Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 123: Không thích



Ngọc Mật cầm truyền âm phù nói với Bao Cốc:

"Sợ cái gì?" Đang nói chuyện, truyền âm phù liên thông, giọng nói của Phong Dịch truyền ra:

"Chuyện gì?" Ngọc Mật cười dài nói:

"Nói cho ngài một việc, bên ngoài nơi dừng chân có yêu linh thực lực cường đại ẩn nấp."

Phong Dịch nói:

"Đã biết. Còn có chuyện gì khác không?"

Ngọc Mật hỏi:

"Ngài vẫn chưa xuất phát sao?"

Phong Dịch nặng nề mà hừ một tiếng, cắt đứt liên hệ với Ngọc Mật.

Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, mặt không biểu tình hỏi:

"Thiếu chủ, chúng ta đã đến địa giới rồi, hiện tại an bài thế nào?"

Bao Cốc nhìn đệ tử Trác Vân Phong cùng Thủy Vân Trạch sắc mặt trắng bệch, bắp chân run rẩy, mi mắt nhẹ liễm, tự định giá, lại nói:

"Đi thôi." Xuất ra phi kiếm, dẫn đầu phi lên không trung.

Phiến yêu vực này được tu tiên giới gọi là Man Hoang.

Khu vực Bao Cốc nhìn trúng là giao giới của Man Hoang gọi là Hoang Nguyên.

Trời mênh mông vô ngần một mảnh hoang vắng đó là hình dung về Hoang Nguyên.

Đầu hạ, Hoang Nguyên bị cây cỏ che phủ, dốc núi, đất trũng, bình nguyên bao trùm bởi cây cỏ thực vật cao hơn đầu người, không đại thụ, không có bóng người, chỉ có phi điểu dã thú thường lui tới.

Bao Cốc dùng thần niệm đảo qua thổ địa dưới chân, phát hiện thổ nhưỡng ở đây tuy rằng màu mỡ nhưng tầng thổ nhưỡng cũng rất mỏng, một tầng hơi mỏng phía dưới tất cả đều là nham thạch hắc sắc cứng rắn, hơn nữa nơi đây gió lớn, cây cối khó có thể cắm rễ.

Nàng cảm thấy Phong sư bá không muốn lựa chọn Hoang Nguyên làm nơi đặt chân còn có một nguyên nhân, đó chính là không quen.

Huyền Thiên Môn đặt giữa núi non trùng điệp, cho dù linh mạch khô kiệt linh khí loãng, nhưng cũng là non xanh nước biếc, một mảnh thế ngoại đào nguyên.

Nơi đây ngay cả một con sông cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy tiểu hồ rải rác trên Hoang Nguyên.

Cây cối xây dựng nhà cửa một cây cũng tìm không được.

Đệ tử Thủy Vân Trạch sắc mặt có chút khó coi.

Sau khi Phong Mộng Long đi theo phía sau Bao Cốc phi hành trăm dặm, rốt cục nhịn không được, hỏi:

"Bao.... Thiếu chủ, chúng ta muốn xây dựng sơn môn ở chỗ này?"

Bao Cốc nhẹ nhàng mà ân một tiếng, đem tầm mắt hạ xuống bầy sói gồm hơn mười con sói trên thảo nguyên. Bầy sói đang vây săn, bao vây một đàn sơn dương tứ chi mạnh mẽ, đôi sừng cong phân nhánh trên đầu. Nơi này tuy rằng hoang vắng nhưng hung cầm mãnh thú lại rất nhiều.

Phong Mộng Long hít sâu nóng lòng nói: Nơi đây linh khí trong không khí tuy rằng dày đặc, nhưng thủy linh khí rất loãng, một đường đi tới, ta thậm chí ngay cả một hồ nước lớn cũng không nhìn thấy. Ở đây cây cối không phát triển, dã thú thường lui tới, dãy núi thấp bé, ngay cả cường đạo cũng không nguyện đến, chọn nơi này.... Đệ tử Thủy Vân Trạch làm sao tu luyện? Truyền thừa Thủy Vân Trạch chỉ sợ là phạt tuyệt diệt!

Bao Cốc liếc mắt nhìn Phong Mộng Long, nói:

"Chọn nơi đây, tự có đạo lý, yên tâm đi." Nàng quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện sắc mặt đệ tử Trác Vân Phong cũng không tốt vào đâu. Nàng lại nhìn Ngọc Mật, nhìn thấy sư tỷ mặt không biểu tình, không biết suy nghĩ cái gì. Nàng hỏi Ngọc Mật:

"Sư tỷ, ngươi có ý kiến gì không?"

Ngọc Mật nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bao Cốc, nói:

"Sư công giao việc này cho ngươi, tất nhiên là tin tưởng ngươi, ta nghe ngươi an bài." Nàng chậm rãi nói:

"Bay lâu như vậy, ngươi muốn xem cũng đã xem xong, có thể nhanh chóng một chút không?"

Bao Cốc nhún nhún vai, nói:

"Đột nhiên ta có một chút hối hận đã nhận làm chuyện này, làm tốt chính là tất nhiên, làm không xong hoặc là không thể khiến tất cả mọi người hài lòng, vậy liền thành lỗi của ta, nếu như môn hạ đệ tử xuất hiện tổn thương gì, vậy càng là lỗi của ta."

Phong Mộng Long nói:

"Ta không phải ý này. Chỉ là nơi này có chút hoang vắng."

Bao Cốc cười nói:

"Yêu vực không hoang vắng, bên trên non xanh nước biếc cổ thụ thành rừng, phía dưới linh mạch giao thác linh khoáng phong phú."

Phong Mộng Long nghĩ đến đại yêu ở yêu vực, Phong sư bá, Trần sư bá cùng chưởng môn đều kiêng kị, sắc mặt thay đổi, nói:

"Yêu vực hung hiểm, chúng ta nên tránh chọn phải nó, cũng không nên chọn nơi hoang vắng đến chim cũng không đại tiện."

Bao Cốc lười phản ứng Phong Mộng Long, nhanh hơn tốc độ hướng phía trước bay đi. Nàng cách mặt đất ước có hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh, đôi mắt vẫn không nhìn chung quanh quan sát.

Ngọc Mật buông tiếng thở dài:

"Mãnh thú nơi đây tụ tập thành đàn, người thường muốn sinh tồn trên mặt đất, chỉ sợ vô cùng gian nan." Nàng cũng không quá thích nơi này. Như Phong Mộng Long nói, quá hoang vu. Từ bên trong đến bên ngoài đều lộ ra hoang vu cùng với một loại khí tức khiến nàng rất không thoải mái, nàng mơ hồ cảm thấy nơi này là đại hung.

Bao Cốc đáp lại một câu:

"Nếu như đem chỗ này giới hạn lại làm sân huấn luyện cho yêu thú hoặc đệ tử mới nhập môn thì sao?"

Ngọc Mật suy nghĩ, nhãn tình sáng lên, khen ngợi:

"Cũng rất tốt."

Bao Cốc không nhanh không chậm nói:

"Hoang Nguyên mở mang, kéo dài vạn lý, người ở cực kỳ thưa thớt, chỉ có rất ít chỗ có người." Nàng nói xong, lấy ra bản đồ của Hoang Nguyên Phong Dịch cho nàng, đưa cho Ngọc Mật.

Ngọc Mật tiếp nhận bản đồ, tỉ mỉ kiểm tra, lại trả lại bản đồ cho Bao Cốc.

Bao Cốc gọi một tiếng:

"Phong sư huynh." Quay đầu nhìn về phía Phong Mộng Long đang ngự kiếm phi hành cách nàng khoảng một trượng, nói:

"Ngươi cùng Hoa Sanh sư tỷ nhìn bản đồ này, sao chép lại một bản."

Phong Mộng Long bay đến bên cạnh Bao Cốc, tiếp nhận bản đồ, sau khi nhìn kỹ lấy ra một ngọc bài đem bản đồ khắc vào ngọc bài, lại đưa cho Hoa Sanh.

Bao Cốc đáp xuống trên mặt đất, thu phi kiếm, đặt chân trên một thảm cỏ mọc cao hơn cả nàng.

Ngọc Mật, Phong Mộng Long cùng Hoa Sanh theo sau đáp vào bên cạnh Bao Cốc.

Bao Cốc nhìn quanh mấy người đồng hành, đạm nhạt nói:

"Phong sư bá tra xét qua Hoang Nguyên, những chỗ có người cùng tu tiên giả thường lui tới đều có đánh dấu, chỗ thích hợp kiến lập sơn môn cũng đã khoanh tròn, chỉ bất quá chỗ Phong sư bá để ý, tu tiên giả khác cũng để ý, thế lực lớn thì không có, nhưng tiểu thế lực thì không ít."

Hoa Sanh hỏi:

"Là những thế lực như thế nào? Chúng ta đánh thắng được sao?"

Bao Cốc nói:

"Đánh đương nhiên là đánh thắng được, lúc này Huyền Thiên Môn quan trọng nhất chính là tĩnh dưỡng, có thể không thì tốt nhất là không đánh." Nàng dùng bản đồ của mình, ngón tay chỉ một vị trí trên bản đồ:

"Mục đích của chúng ta lần này là chỗ này! Nơi này tên là Lưỡng Giới Sơn, phía bắc là vạn lý Hoang Nguyên, phía nam là Nộ Yêu Hà, Nộ Yêu Hà quá khứ là ngàn dặm đầm lầy, xưng là Vân Yên Trạch, qua khỏi Vân Yên Trạch rất nhiều dấu chân người, đó là địa giới nhân gian."

Ngọc Mật cẩn thận nhìn Lưỡng Giới Sơn, nhìn sơn hình ngược lại giống như tòa sơn mạch, kéo dài ngàn dặm, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Nàng nói:

"Đi xem đi."

Bao Cốc nói:

"Không vội! Ta trước nói một chút về nơi này. Lưỡng Giới Sơn này có khoảng một ngàn dặm, là nơi chính yếu nhân yêu lẫn lộn, hình thành hơn mười trấn nhỏ, là sơn lĩnh nơi mà người ít đến nhất cũng là nơi yêu tu đến nhiều nhất." Phiến Hoang Nguyên này trải rộng hơn mười dãy núi, đỉnh núi vô số, nàng lựa chọn nơi này đó là bởi vì nơi này đủ nhân khí, phồn hoa nhất.

Ngọc Mật suy nghĩ một chút, nói:

"Ngươi là nói Lưỡng Giới Sơn này thế cục rất phức tạp?"

Bao Cốc nói:

"Không thể khẳng định, cần tìm hiểu rồi mới biết được. Phong sư huynh, Hoa Sanh sư tỷ, các ngươi bốn vị cùng nhau hành động, đi trước thăm dò xung quanh có bao nhiêu trấn nhỏ, cùng với tình huống cụ thể của trấn nhỏ, có thể chi tiết bao nhiêu thì chi tiết bấy nhiêu, tất cả cẩn thận trên hết, xảy ra biến cố có thể liên hệ bất cứ lúc nào, có nguy hiểm đúng lúc cầu cứu."

Phong Mộng Long trả lời một tiếng:

"Ân."

Hoa Sanh nhìn về phía Bao Cốc, hỏi:

"Còn ngươi cùng Ngọc Mật?"

Bao Cốc nói:

"Có chuyện khác phải làm. Các ngươi tra xét xong sử dụng truyền âm phù liên hệ cùng ta."

Phong Mộng Long đáp:

"Được."

Bao Cốc nói:

"Chuyện tra xét phải nhanh một chút chuẩn bị xong, ở yêu vực nhiều một ngày thì thêm một này nguy hiểm."

Hoa Sanh đáp:

"Được."

Bao Cốc thu hồi bản đồ, nói với Ngọc Mật:

"Sư tỷ, đi thôi." Xuất ra phi kiếm phóng lên cao, trong nháy mắt đi xa.

Ngọc Mật theo sát phía sau Bao Cốc, truyền âm cho Bao Cốc: Thế nào lại tách ra hành sự?

Bao Cốc dịu dàng cười nói:

"Ta lại không cần bọn họ làm bảo tiêu, Phong sư huynh cùng Hoa sư tỷ đều là Thiên Linh căn thiên tài đệ tử, hôm nay lại thân là người đứng đầu một phong, sẽ không cam tâm làm sai vặt cho ta. Ta tội gì chọc bọn họ không thoải mái?"

Ngọc Mật nói:

"Ta thật sự nhìn không rõ trong đầu của ngươi suy nghĩ cái gì." Nàng cùng Bao Cốc sóng vai mà đi, nói:

"Đã biết như vậy, vì sao lại muốn dẫn bọn họ theo?"

Bao Cốc nhảy lên phi kiếm của Ngọc Mật, đồng thời thu phi kiếm của bản thân, nàng bám lấy cánh tay Ngọc Mật, nói:

"Bởi vì cần người đi tìm hiểu tin tức nha."

Ngọc Mật hừ một tiếng:

"Phải không? Chỉ có như vậy?" Nàng liếc mắt nhìn cánh tay bị Bao Cốc ôm chặt.

Bao Cốc hỏi ngược lại:

"Không như vậy thì như thế nào?"

Ngọc Mật nói:

"Ta thế nào lại cảm thấy ngươi dẫn bọn họ theo không đơn giản đây?"

Bao Cốc nhún nhún vai, nói:

"Dẫn bọn họ ra ngoài thật sự không có ý gì khác, cảm thấy nhiều người đi cũng không có gì ảnh hưởng, nếu có chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thật ra ta vốn dĩ dự định cùng bọn họ đồng hành, chỉ là Phong sư huynh nói chuyện khiến ta có một chút khó chịu."

Ngọc Mật kéo dài giọng nói:

"Nga? Chỉ bởi vì cảm thấy nơi này hoang vu thiếu khuyết thủy khí? Ta cũng cảm thấy nơi này hoang vu, vậy có phải ngươi cũng cảm thấy ta khiến ngươi khó chịu, muốn cùng ta tách ra hành sự?"

Bao Cốc chu môi:

"Nếu là cùng ngươi tách ra hành sự, không bằng ta trong viện luyện công."

Ngọc Mật nặng nề mà hừ hai tiếng, nói:

"Ôm chặt như vậy làm gì? Sợ ngã xuống sao?" Nàng tinh tường nghe được tim Bao Cốc "thình thịch" đập rất nhanh.

Bao Cốc ân một tiếng. Nàng thích dán sát sư tỷ như vậy, thích ngửi hương thơm trên người sư tỷ, dán vào sư tỷ nàng cảm thấy vui mừng, trong lòng giống như đang lên rung động.

Ngọc Mật dĩ nhiên biết Bao Cốc là cái gì tâm tư, nàng nói:

"Bao Cốc, ngươi biết ta một lòng tu luyện không có tâm tư gì khác, ta sẽ không tìm đạo lữ, lại càng không tìm một nữ nhân làm đạo lữ của ta. Ta bảo vệ ngươi là bởi vì ngươi là sư muội của ta, ngươi toàn tâm toàn ý đối tốt với ta nên ta cũng nguyện ý đối tốt với ngươi, ta đối với ngươi chỉ có tình cảm sư tỷ muội, không có cái khác. Ta trải qua những ngày đánh đánh giết giết, cầu chính là một kiếm trong tay thiên hạ vô địch, không phải cuộc sống bình thản như ngươi muốn, ngươi cùng ta không phải một loại người!"

Bao Cốc vốn dĩ tâm tình rất tốt trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, trong lòng đau đớn. Nàng "nga" một tiếng, cũng không biết nên như thế nào nói tiếp, đại não dường như ngưng hoạt động.

Ngọc Mật thở dài một tiếng, nói:

"Lòng phàm quá nặng, bất lợi đối với tu luyện. Những lời này ta trước đó đã nói với ngươi, ngươi vẫn luôn không nghe. Ngươi thích ta, cái gì đều nguyện ý cho ta, đối với ta phá lệ rộng rãi, cho ta rất nhiều tu tiên tài nguyên trân quý, khiến ta có thể dùng tốc độ kinh người thăng tiến, nói không cảm động là giả. Nói thật, ta rất vui vẻ vì ngươi có thể thích ta, bởi vì điều này chứng tỏ ta có thể tha hồ hưởng dụng tu tiên tài nguyên cùng tài phú của ngươi. Bao Cốc, ngươi biết không? Nếu như không phải bởi vì ngươi phúc duyên thâm hậu, bản thân có nhiều tu tiên tài nguyên như thế, ta thậm chí sẽ không nhìn ngươi nhiều một cái, nhiều lắm là vì ngươi là do ta dẫn vào sư môn, ta vì mặt mũi của mình bảo vệ cho ngươi mà thôi. Ngươi đối xử tốt với ta, thích ta, ta không muốn lừa ngươi, cũng không muốn làm chậm trễ ngươi tu luyện, cho nên hôm nay nói rõ ràng với ngươi. Ta có thể cùng ngươi nói những chuyện này còn có một nguyên nhân đó là ta biết, cho dù ta có nói những lời này, ngươi vẫn sẽ như cũ cho ta tu tiên, nếu như ta cùng ngươi nói lời thật lòng, ngươi liền không cho ta tu tiên tài nguyên nữa thì ta sẽ lừa ngươi, lợi dụng yêu thích của ngươi để ta lấy đi tu tiên tài nguyên trong tay ngươi."

Bao Cốc trầm thấp gọi một tiếng:

"Sư tỷ!" Nàng thế nào lại có cảm giác một đao đâm vào tim, thế nào lại cảm thấy đau đến lợi hại như vậy?

Ngọc Mật nói:

"Ta không cần ngươi trả lời, chỉ cần chấp nhận ngươi đối tốt với ta, cũng đối xử tốt với ta là đủ rồi, ta biết ta nói những lời này ngươi trái lại sẽ khó chịu, nhưng là đồng môn sư tỷ muội, ngươi đối với ta dụng tâm như vậy, ta không muốn để ngươi tiếp tục sa vào, không muốn tương lai nợ ân tình của ngươi, không muốn tương lai trở thành phiền lụy trong lòng, không muốn ảnh hưởng đến tu luyện trong thời gian tới."

Cả người Bao Cốc run lên, thậm chí ngay cả hô hấp đều đang run rẩy, ngay cả phi kiếm có thể dễ dàng khống chế cũng điều khiển không được. Nàng chỉ nói bản thân tuổi nhỏ, vẫn chưa trưởng thành, sư tỷ chỉ xem nàng như trẻ con không hiểu chuyện mới không cân nhắc tâm tư của nàng, vẫn luôn cho rằng chờ bản thân lớn lên một chút, trưởng thành một chút, sư tỷ sẽ không đối đãi nàng như tiểu hài tử nữa, sẽ thích nàng. Nàng tự nói với bản thân, sư tỷ bởi vì không muốn nàng vì tình cảm chậm trễ tu luyện mới nói những lời này, nàng biết, những lời này quả thực có nguyên nhân, nhưng nàng càng biết rõ sư tỷ nói tất cả đều là lời thật, sư tỷ chính là không thích nàng! Các nàng không phải một loại người! Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi:

"Lẽ nào không thích dù chỉ một chút?"

Ngọc Mật quay đầu nhìn Bao Cốc, nói:

"Ngươi dung mạo rất tốt, thanh thuần trong sáng, làm sao lại không thích? Có đôi khi ngươi ngốc nghếch khiến người khác đau lòng, nhịn không được muốn che chở ngươi." Lời của nàng vừa dứt, lại nói:

"Cũng từng nghĩ về ngươi, nhưng đó chỉ là bởi vì dáng vẻ của ngươi xinh đẹp, ngươi giàu tu tiên tài nguyên, tất cả tâm tư đối với ngươi đều bắt đầu từ những thứ đó. Bao Cốc, ngươi biết không? Ngươi tu vi nhược, nhưng của cải rất nhiều, ngươi thâm hậu phúc duyên, sự thông minh của ngươi, thủ đoạn của ngươi khiến ta sợ, ta không dám lừa ngươi, ta sợ có một ngày tổn thương tâm của ngươi, ngươi sẽ trả thù ta. Ta không thể trêu vào ngươi!"

Bao Cốc kinh ngạc nhìn Ngọc Mật, gọi một tiếng:

"Sư tỷ!" Nàng chân đạp phi kiếm dừng, bất động.

Ngọc Mật cũng ngừng lại, nhìn Bao Cốc, nàng nặng nề thở dài, mềm nhẹ hỏi một câu:

"Đơn thuần làm sư tỷ muội, không tốt sao?"

Bao Cốc hỏi:

"Ta rất đáng sợ sao?"

Ngọc Mật ân một tiếng, nói:

"Vẫn luôn cảm thấy nhìn không thấu ngươi. Ngươi trên mặt mỉm cười, đôi mắt luôn cười đến híp lại, nhưng ta cuối cùng vẫn cảm thấy ngươi sâu không thấy đáy. Bao Cốc, ta không thông minh như ngươi, nhưng ta có thể sống đến bây giờ vẫn là luyện ra một chút nhạy cảm, ngươi cười rất khả ái nhưng ta lại cảm thấy ta là con mồi của ngươi, ngươi đang giăng lưới chờ ta, ta sợ." Nàng tự giễu cười gượng một tiếng, nói:

"Ta chưa từng sợ ai, cũng không sợ chết, nhưng ta sợ ngươi, sợ đôi mắt của ngươi, sợ tâm tư cùng tính toán của ngươi. Thậm chí ngay cả lần này ngươi mang Hoa Sanh cùng Phong Mộng Long theo, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi đang tính toán cái gì đó. Ta biết ngươi là muốn cho bọn họ khảo nghiệm một chút, giúp đỡ lẫn nhau một chút, là vì tốt cho Huyền Thiên Môn, nhưng ta chính là cảm thấy ngươi đang tính toán, bọn họ — bị ngươi nắm trong tay."

Bao Cốc lặng lẽ.

Ngọc Mật nói:

"Bao Cốc, ngươi nói thật cho ta biết, đây là ảo giác của ta sao?"

Bao Cốc cúi đầu nói:

"Huyền Thiên Môn gặp phải đại nạn tổn thất gần như có thể nói là một lần nữa quét sạch, Hoa Sanh cùng Phong Mộng Long là một đời đệ tử trẻ, trong tương lai cũng là người có khả năng cạnh tranh ngôi vị chưởng môn nhất, nếu có thể thu phục bọn họ liền thu phục, nếu là không thể liền quyết cho bọn họ chết tâm tranh đoạt vị trí chưởng môn để cho bọn họ yên phận làm một phong chủ, đỡ phải phiền phức."

Ngọc Mật hỏi:

"Ngươi muốn vị trí chưởng môn? Bao Cốc, thời gian sư công chấp chưởng Huyền Thiên Môn vẫn còn rất dài, còn có tiểu sư thúc, ngươi hiện tại lại mưu đồ chuyện này, ngươi không thấy quá sớm rồi sao?"

Bao Cốc lắc đầu.

Ngọc Mật hỏi:

"Lẽ nào ngươi không cảm thấy?? Huyền Thiên Môn hôm nay ngay cả một ngọn núi cũng không có, ngươi lại ở chỗ này tính toán vị trí chưởng môn?"

Bao Cốc hô lên:

"Sư tỷ, trong mắt ngươi ta chính là như vậy sao?"

Ngọc Mật nói:

"Ngươi đối với Huyền Thiên Môn cống hiến rất lớn, vị trí thiếu chưởng môn vốn dĩ chính là của ngươi, chưởng môn sư công lần này an bài cũng đã chứng tỏ tất cả, sao ngươi còn phải tính toán?"

Bao Cốc tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cả người run rẩy. Nàng tức giận hô lên:

"Ta trong mắt ngươi đáng sợ như vậy sao?"

Ngọc Mật nói:

"Bao Cốc, ta biết ngươi một lòng muốn bành trướng Huyền Thiên Môn, không có ý xấu. Hiện tại Huyền Thiên Môn có thể thiếu Phong Mộng Long, có thể thiếu Hoa Sanh, thậm chí có thể thiếu Phong sư bá hoặc Trần sư bá, nhưng không thể thiếu ngươi. Ngươi chặt đứt tâm tư của bọn họ cũng tốt, ít một chút thị phi nội đấu, đối với Huyền Thiên Môn cũng có lợi, huống hồ bọn họ cũng tranh không lại ngươi, đấu cũng không đấu lại ngươi. Chỉ là đừng bởi vì ngươi thích ta, liền xem ta là một trong những người chọn vào vị trí chưởng môn tương lai, ngươi biết ta ngay cả chấp chưởng một phong đều lười hao tâm tốn sức, đừng nói đến chấp chưởng một tu tiên môn phái." Nàng chậm rãi nói:

"Nếu như ta có chỗ hiểm lầm ngươi, xin thứ lỗi."

Bao Cốc cố sức xiết chặt tay, khống chế tâm trạng của mình, nói:

"Sư tỷ, ngươi không hiểu lầm ta. Ta xác thực có ý muốn làm chưởng môn, cũng có ý muốn đẩy ngươi lên thượng vị, ta thích nhìn dáng vẻ rực rỡ của ngươi, ngươi trở thành chưởng môn Huyền Thiên Môn nhất định rất uy phong, ta muốn nhìn ngươi rực rỡ hào quang, muốn ở phía sau chiếu cố thật tốt cho ngươi."

Ngọc Mật khẽ hé môi, nói:

"Bao Cốc, đa tạ, nhưng ta càng thích một người một kiếm tiêu dao không vướng bận."

Bao Cốc mỉm cười, nói:

"Là ta suy nghĩ nhiều! Như ngươi nói, sư công còn có thể làm chưởng môn thật lâu thật lâu, ta hiện tại nghĩ những chuyện này còn quá sớm, huống hồ cho dù chọn kế nhiệm chưởng môn, cũng là do sư công bọn họ định đoạt." Nàng cười khẽ nói:

"Sư tỷ, đi thôi, dừng lại đã lâu."

Ngọc Mật ân một tiếng, nhìn Bao Cốc, quay đầu lại bay về phía Lưỡng Giới Sơn. Nàng nhìn thấy nụ cười trên mặt Bao Cốc, nhưng đôi mắt kia lại tối như vực sâu, mà nàng vẫn như cũ đoán không ra suy nghĩ trong nội tâm Bao Cốc, đoán không được sau khi nàng cùng Bao Cốc nói những lời này Bao Cốc sẽ có phản ứng gì. Nàng biết tâm ý của Bao Cốc, nhưng nàng càng biết rõ nhân tâm tràn ngập biến đổi. Nàng không muốn đặt bản thân trong tay người khác, nàng muốn chính là vô câu vô thúc không trói không buộc.

Bao Cốc yên lặng theo sát phía sau Ngọc Mật, vẫn duy trì khoảng cách hai thước mà phi hành. Ngọc Mật cùng nàng nói lời thật lòng cũng xem như thổ lộ tâm tình đi, là chuyện tốt. Nhưng nàng không hiểu sao lại khó chịu trong lòng, quấn quýt đến ngực đều đau đớn, đau đến ngón tay cũng run rẩy. Nàng vốn nghĩ nhân lần này ra ngoài có thể cùng sư tỷ đơn độc ở chung hảo hảo xúc tiến cảm tình, lại bị sư tỷ cảm thấy nàng dụng tâm, một cước đá nàng rất xa. sư tỷ vẫn luôn nói nhìn không thấu nàng, nàng ngược lại cảm thấy bản thân bị sư tỷ nhìn thấu giống như không có mặc y phục bị nhìn không sót thứ gì, bất quá sư tỷ cho bình luận không được chính xác lắm. Nàng không cảm thấy bản thân có bao nhiêu mưu kế thâm sâu, chỉ là có chút việc nhận thấy được manh mối, sớm làm chuẩn bị hoặc sớm một chút bóp chết mầm móng, để ngừa tương lai sinh ra biến cố khó có thể ứng phó mà thôi.