Ta Vì Nàng Mà Từ Bỏ Tất Cả

Chương 4: Từ bây giờ đã có ta



An Minh mở mắt ra, bỗng chốc nhìn trừng thẳng vào tên đã đâm mình đang đứng ngơ ngác, chỉ vài giây sau Huyền Khương đã khiến hắn bay màu, cô nhận ra tất cả những tên áo đen đó đều là những yêu ma đến từ vùng đất hoang mà trước đây là Ma giới.

"Ta đã san bằng cả Ma giới từ lâu rồi vậy mà các ngươi còn dám luyện Ma khí sao?" Tất cả đều nhận ra đó chính là An Minh quận chúa, là đồ đệ của Chiến thần, ai nấy đều khiếp sợ trước Huyền Khương của cô ta. Sau khi biết thế nào mình cũng đánh không lại, đám yêu ma đã nhanh chóng chuồng đi.

"Muội thật sự là An Minh quận chúa sao?" Lăng Phong ngạc nhiên tột độ, rõ ràng là một phàm nhân hiền lành, ngốc nghếch sao đột nhiên lại trở thành quận chúa anh dũng của Thiên giới được chứ, đúng là một cú sốc không thể tin vào những gì xảy ra trước mắt của mình được.

Không biết Lăng Phong nên vui hay nên buồn đây, cô vợ An Minh hiền lành, dễ thương bình thường vẫn chăm sóc từng miếng cơm giấc ngủ cho hắn, luôn hỏi thăm và cùng hắn tận hưởng những tháng ngày tuy hơi biến cố nhưng vẫn rất vui vẻ. Còn bây giờ là quận chúa An Minh, một người nghiêm khắc, khí phách ngút trời, không những là đồ đệ của Chiến thần mà còn là em gái ruột của Thiên đế nữa, hai thân phận cách biệt rất to lớn như vậy.

"Ngươi là ai?" An Minh hỏi.

"Huynh là Lăng Phong, là tân lang của muội đây." Tiếng trả lời như lời van xin tha thiết, xin người đừng quên ta dù có quên thì cũng hãy trả cô vợ hiền lành ấy lại cho tôi, tuy cô ấy chỉ là một phàm nhân nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ của tôi.

"Hoang đường, ta kết hôn với ngươi khi nào mà ngươi dám nói vậy? Có tin ta cho ngươi một chưởng no đòn không?" Quận chúa không tin vào những gì mình nghe được, cô còn định lao tới đánh hắn.

"Đừng mà, muội nhìn xem trên người huynh có chỗ nào là không bị thương đâu, huynh bảo vệ cho muội hết lần này đến lần khác vậy mà giờ trở thành quận chúa rồi lại còn đòi lấy mạng của huynh?" Lăng Phong hờn giỗi.

"Ngươi còn ở đó nhiều lời thì đừng có trách ta." Quận chúa dùng thần lực của mình trị thương cho Lăng Phong, xong việc cô mới trở về Thiên giới.

Hồn của quận chúa nhập lại vào xác và cuối cùng thì An Minh quận chúa đang nằm trong An Hoa điện cũng đã tỉnh lại. Tất cả mọi người đều hò reo, vui mừng cho sự trở lại này của quận chúa, Thiên đế và Thiên hậu tổ chức tiệc cho cô nàng nhưng mà dường như quận chúa không cảm thấy vui, lúc nào trên gương mặt của cô cũng mang một nét u sầu.

Cô một mình đi dạo trong khuôn viên của Thiên cung, lê la từng bước, trên tay là bình rượu mà lúc còn sống Chiến thần thích uống nhất. Đi một hồi rốt cuộc lạc vào Vương điện lúc nào không hay, nó cứ như một quán tính, một thói quen thường ngày.

An Minh ngồi dưới gốc cây hoa đào, nơi cô chôn ủ rượu phía dưới thì thầm: Người không cho con uống rượu, đã lâu rồi con còn chẳng biết mùi rượu nó ra làm sao nhưng hôm nay không hiểu sao con uống nhiều như vậy mà lại không cảm thấy say một chút nào. Người hứa với con, sau khi đánh trận trở về sẽ cùng con thưởng thức rượu mà con đã ủ, người nói nó có hương vị rất đặc biệt, đúng vậy con đã học ủ rượu tại Cung Dung của Tần Đạo Thượng tiên mà. Người đã uống nó chưa?

Cứ nói một câu, quận chúa uống một hớp, chẳng mấy chốc những vò rượu đã được lấy lên hết và uống không còn một giọt nào.

Sau đó cô thê tha đến Thiên An Môn, nơi học đạo của các học sĩ khắp nơi tụ về, tại đây mọi người tôn thờ Chiến thần và Văn thần, họ đại diện cho một bên văn, một bên võ. Lúc trước Chiến thần rất hay lui tới đây để truyền đạo lại cho các học sĩ, ông luôn nhắc về công ơn mà Văn thần đã để lại cho Thiên giới, chính vì thế Tiên đế mới tạo ra Thiên An Môn để tưởng nhớ ông ấy. Bây giờ không những tưởng nhớ Văn thần mà còn có sư phụ của quận chúa nữa. Thiên An Môn cũng chính là nơi cô gặp sư phụ đầu tiên, là nơi Chiến thần chính thức nhận An Minh quận chúa làm đồ đệ và cũng là nơi Thượng thần giúp cô trở thành Thượng tiên. Ắt hẳn Thiên An Môn là nơi lưu giữ hình ảnh của sư phụ nàng nhiều nhất, như một thói quen, quận chúa lại đến đây nhưng lần ghé thăm này không còn nhộn nhịp như xưa nữa, rất cô đơn, rất lạnh lẽo, trống trải vô cùng.

Đột nhiên có tiếng nói vọng ra từ phía sau làm cho An Minh quay người lại.

"Bái kiến quận chúa." Là một câu chào quen thuộc mà mọi người thường dùng để chào em gái ruột của Thiên đế.

"Huynh là ai? Bây giờ vẫn còn là kỳ nghỉ đông mà, sao huynh không trở về nhà đi mà ở đây một mình làm gì thế?" Quận chúa đã thấm men trong người nên lời nói cũng có chút ngữ điệu, đôi mắt cũng bắt đầu lim dim dần.

"Quận chúa uống rượu sao?" Điều này rất dễ dàng nhận ra bởi vì dáng đứng ngã nghiêng ngã ngửa của cô.

"Huynh thấy ta say à?"

"Có lẽ là vậy nên quận chúa không nhận ra ta." Lăng Phong cho hay hắn sống trên đời này một mình, không nhà không cửa cho nên dù có nghỉ đông hay không thì hắn vẫn luôn ở đây, vừa luyện tập vừa quét dọn, coi như một công đôi chuyện vậy.

"Huynh nói ta không nhận ra huynh? Vậy huynh nói xem huynh là ai nào?" Quận chúa mỉm cười biến ra một bàn trà và ngồi xuống vừa uống trà vừa nghe hắn nói, trà nóng giúp cô tỉnh táo hơn.

"Ta là Lăng Phong, là tân lang của muội." Câu nói ấy vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như lần đầu tiên thốt lên.

"Hoang đường, ta kết hôn với huynh lúc nào chứ?" Đột nhiên An Minh quận chúa khựng lại, dường như câu nói này cô đã nghe qua ở đâu đó rồi, nó rất quen thuộc đối với cô.

Lăng Phong hớn hở trong việc kể lại chuyện quá khứ. Cả hai đã bái đường trước ngôi nhà tranh, có trời đất chứng giám, quận chúa không thể nuốt lời được.

"Ta nhớ rồi, huynh chính là tên ta đã gặp ở dưới hạ giới lúc thức tỉnh, sao huynh lì quá vậy huynh đi theo ta để làm gì?" An Minh tức tối trách mắng Lăng Phong.

"Lăng Phong là người của Thiên An Môn, lúc trước không nói thật với quận chúa, thật là thất lễ quá." Thật ra hắn làm gì có cơ hội để giải thích với An Minh, lúc đó ở hạ giới sau khi giúp hắn trị thương xong quận chúa đã trở về lại thân xác liền rồi, ngay đến một lời cảm ơn còn chưa kịp nghe.

"Huynh không cần cảm thấy có lỗi, đó chẳng qua chỉ là lần lịch kiếp thăng thần của ta thôi, ta không còn nhớ gì hết." Quận chúa vẫn ngồi đó ung dung uống từng hớp trà xem như chưa có chuyện gì xảy ra trước đó.

An Minh thì thong dong như vậy nhưng tâm trạng lúc này của Lăng Phong lại rất khác, hắn trở nên xốn xắn hơn: "Quận chúa không nhớ nhưng ta nhớ rất rõ, muội là An Minh cô nương, là người vô tình đến ngôi nhà tranh, chiếm chỗ của ta, không những thế còn quấn lấy ta, một mực đòi đi theo ta, thật sự thì ta luôn cảm thấy có lỗi vì kéo muội vào nguy hiểm, muội đã đứng ra cứu ta, tuy nói là sẽ bảo vệ muội suốt đời nhưng mà ngay thời khắc đó ta lại không bảo vệ được muội, ta xin lỗi." Lời nói càng lúc càng nhanh hơn, hắn đang ra sức gợi lại những kỷ niệm đó cho quận chúa, cô ấy không thể nói quên là quên hết được như vậy.

Nhưng quận chúa thì vẫn như vậy: "Ta đã nói không còn nhớ gì nữa mà, huynh không cần cảm thấy có lỗi."

Lăng Phong thi triển pháp thuật, kéo lại toàn bộ ký ức lúc chuyển kiếp cho An Minh, một tia sáng loé lên giữa trán của quận chúa, tất cả ký ức đẹp về Lăng Phong và An Minh cô nương ùa về trong tiềm thức của quận chúa.

Quận chúa nhắm mắt lại cảm nhận, thật chất những ký ức đó cô muốn nhớ lại không phải là vấn đề quá khó nhưng cơ bản là An Minh không muốn nhớ lại bất cứ thứ gì, ở hiện tại cô chỉ muốn quên sạch mọi thứ trước đây, quên luôn chuyện đại chiến lần đó khiến sư phụ cô ra đi mãi mãi.

"Không có sư phụ ở đây thì việc thăng thần còn ý nghĩa gì." An Minh nói trong mơ hồ.

Quận chúa đi lại đứng trước mặt Lăng Phong, ở một khoảng cách rất gần, cô định sẽ xóa đi hết ký ức về cô gái tên An Minh trong trí nhớ của anh ấy nhưng trong lúc định làm điều đó, quận chúa vô tình phát hiện ra những hình ảnh trong ký ức trước kia của hắn.

Cô thấy được trong lúc quận chúa ngủ sâu, mọi người đều tập trung về An Hoa điện để trông ngóng tin tức của quận chúa nhưng riêng về Lăng Phong, anh ấy mỗi ngày đều lau tượng của Chiến thần và Văn thần, đi hái trái cây và hoa về để dâng lên cho hai vị trưởng bối, thắp nhang đều đặn và luôn cầu nguyện cho quận chúa An Minh bình an. Xem đến đây, quận chúa xúc động vô cùng, không ngờ một người vô danh lại có hành động đáng trân trọng như thế, sau đó cô thay đổi ý định, không xóa ký ức của Lăng Phong nữa mà ôm anh ta vào lòng.

Quận chúa dành một lời cảm ơn sâu sắc như một sự ghi nhận gửi đến Lăng Phong: "Cảm ơn, cảm ơn huynh đã trân trọng ta, huynh yên tâm, có ta ở đây rồi sẽ không có một yêu ma nào có thể đụng đến huynh được." An Minh mỉm cười mãn nguyện.

"Vậy là muội chấp nhận trở thành tân nương của ta rồi?" Nghe quận chúa nói như vậy, Lăng Phong cảm thấy rất vui.

"Đừng vui mừng như vậy, ta có nói là sẽ chấp nhận làm tân nương của huynh đâu, huynh thật sự không biết thân sinh của mình là ai sao?" Quận chúa thắc mắc về thân thế của Lăng Phong.

Đối với hắn thì hắn cũng chỉ được nghe kể lại rằng hắn bị bỏ rơi trước cổng Thiên An Môn, chính Chiến thần là người phát hiện ra hắn và gửi gắm hắn cho Văn thần, hắn được đi theo học về lễ giáo trước sau đó thì mới được gặp lại Trường Vương Thượng thần nhưng mà ông ấy đến Thiên An Môn chỉ để xem mọi người luyện tập ra sao chứ không có dạy võ cho bất kỳ ai hết, nói thật thì hắn rất là ghen tỵ với quận chúa, quận chúa không những được trở thành đồ đệ của Chiến thần mà còn được ngài ấy tặng cho Huyền Khương nữa.

"Huynh ngốc quá." An Minh phì cười trước sự thật thà của Lăng Phong nên quyết định kể cho hắn nghe một bí mật về Huyền Khương, Huyền Khương chính là pháp khí được sinh ra trên đỉnh núi Côn Luân, nó hấp thụ sức mạnh của trời đất nên mới được gọi là pháp khí mạnh nhất nhưng sư phụ của nàng đã từng nói chúng ta không có quyền được chọn nó mà chỉ có nó tự tìm chủ nhân giữ nó mà thôi. Bởi vậy cho dù bây giờ quận chúa có tặng nó cho Lăng Phong thì hắn cũng không cầm nỗi, với lại chuyện làm đồ đệ của sư phụ, cũng là do Thượng thần biết Huyền Khương chọn An Minh. Từ bây giờ Lăng Phong không cần phải lo nữa bởi vì đã được gặp quận chúa và cô nàng sẽ đích thân dạy võ cho anh.

Còn chuyện nào vui hơn chuyện này, ai cũng muốn được học hỏi từ những người thầy giỏi mà, nhất là về võ thuật thì ai sánh được với quận chúa, cô nàng đã lãnh đạo cả một đội Thiên binh thiên tướng, đích thân quận chúa cũng dạy võ cho bọn họ. Nhưng mà sự trăng trở duy nhất của Lăng Phong là quận chúa sống trong Thiên cung còn hắn chỉ là một học sĩ của Thiên An Môn, quận chúa dạy hắn kiểu gì đây?

"Ta cho phép huynh dọn đến sống trong Vương điện." Chuyện này đâu có gì khó đối với quận chúa An Minh, quyền lực của cô nàng cũng chỉ đứng sau Thiên đế và Thiên hậu.

"Hả? Nhưng mà Vương điện là nơi ở trước kia của Chiến thần, chưa nói đến chuyện nó còn nằm trong khuôn viên của Thiên cung, thôi ta không đến đó đâu." Nếu là người khác khi được ban cho nơi này chắc chắn ai cũng sáng rực hai con mắt mà đồng ý ngay, còn về Lăng Phong thì hắn vẫn biết dùng lý trí để suy nghĩ lại và xua tay từ chối.

Về phần này thì Lăng Phong rất giống với quận chúa, trước kia lúc mà Chiến thần ban Huyền Khương cho cô nàng, thoạt đầu thì rất vui nhưng sau đó lại lắc đầu ngay. Thấy được hình ảnh của mình ở trong đó cho nên quận chúa càng khẳng định việc chọn lựa chỉ dạy cho anh chàng này là một điều hết sức đúng đắn, cô hy vọng vào một ngày không xa Lăng Phong cũng sẽ làm nên chuyện, giúp đỡ được nhiều người hơn, mang danh Chiến thần vang xa.

"Xem huynh kìa, sư phụ ra đi cũng đã lâu rồi, Vương điện bây giờ không có ai ở hết với lại ta đã dời nó ra khỏi Thiên cung rồi huynh không cần lo, nếu huynh sợ thì ta sẽ đổi tên nó thành Phủ Thiên Vân, tặng nó cho huynh." Mọi vấn đề dù là lớn hay nhỏ, quận chúa đều có thể xử lý được nó một cách rất dễ dàng.

"Tại sao muội lại tốt với ta quá vậy?" Thấy quận chúa giải quyết hết được những vấn đề của mình, Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên. Một người vô danh như hắn lại vô tình được gặp quận chúa, chẳng khác nào như một tên ăn xin vớt được cục vàng.

"Chính cái đêm hôm đó, ta đã mất đi người mà ta trân quý là sư phụ, Yên Nhi là tiên nữ thân cận nhất ta xem như tỷ muội cũng đã ra đi, những người thân bên cạnh của ta đã không còn nữa, giờ đây chỉ còn lại Thiên đế và Thiên hậu là người luôn hết mực yêu thương ta nhưng mà bọn họ bận nhiều việc ta không thể nào làm phiền họ được, may mà gặp được huynh, tuy không thân thiết gì mấy nhưng mà cũng xem như có duyên vậy." Quận chúa trải lòng, rơm rớm nước mắt khi kể lại.

Đến lúc này những nam nhân trước đây từng đứng ở đại điện chờ đợi để gặp quận chúa cũng đã phần nào thấu hiểu được những câu văn mà Chiến thần để lại trước khi rời đi.