Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 63



Editor: Hardys

Phía trước là Hoàng cung, Giang thị cực kỳ khẩn trương.

A Ngư cầm tay mẫu thân, cười nói: "Ngay cả cô cô nương cũng gặp rồi, đến Đông cung thì có gì mà sợ chứ?"

Sau khi mẫu thân trở thành phu nhân Hầu phủ từng theo phụ thân vào Hoàng cung để ra mắt cô cô là Tào Hoàng hậu.

Giang thị khẽ thở dài: "Có thể giống nhau sao, Hoàng hậu nương nương cùng lắm chỉ không thích ta mà thôi, nhưng bình thường Trắc phi, Thái tử phi không đặt hai chúng ta vào mắt, chỉ sợ sẽ có ý định làm khó dễ chúng ta."

A Ngư tin chắc Tào Doanh không ngốc như vậy, tuy Tào Doanh đã gả cho Thái tử, nhưng nàng cũng cần nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, hôm nay Tào Doanh nếu có can đảm làm khó nàng và mẫu thân, tạm thời không nói tới việc đắc tội nhà mẹ đẻ, nhưng truyền ra ngoài sẽ trở thành truyện cười cho những nữ nhân khác ở Đông cung.

"Có thể nàng ta chỉ muốn chúng ta hâm mộ nàng ta thôi." A Ngư cười suy đoán.

Nhắc tới bụng của Tào Doanh, Giang thị xúc động nói: "Số mệnh của Trắc phi rất tốt, nếu thai này là con trai, vậy đó là Trưởng tử của Thái tử rồi."

A Ngư không nói tiếp.

Nếu gả sai người, dù sinh nhi tử hay nữ nhi cũng chỉ là mang một hài tử đáng thương vào thế giới này thôi.

Thái tử cũng không phải phu quân tốt của Tào Doanh.

Vào cung, hai người bị mời trực tiếp tới Đông cung.

Giống như vẻ giản dị và chính trực mà Thái tử thể hiện ra bên ngoài, cách bày bên trên dưới Đông cung đều thanh cao nhưng không màu mè, không có khí thế như phủ Trấn Quốc Công, phủ Bình Dương Hầu.

Đến Đông cung, chắc chắn phải bái kiến nữ chủ nhân Đông cung trước.

Đến sảnh đường, chỉ thấy Trắc phi Tào Doanh, và Thái tử phi Từ Quỳnh đều đang ở đây, Từ Quỳnh mặc trang phục lộng lẫy ngồi ở ghế chủ vị, toàn thân Tào Doanh mặc một màu trắng thuần khiết vừa đơn giản vừa trong sáng ngồi phía dưới nàng ta, vẻ mặt nũng nịu nhát gan, không có bộ dạng kiêu căng ngạo mạn của sủng phi khi mang thai. Lại nhìn Từ Quỳnh, nàng ta tươi cười thân thiết mà nhìn A Ngư, giống như tất cả châm chọc đối với A Ngư trước đó đều là do người ngoài gây nên.

A Ngư đã từng làm tức phụ nhà người ta, ngược lại có thể lý giải được sự thay đổi của nàng ta.

Cô nương chưa xuất giá ở nhà mình còn có thể thoải mái, muốn làm gì thì làm, chỉ khi nào gả cho người khác lập tức phải cố gắng che giấu tất cả tính tình trước khi xuất giá, hoặc là khiến cho chính mình trở nên đoan trang rộng lượng hoặc là thùy mị quan tâm, để tránh cho người nhà của phu quân soi mói rồi ruồng bỏ.

Gả vào gia đình bình thường đã vậy, gả vào Đông cung thì càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.

"Mời phu nhân ngồi." Từ Quỳnh cười nói với Giang thị.

Giang thị khẽ nói cảm tạ, ngồi xuống một bên.

Từ Quỳnh và Giang thị không có gì để nói, lúc này nhìn về phía A Ngư, nàng kinh ngạc mà nói: "Nửa năm không gặp, nhan sắc A Ngư lại trưởng thành xinh đẹp như vậy, bình thường ta đã cảm thấy nhan sắc của Trắc phi là đứng đầu, nhưng hiện tại nhìn ngươi, quả thực vẻ đẹp này còn khiến người ta kinh ngạc hơn Trắc phi."

Tào Doanh nghe vậy, khóe miệng hơi hơi hạ xuống.

A Ngư hơi mắc cười, đây mới là Từ Quỳnh mà nàng từng quen biết.

"Ta với tỷ tỷ đẹp cỡ nào, đứng trước mặt ngài đều chỉ là lá cây tô điểm thêm cho hoa hồng thôi." A Ngư trêu ghẹo mà nói.

Lời nói này rất hay, Giang thị bất ngờ mà nhìn về phía nữ nhi, không nghĩ tới lúc bé là một dạng nữ nhân yếu đuối nhu nhược giống bà nhưng giờ vào Hoàng cung lại có thể bình tĩnh như vậy, lời nói và việc làm vô cùng khéo léo.

Từ Quỳnh cảm thấy dường như A Ngư đang châm chọc nàng!

Từ trước đến nay nàng đều tự tin vào nhan sắc của mình, mặc dù kém hơn A Ngư một chút, nhưng tuyệt đối không đến mức thấp hơn Tào Doanh, nhưng tiến cung đã nửa năm, số lần Thái tử đến chỗ Tào Doanh mỗi tháng đều đạt mức tối đa, chứng minh được trong mắt Thái tử, Tào Doanh xinh đẹp hơn so với nàng!

Càng giận hơn nữa là Tào Doanh lại có thể mang thai trước nàng một bước chứ!

Nói thật, Tào Doanh rất ít đến phủ Trấn Quốc Công làm khách, trước tuyển tú, Từ Quỳnh gần như không thể nhớ nổi Tào Doanh có dáng dấp như thế nào, sau khi tiến cung ở chung với nhau, Từ Quỳnh mới dần dần phát hiện từng động tác của Tào Doanh đều học theo A Ngư, mặt mày nũng nịu nhát gan, giọng nói nhỏ nhẹ, người không biết còn tưởng hai người là tỷ muội ruột thịt!

Đối mặt với một Tào Doanh đã thấy đau tim, bây giờ phải đối mặt cùng lúc với cả A Ngư thậm chí là Giang thị, Từ Quỳnh khách sáo vài câu thì tỏ ra quan tâm mà kêu Tào Doanh mời A Ngư và mẫu thân nàng đi về viện uống trà.

Nhóm người A Ngư cười rồi cáo lui.

Đông cung không lớn lắm, đại đa số nữ nhân của Thái tử cứ mỗi ba bốn người sẽ đều chen chúc trong một viện, Tào Doanh đã sớm được đưa đến một tiểu viện độc lập, mà so với chỗ ở của Từ Quỳnh thì bên Tào Doanh rõ ràng có cảm giác xa hoa hơn vài phần.

Không có cơ sở ngầm của Từ Quỳnh, rốt cuộc Tào Doanh cũng khôi phục điệu bộ như lúc ở Hầu phủ, chỉ vào trong phòng nơi trưng bày những chậu hoa Hải Đường, hơi tự đắc nói với A Ngư: "Ta nhớ rõ muội muội cực kỳ thích hoa Hải Đường, đây là do hôm qua Thái tử sai người di chuyển những chậu hoa đẹp nhất từ nhà kính trồng hoa đến đây, nếu như muội thích, lúc về mang hai chậu về đi."

Hoa Hải Đường nở vào mùa đông, vô cùng quý giá, vô cùng hiếm lạ!

Tuy không phải là vàng là bạc, nhưng lại càng thể hiện Thái tử rất sủng ái nàng.

Tào Doanh mong chờ mà nhìn về phía A Ngư.

A Ngư đã sống hai kiếp người, coi như cũng hiểu rõ một vài đạo lý, lúc một người đang khoe khoang ở trước mặt thì ngươi càng biểu hiện sự hâm mộ và ghen tị, đối phương sẽ vô cùng hài lòng.

A Ngư không cần nịnh nọt Tào Doanh bất cứ gì, nhưng nếu nàng không nhận chậu hoa Hải Đường này, có thể Tào Doanh sẽ tiếp tục khoe những thứ khác.

Bởi vậy, vì để lỗ tai được thanh tịnh, A Ngư ra vẻ lo sợ vì được sủng ái mà nói: "Đa tạ tỷ tỷ!"

Nói xong, nàng còn vui sướng mà nhìn chằm chằm chậu hoa Hải Đường một lát.

Tào Doanh thấy, nụ cười lộ ra một chút khinh thường.

Nàng đã sớm nói, dù A Ngư là dòng chính nữ, nhưng Tào Doanh nàng luôn cao hơn A Ngư một cái đầu.

Tiếp theo đó, Tào Doanh giống như là cái máy phát thanh đang được mở, bắt đầu vô ý tiết lộ những loại quan tâm đặc biệt của Thái tử dành cho nàng.

A Ngư, Giang thị liếc mắt nhìn nhau một cái, vừa lắng nghe vừa thể hiện sự hâm mộ.

Đã qua hai chung trà, ma ma bên người Tào Doanh ấm giọng nhắc nhở Tào Doanh nói: "Ngài nên nghỉ ngơi rồi."

Tào Doanh lộ vẻ mặt khó xử, giải thích với mẹ con Giang thị nói: "Aizz, từ lúc ta mang thai, ban ngày hay bị mệt mỏi rã rời, hôm nay hiếm khi muội muội và mẫu thân đến thăm, ta..."

Giang thị đã chán ngán nghe nàng ta nói chuyện, vội nói: "Thân thể ngài là quan trọng nhất, mau đi nghỉ ngơi đi!"

Tào Doanh bất đắc dĩ mà vuốt v e bụng, tiếc nuối nói: "Ta không thể ở lâu cùng mẫu thân và muội muội rồi."

A Ngư nhẹ nhàng thở ra, thật ra làm một người khách đúng tiêu chuẩn cũng rất mệt nha, rõ ràng là không muốn cười nhưng phải duy trì nụ cười.

Rời khỏi Đông cung, A Ngư cười nhạo mà nháy mắt với mẫu thân: "Con đoán đúng rồi chứ?"

Giang thị cười khổ.

A Ngư đang muốn rời khỏi cùng mẫu thân, chợt thấy Lục công công bên cạnh Tào hoàng hậu đang đi từ xa tới, đứng xa xa mà nói với hai người: "Phu nhân, Tứ cô nương, nương nương biết hôm nay hai vị tiến cung, cố ý bảo ta tới thỉnh hai vị đến dùng trà, nhìn ta xem, bước chân chậm chạp thiếu chút nữa đã làm lỡ đại sự của nương nương."

Tào hoàng hậu cho mời, A Ngư và mẫu thân cười, đổi lại hướng đi.

Nhưng mà còn chưa tới Chính cung, nửa đường đã gặp được Tam hoàng tử.

Hiện giờ Tam hoàng tử đã mười lăm tuổi, toàn thân thiếu niên mặc cẩm bào màu đỏ, mặt mày kiêu căng, mà hắn đang bước về phía Đông cung, bây giờ nhìn thấy A Ngư lập tức đứng yên tại chỗ, ánh mắt không rời mà chỉ nhìn chằm chằm A Ngư, ngược lại nhìn hắn giống như là đang vội vã đi Đông cung để gặp A Ngư.

Giang thị nhíu mày, thiếu niên này có ý gì đây?

Bà đúng lúc đứng chắn trước mặt nữ nhi.

A Ngư cũng cắn môi.

Kiếp trước nàng vô cùng nghi ngờ chuyện này, vì sao đường tỷ Tào Bái, biểu tỷ Từ Anh thích nàng, thứ tỷ Tào Doanh, biểu tỷ Từ Quỳnh chán ghét nàng? Vì sao Từ Tam, Từ Tứ, Từ Ngũ, thậm chí Từ Khác, các biểu ca đều quan tâm nàng, nhưng chỉ có Tam hoàng tử muốn làm khó dễ nàng vậy? Mà Tam hoàng tử còn chủ động chạy tới khi dễ nàng, còn tệ hơn so với Từ Quỳnh và Tào Doanh.

"Người là Bình Dương Hầu phu nhân?" Nhìn thấy Giang thị, Tam hoàng tử ngẩng người, vẫn là khiêm nhường mà hỏi han.

Giang thị gật đầu, nữ nhi ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở, bà hướng về phía Tam hoàng tử hành lễ: "Thần phụ bái kiến Tam điện hạ."

Gương mặt Giang thị dịu dàng lại xinh đẹp, còn lại là trưởng bối, Tam hoàng tử mím môi, mắt nhìn Lục công công, rồi nói: "Phu nhân muốn đến thỉnh an mẫu hậu sao, vậy người đi trước đi, ta ở đây trò chuyện với A Ngư biểu muội."

Lần đầu tiên Giang thị gặp một thiếu niên giọng điệu không phân rõ phải trái mà lại còn không hành động theo lẽ thường như vậy, năm sau nữ nhi đã 14, sao có thể mạo hiểm để nữ nhi một mình nói chuyện với Tam hoàng tử được?

Không chờ Giang thị mở miệng, Lục công công cười ngăn cản: "Điện hạ, nương nương chờ đã lâu, chúng ta không thể để nương nương chờ lâu hơn."

Mẹ đẻ Tam hoàng tử là Trần quý phi, địa vị ở hậu cung gần bằng với Tào hoàng hậu, ở tận đáy lòng Tam hoàng tử cũng không quá kính trọng Tào hoàng hậu.

"Nếu như vậy, ta cũng đến thỉnh an mẫu hậu một cái." Tam hoàng tử lạnh nhạt nói, nói xong lập tức đi về phía sau Giang thị, muốn sóng vai đi cùng với A Ngư.

A Ngư rất bực tức, nhưng không thể nào đuổi người đi, dù sao nàng cũng không có tư cách ngăn cản Tam hoàng tử đi gặp cô cô.

Giang thị cho rằng Tào Đình An đã là người không hiểu lý lẽ nhất, nhưng bây giờ mới phát hiện Tam hoàng tử còn vô lễ hơn Tào Đình An! Hắn theo đuổi nữ nhi như vậy, làm người ngoài sẽ nghĩ thế nào, lỡ Từ lão thái quân, Từ Ngũ gia biết thì nghĩ nữ nhi như thế nào?

Thanh danh nữ nhi quan trọng hơn, Giang thị tin rằng Tào hoàng hậu sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của bà!

Vì để thoát khỏi Tam hoàng tử, đột nhiên Giang thị khom lưng, lộ vẻ mặt đau khổ.

A Ngư thật sự bị mẫu thân dọa sợ, vội vã đỡ lấy mẫu thân: "Mẫu thân, người làm sao vậy?"

Giang thị giả bộ cắn răng ra vẻ đang phải chịu đựng gì đó, một lát sau mới nói với Lục công công: "Bệnh đau bụng cũ của ta lại tái phát, sợ là hôm nay không thể đến thỉnh an nương nương, thỉnh cầu công công thay ta bồi tội với nương nương."

Lục công công nín cười nói: "Thân thể phu nhân quan trọng hơn, về phủ nghỉ ngơi trước đi."

Giang thị lập tức tựa vào người nữ nhi mà chuyển hướng đi về cửa cung.

Tam hoàng tử trợn mắt há hốc mồm, chờ hắn kịp phản ứng, A Ngư và mẫu thân của nàng đã đi một khoảng cách xa rồi.

Hắn vừa muốn đuổi theo, Lục công công nhỏ nhẹ khuyên nhũ: "Điện hạ nên có chừng có mực, nếu gây hoạ lớn thì Quý phi bên kia sẽ trách tội ngài."

Dĩ nhiên Tam hoàng tử hiểu rõ đạo lý này, nhưng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của A Ngư, nghĩ tới gương mặt nàng càng lúc càng quyến rũ hơn năm trước, Tam hoàng tử lập tức không quản lý được chân của mình.

Hắn nhanh chóng chạy tới trước mặt hai người.

Nghe được tiếng bước chân, Giang thị cau mày.

A Ngư thấy, trong lòng phút chốc xuất hiện một luồng oán khí.

Giao mẫu thân cho nha hoàn, A Ngư xoay người, lạnh lùng mà nhìn thiếu niên đã chạy tới trước mặt: "Rốt cuộc điện hạ muốn thế nào?"

Tam hoàng tử đã quen nhìn thấy bộ dạng sợ hãi nhát gan của nàng, đột nhiên đối diện với đôi mắt hạnh tràn đầy phẫn nộ của tiểu cô nương, hắn nhìn đến nỗi ngây người.

Hắn muốn làm gì sao?

Hắn muốn bắt nạt A Ngư, muốn nhìn bộ dạng nước mắt ròng ròng đáng thương của nàng, muốn nghe giọng nói hốt hoảng cầu xin lại êm tai của nàng, đặc biệt từng tiếng Tam điện hạ kia, còn êm tai hơn so với tiếng chim hót. Hiện tại nàng đã trưởng thành, đột nhiên Tam hoàng tử còn có ý nghĩ muốn xoa bóp gương mặt trắng nõn mềm mịn của nàng, muốn cắn đôi môi mê người của nàng, còn muốn, muốn nàng làm nữ nhân của hắn.

Tam hoàng tử đã có thông phòng từ năm trước.

Vào ban đêm, Tam hoàng tử thường hay suy nghĩ, nếu đổi thành A Ngư thì sẽ có bộ dạng ra sao?

Nhưng, những ý nghĩ này hắn có thể nói riêng với A Ngư, vừa bắt nạt A Ngư vừa nói, nhưng không thể nói trước mặt Giang thị.

Yết hầu của hắn chuyển động, ánh mắt Tam hoàng tử bắt đầu né tránh.

A Ngư không hiểu ánh mắt của hắn nhưng Giang thị lại hiểu.

"Tiểu nữ đã định hôn sự, thỉnh điện hạ tự trọng." Không giả bộ bệnh nữa, Giang thị chắn ở trước mặt nữ nhi, vẻ mặt nghiêm túc nói.

A Ngư không nhịn được mà nắm lấy tay áo mẫu thân, này là muốn công khai sao?

Vẻ mặt Giang thị giận dữ mà trừng mắt với Tam hoàng tử.

Cả người Tam hoàng tử giống như vừa bị một trận mưa xối xả dội xuống, đáy lòng lập tức phát hỏa tới nỗi muốn giết người.

"Ngươi muốn gả cho ai hả?" Tam hoàng tử bị k1ch thích mà chất vấn nàng.

Giang thị quyết không lùi bước: "Đây là chuyện gia đình của chúng ta, không liên quan đến điện hạ."

Hơi thở Tam hoàng tử bắt đầu nặng nề, nếu nàng đã định hôn sự, vì sao hắn không nghe được tin tức dù chỉ một chút?

Ngay lúc đầu óc Tam hoàng tử nhạy bén nghi ngờ có phải Giang thị đang muốn lừa gạt hắn hay không thì ngoài cửa cung đột nhiên truyền tới một tràn tiếng vó ngựa.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một đội thị vệ của doanh trại Thần Sách, người dẫn đầu mặc quan bào màu tím, đó là Từ Tiềm, là vị Ngũ biểu thúc thích dạy dỗ hắn hơn cả phụ hoàng của hắn.

Vừa mới tuần tra Kinh Thành về, Từ Tiềm không ngờ sẽ gặp được nhạc mẫu và vị tiểu hôn thê tương lai của hắn ở gần cửa cung.

Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn ba người, thấy vẻ mặt của Giang thị, điệu bộ có chút không đúng lắm, Từ Tiềm ra lệnh cho thủ hạ đứng tại chỗ đợi lệnh, hắn vươn người xuống ngựa, nhanh chóng bước đến.

A Ngư cúi đầu, Từ Tiềm mặc quan phục, lạnh lùng uy nghiêm, không hiểu sao nàng không dám nhìn thẳng.

Tay Tam hoàng tử nắm chặt lại thành quả đấm, chưa hề thả lỏng.

Giang thị nhìn thấy nữ tế tương lai, giống như thấy được người đáng tin cậy, một đống uất ức không thể khống chế mà tràn lan khắp lòng, lại hoá thành từng giọt nước đọng lại trong mắt.

Bà tự cảm thấy mất mặt, nên vội vàng nghiêng đầu che giấu.

Từ Tiềm vừa đến chỗ, xảy ra chuyện gì mà có thể khiến nhạc mẫu tương lai sắp khóc?

Hắn trực tiếp nhìn về phía Tam hoàng tử: "Ngươi làm gì ở đây?"

Tam hoàng tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giọng nói lại có hơi mỉa mai: "Nghe nói A Ngư biểu muội đã có hôn ước, ta đặc biệt tới chúc phúc."

Ánh mắt thiếu niên trẻ tuổi nhìn chằm chằm A Ngư, khiến Từ Tiềm nghĩ tới đứa cháu Từ Khác.

Kịp thời phản ứng lại, Từ Tiềm cười lạnh nói: "Vậy à, vậy có cần ta đưa cho ngươi một tấm thiệp cưới trước hay không?"

Tam hoàng tử:....

Gì chứ?

Ngũ biểu thúc vừa mới nói gì vậy?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: HaHa, Ngũ biểu thúc phải gấp gáp bảo vệ thê tử thôi, người người đều yêu thầm tiểu thê tử của hắn nha!