Ta Vì Nàng Mà Từ Bỏ Tất Cả

Chương 18: Thích thầm người không thể với tới



Nhân dịp sắp tới là sinh nhật hơn một ngàn tuổi của Đế tôn, vị anh hùng trẻ tuổi, tài sắc ngang trời, Nguyệt Hạ lão nhân đã tổ chức buổi phát dây tơ hồng cho những cô gái nào đang có người mình thầm thương trộm nhớ, để cô gái đó mang sợi dây đỏ về dùng pháp thuật cột vào tay người mình thích như kiểu trói buộc bọn họ lại với nhau. Tuy tất cả đều tất bật lo cho yến tiệc của Đế tôn nhưng nhân vật chính của chúng ta không có một chút gì gọi là hứng thú, ai làm gì thì mặc kệ anh chẳng hề quan tâm. Sau những ngày dài luyện binh trở về thì bây giờ Đế tôn mỗi ngày đều ngồi đọc sách hoặc phê chuẩn tấu sớ, một bên để nghiêng mực một bên để ấm trà, nơi Đế tôn làm việc lúc nào cũng yên tĩnh, đó chính là sở thích của ngài. Bình thường Sở Hoàng sẽ là người mài mực cho Đế tôn nhưng lần này anh bận hướng dẫn cung nữ trang trí cho nên đã nhờ Trình Đan đến Trường An điện làm thay mình chuyện này. Cô nàng rất vui vẻ, trước khi đến còn khéo léo chọn một bộ y phục thật đẹp, tóc cũng được bới rất gọn gàng và gắn toàn những loại trang sức quý giá của Thiên giới. Trình Đan nhẹ nhàng đến rót trà mời Đế tôn, thấy người đến không phải là Sở Hoàng như mọi khi, Đế tôn bèn hỏi anh ta đâu rồi mà phải để cô đến.

Trình Đan và Trích Tâm đến đây với thân phận là cung nữ hầu hạ Đế tôn nhưng chưa lần nào hai cô gái này được hầu hạ hết, đa số những dụng cụ cá nhân cần thiết đều do các cung nữ khác mang đến để ở ngoài điện, những việc còn lại đều do Sở Hoàng chuẩn bị không thì Đế tôn sẽ tự làm. Như vậy thì hai chị em đến đây chẳng có việc gì để làm hết, thấy vậy Trình Đan mới lẩn quẩn ở Trường An điện để xem Sở Hoàng có cần mình phụ làm gì không, chỉ cần được hầu hạ Đế tôn, Trình Đan bất chấp làm mọi thứ, hôm nay là một cơ hội tốt cho cô nàng đã chăm chút rất nhiều cho vẻ bề ngoài của mình, phải làm sao gây được ấn tượng tốt đến với Đế tôn. Ngược lại đối với Trích Tâm, cô em hiếu động, rất ham học hỏi nên ngày nào cũng đến Từ Vân điện để nghe lén các Trưởng lão giảng đạo, bên cạnh đó còn học lén cũng được kha khá một số đường võ, tuy Tiên khí chẳng bao nhiêu nhưng cô nàng rất thích được học pháp thuật.

Lúc dâng trà cho Đế tôn, Trình Đan bất ngờ khi anh nắm chặt lấy cổ tay cô khiến tách trà rơi xuống đất, tiếng tách bể khiến Sở Hoàng vô tình nghe được và lập tức xông vào. Trình Đan không khỏi lo sợ, cứ luôn miệng xin lỗi Đế tôn.

"Sở Hoàng, ngươi mau cho gọi Nguyệt Hạ lão nhân đến đây." Ánh mắt sắc lạnh của Đế tôn cứ như hàng ngàn mũi tên bắn trúng vào người của Trình Đan vậy, cô nàng vừa run vừa đứng hình không biết mình đã gây nên tội gì.

Nguyệt Hạ lão nhân đến liền bái kiến Đế tôn. Lúc này Đế tôn mới nói lên sự triệu kiến gấp gáp này: "Nghe nói các cung nữ đều được Nguyệt Hạ lão nhân tặng cho sợi dây tơ hồng, có phải lão đã đánh rơi một sợi ở chỗ ta rồi không?"

Sau khi nghe vậy và thấy Trình Đan đang khép nép sợ hãi, Nguyệt Hạ đã hiểu ra vấn đề ngay, ông bèn thu lại sợi dây được quấn trên tay của Đế tôn và Trình Đan, cô nàng cũng nhận ra được nguyên nhân Đế tôn đột nhiên tức giận với mình.

Nguyệt Hạ lão nhân thu hồi sợi dây xong thì được cho lui, Sở Hoàng thấy Trình Đan đứng yên như pho tượng nên đã giải cứu cô nàng bằng cách kêu cô ấy đi theo mình ra ngoài.

"Ngươi to gan quá ha, dám cột dây tơ hồng cho Đế tôn, ngươi không xem lại thân phận của mình là gì chứ?" Sở Hoàng đang hỏi tội Trình Đan.

Trình Đan tuy rất sợ khi Đế tôn tức giận nhưng cô nàng cũng phản bác lại: "Tuy ta đến đây với thân phận là cung nữ hầu hạ cho Đế tôn nhưng dù sao ta xuất thân cũng là hoa sen hai màu quý giá của Hoa giới mà, sao lại không thể cột dây tơ hồng cho người mình thích chứ?"

"Khi mới đến đây ta đã nhắc nhở cô những chuyện nào nên làm, những chuyện nào không nên làm, Đế tôn rất nghiêm khắc nếu không phải nể mặt Hoa thần thì cô đã bị đem ra phạt đánh trượng rồi." Sở Hoàng vừa nói vừa lắc đầu đáng tiếc cho một cô gái nhỏ bé xinh đẹp như thế kia, nếu cái mông ấy mà bị chịu phạt đánh năm mươi trượng chắc cả đời này khó mà ngồi một cách bình thường được.

Thấy Sở Hoàng cố ý trêu chọc mình, Trình Đan tỏ vẻ khó chịu nhưng làm được gì hắn đâu. Đúng lúc Trích Tâm chạy đến, cô nàng hớn hở gọi Sở Hoàng là sư huynh, còn nắm lấy tay anh miệng cười tươi rói, bởi vì hành động này quá đột ngột nên đã làm cho Sở Hoàng giật cả mình. Trích Tâm không quan tâm đến chuyện chị của mình vừa mới bị Đế tôn nổi nóng mà chỉ quan tâm đến việc xin Sở Hoàng cho mình được đến Từ Vân điện để học. Cô nàng rất thích những vị sư huynh đệ luyện tập ở đó, rất sôi động và náo nhiệt, những người luyện pháp thuật, nội công thâm hậu cũng khiến cho Trích Tâm ngưỡng mộ và rất có hứng thú để bắt chước, vì vậy mà cô nàng nằng nặc xin Sở Hoàng cho bằng được.

Nếu xét về quy định để được học ở Từ Vân điện thì Trích Tâm cũng không phải là không thích hợp, bởi vì Hoa thần nhiều đời đã giúp đỡ cho Thiên giới rất nhiều. Nhưng cô nàng lại không có huyết thống với Hoa thần mà chỉ là một hoa linh của Hoa giới thôi, điều này làm Sở Hoàng đang phân vân: "Ngươi được đưa đến đây là để hầu hạ cho Đế tôn mà sao cứ thích đến Từ Vân điện học để làm gì?"

"Đế tôn đâu có thiếu người hầu hạ, tuy ngài ấy ngồi trên cao, có khí phách nhưng tính cách lại rất khó chịu, chẳng được lòng ai cả." Thấy em gái chê thần tượng của mình, Trình Đan cảm thấy hơi bất ngờ, bởi vì cô tưởng đâu Trích Tâm thích những người tài giỏi lắm chứ mà ở Thiên giới này ai giỏi hơn Đế tôn đâu.

Sở Hoàng nghe Trích Tâm nói như vậy thì liền ra hiệu cho cô nàng: "Nói nhỏ thôi, miệt thị Đế tôn như vậy ngươi không sợ bị phạt sao?"

"Ta nói có gì sai đâu, ta không sợ, Đế tôn còn phải nể Hoa thần vài phần, có Hoa thần chống lưng ta không sợ ai hết." Trích Tâm rất hãnh diện, cô nàng đứng hiên ngang nói ra những gì mình suy nghĩ một cách tự do, tự tin.

Tuy nhiên, Đế tôn xuất hiện bất thình lình từ phía sau đi lên: "Nếu cô còn ở đây to tiếng nữa thì cho dù có mười Hoa thần cũng không cứu nỗi cô đâu, Sở Hoàng theo ta đến Từ Vân điện." Một giọng nói nhẹ nhàng, từ tốn phát ra nghe rợn hết da gà.

Trường An điện luôn được xem là nơi yên tĩnh nhất Thiên giới bởi vì Đế tôn thích sự yên tĩnh, không ai dám làm phiền ngài khi ngài đang ở trong.

Đế tôn và Sở Hoàng cùng nhau rời khỏi đó, lúc có Đế tôn thì Trích Tâm khá lo lắng, rụt rè nhưng sau khi họ đi rồi thì cô nàng lại tiếp tục chê bai Đế tôn, đến khi chị của cô bịch miệng cô lại thì cô mới ngưng không nói nữa.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại buồn vậy?" Thấy Trình Đan hôm nay mặc đồ rất đẹp, trang điểm cũng rất nổi bật, nhìn khuôn mặt sáng sủa thế kia nhưng lại mang một nỗi u buồn, vì thương chị của mình nên Trích Tâm lo lắng.

Sau khi nghe Trình Đan giải bày là vì quá ngưỡng một Đế tôn nên chị đã thầm thích ngài ấy và còn đem sợi dây tơ hồng mà Nguyệt Lão nhân tặng để cột vào tay của Đế tôn khiến cho Trích Tâm hốt hoảng, không ngờ chị của mình lại thích thầm Đế tôn, một người khó ưa như thế kia sao. Mặc cho cô em chê bai, khuyên ngăn hết lời, Trình Đan vẫn một lòng hướng về Đế tôn, càng ngày cô càng lún sâu vào tình cảm không có kết quả này.

Một hôm, Trình Đan đến tìm Tẫn Minh, ông là người trông coi số phận của con người dưới hạ giới và một số thần tiên khác. Trình Đan đi đâu cũng được mọi người yêu mến trước sự duyên dáng, xinh đẹp và rất biết lễ phép của cô, đến cả Tẫn Minh cũng thích cô vài phần nhưng số phận của ông không cho phép điều đó. Tẫn Minh nắm giữ chức vụ này từ thời của quận chúa An Minh, chính quận chúa đã thấy được tiềm năng của Tẫn Minh Thượng tiên lúc đó, ông cống hiến hết mình cho Thiên đế. Bởi vì sự trung thành của mình, Tẫn Minh đã quyết định đánh đổi hạnh phúc cả đời của mình để ở lại Ti Mệnh cung canh giữ và viết nên những điều tuyệt vời cho cuộc đời của mọi người.

Trình Đan đến tìm Tẫn Minh Thượng thần với mục đích là muốn ngài ấy cho mình biết trước chồng tương lai của mình là ai. Tuy Tẫn Minh Thượng thần nhìn rất trẻ, trông cứ như một chàng trai anh tuấn nhưng tuổi của ngài ấy cũng ngang ngửa Chiến thần Trường Vương, đến bây giờ đã là một lão già nua rồi nhưng hình tượng bên ngoài trông cứ như trạc tuổi Đế tôn. Tóc vẫn màu đen được búi hết lên, quần áo cũng thùng thình hơn do dáng người cũng có da có thịt, hình dáng này được Đế tôn yêu cầu thay đổi diện mạo để không ai biết ông lão tóc bạc phơ nhìn như sắp từ trần.

"Trình Đan cô nương đến đây tìm ta có chuyện gì không?" Tẫn Minh đi ra từ những kệ gỗ để văn điệp để tiếp đón cô nàng.

Trình Đan dịu dàng muốn Tẫn Minh Thượng thần giúp mình xem về cuộc đời của mình, như kiểu bao lâu nữa thì cô lấy chồng và sau này chồng cô sẽ là ai? Cô sẽ có mấy đứa con và chức vị của cô sẽ như thế nào, có phải là Đế hậu tương lai hay không, đại loại là như vậy. Tẫn Minh nghe xong liền mỉm cười đáp lại: "Trình Đan cô nương xinh đẹp, giỏi giang như vậy ai lại không muốn lấy cô làm vợ hiền chứ, chuyện có chồng chắc chắn sau này cô nương sẽ có nhưng mà nếu Trình Đan cô nương đến đây để xem số mệnh tương lai của mình thì còn gì hay nữa."

Tẫn Minh tuy nắm giữ số mệnh của mọi người trong tay nhưng ông lại không muốn đụng chạm vào nó quá nhiều hay tiết lộ cho người khác biết. Không phải là không được nhưng mà nếu xem hết trước cuộc đời của mình thì khi sống chẳng còn gì bất ngờ nữa hết. Có những người số phận bất hạnh sẽ càng khiến cho họ không còn muốn sống tiếp nữa nhưng mà nếu can thiệp vào số mệnh của quá nhiều người sẽ khiến cho tuổi thọ của cả Tẫn Minh và người đó sẽ bị giảm xuống.

Thật ra ý đồ của Trình Đan là muốn xem xem cô và Đế tôn có kết quả tốt đẹp gì hay không. Đối với một lão già có thâm niên chỉ cần nhìn một phát là ông biết ngay người mà Trình Đan muốn xem trước tương lai là ai, bày đặt nói muốn xem có lấy chồng được không, dễ gì qua mặt được Thượng thần Tẫn Minh.

"Cô nương không cần phải lo, chỉ cần một lòng hướng thiện, chăm chỉ luyện tập, học hỏi, đời ắt sẽ không phụ lòng cô nhưng mà cô nương đây có một người em rất xuất sắc, cô ấy tuy hơi nghịch ngợm một chút nhưng mỗi bước đường đi đều có quý nhân phù trợ và cô gái đó rất ham học hỏi, tương lai sẽ rất sáng lạng." Tẫn Minh cười lớn sau đó rời đi, như một lời ẩn ý thường thì người biết trước tương lai được hạ giới gọi là tiên nhân bói toán, đó cũng là một tục lệ của người dân mỗi khi thấy bế tắc trong cuộc sống. Họ sẽ tìm đến những vị bói toán, những người có thể tiên tri, nhìn thấu trước cuộc đời để bám víu vào những manh mối mà thay đổi cuộc sống tốt hơn.

Tương tự như Tẫn Minh Thượng thần, những tiểu tiên giống như Trình Đan cũng muốn biết trước tương lai như vậy nhưng đó là đối với những vị tiên nhân bé nhỏ còn những người sống lâu như Thượng thần thì chẳng cần quan tâm đến tương lai ra sao.