Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 125: Giận dữ vì hồng nhan



Đại sảnh quán trọ tương đối náo nhiệt, nhưng hậu viện lại có vẻ phá lệ yên tĩnh, gần như tất cả gian phòng đều trống rỗng.

Quán trọ Nộ Yêu Tập ngay cả một pháp trận đơn giản nhất cũng không có, thần niệm đảo qua, tất cả trong phòng đều có thể xem thấu là không thể nghi ngờ.

Bao Cốc dựa theo chỉ dẫn của chưởng quỹ đi đến phòng trong cùng ở lầu hai, nâng tay đẩy nhẹ liền đẩy cánh cửa khép hờ ra, gió nhẹ trước mặt thổi đến, cửa sổ mở rộng, ngoài cửa sổ là Nộ Giang sóng nổi cuồn cuộn.

Bao Cốc đến trước cửa sổ, đang muốn đóng lại, Ngọc Mật phía sau nàng lại bỗng nhiên bước nhanh xông lên phía trước, một tay túm nàng kéo lại phía sau, một tay thi pháp phóng xuất một con hỏa long lam sắc bay ra ngoài cửa sổ, một đoàn bóng đen hiểm hiểm sượt qua hỏa long xoay người nhảy vào dưới sông khiến bọt nước nở ra một đóa thủy hoa thật lớn.

Đây là có yêu vật đột kích?

Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật thần sắc băng lãnh, trong mắt mây đen che phủ, có vẻ giận dữ. Nàng nói:

"Sư tỷ, đừng giận."

Ngọc Mật hừ nói:

"Ngươi trái lại nuốt được giận!"

Bao Cốc đạm nhạt vừa cười vừa nói:

"Có cái gì phải tức giận? Chúng ta mới đến, lại có vẻ không hợp với nơi này, dĩ nhiên dễ dẫn đến thị phi."

Ngọc Mật nói:

"Bao Cốc, ngươi có biết nhiều lúc ngươi đều miệng cười lòng không cười hay không, giống như bây giờ."

Bao Cốc: "....."

Ngọc Mật nói:

"Muộn rồi, nghỉ ngơi đi!" Đem cửa sổ đóng lại, xoay người đến trên ghế khoanh chân tĩnh tọa, nhường giường cho Bao Cốc.

Bao Cốc đi đến trước giường dùng tay sờ sờ đệm chăn trên giường, chăn gấm chạm vào mát lạnh, mặt trên lưu lại nhàn nhạt vị đạo, cũng không biết trước đây có người nào hoặc yêu nào đã ở qua, chưởng quỷ lại không giặt. Nàng ngồi vào trên ghế bên cạnh Ngọc Mật, nhắm mắt lại điều chỉnh tâm tình. Nghĩ đến Ngọc Mật nói nàng miệng cười lòng không cười, tâm tư sâu, đau đớn trong lòng lan tràn.

Trong lòng đau, khóe miệng không tự giác ngậm một tia cười yếu ớt, tựa hồ chỉ cần cười liền sẽ không đau không khó chịu như vậy nữa.

Cười, chỉ cần còn có thể cười, tất cả đều có thể dễ dàng đối mặt, trên đời vốn là không có việc gì khó, chỉ xem người có chịu dụng tâm hay không.

Nàng điểu chỉnh ổn tâm tình, lấy ra bản đồ của Phong Dịch, đánh dấu lại những thôn trấn hôm qua nàng đã tìm được. Lại đem những hiểu biết hôm nay từ đầu đến cuối ngẫm lại một lần, bởi vì mới đến, rất nhiều tình huống bất minh, không thích hợp manh động nàng dự định tìm hiểu mấy ngày nữa, chờ tìm hiểu ra rõ mới có dự tính tiếp theo.

Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật đã nhập định luyện công, nàng cũng không dám lười biếng, khoanh chân tĩnh tọa.

Nộ Yêu Tập tình huống phức tạp nguy cơ ẩn nấp, Bao Cốc đánh thức tiểu Thiên Hồ đang cuộn mình ngủ trong huyết thệ lệnh bài, khiến nó tỉnh ngủ canh gác.

Tiểu Thiên Hồ ngáp một cái, không tình nguyện gật đầu, mở một con mắt, nhắm một con mắt lại cuộn mình trong lệnh bài.

Đối với Bao Cốc mà nói, luyện công là một việc tương đối khô khan, trái lại nàng thích đột phá cảnh giới, càng thích cảm ứng Huyền Thiên Kiếm như có như không trong đan điền, cảm thụ kiếm ý. Kiếm ý động, kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân xuất hiện trong đầu nàng, chiêu chiêu thức thức diễn biến ra. Đem so sánh thì Huyền Thiên Môn hiện đang truyền dạy 《 Đấu Chiến quyết 》chỉ là một chút lông da mất đi tinh túy.

Bao Cốc phóng tâm dùng toàn bộ tinh thần quán chú chìm đắm trong lĩnh ngộ kiếm pháp kiếm quyết. Nàng cho rằng kiếm ý mới là chỗ tinh túy của Huyền Thiên Kiếm, lĩnh ngộ đến kiếm ý, học được kiếm pháp của tổ sư gia mới là chân chính nhận được truyền thừa của tổ sư gia.

Bỗng nhiên, Bao Cốc cảm giác khác thường, giống như có ai đó đang gọi nàng. Nàng lấy lại tinh thần, mở mắt ra thì phát hiện tiểu Thiên Hồ đã hóa thành một tiểu cô nương tám tuổi đứng bên cạnh nàng kéo tay áo của nàng, trên mặt vẫn mang theo lo sợ không yên, Ngọc Mật vốn dĩ ngồi bên cạnh lại không có tung tích. Nàng hỏi:

"Sư tỷ ta đi đâu rồi?" Đưa tay sờ lên chiếc ghế Ngọc Mật đã ngồi, phát hiện cái ghế vẫn còn ấm, rõ ràng là vừa đứng dậy rời khỏi.

Tiểu Thiên Hồ Linh Nhi nói:

"Có yêu tu dùng huyễn thuật dẫn Ngọc Mật tỷ tỷ đi rồi, nàng dường như đã trúng huyễn thuật, ta mới vừa phát giác, nàng đã đứng dậy xông ra ngoài, ta không kịp ngăn cản, chỉ có thể gọi ngươi...."

Bao Cốc thất kinh, hỏi:

"Sư tỷ trúng huyễn thuật, ta thế nào lại không trúng?" Thực lực của nàng so với Ngọc Mật thấp hơn rất nhiều, sức chống cự đối với huyễn thuật không bằng Ngọc Mật mới đúng, thế nào trái ngược?

Tiểu Thiên Hồ bỉu môi, nói:

"Ngươi ăn nhiều linh trân kỳ dược, trên người lại có trọng bảo hộ thân, linh đài có trưởng bối sư môn kết xuống cấm chế bảo vệ, dưới nhiều tầng bảo vệ như vậy cho dù là ta cũng không làm gì được ngươi."

Bao Cốc lo lắng an nguy của Ngọc Mật, vội vàng nói:

"Tiểu Linh Nhi, mau đuổi theo sư tỷ, đừng để nàng đi mất!" Nàng lại lập tức bỏ thêm một câu:

"Nghìn vạn lần bảo vệ nàng chu toàn! Nhanh đi!"

Tiểu Thiên Hồ lo lắng cho Bao Cốc, có chút do dự, nói:

"Ta đi rồi, ngươi làm sao bây giờ? Tiểu hầu tử đã bị pháp tắc áp chế chỉ có thể tự bảo vệ mình, nhưng bảo vệ không được ngươi."

Bao Cốc nói:

"Ta không có việc gì, ngươi đừng lo lắng cho ta, lập tức đuổi theo sư tỷ, cứu nàng trở về, ta ở ngay quán trọ chờ ngươi! Đi đi!"

Linh Nhi "nga" một tiếng, nói:

"Vậy ngươi tự mình cẩn thận a!" Linh Nhi nhảy ra cửa sổ chạy vào bóng đêm.

Bao Cốc giận dữ, đôi mắt một mảnh lãnh liệt vô số ý niệm xẹt qua trong đầu, suy nghĩ tất cả đều là làm thế nào thu thập yêu tu bắt cóc sư tỷ. Nếu sư tỷ có chuyện gì, cho dù phải san bằng Nộ Yêu Tập, khiến Nộ Yêu Hà này không còn một viên ngói, đem Lưỡng Giới Sơn này lật ngược ném lên trời nàng cũng nhất định phải đào ra tên yêu vật đó!

Bao Cốc phát động công năng ẩn thân của vòng tay, ẩn giấu khí tức trên người, sau đó mở cửa phòng đi ra sảnh đường. Nàng cảm thấy "người" dùng huyễn thuật bắt sư tỷ đi tất nhiên có lưu lại đấu vết trong sảnh đường quán trọ.

Đêm đã khuya, "người" cũng không yên lặng, đại đường quán trọ hiển nhiên là phi thường náo nhiệt. Nàng đến gần, nghe được tiếng hô dường như đang bán đấu giá cái gì, có tiếng hô giá..

Nàng nghiêm mặt bước vào sảnh đường quán trọ, liền nhìn thấy giữa sảnh đường đặt mấy cái bàn, trên bàn dựng một cái giá trên giá trói một nữ tử dáng vẻ thanh tú, người này không phải ai khác, đúng là Hoa Sanh. Hoa Sanh bị trói hai tay, cổ tay bị chế trụ không cách nào cử động, hai chân cũng bị trói chặt, vạt áo trước ngực bị kéo xuống lộ ra bộ ngực tuyết trắng, đầy ánh mắt đầy kinh hách, khóc đến lê hoa đái vũ.

Phía sau Hoa Sanh còn có sáu lồng sắt, ngoại trừ lồng sắt ngoài cũng không có người, mỗi lồng còn lại đều giam giữ một người tu tiên dung mạo không kém. Lồng sắt này rất nhỏ, người ở bên trong chỉ có thể cuộn thành một đoàn, ngay cả chút không gian hoạt động cũng không có.

Bầu không khí bán đấu giá vô cùng náo nhiệt, Hoa Sanh phá lệ thu hút, tranh giá một tiếng tiếp một tiếng.

Bao Cốc cố ý lưu tâm, ghi nhớ những yêu cùng những người có ra giá.

Trước đây Bao Cốc cũng gặp qua chuyện buôn người, bởi vì các loại nhưng bán mình làm nô cũng không ít, bị người lừa bán cũng gặp qua nhưng bắt người đến bán đấu giá như vậy, Bao Cốc vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Nàng cuối cùng cũng hiểu quán trọ Nộ Yêu này vì sao đêm khuya vẫn còn náo nhiệt như vậy rồi! Nộ Yêu Tập là chợ đen lớn nhất Lưỡng Giới Sơn, mà lúc này bọn họ đang đấu giá nữ tu tiên. Rất hiển nhiên, sư tỷ nàng bị yêu tu dùng huyễn thuật mê hoặc đi, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ bị nhét vào lồng sắt này ném đến đây bán đấu giá! Người nàng phủng trong lòng, luyến tiếc khiến người đó chịu dù chỉ một chút ủy khuất, nếu như lại rơi vào nông nỗi này...

Trên mặt Bao Cốc phủ đầy vẻ lo lắng, gần như nhịn không được muốn xông lên tiêu diệt hết bọn yêu tu cùng những kẻ xấu xa ở chỗ này. Nàng cố sức xiết chặt nắm tay, liên tiếp hít sâu mấy lần mới khống chế được tâm tình.

Khóe mắt của nàng bỗng nhiên thoáng nhìn đến cửa quán trọ xuất hiện hai đạo thân ảnh, trong đó có một người chính là người nàng vẫn tâm tâm niệm niệm, Ngọc Mật. Ngọc Mật hai mắt vô hồn, thần sắc đờ đẫn đi theo nữ nhân nửa người nửa rắn bước vào quán trọ.

Nữ nhân kia nửa người trên là người, bộ ngực quang lỏa còn dính lấy hai khối thịt lớn, vòng eo nhỏ đến chỉ bằng một nửa người thường, hợp với một cái đuôi rắn thật dài, nhìn hoa văn trên đuôi rõ ràng là một con Thái Hoa xà không độc. Bao Cốc khi còn bé thường đi lại ngoài đồng ruộng, gặp qua không ít Thái Hoa xà, cũng từng ăn canh rắn, nhưng vẫn chưa gặp qua Thái Hoa xà lớn hơn cả mãng xà.

Tiểu Thiên Hồ từ ngoài cửa như thiểm điện nhảy vào bên chân Bao Cốc, nàng nói:

"Ta hiện tại thay Ngọc Mật tỷ tỷ giải trừ huyễn thuật."

Bao Cốc thấp giọng hỏi:

"Sư tỷ ta không sao chứ?"

Tiểu Thiên Hồ đáp:

"Huyễn thuật nho nhỏ, rất dễ giải trừ, không có việc gì, ngươi đừng lo lắng."

Bao Cốc an tâm không ít, nàng "ân" Một tiếng, nói:

"Ngươi thay sư tỷ giải trừ huyễn thuật, sau đó dẫn nàng phong bế quán trọ cho ta, người trong quán trọ này cùng yêu tu một người cũng không được để thoát, có thể làm được không?"

Tiểu Thiên Hồ suy nghĩ, gật đầu:

"Có thể!"

Bao Cốc nói:

"Đi đi!" Nàng nói xong chỉ thấy tiểu Thiên Hồ hóa thành một đạo huyễn ảnh nhảy ra quán trọ. Đồng thời cảm thấy có ánh mắt đang nhìn nàng, nàng nhìn sáng nơi phát ra ánh mắt, chỉ thấy Thái Hoa xà nửa người nửa rắn kia đang khiếp sợ nhìn nàng. Nàng tuy rằng đã phát động vòng ngọc ẩn thân trên cổ tay che giấu khí tức nhưng cũng không ẩn thân, tuy nói tra xét không được khí tức của nàng nhưng bằng mắt thường lại có thể nhìn thấy nàng. Khóe môi nàng ngậm nụ cười nhạt nhìn chằm chằm Thái Hoa xà, nói:

"Giở trò trước mặt ta là ngươi đi, xà yêu, ngươi tìm đường chết sao?" Đang nói chuyện, nàng từ nơi âm u sau cửa bước ra, lạnh lùng liếc nhìn Thái Hoa xà.

Người và yêu giữa sảnh đang tham dự đấu giá đều bị kinh động, đều xoay người nhìn lại.

Bao Cốc dĩ nhiên cũng không bỏ sót phản ứng của người và yêu giữa sảnh đường, hoặc nhiều hoặc ít đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt họ. Nàng phỏng chừng bọn họ rất ngoài ý muốn nàng thế nào lại không bị mê hoặc bắt giữ đi! Nàng nhìn ánh mắt sư tỷ dần khôi phục thanh minh, sau đó lại thấy sư tỷ hơi híp mắt nhìn chằm chằm nàng một chút, rồi lại nhìn quanh bốn phía, lập tức mi tâm vặn càng sâu.

Bao Cốc nhất thời lộ ra nụ cười sáng lạn:

"Sư tỷ, tỉnh rồi nha! Còn không mau đa tạ sư muội ta cứu, nếu không ngươi cũng phải giống như Hoa Sanh sư tỷ bị trói lại bán đấu giá rồi! Phải nói Hoa Sanh sư tỷ rất đáng giá nga, đều tranh đến năm trăm trung phẩm linh thạch rồi. Không biết sư tỷ giá khởi điểm là bao nhiêu đây!"

Ngọc Mật thấy Hoa Sanh bị trói trên bàn trà bán đấu giá, trong đôi mắt phát ra tức giận, trên người "ba" một tiếng bốc lên đằng đằng hỏa diễm.

Thái Hoa xà biết tính huống không ổn, một bước thối lui.

Hoa Sanh thấy Bao Cốc cùng Ngọc Mật, kích động đến liều mạng giãy dụa, nước mắt chảy thành dòng.

Ngọc Mật hừ lạnh nói:

"Nếu như ta bị trói ngươi rất hài lòng sao?" Đang nói chuyện xông lên trên bàn, vung lên Ly Hỏa kiếm cởi bỏ cấm chế trói buộc Hoa Sanh, quay đầu lại mắt lạnh liếc nhìn Bao Cốc đang cười đến rất sảng khoái.

Bao Cốc rất nghiêm túc suy nghĩ, nói:

"Sư tỷ, nếu ngươi bị trói ở đó, những người ở đây đêm nay tất cả đều sống không được."

Trong đám người vang lên một tiếng hừ lạnh:

"Khẩu khí thật lớn!"

Bao Cốc nghiêng tai nghe được tiểu Thiên Hồ truyền âm: Được rồi, đã phong kín toàn bộ quán trọ!

Nàng mỉm cười nói:

"Phải không? Ta cảm thấy khẩu khí của ta một chút cũng không lớn, các ngươi có thể thử xem có ngươi còn ra khỏi quán trọ được hay không!" Giọng nói của nàng trầm xuống, lạnh giọng cả giận nói:

"Những kẻ không liên quan đến chuyện bắt người cút qua một bên đi! Tham dự bắt người, tự phế tu vi, ta tha chết cho các ngươi! Tôn Địa Long, bước ra!"

"Ôi, Uy phong thật lớn. Chính là một Trúc Cơ sơ kỳ, một Kim Đan mạt kỳ mà dám ở đây làm càn! Ta thấy ngươi là muốn chết!" Một nam tử đầu đội kim quan mặc kim bào trong đám người đi ra, chiết phiến trong tay chỉ vào Bao Cốc:

"Cho dù ngươi có thiên đại địa vị, hôm nay đến Nộ Yêu Tập ta rồi cũng không trở ra được!"