Ta Vì Nàng Mà Từ Bỏ Tất Cả

Chương 14: Điều ta lo sợ cuối cùng cũng đến



Nhưng làm sao cản nổi An Minh, quận chúa hiên ngang bay thẳng đến Ma giới mà không ngần ngại, cô phi thẳng qua dòng sông Vong Xuyên đầy linh hồn thèm khát, bởi vì quá nhanh cho nên những linh hồn đó chỉ có thể há hốc mồm bất lực trước nhiều lần chứng kiến tốc độ này của quận chúa An Minh. Không như những người khác, rất ít ai dám bay thẳng qua sông bởi vì độ rộng của sông cũng khá lớn mà những linh hồn kia thì rất nhanh, bọn chúng nhảy lên kéo người đó xuống như muốn ăn tươi nuốt sống và nếu người nào bị kéo xuống chắc cũng sống không nỗi, toàn thân cũng sẽ bị trầy trụa khi cố gắng thoát ra.

Quận chúa đánh hết đám lính ma bên ngoài, cứ như biết trước An Minh sẽ đến cho nên bên ngoài Ma cung lính ma cũng xuất hiện ngày một nhiều hơn. Khi đánh vào đến bên trong, quận chúa tức tối khi thấy Ma tôn đang ngồi chễm chệ trên ghế từ tốn thưởng thức trà.

"Ngươi vẫn còn ngồi ở đây ung dung được khi nhẫn tâm lấy mạng tiểu chủ của Hoa giới sao?" Quận chúa chỉa thẳng kiếm về phía Ma tôn.

"Hôm nay ta biết quận chúa đến đây là vì chuyện gì nhưng mà người cứ hễ nóng giận là bay đến đây coi chừng người ngoài nhìn vô tưởng quận chúa là người của Ma giới không đó." Sau khi uống xong hớp trà đầu tiên hắn đã đặt nhẹ ly trà xuống bàn.

"Ta đã từng đưa ra lời đề nghị muốn thương lượng với ngươi, dường như nó không có kết quả rồi." Quận chúa nắm chắt kiếm của mình từ từ biến nó thành Huyền Khương và vẫn giơ thẳng về phía của Ma tôn.

Lúc này hắn cũng đã đứng dậy: "Giữa Ma và Tiên không có chuyện thương lượng ở đây, kẻ nào mạnh kẻ đó thắng."

"Vậy ngươi đi chết đi." An Minh nghiến răng lao thẳng tới. Cả hai đánh nhau nảy lửa, chẳng ai yếu thế hơn ai.

Một lúc sau, Vu Hoàn bay đến chưởng một chưởng vào An Minh, quận chúa đành phải một tay đỡ đòn của Vu Hoàn, một tay truyền linh khí vào Huyền Khương để đỡ đòn của Ma tôn.

"Khá khen cho ngươi đó, ngươi rất thông minh khi luyện Không Hỏa, không phải ai cũng luyện được đâu huống chi ở đây còn là Ma giới nữa." An Minh nói chuyện với Vu Hoàn.

"Đa tạ quận chúa quá khen, tất cả là nhờ có sự chỉ điểm của Ma tôn." Vu Hoàn cảm thấy áp thế quận chúa nên đang rất hóng hách.

Không để ý, Ma tôn đã lao thẳng tới người của quận chúa, hắn dùng một chưởng kịch độc của mình đánh vào An Minh nhưng may là cô né kịp nên chỉ trúng vào vai. Quận chúa bị đánh cho lùi lại, vừa hay kịp lúc có Lăng Phong đến đỡ và cứu An Minh rời khỏi đó.

Vừa về đến An Hoa điện, quận chúa đã nôn ra máu khiến Lăng Phong rất lo lắng: "Muội không sao chứ?"

Quận chúa đưa tay lên lau vết máu: "Tuy muội đã uống Bách dược từ nhỏ, vết độc đó không nhầm nhò gì với muội nhưng mà một chưởng của hắn quá thâm độc, muội có cảm giác như lục phủ ngũ tạng muốn rã ra vậy."

"Để huynh trị thương cho muội trước." Lăng Phong độ khí cho quận chúa.

Thiên đế đến.

An Minh cố lấy lại bình tĩnh ra gặp Thiên đế: "Đại ca, huynh đến tìm muội có chuyện gì không?"

Nhìn nét mặt trắng bệt của quận chúa, Thiên đế cũng nhận ra ngay: "Muội lại tự ý đến Ma giới một mình có đúng không? Nếu lần này không có Lăng Phong đến ứng cứu kịp thời muội còn toàn mạng quay về sao?"

"Muội xin lỗi đại ca, muội không cố ý cãi lời huynh, nghe nói Ma tôn rời khỏi Thiền cảnh, sức mạnh của hắn đã hoàn thiện cho nên muội mới đến đó thăm dò thử." Lời nói thốt ra chẳng có miếng hơi nào.

"Thăm dò? Thăm dò đến nỗi bị trọng thương như vậy à? Muội muốn nộp mạng ở Ma giới hay sao hả An Minh?" Thiên đế tức giận.

"Xin Thiên đế bớt giận, dù sao gì An Minh cũng đang bị thương, để cô ấy hồi phục lại rồi hẳn tính tiếp, An Minh đã giao đấu với Ma tôn rồi chúng ta cũng sẽ dễ dàng bàn đối sách chống lại hắn hơn mà." Lăng Phong nói đỡ cho phu nhân của mình.

"Quận chúa An Minh nghe lệnh, ta ra lệnh cho muội tự đóng cửa ở An Hoa điện năm ngày, từ từ ở đây mà suy ngẫm, không có lệnh của ta không được phép bước ra cửa nửa bước nếu làm trái lệnh, phạt không tha." Lời nói đanh thép của Thiên đế làm cho đôi vợ chồng phải rén sợ.

"Muội biết rồi." Quận chúa đâu còn cách nào khác, cô biết đại ca vì lo cho mình nên mới như vậy.

"Lăng Phong, chăm sóc cho An Minh đi tiện thể canh chừng nó luôn." Nói xong Thiên đế quay lưng bỏ đi.

"Tuân lệnh." Thiên đế cấm túc quận chúa như vậy vừa hay rất đúng ý Lăng Phong, những người yêu thương cô không muốn vì tính cách nóng nảy của cô mà cứ tự đẩy mình vào con đường nguy hiểm.

Sau khi Thiên đế rời đi, quận chúa ngất xỉu trong vòng tay của Lăng Phong. Mặc dù bị cấm túc năm ngày mà quận chúa đã nằm trên giường trị thương hết ba ngày rồi, cứ hễ vận nội công lên là ngất đi, ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ.

Mãi đến nay mới thấy được nét mặt tươi tắn của quận chúa, các cung nữ thay y phục cho cô rồi trang điểm nhẹ nhàng, quận chúa vừa mở cửa phòng bước ra thì nghe được tiếng nhạc du dương quen thuộc phát ra từ đàn băng của Lăng Phong. An Minh bất giác xoay người múa vài đường, nàng cố ý ngã vào lòng của phu nhân khiến chàng không khỏi say đắm trước vẻ đẹp mê hồn của vợ mình. Đàn băng đã biến mất, Lăng Phong bế quận chúa lên, đưa cô trở lại giường và xử lý chuyện vui vẻ với nhau, cửa đã tự động đóng lại, màn chắn cũng đã được kéo xuống, che phủ xung quanh giường của quận chúa, chỉ còn lại tiếng cười rối rít của nhau. Nếu bị cấm túc mà vui vẻ như vậy cũng đáng, vừa được nghỉ ngơi dưỡng thương vừa được làm những điều mình thích cùng với phu quân của mình, quận chúa rất biết tận hưởng những tháng ngày nhàn rỗi trong khi bình thường cô phải đi luyện binh cùng với các Thiên binh thiên tướng.

Sau khi thời gian cấm túc đã hết, thật ra Thiên đế chỉ muốn giữ chân quận chúa ở yên trong điện dưỡng thương vài ngày thôi, An Minh đã bay đến đỉnh núi Côn Luân để luyện Huyền Khương, cô muốn bản thân mình và pháp khí này phải hòa nguyện với nhau. Tuy Huyền Khương có sức mạnh rất lớn nhưng nó lại là sức mạnh tiềm ẩn, có một lần do chứng kiến sư phụ ra đi, quận chúa đã kích hoạt được sức mạnh tiềm ẩn ấy của pháp khí nhưng cô muốn sức mạnh này phải luôn dùng được mỗi khi cô cần chứ không phải khi có chuyện gì đó nó mới phát huy. Lúc tại thế, Chiến thần luôn căn dặn quận chúa lâu lâu phải đưa Huyền Khương đến núi Côn Luân để thanh tẩy nó, vì nó là pháp khí mạnh nhất, rất nhiều người muốn sử dụng nó cho nên sẽ không từ thủ đoạn vì vậy nó phải được khí trời thanh tẩy thì mới về đúng với bản chất ban đầu.

Quận chúa thi triển pháp thuật, di chuyển thoăn thoắt, tiến tới cầm Huyền Khương đánh vài đường. Cây cối xung quanh bị lay động một cách dữ dội, đột nhiên Huyền Khương bị vuột khỏi tay cầm của quận chúa, nó rớt xuống đất và bị nâng bổng lên mặt đất bởi một luồng khí đen hắc ám.

Quận chúa ngạc nhiên tột đột: "Chuyện gì xảy ra với Huyền Khương vậy?"

Huyền Khương chỉ mới trải qua trận đánh vừa rồi ở Ma giới, quận chúa cho rằng đám lính ma đó tuy đông nhưng Ma khí của bọn họ không đủ để có thể bị Huyền Khương hút vào được, còn Vu Hoàn và Ma tôn lúc đó làm sao có thể khiến Huyền Khương bị nhuốm nhiều Ma khí đến như vậy được. Pháp khí cứ bay bổng trước mặt của quận chúa, luồng khí đen cứ quấn lấy nó, càng ngày càng dày đặc hơn khiến cho quận chúa rất là hiếu kỳ. An Minh đưa tay với lấy Huyền Khương nhưng dường như nó đã có vẻ kháng cự lại mệnh lệnh của cô, quận chúa lo sợ vô cùng, cô lập tức dùng hết sức mạnh của mình để đưa nó lên đỉnh núi, phong ấn nó lại. Rõ ràng sự lo sợ đã từng được Chiến thần đoán trước, nó đã vô tình xảy ra, nếu Huyền Khương hoàn toàn bị nhuốm Ma khí, chắc chắn nó sẽ bay thẳng đến Ma giới và thuộc quyền sở hữu của Ma tôn. Nghĩ đến đây quận chúa không dám nghĩ tiếp bởi vì nếu thật nó là như vậy chắc chắn kết cục của Thiên giới sẽ rất thảm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại chuyện này quá vô lý, chỉ có mấy ngày mà lượng Ma khí bị nhiễm còn nhiều gấp mấy lần sau trận đại chiến Thiên Ma. Nếu không tìm ra nguyên nhân mà cứ để sự việc này tiếp diễn thì xem như quận chúa đã mang đến một hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.