Ta Vì Nàng Mà Từ Bỏ Tất Cả

Chương 47: Cô rồng Yên Nhiên



Chấn Vương điện hạ đã chuẩn bị các nghi lễ từ sớm để tiểu Đế tôn chính thức trở thành người đứng đầu của Thiên giới. Cậu nhóc năm nào giờ đây đã trở thành một thiếu niên chững chạc. Vừa hay ngày trọng đại này lại trùng hợp với thời điểm mùa xuân đầu tiên sau một năm dài đằng đẵng của hạ giới. Trăm hoa đua nhau khoe sắc, Hoa thần cũng dẫn theo cung nữ mang bông hoa đầu tiên vừa mới nở vào mùa xuân do đích thân bà tự tay trồng đến tặng cho Đế tôn đồng thời để anh đặt tên cho bông hoa.

"Đa tạ Hoa thần đã ban tặng bông hoa đầu tiên của mùa xuân cho con, vậy sau này hãy gọi nó là Hoa Ban đi." Đế tôn đứng trên đỉnh cao vạn người thật uy nghi biết bao.

Thấy cha mẹ của mình đến, anh lập tức đi xuống bái kiến hai người họ, anh vừa bất ngờ vừa vui mừng khi nhìn thấy chiếc bụng bầu của mẹ: "Mẫu thân mang thai muội muội sao?"

Trích Tâm mỉm cười gật đầu nhẹ. Chưa gì hết nhân ngày vui hôm nay Đế tôn ban thân phận quận chúa Thiên giới cho em gái chưa chào đời của mình.

Đột nhiên một cây kiếm ở đâu bay đến xuất hiện lơ lửng trước mặt Đế tôn, Trích Tâm nhận ra đó là kiếm Nhật Nguyệt. Nghe nói vạn năm mới xuất hiện trăng tròn rõ và đẹp nhất, Nhật Nguyệt hội tụ đất trời mới được sinh ra, không ngờ nó lại chọn Đế tôn làm chủ nhân của nó. Ấy thế mà Nhật Nguyệt đã biến thành một chàng trai, bái kiến chủ nhân và cả cha mẹ của chủ nhân nữa. Đúng lúc Hồng Dịch dắt tay Huyền Nhi đi tới, mọi người được tụ họp với nhau sau lâu ngày không gặp. Lúc này mọi người mới được biết Nhật Nguyệt là con trai của Hồng Dịch và Huyền Nhi. Đúng như lời nói lúc trước của Trích Tâm, con của hai người họ đã trở thành pháp khí của tân Đế tôn. Kể từ đó Nhật Nguyệt cũng trở thành hầu cận của anh, lão bà bà Ma tôn cũng đến chúc mừng cục vàng bé nhỏ của mình.

Tối hôm đó, Đế tôn đứng tại Trường An điện nhìn về hướng rừng Ngô Đồng tự hỏi rằng đã vạn năm trôi qua rồi sao chưa có tin tức gì về phượng hoàng niết bàn. Nhật Nguyệt đến bên cạnh báo cáo: "Thiên An Môn đã biến thành đống đổ nát từ rất lâu rồi chưa ai dám động vào hết, người định xử lý thế nào?"

Sau khi các huynh đệ cùng nhau xuống hạ giới hết thì Thiên An Môn cũng đã đóng cửa, sương khói bao quanh và dần dần bị lãng quên. Đế tôn cùng với Nhật Nguyệt đến nơi, anh hướng về núi Côn Luân, quỳ xuống gập đầu. Nhật Nguyệt thấy lạ nên cũng làm theo. Sau khi Đế tôn đứng dậy thì đột nhiên một làn khí từ trên núi thổi xuống chân núi, đống đổ nát ở Thiên An Môn bị bao phủ một màn sương dày đặc bỗng chốc được dọn dẹp một cách sạch sẽ. Cửa chính của Thiên An Môn đã được mở cửa trở lại, nơi này chẳng khác nào Thiên An Môn thời của Trường Vương Thượng thần.

"Người mở cửa Thiên An Môn trở lại như vậy còn Từ Vân điện thì phải làm sao đây?" Nhật Nguyệt thắc mắc.

Thiên An Môn mở cửa trở lại không phải do Đế tôn làm mà là do định mệnh. Đúng thời khắc, gặp đúng người núi Côn Luân tự ắt định đoạt. Đế tôn cùng Nhật Nguyệt đi dạo bên trong, nơi đây từng là nơi uy phong nhất Thiên giới, cũng là nơi mặc dù ai đến cũng được nhưng không phải ai cũng may mắn được nhận Chiến thần làm sư phụ. Nơi đây được vang danh bởi quận chúa An Minh, nữ đồ đệ giỏi nhất của Chiến thần năm đó, người cũng là bà nội của Đế tôn.

Đột nhiên Nhật Nguyệt phát hiện một chiếc trứng ngọc trên bàn đang phát sáng, anh chạy lại cầm lên đưa đến hớn hở khoe trước mặt Đế tôn.

"Đây không phải là trứng ngọc mà là trứng thú cưng." Đế tôn nói.

Lần đầu Nhật Nguyệt nghe đến trứng thú cưng nên hơi bất ngờ một chút. Trứng ngọc nổi tiếng là nuôi dưỡng nguyên thần của những đứa trẻ không may bị yếu linh lực khi được sinh ra. Còn trứng thú cưng là do linh thú đẻ ra, người nào may mắn nhặt được thì xem như có một con thú cưng bầu bạn bên cạnh. Thú được sinh ra từ trứng thú cưng sẽ trông rất dễ thương, bản thân nó có linh lực cho nên nếu chăm sóc kỹ sau khi lớn lên nó có thể biến thành người hoặc là trở thành thú cưỡi cho chủ nhân của nó. Trứng thú cưng cũng rất hiếm thấy bởi vì linh thú cũng cả vạn năm mới đẻ ra trứng một lần nhưng mà nó sẽ không để cho ai phát hiện ra. Đế tôn cười bởi vì Thiên cung sắp có một con thú cưng chạy nhảy khắp nơi rồi, nhìn cũng vui mắt. Nhật Nguyệt thích thú xin Đế tôn cho mình nuôi để sau này có một con thú cưng bên cạnh. Tất nhiên Đế tôn đồng ý rồi nhưng anh khuyên Nhật Nguyệt nên nuôi trứng ở Thiên An Môn luôn, đừng nên đem nó về Thiên cung, đợi sau khi trứng nở ra rồi đến lúc đó mới xem nó có thích hợp để về Thiên cung hay không. Thiên An Môn là nơi hội tụ linh khí của núi Côn Luân cho nên sẽ thúc đẩy quá trình trưởng thành của trứng nhanh hơn.

Nhật Nguyệt phụ giúp Đế tôn xong phải đến Thiên An Môn dọn dẹp rồi chăm sóc cho quả trứng, cứ chạy tới chạy lui như vậy. Rồi một hôm Nhật Nguyệt vừa đến trước cửa thì bỗng nhiên có một chú rồng con lon ton chạy ra như đón anh đến. Nhật Nguyệt vui mừng bế nó lên vuốt ve âu yếm. Đế tôn đang ngồi trong Trường An điện đọc sách thì Nhật Nguyệt bế chú rồng con vào thông báo: "Trứng nở rồi."

Đế tôn nhìn nó ngạc nhiên: "Là một cô rồng?"

Nhật Nguyệt cũng ngạc nhiên, thì ra nó là cái chứ không phải là đực. Trứng thú cưng mà nở ra một con rồng cũng gọi là hiếm thấy. Nói chung Nhật Nguyệt rất may mắn khi gặp được trứng thú cưng lại còn nở ra rồng nữa. Sau đó cô rồng bỗng chốc bay đến nằm thẳng trong lòng của Đế tôn khiến anh chàng bất ngờ hơn nữa. Nhật Nguyệt nói: "Không chừng con rồng muốn nhận Đế tôn làm chủ nhân của nó đó." Vậy là từ giờ Nhật Nguyệt có sư muội rồi.

Đế tôn mỉm cười nhìn nó: "Từ bây giờ ta sẽ gọi ngươi là Yên Nhiên."