Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 120: Yêu thánh đại bổ



Bao Cốc vốn dĩ nghĩ sư tỷ trở về rốt cục có thể cùng sư tỷ hảo hảo đoàn tụ rồi, lại không nghĩ rằng sư tỷ vừa tỉnh dậy đã bị sư công gọi đi, nàng vốn định theo sư tỷ lại bị sư công ra lệnh nàng ở lại luyện công không được lười biếng.

Chờ ba canh giờ, sư tỷ từ trong phòng của sư công đi ra liền vào trong một gian phòng khác, bày một pháp trận ngăn cản thần niệm bắt đầu bế quan không ra, mà sư công gần như mỗi ngày đôi mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm nàng luyện công, cứ như sợ nàng lười biếng.

Nàng rất may mắn bản thân là tu tiên giả có thể tĩnh tọa điều tức đồng thời dưỡng thần nghỉ ngơi. Nếu như nàng là một phàm nhân, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng chống đỡ không được ngày đêm không ngừng luyện công như vậy.

Bao Cốc cũng biết sư công là vì tốt cho nàng, muốn cho nàng nắm vững căn cơ, lại muốn khiến nàng có tiến bộ nhanh một chút.

Nàng từng ôm tâm lý may mắn âm thầm chạy đi hỏi Nam Sơn Nhất Kiếm, nàng có thể bỏ qua một số công pháp không quan trọng hay không, đem thời gian cùng tinh lực trùng kích cảnh giới.

Nam Sơn Nhất Kiếm nói cho nàng:

"Trúc Cơ, danh như ý nghĩa, là đặt nền móng, muốn xây được cao lâu vạn trượng thì nền móng phải kiên cố, ngươi phải xây cho tốt nếu không tương lai sẽ tiêu tốn gấp trăm lần tinh lực thậm chí kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Có đôi khi một tỳ vết nhìn như không ảnh hưởng toàn cục nhưng lại có thể trở thành tử huyệt lúc quan trọng nhất, đê dài vạn lý bị hủy bởi một lổ nhỏ. Ngươi tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ có hai trăm năm thọ mệnh, hôm nay chỉ có mười bốn tuổi, hà tất nóng vội?"

Bao Cốc thầm nghĩ: Sư công ta gấp nha!

Nàng lại nghĩ, sư công nàng tựa hồ không thúc giục nàng nhanh chóng đột phá cảnh giới, trái lại là khiến nàng không ngừng luyện tập pháp thuật Luyện Khí cơ trúc khí kỳ, trong thời gian này nàng cũng theo các đồng môn tu luyện luyện đan, luyện khí, chế phù, trận pháp không thiếu thứ gì, nhưng cũng giống như tu luyện, tất cả học được đều là nền tảng sơ cấp gì đó, ngoài ra còn học phù văn. Học phù văn giống như học thiên thư, nó là căn cứ thiên đạo pháp tắc diễn biến thành văn tự, vô cùng vô tận ảo diệu cùng biến hóa! Học phù văn cực kỳ khó khăn, còn phải học những thứ khác, sư công nói với bọn họ phù văn không chỉ bao hàm lĩnh ngộ của cao nhân tiền bối đối với tu tiên, đối với thiên đạo pháp tắc mà còn là cơ sở biến hóa của trận pháp, nếu như không biết phù văn không thông hiểu ảo diệu của nó, tương lai chế phù chỉ biết vẽ loạn thành hồ lô, chế ra rác rưởi không dùng được, mà đối với trận pháp phức tạp càng không nắm bắt được, một khi lọt vào trận pháp của đối phương chỉ có thể làm con sơn dương đợi bị làm thịt.

Bọn họ hôm nay tu luyện mỗi một dạng đều có tương quan chặt chẽ với tương lai.

Bao Cốc không dám lười biếng, không dám cấp tiến chỉ có thể kiên định vùi đầu học tập, phải lĩnh hội mỗi một thứ sư công dạy nàng, dù cho tiến độ so với rùa còn chậm hơn, nhưng nàng cũng chỉ có thể chậm rãi.

Đều nói sơn dã không thời gian, tu luyện vô năm tháng. Lại một ngày một đêm tu tập luyện công, đã quên thời gian cùng hoàn cảnh xung quanh biến hóa.

Lúc nhìn thấy tiểu Bạch Xà tiểu sư thúc nằm trong lòng Yêu Thánh bỗng nhiên xuất hiện ở nơi Huyền Thiên Môn tạm đóng, Bao Cốc thực sự kinh ngạc bậy dậy, cho rằng phát sinh biến cố gì đó mới khiến Yêu Thánh không ngại vạn lý xa xôi chạy tới, lúc Yêu Thánh nói cho biết luyện đan hoàn thành, nàng mới chợt phát hiện đã qua ba tháng.

Tử Thiên Quân thấy Yêu Thánh xuất hiện, lập tức nghênh đón Yêu Thánh vào trong nhà gỗ. Hắn thấy nữ nhi bảo bối của mình từ trong ngực Yêu Thánh lộ ra nửa đoạn xà thân, rất muốn xem thương thế của nàng, lại ngại nữ nhi nằm ở nơi không tiện. Đường đường Huyền Thiên Môn chưởng môn, không thể cứ nhìn vào ngực Yêu Thánh xem khuê nữ?

Yêu Thánh vào nhà gỗ, nói thẳng:

"Ta lần này đến đây có hai việc, một là đan dược đã thành, mang đan dược nàng đã nhờ ta luyện chế đến. Hai lô đan dược đều rất thành công, mỗi lô luyện ra ba viên, ta lưu lại hai viên thì đủ rồi." Nàng nói xong lấy ra bốn cái hộp ngọc khắc phù văn đưa cho Bao Cốc, nói:

"Mỗi hộp một viên, ta nghĩ ngươi sẽ có chỗ cần dùng. Hộp ngọc này là chuyên dùng bảo tồn đan dược mà chế, ngươi cứ yên tâm giữ đan dược trong hộp." Ý tại ngôn ngoại, ý chính là ngươi đừng tùy tiện tìm một cái gì gì đó đem thuốc này ném vào trong.

Bao Cốc cảm kích vươn hai tay tiếp nhận đan dược Yêu Thánh cho liên tục nói đa tạ, nàng không dám mở ra, trực tiếp thu vào trong túi trữ vật siêu lớn của nàng.

Tử Thiên Quân biết Yêu Thánh từ chỗ Bao Cốc cầm bảo dược đi chế thuốc, nhưng không biết Yêu Thánh luyện thuốc gì, hôm nay nhìn dáng vẻ Yêu Thánh cùng Bao Cốc đều cực kỳ thận trọng, không khỏi hiếu kỳ. Hắn hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng thứ này cũng không phải của hắn, cũng sẽ không hỏi nhiều. Hắn hỏi:

"Chẳng biết Yêu Thánh đến đây chuyện thứ hai là chuyện gì?"

Yêu Thánh nói:

"Đan dược đã thành, hôm nay ta nên vì Vân Thù chữa thương. Vân Thù lần này chữa thương cần thời gian dài bế quan, ngắn thì ba năm, lâu thì khó nói, đó là trăm năm ngàn năm cũng không nói trước được, vì vậy mang nàng đến đây."

Tử Thiên Quân nghe vậy biểu thị hiểu được, nhưng làm phụ thân, cho dù biết Yêu Thánh luyện đan thuật tạo nghệ thâm sâu y thuật hơn người, nhưng khó tránh khỏi lo lắng lo lắng bất an:

"Tại hạ cũng hiểu, thế gian có nhiều việc chỉ có thể nghe theo thiên mệnh, thuốc cứu không được người chết, vẫn xin Yêu Thánh thứ tại hạ mạo muội nhiều lời hỏi một câu thương thế của Thù nhi có mấy phần khả năng hồi phục?"

Yêu Thánh nói:

"Tử chưởng môn không cần lo lắng, đan dược này không chỉ có thể giúp nàng khỏi hẳn, mà đối với tu luyện cũng vô cùng hữu ích, chỉ là quá trình này cần thời gian cực kỳ lâu dài. Nếu muốn sớm ngày xuất quan cũng không phải không có khả năng, chỉ là....."

Tử Thiên Quân hỏi:

"Chỉ là làm sao?"

Bao Cốc hỏi:

"Còn cần cái gì?"

Tử Thiên Quân cùng Bao Cốc gần như trăm miệng một lời.

Yêu Thánh nghe vậy trên mặt nở một nụ cười như mộc xuân phong, nàng cười nhìn Bao Cốc đưa cho Bao Cốc một khối ngọc bài, mặt trên viết danh sách bảo dược.

Bao Cốc dụng thần niệm cẩn thận đọc qua danh sách, hỏi:

"Thánh di, nếu tiểu sư thúc có những bảo dược này, nàng bao lâu thì có thể xuất quan?" Bảo dược số lượng không nhiều lắm, niên hạn cũng không tính là lâu năm, nhưng không phải trong dược điền của nàng có sẵn.

Yêu Thánh nói:

"Nếu có đủ như danh sách, ta có thể giúp nàng ba hoặc năm tháng xuất quan."

Bao Cốc trảm đinh chặt sắt nói một chữ:

"Được!" Nàng túm Đa Bảo Linh Hầu đang giúp nàng xới đất tưới nước tại dược điền trong túi trữ vật siêu lớn ra.

Đa Bảo Linh Hầu đi ra liền nhìn thấy Yêu Thánh, đôi mắt đều sáng lên, phát sinh chi một tiếng hoan hỉ, xoay người nhảy đến trên vai Bao Cốc, nó chỉ chỉ Yêu Thánh chi chi nha nha, vội vàng nhìn Bao Cốc kêu to. Hiển nhiên là đang hỏi có phải Niết Bàn Đan của nó luyện xong rồi không.

Bao Cốc đem một viên Niết Bàn Đan Yêu Thánh cho nàng cầm ở trong tay lắc lắc, lại đưa danh sách bảo dược của Yêu Thánh cho Đa Bảo Linh Hầu:

"Tiểu hầu tử, ngươi cầm danh sách này đến dược điền của ta tìm, bảo dược trong dược viên của ta hình như vẫn còn thiếu vài loại trên danh sách, ngươi suy nghĩ biện pháp. Bảo dược gom đủ rồi, thứ này lập tức cho ngươi." Nàng nói cười khanh khách cầm ở trong tay lắc qua lắc lại.

Đa Bảo Linh Hầu gấp đến độ vò đầu, nó đoạt lấy ngọc bài trong tay Bao Cốc sau đó liền độn trở về túi trữ vật siêu lớn.

Bao Cốc hé miệng Yêu Thánh mỉm cười, nói:

"Thánh di, ngài đợi một chút a."

Yêu Thánh nhẹ nhàng gật đầu:

"Không gấp." Nàng lại nói:

"Vốn dĩ dự định luyện xong đan dược liền truyền đan thuật cho ngươi, hôm nay sợ rằng lại phải kéo dài thời gian."

Bao Cốc nhất thời dở khóc dở cười, những thứ sư công dạy nàng còn học chưa xong, nàng nào có thời gian học đan thuật với Yêu Thánh nữa. Nàng vội vàng gật đầu không ngừng, nói:

"Chữa trị tiểu sư thúc quan trọng hơn, chữa trị tiểu sư thúc quan trọng hơn, chỉ cần Thánh di nhớ kỹ dạy ta đan thuật, đợi thêm vài chục năm cũng không sao cả."

Yêu Thánh nói:

"Cũng không cần lâu như vậy."

Bao Cốc lộ ra khuôn mặt tươi cười. Tròng mắt của nàng vừa chuyển, trong đầu bỗng nhiên lại có một chủ ý, hỏi:

"Thánh di, ngài có bản đồ của yêu vực này không? Còn có chính là vạn nhất ta gặp phải đại yêu trong yêu vực này, báo ra danh hào của ngài có thể giữ mạng hay không...."

Nàng lời này vừa ra, lập tức khiến Tử Thiên Quân nổi giận quát:

"Chớ có nói bậy!"

Yêu Thánh ngẩn người, mới hỏi:

"Ngươi không cảm thấy ta rất đại bổ sao?" Động Huyền Kỳ cửu giai thánh liên, đâu chỉ đại bổ, há chỉ đại bổ.

Bao Cốc lập tức cam đoan:

"Thánh di, ngài yên tâm đi, miệng của ta nhất định so với con trai còn đóng chặt hơn."

Đa Bảo Linh Hầu từ trong túi trữ vật siêu lớn của Bao Cốc chui ra, vui rạo rực kêu to một tiếng liền bắt đầu lấy bảo dược ra.

Bao Cốc lập tức ngăn lại Đa Bảo Linh Hầu, đồng thời cho Đa Bảo Linh Hầu một túi trữ vật bản thân mới luyện chế, nói:

"Đừng ném loạn, dùng thứ này chứa vào."

Đôi mắt Yêu Thánh đều trợn tròn, thật sâu nhìn Bao Cốc, lập tức đem một cái hồ lô xanh biếc tản ra linh khí nàng dùng để chứa dược liệu đưa cho Đa Bảo Linh Hầu, nói:

"Dùng thứ này đựng!"

Đa Bảo Linh Hầu tiếp nhận lục hồ lô đem bảo dược Yêu Thánh cần, dùng thần niệm thu hết vào trong, sau đó đưa cho Bao Cốc.

Bao Cốc đối chiếu qua bảo dược trong lục hồ lô không có thiếu sót liền đưa lục hồ lô cho Yêu Thánh.

Cho dù Bao Cốc là sư chất của Tử Vân Thù, Yêu Thánh lấy thuốc từ chỗ Bao Cốc là vì chữa thương cho Tử Vân Thù, nhưng ba lần bảy lượt đều lấy bảo dược quý trọng như vậy hơn nữa số lượng kinh người, Yêu Thánh cũng cảm thấy vô cùng băn khoăn. Yêu Thánh tôn nghiêm thánh khiết không thể xâm phạm cũng có chút xấu hổ mà đỏ mặt, nhẹ giọng nói một câu:

"Đa tạ." Nhận lấy lục hồ lô chứa bảo dược.

Bao Cốc thấy dáng vẻ Yêu Thánh có phần ngượng ngùng cả kinh trợn tròn mắt, hỏi:

"Thánh di đang xấu hổ sao?"

Yêu Thánh cố sức trừng Bao Cốc, xuất ra truyện tống trận đài dùng tốc độ sấm chớp bỏ chạy.

Tử Thiên Quân ngay cả cùng nữ nhi nói một tiếng cũng không kịp nói, thì người mang theo nữ nhi đã bị Bao Cốc nói chuyện không sợ chết hù dọa chạy mất! Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Bao Cốc, há mồm vừa muốn nói: "Còn không đi luyện công.", Bao Cốc đã chạy đi nhà gỗ, thẳng đến chỗ Nam Sơn Nhất Kiếm ở sát vách.

Bao Cốc đứng trước cửa phòng Nam Sơn Nhất Kiếm, nàng trước lấy ra một hộp đan dược cho Đa Bảo Linh Hầu đã gấp đến độ sắp kiềm chế không được. Đa Bảo Linh Hầu đang cầm hộp dược một đôi mắt khỉ đều thấm ra nước mắt, nó ngửa đầu chi chi chi nhìn lên bầu trời phát ra một chuỗi tiếng kêu bén nhọn, sau đó chui vào trong túi trữ vật siêu lớn của Bao Cốc.

Bao Cốc nghe được Đa Bảo Linh Hầu tiếng kêu bén nhọn kích động như vậy không khỏi ngẩn ra. Nàng nghĩ Niết Bàn Đan đối với Đa Bảo Linh Hầu quá sức trọng yếu, bằng không tiểu hầu tử sẽ không như vậy. Có thể tiểu hầu tử có rất nhiều chuyện không muốn người biết, hiện tại cũng còn có rất nhiều bí mật ở trên người.

Nàng nghĩ Niết Bàn Đan không chỉ trọng yếu đối với tiểu hầu tử, mà đối với Nam Sơn Nhất Kiếm cũng trọng yếu đi. Nàng nâng tay gõ cửa phòng Nam Sơn Nhất Kiếm.

Nam Sơn Nhất Kiếm mở cửa, giọng nói của hắn từ trong phòng nhẹ nhàng truyền ra:

"Vào đi."

Bao Cốc đi vào gian nhà, sau khi hành lễ với Nam Sơn Nhất Kiếm đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn liền dâng lên hai hộp ngọc chứa Niết Bàn Đan.

Nam Sơn Nhất Kiếm nhìn hai hộp Niết Bàn Đan, hỏi:

"Đây là ý gì?"

Bao Cốc nói:

"Đây là hai viên đan dược, một quả là tặng Nam Sơn tiền bối ngài, một là muốn nhờ tiền bối đi một chuyến Huyền Nguyệt Cổ Thành thay ta giao cho Truy Hồn Các Chủ, ta cùng với Truy Hồn Các Chủ có giao ước, ta phải thực hiện lời hứa."

Nam Sơn Nhất Kiếm nhìn Bao Cốc, nhận lấy một hộp, nói:

"Ta thay ngươi đến đó một chuyến." Hắn nhàn nhạt nhìn hộp còn lại trong tay Bao Cốc, nói: "Trả thù lao thì miễn đi!"

Bao Cốc nói:

"Đây không phải trả thù lao, đây là giao ước của ta với Nam Sơn tiền bối."

Nam Sơn Nhất Kiếm cùng Bao Cốc chỉ có một hứa hẹn, đó là thay thay Bao Cốc trấn thủ Linh Vân Phong trăm năm, Bao Cốc cho phép hắn ở Linh Vân Phong ngộ kiếm cộng thêm cho hắn thiên địa linh trân kéo dài thọ nguyên như Thiên Linh quả, Địa Linh quả các loại. Hắn tiếp nhận hộp ngọc Bao Cốc cho hắn, vừa mới mở ra liền cảm thấy một cổ tường khí cường đại của sinh mệnh tinh hoa cùng thần tính tinh hoa dày đặc linh quang tỏa ra, đồng thời thần niệm của hắn lập tức nhìn thấy một viên đan được chứa long khí như muốn chạy ra! Giống như đan dược sống! Hắn tu luyện lâu như vậy, sống lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe nói, lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn kinh hãi hỏi:

"Đây là vật gì?" Lập tức đem nắp hộp kín kẽ, không dám dễ dàng nhận lấy.

Bao Cốc nói:

"Niết Bàn Đan, lấy Phượng Hoàng niết bàn trọng sinh đại ý Niết Bàn Đan." Nàng nói rõ công dụng của Niết Bàn Đan.

Nam Sơn Nhất Kiếm cầm hộp ngây ngốc hồi lâu. Hắn không nghĩ tới Bao Cốc dĩ nhiên có thể có cơ duyên lớn như vậy, cư nhiên có được bảo dược. Nếu Vân Hề có được những bảo dược này, sẽ không....

Nam Sơn Nhất Kiếm, đường đường thất xích nam nhi, anh hùng nhân vật ngang dọc phương phương, lúc này viền mắt lại đỏ lên.

Hồi lâu, hắn đem Niết Bàn Đan đưa cho Bao Cốc, nói:

"Ta đã không dùng được thứ này nữa."

Bao Cốc nói:

"Đến nơi Tô tiền bố tạ thế, mở hộp, mang thuốc này chôn ở nơi Tô tiền bối tạ thế đi, xem như bù đắp một chút tiếc nuối, cũng là cho bản thân cùng Tô tiền bối một công đạo."

Nam Sơn Nhất Kiếm nói:

"Tâm ý của ngươi ta nhận, lời hứa của ngươi đối với ta hôm nay đã thực hiện rồi. Đan này ngươi nhận lấy, giữ lại tương lai có lúc cần."

Bao Cốc nói:

"Ta giữ lại một viên."

Nam Sơn Nhất Kiếm nói:

"Hai tháng trước, tâm kết đã giải."

Hai tháng trước? Không phải là lúc tứ đại thế lực Huyền Nguyệt Cổ Thành hợp công Huyền Thiên Môn sao? Cũng là lúc Nam Sơn Nhất Kiếm độ kiếp bước vào Động Huyền Kỳ trong lúc giao chiến. Bao Cốc biết đại khái Nam Sơn Nhất Kiếm là trong trận đại chiến đó khiến hắn tỉnh ngộ. Nàng nói:

"Như vậy, ta đây liền thu hồi đan dược này, nếu tiền bối có lúc cần, đừng ngại nói thẳng."

Nam Sơn Nhất Kiếm nói:

"Ngươi vẫn nên hảo hảo tu luyện đi!" Nói xong, nguyên thân Hóa Thần trong nháy mắt biến mất, thay Bao Cốc mang Niết Bàn Đan cho Truy Hồn Các Chủ.

Bao Cốc âm thầm phiền muộn. Thế nào Nam Sơn Nhất Kiếm cũng nói như vậy a!

Một tháng sau, Phong Dịch cùng chân thân của Nam Sơn Nhất Kiếm ra ngoài điều tra biên giới yêu vực cùng nhau trở về!

Phong Dịch một thân phong trần mệt mỏi, cũng thần thái phi dương, tinh thần phấn chấn, hào khí can vân.

Nam Sơn Nhất Kiếm ngược lại như trước kia, ngọc thụ lâm phong, không một gợn sóng.

Tử Thiên Quân nhìn thấy Phong Dịch một thân phấn khởi, trong lòng liền có vài phần chờ đợi, vui vẻ nói:

"Vào phòng nói!" Cùng Phong Dịch, Nam Sơn Nhất Kiếm đi đến trong phòng, đồng thời truyền âm cho Bao Cốc đang ở không xa trong rừng cây nổ lực thi triển mộc linh khí lăn qua lăn lại cây cỏ luyện công pháp hệ mộc:

"Bao Cốc, Phong sư bá của ngươi trở về!"

Bao Cốc đột nhiên nghe được giọng nói của Tử Thiên Quân sợ đến cả người run rẩy, sau đó mới phản ứng đến sư công nói cái gì, vui vẻ kinh hô, lập tức ném cành cây đang thôi động linh khí, nhanh chóng thẳng đến chỗ Tử Thiên Quân, hô lên:

"Phong sư bá!" Lại hỏi:

"Sư công, báo cho sư tỷ ta chưa?"

Tử Thiên Quân nói:

"Sư tỷ ngươi còn phải bế quan một đoạn một đoạn thời gian. Ngươi trước ngồi xuống nghe Phong sư bá ngươi nói một chút."