu nên hỏi ông: "Võ công của Quý cô nương không tốt à?"

Tào Đình An khoát tay, nghiêm mặt nói: "Nàng không cần xen vào việc này, ta sẽ nói chuyện với lão Đại."

Ông nghiêm túc như vậy, Giang thị đành phải tạm thời đè nén một bụng nghi vấn lại.

Ban ngày, Tào Luyện phải đến đại doanh Cấm Vệ Quân, chạng vạng mới hồi phủ, nghe quản sự nói phụ thân đang chờ hắn trong thư phòng, lòng Tào Luyện trầm xuống, quan phục cũng không đổi mà lập tức đi qua đó.

Phụ tử gặp mặt, Tào Đình An đi thẳng vào vấn đề, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta đã nhìn vài đường võ của nàng, trước kia nàng là ám vệ của con à?"

Tào Luyện nói: "Không phải, nàng muốn tập võ, ta kêu ám vệ dạy nàng."

Tào Đình An trừng mắt: "Nói vậy, nàng vốn không phải là Quý cô nương gì đó?"

Thấy giấu diếm không xong, Tào Luyện đã không tính giấu nữa, trước kia không đoán được phụ thân sẽ đào gốc bới rễ nên không có nhiều lời.

Những việc Quý Minh Phượng từng trải, nói phức tạp thì cũng phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản. Tào Luyện quét mắt nhìn ngoài cửa sổ, lời ít mà ý nhiều giải thích toàn bộ sự việc.

Khi đó, Tào Đình An cũng nghe được tiếng bước chân của người nghe lén ngoài cửa sổ, toàn bộ Hầu phủ này cũng chỉ có Giang thị dám làm việc nghe lén này, chỉ có bà mới được cận vệ cho qua cửa.

Đúng lúc Tào Đình An cũng muốn kéo Giang thị luôn che chở đứa con cả về bên phe của mình.

"Hồ đồ, một quả phụ từng gả cho người, cho dù là góa chồng trước khi cưới thì nàng cũng là thê tử đã chạy trốn của Viên gia, nàng dụ dỗ con thành gian..."

"Phụ thân, xin người cẩn thận lời nói!"

Vẻ mặt Tào Luyện sa sầm xuống, hắn nhìn thẳng vào mắt phụ thân, sự lạnh lẽo dâng lên ào ạt trong mắt: "Giữa con và nàng, cho dù có sai cũng là con sai, là con nhìn trúng sắc đẹp của nàng nên mới giam nàng bên cạnh, nàng kiên trì tập võ chính là vì muốn rời khỏi con. Nàng có bản lĩnh, quả thật nàng đã chạy thoát. Sau này, nàng nghe nói con phải ra chiến trường, lúc đó nàng mới đuổi theo và âm thầm bảo vệ con. Nếu không phải phụ thân té xuống ngựa, lúc đó nàng thấy phụ tử chúng ta gặp nguy hiểm mới xông tới thì con đã không thoáng nhìn thấy bóng dáng của nàng. Từ đầu đến cuối, nàng không hề lộ diện."

"Nàng đối xử với con bằng cả tấm lòng, phụ thân có thể phản đối hôn sự này nhưng người không thể khinh thường và nhục nhã nàng ấy."

Từng câu từng chữ Tào Luyện nói đều rất có khí phách.

Tào Đình An cười khẩy: "Sao con không nghĩ nàng ta không chịu nổi cực khổ ở bên ngoài nên mới trở về tìm con nương tựa một lần nữa, cũng thuận tiện kiếm cái thanh danh tình thâm nghĩa trọng luôn?"

Lần đầu tiên, Tào Luyện bị phụ thân của mình chọc tức tới mức muốn mắng người.

Nhưng hắn phải chịu đựng, nếu không hôn sự này vẫn cứ tiếp tục trì hoãn.

Tào Luyện rũ mi mắt xuống rồi im lặng trong khoảnh khắc, sau đó hắn chợt nở nụ cười và hỏi: "Theo ý của phụ thân, mẫu thân sinh con dưỡng cái vì người nhiều năm như vậy cũng là có ý ham vinh hoa phú quý của người hả?"

Có thể Giang thị đã ở bên ngoài!

Tào Đình An giận dữ, tức giận đến mức đứng bật dậy, ông chỉ mặt nhi tử rồi mắng hắn: "Ngươi đừng nói bậy! Mẫu thân ngươi là người có tấm lòng lương thiện, tâm tư lại đơn thuần nhưng mà chuyện của các ngươi sao có thể đánh đồng với chúng ta?"

Tào Luyện châm chọc nói: "Vậy sao? Mẫu thân thật sự nghĩ như vậy, hay là phụ thân tự lừa mình dối người? Năm đó mẫu thân cũng là nữ tử thuần khiết, trong trắng, và đàng hoàng, thế mà bị người trực tiếp bắt tới làm thiếp, nếu không phải nương con chết sớm, cả đời này mẫu thân chỉ có thể làm di nương, phụ thân dựa vào cái gì mà cho rằng mẫu thân cam tâm tình nguyện đi theo người? Còn nữa, con thích Quý Minh Phượng, tình nguyện chờ đợi nhiều năm cũng vẫn muốn cưới nàng làm chính thê, còn phụ thân lại sắp xếp cho mẫu thân làm thiếp, trong lòng phụ thân thật sự có mẫu thân sao?"

Đây là cố tình châm ngòi ly gián!

Đôi mắt hổ của Tào Đình An trừng lớn như chuông đồng vậy, ông giơ tay tính đánh nhi tử.

Tào Luyện lui về phía sau vài bước, đồng thời la to lên: "Phụ thân đánh đi, cho dù người đánh chết con, con cũng phải cưới nàng!"

Nói xong, hắn lùi lại mấy bước rồi quỳ cái "bùm" trên mặt đất.

Vì thế, ngay lúc Tào Đình An tiến tới, thực sự muốn đánh hắn một cái thì đúng lúc đó, Giang thị đẩy cửa đi vào với gương mặt đẫm nước mắt.

Nhìn tình hình bên trong, cả người Giang thị run lên, đôi mắt ngập nước trừng Tào Đình An: "Chàng dám! Chàng dám đánh Thế tử, thiếp lập tức đập đầu chết tại chỗ!"

Tào Đình An biết mình bị nhi tử lừa, ông muốn đánh lại không thể đánh nhưng không đánh thì tức chết rồi!

Một tiếng "thình thịch" vang lên, Tào Đình An đạp vào bàn một cước.

Giang thị mặc kệ ông, vừa khóc vừa đến đỡ Tào Luyện, bà bị mối tình sâu đậm của Tào Luyện và Quý Minh Phượng làm cảm động rơi nước mắt.

"Thế tử đi về trước đi, ta sẽ khuyên Hầu gia."

Tào Luyện nhìn phụ thân tức giận đến mức quay xe lăn lại và đưa lưng về phía bọn họ, hắn cười khổ với Giang thị: "Đa tạ mẫu thân giúp đỡ."

Nói xong, Tào Luyện nhanh chóng xin cáo lui.

Giang thị nhìn hắn đã đi xa, lúc này bà mới đóng cửa phòng rồi đi tới trước mặt Tào Đình An.

Tào Đình An thấy đôi mắt nàng hồng hồng, áp chế lửa giận trong lòng và nói: "Nàng đừng nghe hắn nói bậy nói bạ, ta biết trong lòng nàng có ta, cũng biết nàng không phải người tham vinh hoa phú quý."

Giang thị dụi mắt, thử ngồi lên trên chân ông.

Tào Đình An lập tức ôm lấy bà.

Giang thị nhìn ông hỏi: "Chàng đã tin thiếp, tại sao không chịu tin Quý cô nương? Theo như thiếp tính, Thế tử và Quý cô nương đã biết nhau bảy năm, Quý cô nương dám lên chiến trường giết địch vì Thế tử. Nhiều năm nay, Thế tử không gần nữ sắc cũng vì Quý cô nương, sao chàng không tin bọn họ vậy?"

Tào Đình An bực bội nói: "Không phải ta không tin..."

Giang thị: "Chàng sợ ngày nào đó, thân phận của Quý cô nương bị vạch trần, Viên gia sẽ tìm tới cửa hay sao?"

Tào Đình An cười khẩy: "Ta mà sợ Viên gia à?"

Giang thị truy hỏi tới cùng: "Rốt cuộc là vì điều gì?"

Tào Đình An bất đắc dĩ nói: "Nàng ấy, thân phận nàng ấy quá thấp, không xứng với lão Đại."

Tào Đình An nhìn thế nào cũng cảm thấy nhi tử nhà mình hoàn hảo, mà Quý Minh Phượng chỉ là một người góa chồng trước khi cưới, nếu nhi tử thật sự thích nàng, nạp nàng làm thiếp không được à?

Giang thị nghe vậy, trong mắt lại trào nước mắt ra, cúi đầu tự giễu nói: "Thiếp biết ngay mà, Hầu gia vẫn luôn để ý xuất thân của thiếp. Hiện tại, Quý cô nương tốt xấu gì cũng là nữ tử nhà quan, còn nhà mẹ đẻ của thiếp chẳng là gì cả. Hầu gia cố ý mượn Quý cô nương để nói bóng nói gió thiếp..."

Giang thị khóc đến mức vô cùng đau lòng, vừa khóc vừa tính rời khỏi.

Tào Đình An đau đầu, giữ chặt bà vào lòng: "Được rồi, đừng so sánh nữa, ta biết nàng cố ý nói như vậy!"

Giang thị ngẩng đầu, bà nhìn ông bằng đôi mắt đẫm lệ: "Đúng vậy, thiếp cố tình đó, trước kia chỉ cần thiếp khóc thì chuyện gì Hầu gia cũng đồng ý, bây giờ Hầu gia không đồng ý, chẳng phải có ý chê thiếp lớn tuổi xuống sắc sao?"

Tào Đình Đình nào dự đoán được mưu kế rơi nước mắt của bà là bẫy trong bẫy chứ?

Sau khi tâm trạng sửng sốt và hoảng sợ qua đi, Tào Đình An bị chút mánh khóe của Giang thị làm bật cười, ông bóp m ông của bà một cái để trừng phạt: "Lão Đại không phải nhi tử ruột của nàng, tại sao nàng vì hắn mà ầm ĩ với ta?"

Giang thị nhẹ giọng lầm bầm: "Vừa nãy Hầu gia khen lòng dạ thiếp lương thiện, nếu như thiếp không ra mặt thay Thế tử, chẳng phải sẽ mang danh kế mẫu ác độc sao?"

Tào Đình An:...

Ông bị bà ăn sạch sành sanh rồi!