Ta Vì Nàng Mà Từ Bỏ Tất Cả

Chương 20: Huyền Khương trở lại - Sự xuất hiện của quận chúa Tú Anh



Trích Tâm đang cùng với Xuân Liên đi hái trái cây để dâng lên cho những vị khách thưởng thức, chỉ còn một ngày nữa thôi là đến buổi tiệc rồi mà nào là hoa, trái cây, rượu còn chưa chuẩn bị xong. Hoa thì dễ rồi, Trích Tâm chỉ cần dùng tiên lực biến ra một cái là hàng ngàn loại hoa của Hoa giới sẽ lập tức xuất hiện còn về rượu thì một lát nữa họ sẽ đến Cung Dung lấy sau. Xuân Liên là cung nữ của Thiên cung cũng hầu hạ cho Đế tôn giống như Trích Tâm vậy nhưng bản chất của cô nàng này hiền lành, không tranh đua với ai, việc mình mình làm, xong thì phụ giúp những người khác, thấy Xuân Liên cũng có đôi nét giống mình cho nên Trích Tâm đã kết thân từ đó.

"Lúc mới đến đây thấy muội hay đi chung với Trình Đan cô nương lắm mà, sao dạo gần đây không thấy nữa." Xuân Liên dẫn Trích Tâm đến vườn đào cùng mình hái một ít để dâng lên các vị Trưởng bối.

"Trình Đan tỷ đến Trường An điện để hầu hạ cho Đế tôn nên chắc tỷ ấy thường hay ở đó còn ta thì thích đi chơi nên chúng tôi ít đi với nhau là như vậy." Đúng là Trích Tâm ham chơi thiệt, cô nàng còn nhỏ tuổi không chịu ở yên một chỗ, thấy cô ấy thật thà nên Xuân Liên rất thích được trò chuyện cùng với Trích Tâm.

"Nghe nói muội được Đế tôn đích thân chỉ dạy võ công, có phải thật không?" Vẻ mặt của Xuân Liên vô cùng hớn hở. Cô là phận nữ nhi, suốt ngày chỉ biết có mỗi công việc hầu hạ sao cho thật tốt chứ làm gì dám nói đến việc được học này học kia, Trích Tâm là cô cung nữ đầu tiên tuy còn nhỏ tuổi nhưng dám làm những điều mình thích khiến cho không ít người khâm phục, đặc biệt là con gái mà rất ham học võ công và pháp thuật.

Trích Tâm có vẻ hơi thất vọng, cô phàn nàn võ công mà Đế tôn dạy khó học quá, pháp thuật của ngài ấy dạy cũng rất khó luyện, người ta đã là Thượng thần còn cô chẳng qua chỉ là một cung nữ, dạy kiểu như vậy là đang trêu đùa cô hay sao chứ. Sau khi hái đào xong cả hai cô gái vui vẻ đến Cung Dung lấy rượu, hôm nay ở đó có tổ chức lễ hội do Tần Đạo Thượng thần mới làm ra rượu mới từ hương liệu gỗ quý hiếm. Trích Tâm lấy làm lạ nên cũng đã uống thử một ly, thấy ngon cô thích thú uống thêm vài ly nữa. Trích Tâm cũng đưa cho Xuân Liên thử nhưng cô ấy từ chối, không những được thưởng thức rượu mới mà mọi người sẽ được Tần Đạo giảng thêm về cách làm rượu và thưởng thức rượu, ai có hứng thú sẽ ở lại để nghe. Tất nhiên chỗ nhộn nhịp này không thể nào vắng mặt cô gái ham chơi Trích Tâm rồi, kể từ đó cô nàng tìm thấy được thú vui mới, thế là Xuân Liên đành phải đem rượu một mình đi về.

Trích Tâm say sưa nghe giảng và thử dùng pháp thuật chế biến ra rượu, vừa nhìn thấy Trích Tâm, Tần Đạo Thượng thần vuốt râu rồi cười: "Cô nương đây rất giống một người, bất cứ khi nào muốn thưởng thức rượu thì cứ đến Cung Dung của ta."

Trích Tâm ngơ ngác chỉ biết cười cười rồi đa tạ Thượng thần vì đã cho phép mình đến để thưởng thức rượu của ông.

Người mà Tần Đạo Thượng thần nói giống khi nhìn thấy Trích Tâm đó chính là An Minh quận chúa, cô gái mà được người đời ngưỡng mộ cũng như tự hào. Trước đây, quận chúa cũng giống như Trích Tâm hiện giờ vậy, cũng vì thích thú nghe giảng về rượu cho nên mới học cách ủ rượu của Tần Đạo. Đã lâu lắm rồi Thượng thần không được cười vui như vậy, hình ảnh của cô quận chúa bé nhỏ nghịch ngợm ngày nào đã ùa về trong hồi ức của lão làm lão cảm thấy hạnh phúc, vui mừng khi Thiên giới từng có một cô nàng quận chúa như vậy.

Tối hôm đó, Trình Đan mang nước đến Trường An điện thì vô tình phát hiện một chuyện khiến cô nàng hốt hoảng chạy vào giải cứu cho Đế tôn. Tuy tiên lực của cô nàng không đủ để ngăn nó lại nhưng cũng đủ làm cho anh ta thức tỉnh.

"Đế tôn, ngài không sao chứ?" Trình Đan vô tư đi lại đỡ anh ta nhưng không chú ý người ta không mặc áo, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần màu trắng.

Sau khi bị Đế tôn đẩy ra lúc này cô nàng mới để ý và quay mặt đi chỗ khác, thể hiện sự ngại ngùng, e thẹn của một người con gái nhưng trong thâm tâm chắc đang cười thầm rồi.

Đế tôn biến ra bộ y phục trên người rồi hỏi xem tại sao giờ này Trình Đan lại xuất hiện ở đây, hên là không gây ra náo động chứ lỡ mà Sở Hoàng nghe thấy tưởng có thích khách sẽ làm kinh động cả Thiên cung, đến lúc đó chắc chắn cô nàng sẽ gây ra rắc rối rồi, không những vậy sẽ càng làm mất điểm trước mặt Đế tôn. Trình Đan cũng rất thật lòng cô giải thích do mình đem nước đến và vô tình thấy trong phòng Đế tôn phát sáng, có vật gì đó cứ cứa vào ngài gây ra vết thương chảy máu, cô vì lo cho anh nên mới chạy vào ngăn cản nó lại. Nhưng cô không biết rằng mỗi năm cứ hễ tối trước ngày sinh nhật, Đế tôn phải chịu bốn mươi chín nhát chém như vậy.

Sau khi nghe Đế tôn nói ra bí mật của mình, Trình Đan mới ngạc nhiên không ngờ pháp khí chém Đế tôn chính là Huyền Khương Thương Trượng trong truyền thuyết. Sau khi quận chúa mất, Huyền Khương cũng bị ngủ sâu, khi tỉnh lại nó sẽ đi tìm người có huyết mạch của quận chúa để chọn chủ nhân mới của nó. Chính vì tiềm thức về quận chúa quá lớn cho nên Huyền Khương không thể cưỡng chế nghe theo lời Đế tôn hoàn toàn được. Chỉ còn cách Đế tôn phải để nó cảm nhận dần sức mạnh của mình bằng cách để máu của mình hòa nguyện với pháp khí, chỉ còn vài ngày nữa Huyền Khương sẽ chính thức trở thành pháp khí của Đế tôn.

Trước khi Trình Đan cáo lui, Đế tôn căn dặn cô không được tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai kể cả Sở Hoàng, nếu có người thứ ba biết được, Đế tôn lập tức chém đầu cô, nghe vậy ai không sợ, Trình Đan nghe lời răm rắp. Trên đường trở về Phủ Ngọc Dịch cô nàng vừa đi vừa cười không ngớt, khuôn mặt thể hiện sự hạnh phúc, không ngờ giữa một cung nữ như cô lại có một bí mật của Đế tôn, cuối cùng Trình Đan cũng có được một giấc ngủ ngon rồi. Đương nhiên cô sẽ cảm thấy vui hơn khi mà khoảng cách giữa cô và Đế tôn được xích lại gần thêm một chút nữa, khắp Thiên giới này làm gì có ai biết được bí mật của anh ta ngoài cô chứ, ngay cả Sở Hoàng là người thân cận nhất còn chưa biết nữa là.

Lúc này ở Ma giới đang tổ chức giỗ cho một ai đó, khắp Ma cung chỉ tràn ngập một màu đen u ám, từ bên trong ta tới bên ngoài không lấy một chút màu sắc nào. Cứ vào ngày này, Ma tôn hay tự nhốt mình trong phòng và uống rượu say đến nỗi không còn biết trời trăng mây gió gì hết. Cả Ma giới ai cũng phải khiếp sợ trước sức mạnh của Ma tôn nhưng trong năm lại có duy nhất một ngày khiến Ma tôn thân tàn ma dại đến cả Tú Anh quận chúa cũng bất lực. Tú Anh chính là em gái cùng mẹ khác cha của Ma tôn, trước khi trận pháp diệt thế của quận chúa An Minh san bằng hết tất cả, Xích Tinh trước khi chết đã để lại lời nhắn trong Ma cung, một bí mật lớn giữa ông và Ma hậu đã được bật mí trong lúc chẳng còn một ai trên thế gian này. Tuy nhiên lúc cấp bách đó Ma tôn đã dùng hết ma lực để điều khiển thời gian giữ lại quả trứng ngọc đó cũng xem như may mắn giữ lại được một hồn một phách của bản thân mình. Đúng lúc đó Tú An cũng vừa mới chào đời, cứ tưởng đó là con gái của mình cho nên Ma tôn đã cố gắng dù chỉ còn là một hình bóng nhưng vẫn nuôi dưỡng cô gái này lớn lên, hắn vừa đóng vai trò làm cha cũng vừa đóng vai trò làm mẹ, nhờ vậy mà hắn có động lực để sống lại. Tuy nhiên khi mọi thứ đâu vào đấy, tam giới được hình thành trở lại thì Ma tôn mới phát hiện đó không phải là con gái của mình mà là em gái, ngay cả Ma tôn cũng khá bất ngờ thì ra Xích Tinh đã âm thầm nuôi dưỡng quả trứng đó và chuyện hắn không ngờ là ông ta cũng hút ma lực của mẹ ruột mình. Nhưng mà sau trận đại chiến Thiên Ma mấy vạn năm trước thì bà ta cũng không còn sống nỗi nữa, ban đầu gia đình của Ma đế tưởng chừng chỉ có ba vị hoàng tử thôi chứ, cuối cùng Lăng Phong là người kế nhiệm Ma tôn, bây giờ lại xuất hiện thêm một quận chúa của Ma giới là Tú Anh, quá nhiều điều bất ngờ.

Ma tôn thương yêu Tú Anh hết mực, bởi vì sau hôm đó hắn cứ nghĩ trên đời này chỉ còn lại mình hắn cô đơn, không người thân nhưng không ngờ lại còn sót một đứa em cùng huyết mạch với mình, thế là hai anh em nương tựa nhau mà sống cho đến khi Ma giới quay về như trước kia.

Tú Anh là một cô gái có một nội tâm bên trong mạnh mẽ nhưng vẻ đẹp bên ngoài lại vô cùng nhẹ nhàng, rất thông minh và hiểu chuyện. Nếu so với quận chúa An Minh thì cũng một chín một mười, tuy không có Huyền Khương trong tay nhưng Tú Anh được đại ca của mình tặng cho đàn băng, chính là cây đàn mà lúc trước hắn sử dụng do An Minh ban tặng. Hoang Cầm cũng được truyền lại cho Tú Anh, cô ấy rất phù hợp với một hình dáng trong bộ y phục màu tím, tay cầm đàn bay từ trên không đáp xuống, chỉ một lần vuốt nhẹ đàn cũng tạo nên một giai điệu ngân nga lòng người. Những lần xuất hiện của quận chúa Tú Anh đều là dáng vẻ đó, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng nhưng thử đụng vào cô nàng mà xem, Tú Anh đã từng biến đàn thành kiếm đâm xuyên một tên yêu ma dám trêu ghẹo cô khiến ai cũng phát khiếp, ngay cả Ma tôn cũng bái phục.

"Huynh lại làm sao nữa vậy, chuyện cũng đã qua lâu rồi mà." Tú Anh mở cửa phòng của Ma tôn ra, một khoảng không ánh sáng chiếu thẳng vào một góc phòng, còn Ma tôn thì đang ngồi bệt dưới đất, lưng thì tựa vào cạnh giường.

"Ai cho muội vào đây?" Ma tôn gằn giọng lên.

"Huynh tỉnh táo lại đi, mấy năm đầu thì muội không nói gì nhưng chuyện này đã qua lâu lắm rồi, cháu của muội nếu nhìn huynh trong bộ dạng này chắc nó không dám nhận lại huynh đâu." Tú Anh mở hết cửa sổ ra, dọn dẹp lại căn phòng cho thật gọn gàng, nhìn Ma tôn bây giờ có khác gì lão già sắp chết đâu, chẳng thấy một chút sức lực nào. Một ngày trôi qua, đến cả phòng ốc cũng bốc mùi vì cứ đóng cửa suốt thì không khí sao dung hòa được.

Nghe Tú Anh nhắc đến đứa con của mình đột nhiên hắn có động lực hẳn lên, mắt sáng bừng như kiểu thức tỉnh dậy. Ma tôn ngày nào cũng trông ngóng không biết đứa con duy nhất của mình sống trên Thiên giới như thế nào cho dù đến cả mặt mũi của nó ra sao hắn còn không biết. Cuối cùng Tú Anh cũng giúp Lăng Phong thay y phục và xuất hiện bên ngoài Ma cung, cô cùng với hắn đi dạo chợ ở Ma giới để mua một ít rau củ về tự nấu ăn, một bữa ăn đậm chất gia đình, chỉ có hai huynh muội bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.