Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 131: Sau cơn say



Bao Cốc lấy ra một hồ lô tứ giai Hầu Nhi Tửu, ngửa đầu tu một hơi.

Linh tửu vào miệng hóa thành linh lực tinh thuần cùng tửu lực dũng hướng trong thân thể.

Không đợi hồ lô rượu thấy đáy, men say liền nổi lên trong đôi mắt nàng, đến lúc uống hết một hồ lô, Bao Cốc cũng chịu không nổi nữa, vô lực tê liệt ngã xuống giường say đến bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Bao Cốc thấy tổ sư gia cầm Huyền Thiên Kiếm đứng trong một mảnh hư vô.

Bốn phía một mảnh đen kịt.

Huyền Thiên Kiếm không chút sứt mẻ đứng ở đó, vững như bàn thạch.

Thân kiếm phát quang, ngũ hành linh quang tạo ra một mảnh chói lọi.

Huyền Thiên Kiếm cho nàng một loại cảm giác trên đời tất cả đều hóa thành hư vô, nhưng nó vẫn có thể kiên định đứng ở đó, di thế độc lập, bất di bất dịch.

Bao Cốc tâm niệm khẽ động, đột nhiên dường như cảm giác được gì đó. Nàng lần nữa nhìn Huyền Thiên Kiếm, lại phát hiện xung quanh tất cả đều trở nên nhạt nhòa, sau đó nàng tỉnh.

Là mộng? Hay là Huyền Thiên Kiếm muốn đánh thức nàng? Bao Cốc có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Nàng cảm thấy có ai đó đang gắt gao nhìn nàng, mở mắt ra phát hiện sư công đang mặt băng bó đứng ở bên giường, khiến Bao Cốc sợ đến "a" thoáng chốc nhảy dựng lên, nhưng vì say rượu cháng váng đầu, đứng không vững ngã xuống giường.

Một cánh tay thon dài đỡ lấy nàng, chật vật ôm lấy nàng, mùi hương quen thuộc chui vào chóp mũi, là Ngọc Mật. Nàng ngẩng đầu nhìn Ngọc Mật đỡ lấy nàng gọi một tiếng:

"Sư tỷ." Trong lòng lướt qua một tia rung động, nàng lập tức ngăn chặn tầm tình của bản thân, trầm thấp nói:

"Ta không sao!" Thu tay lại, chống giường đứng vững, ôm quyền hành lễ:

"Tham kiến sư công!" Đại khái là bởi vì cảm giác say vẫn không tan hết, cả người nàng như nhũn ra, đầu óc quay cuồng. Nàng biết Tử Thiên Quân luôn không thích nàng lười biếng, nhìn thấy nàng say rượu chỉ sợ trong lòng đang nghẹn lấy một bụng lửa muốn giáo huấn nàng, lúc này chỉ có thể cường chống đứng vững.

Tử Thiên Quân trên dưới quan sát một vòng Bao Cốc ngay cả đứng cũng đứng không vững, trầm giọng nói:

"Sau khi tỉnh rượu đến tìm ta." Xoay người rời đi.

Bao Cốc nhìn thấy Tử Thiên Quân đi xa, mới hỏi Ngọc Mật bên cạnh:

"Ta ngủ bao lâu?" Bước chân vô lực, đứng không được liền ngồi trở lại trên giường.

Ngọc Mật trả lời một câu:

"Ba ngày bốn đêm." Nàng quay đầu nhìn chằm chằm Bao Cốc, trầm giọng nói:

"Ngươi..... Ngươi cũng không sợ thương tổn bản thân?"

Bao Cốc cảm thấy không hiểu, hỏi:

"Cái gì?"

Ngọc Mật nghiến răng nghiến lợi hô lên:

"Ngươi mới Trúc Cơ Nhị Giai, tứ giai Hầu Nhi Tửu ẩn chứa linh lực dược hiệu ngươi có thể chịu nổi sao? Ngươi không sợ kinh mạch vỡ nát mà chết sao? Ngươi muốn chết sao?"

Bao Cốc: "....." Nàng trầm ngâm một lúc, nói:

"Sư tỷ còn nhớ rõ lúc trước ta được Huyền Thiên Kiếm kinh mạch toàn thân đều đứt đoạn không?"

Ngọc Mật gật đầu:

"Nhớ!" Ánh mắt u lãnh thật sâu nhìn Bao Cốc. Tựa như nói: Ngươi đã từng trải qua chuyện kinh mạch đứt đoạn, còn dám hồ đồ!

Bao Cốc nói:

"Trải qua lần trọng thương đó, kinh mạch của ta cường hãn hơn người bình thường nhiều lắm. Trong cơ thể ta nuôi Huyền Thiên Kiếm, nếu có linh lực không hấp thu được, Huyền Thiên Kiếm đều sẽ hút đi, ngươi không cần lo lắng cho ta." Nàng nghiêng người nằm trên giường, nói:

"Mệt mỏi, ta chợp mắt một chút." Lại hỗn loạn ngủ thiếp đi.

* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *

Bao Cốc cảm thấy bản thân ngủ thật lâu thật lâu, sau khi tỉnh lại cảm giác say hoàn toàn biến mất, gân cốt cả người đều giống như được tẩy qua một lần, giống như mưa rào tẩy rửa thiên địa, toàn thân lại có cảm giác thoải mái nói không nên lời. Nàng ngồi dậy phát hiện quần áo bản thân đã được người khác thay đổi. Trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo tàm ti, bên cạnh giường đặt một bộ y phục, từ nội y đến nội khố, ngoại sam phối sức vô cùng đầy đủ. Là sư tỷ thay y phục và chuẩn bị y phục mới cho nàng sao?

Bao Cốc cẩn thận mặc y phục, mang ẩn nấp pháp bảo. Y phục phối sức đều là thượng phẩm pháp bảo Kim Đan kỳ, từ công hiệu đến tạo hình, hoa văn không chỗ nào không tinh xảo. Hoa văn lê hoa tú văn tinh tế trên nền trắng, có vẻ hoa quý lại thanh dật.

Sau khi nàng mặc y phục chỉnh tề bước ra trướng bồng, liền nhìn thấy Ngọc Mật một thân hỏa sắc trường bào đang ngồi dưới cây đại thụ cách đó không xa.

Có lẽ đã vào đầu mùa hạ, lúc này đang là buổi chiều.

Dương quang xuyên thấu chạc cây chiếu xuống như từng sợi ánh vàng đổ xuống.

Ngọc Mật khúc gối ngồi trên ghế bạch ngọc, trên bàn bạch ngọc trước mặt là một bình linh trà, nàng tay cầm một quyển ngọc giản, đầu hơi cúi xuống, đang chuyên chú đọc chữ. Cảm giác được động tĩnh của Bao Cốc, Ngọc Mật thu ngọc quyển. Đứng lên nói:

"Tỉnh?" Tay giương lên, đem ghế ngọc phía sau, ngọc trác các thứ toàn bộ nhét vào vòng ngọc trữ vật:

"Tỉnh là tốt rồi, chưởng môn sư công chờ ngươi đã lâu, Giao Long cũng đã đến nhiều lần, nhưng ngươi đều chưa tỉnh."

Bao Cốc xấu hổ cúi đầu, nói:

"Ta ngủ trầm đến như vậy sao?"

Ngọc Mật yếu ớt nói:

"Cũng may ngươi thể chất cường hãn lại có Huyền Thiên Kiếm hộ thân, nếu đổi thành tu tiên giả bình thường, chiếu theo cách uống rượu của ngươi thì đã sớm mất mạng." Nàng nhìn vào đan điền của Bao Cốc, yên lặng không lên tiếng. Bao Cốc uống tròn một hồ lô tứ giai Hầu Nhi Tửu, thời gian bế quan dài như vậy nhưng cảnh giới tu luyện lại không có nửa điểm tiến bộ. Cho dù là Ngũ Linh Căn, cũng nên tăng tiến cảnh giới rồi mới phải! Nàng thu hồi trướng bồng, nói:

"Đi thôi, quay về Huyền Thiên Môn." Nói xong, xuất ra phi kiếm phóng lên khoảng không.

Bao Cốc theo sát phía sau Ngọc Mật hướng đỉnh núi cao nhất ở Lưỡng Giới Sơn, theo hai người các nàng không ngừng lên cao, vân vụ bên cạnh càng ngày càng nhiều, không bao lâu liền thâm nhập vào tầng mây. Bốn phía ngoại trừ khoảng không bạch sắc, cái gì cũng không nhìn thấy, bên cạnh mây trắng cũng liên tục biến đổi, nàng bay lấy bay để cuối cùng phát hiện bản thân đánh mất phương hướng. Tuy rằng nàng đối với Lưỡng Giới Sơn không quen thuộc, nhưng nàng biết rõ Lưỡng Giới Sơn cũng không cao đến vậy, trước đây đã ở ban ngày nhìn thấy sơn diện Lưỡng Giới Sơn, căn bản không nhiều vân vụ như vậy. Nàng nhìn thấy Ngọc Mật không chút nào bị vân vụ nhiễu loạn, bay đến tứ bình bát ổn không hề mất phương hướng, thoáng nghĩ liền hiểu được:

"Sư tỷ, vân vụ này đến rất cổ quái, chúng ta tiến nhập hộ sơn pháp trận rồi sao?" Mấy ngày nàng say rượu ngủ say tựa hồ bỏ lỡ không ít chuyện.

Ngọc Mật nói:

"Đây là hộ phong pháp trận, do Trần sư bá trấn thủ. Lưỡng Giới Sơn nhìn như yên ổn, nhưng thực tế loạn không ra hình dạng. Hiện nay Huyền Thiên Môn chỉ chiếm lĩnh đỉnh núi cao nhất Lưỡng Giới Sơn, ngươi của Vạn Ma Quật chưa từng nghe lệnh."

Bao Cốc nghe hiểu rồi, nói cách khác hiện tại Lưỡng Giới Sơn thời cuộc vẫn loạn. Nàng hỏi:

"Hiện tại Lưỡng Giới Sơn có bao nhiêu thế lực đều tìm hiểu rõ rồi sao?"

Ngọc Mật nói:

"Không cần tìm hiểu, từ khi Huyền Thiên Môn dời đến lánh nạn ở Lưỡng Giới Sơn, Giao Long cùng ngươi kết xuống huyết thệ tin tức truyền ra, các đường tu sĩ, yêu tu Lưỡng Giới Sơn đều bắt đầu liên hợp, không được nửa tháng liền có một "Yêu Minh"."

Bao Cốc "ách" một tiếng, hỏi:

"Yêu Minh? Có minh chủ không?"

Ngọc Mật đáp:

"Là một con Ngọc Kỳ Lân. Đó là do máu huyết Kỳ Lân ngưng tụ hóa thành huyết ngọc, nhận thiên địa tinh hoa sinh ra linh trí hóa thành vật sống. Nó vốn dĩ ẩn cư trong Lưỡng Giới Sơn trú tại Kỳ Lân Lĩnh ở phía tây, Huyền Thiên Môn muốn xây dựng cơ nghiệp ở Lưỡng Giới Sơn chọc giận nó. Thực lực rất mạnh, từng đến Huyền Thiên Môn cùng Nam Sơn tiền bối giao thủ một lần, không phân thắng bại, nhưng Nam Sơn tiền bối sau khi trở về liền thổ huyết."

Bao Cốc nói:

"Tương truyền Kỳ Lân thuộc Long tộc, là linh thú, máu Kỳ Lân chứa thần tính năng lực. Vật chết được thiên địa tinh hoa bồi dưỡng mà sống, mở ra linh khiếu tu luyện thành tinh, thường lúc xuất thế thì đã vô cùng cường hãn, Ngọc Kỳ Lân kia lại là Kỳ Lân máu huyết, dĩ nhiên vô cùng lợi hại. Huyền Thiên Môn muốn ở chỗ này kiến cơ lập nghiệp, tất nhiên sẽ xung đột với nói, hôm nay lại có Lưỡng Giới Sơn các lộ yêu tu, tu sĩ dựa vào nó, rất khó đối phó."

Ngọc Mật hỏi:

"Có biện pháp ứng đối không?"

Bao Cốc nghe được Ngọc Mật vừa hỏi như vậy liền biết Ngọc Mật là muốn nàng bình ổn Ngọc Kỳ Lân này. Nàng không hiểu biết về Ngọc Kỳ Lân, cũng không có tự tin đối phó được, vốn dĩ không muốn nhận trách nhiệm này nhưng nếu Ngọc Mật đã mở miệng, nàng không muốn làm Ngọc Mật thất vọng, nói:

"Luôn có biện pháp ứng đối, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Sư tỷ, chúng ta đến gặp sư công trước đi."

Ngọc Mật đáp:

"Được."

Không bao lâu Bao Cốc liền đi theo Ngọc Mật đáp xuống Lưỡng Giới Sơn, ngọn núi cao nhất, sơn môn của Huyền Thiên Môn hiện tại.

Trong thời gian ngắn, không ngờ Huyền Thiên phong xây dựng rất quy mô. Chính điện, trắc điện, hậu điện, cư thất, sân luyện công toàn bộ đều đã xây dựng xong, pháp trận tương ứng cũng đã bố trí xong. Bạch ngọc làm điện, xích kim làm ngói, dựa theo phương vị tương ứng kết xuống bố trí tương ứng. Cả tòa Huyền Thiên phong đều khảm vào một hộ phong pháp trận cùng ngũ hành Tụ Linh Pháp Trận khổng lồ, các nơi cũng đều bố trí phòng ngự pháp trận tương ứng, ngay cả một khối bạch ngọc dưới chân cũng được sức mạnh phòng ngự pháp trận bảo vệ.

Bao Cốc từng nghe nói đến Kim Loan điện của đế vương sánh được với hoàng kim, hôm nay kiến trúc Huyền Thiên phong, lực phòng ngự của pháp trận cùng cách bố trí, nói là tấc đất tấc linh thạch cũng không quá đáng. Hiển nhiên là sư công sau khi giàu có rồi liền không tiếc đổ máu xuất ra nhiều tiền như vậy.

Đệ tử Huyền Thiên Môn đang tụ tập trong sân Huyền Thiên chính điện luyện công.

Huyền Thiên Môn hôm nay đệ tử ít ỏi, cả tòa Huyền Thiên điện không quá ba mươi người.

Bao Cốc nhìn phương vị xem bọn hắn đứng, tựa hồ đang luyện tập kiếm trận, do sư công tự mình truyền thụ. Nàng đáp xuống bên cạnh Tử Thiên Quân ôm quyền hành lễ.

"Bao Cốc tham kiến sư công!"

Tử Thiên Quân thấy Bao Cốc, nói:

"Ngươi cùng Ngọc Mật đi theo ta!" Xoay người đi vào Huyền Thiên Điện, đồng thời quét mắt dò xét đan điền của Bao Cốc nhằm xác định cảnh giới hiện tại của Bao Cốc, bất động thanh sắc thầm thở dài.

Bao Cốc đi theo phía sau Tử Thiên Quân tiến vào Huyền Thiên Điện, chiếu theo chỉ thị của Tử Thiên Quân ngồi trên bồ đoàn bên trái.

Tử Thiên Quân khoanh chân ngồi xuống trên bồ đoàn chính vị, hỏi Bao Cốc:

"Thân thể có chỗ nào không khỏe không?"

Bao Cốc đáp:

"Hồi bẩm sư công, không chỗ nào không khỏe. Bao Cốc tham uống rượu, say đến bất tỉnh, mong rằng sư công thứ lỗi."

Tử Thiên Quân nói:

"Tu tiên vẫn cần tuần tự tiệm tiến, ngươi không cần vội vã đột phá tiến giai, dục tốc bất đạt, sợ rằng thương thân."

Bao Cốc đáp:

"Vâng." Nàng trong lòng nói: Sư công, ngài hiểu lầm cái gì rồi đi? Lén lút liếc mắt nhìn Ngọc Mật mặt không biểu tình.

Tử Thiên Quân nói:

"Ngươi say rượu nhiều ngày, nói vậy chắc hẳn không biết tình thế Huyền Thiên Môn lúc này đi?"

Bao Cốc trả lời.

"Vừa rồi trên đường trở về, sư tỷ có nói một chút với ta, chuyện liên quan đến Ngọc Kỳ Lân."

Tử Thiên Quân hỏi:

"Cách nhìn của ngươi thế nào? Hoặc là biện pháp ứng đối thế nào?"

Bao Cốc nói:

"Có thể thương lượng thì thương lượng, thương lượng không được thì xuất động Giao Long dẫn đầu chúng yêu Vạn Ma Quật, lại mời Nam Sơn tiền bối, Phong sư bá, binh đấu binh, tướng đối tướng, thắng làm vua thua làm giặc."

Tử Thiên Quân hỏi:

"Ngươi có nắm chắc khiến Vạn Ma Quật nghe ngươi điều khiển?"

Bao Cốc đáp:

"Đương nhiên là có. Ta trước hết giúp Trần sư bá đúc lại linh thân, như vậy liền không lo Giao Long không dùng hết toàn lực trợ giúp."

Tử Thiên Quân nói:

"Lời này là thế nào?"

Bao Cốc nói:

"Xây dựng Thi Thành cố tìm đường sống trong chỗ chết, là đi vào con đường chuyển đổi sinh tử, chính là tuyệt lộ gặp sinh. Thi Thành trong Thái Cổ di tích đã phá hủy. Giao Long hiện thế, nó thậm chí không tiếc đáp ứng cùng ta kết huyết thệ có lẽ đã nghĩ không sống được bao lâu nữa. Nó hiện tại chỉ còn nguyên thần, thậm chí chỉ là một dạng tồn tại như hồn phách, Trần sư bá nếu có thể đúc lại linh thân, xem như cho hắn thấy một con đường cầu sinh, một tấm gương trước mắt, nó tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực tranh thủ cơ hội này. Trên tay ta còn có Niết Bàn Đan, đối với việc đúc lại linh thân sau này của hắn có lợi ích rất lớn, thậm chí có thể cho hắn hy vọng tu thành chân long hoặc thành tiên, hắn có thể không toàn lực trợ giúp sao? Ngọc Kỳ Lân tuy rằng lợi hại nhưng không đáng lo. Với thực lực bất phân thắng bại với Nam Sơn tiền bối mà suy đoán, thực lực của nó chỉ có thể hơn Nam Sơn tiền bối một bậc, nhưng sẽ thua Nam Sơn tiền bối cùng Giao Long liên thủ. Phong sư bá dùng thực lực Hóa Thần Kỳ áp trận, lại dùng Vạn Ma Quật chư yêu đối phó lính tôm tướng cua của Yêu Minh, trận chiến này có bảy phần thắng."

Ngọc Mật kinh ngạc nhìn Bao Cốc, nói:

"Ta nghĩ ngươi còn có thể dùng đầu óc thương nhân của ngươi lôi kéo Ngọc Kỳ Lân!"

Bao Cốc nói:

"Ngọc Kỳ Lân muốn chính là địa bàn Lưỡng Giới Sơn, chúng ta muốn chiếm chính là địa bàn Lưỡng Giới Sơn, lợi ích xung đột, làm thế nào lôi kéo? Chúng ta có sức mạnh đánh thắng nó, hơn nữa lôi kéo nó, cái giá phải đánh đổi chưa hẳn đã ít hơn đánh bại nó, chúng ta có lý do gì lại không đi đánh bại nó?" Nàng đứng lên nói:

"Nếu như nó chỉ là muốn bảo vệ Kỳ Lân Phong của nó, chúng ta có thể cùng nó hảo hảo làm hàng xóm, đem Kỳ Lân Phong làm cấm địa Huyền Thiên Môn, không để bất cứ môn hạ đệ tử nào vào quấy rầy. Nhưng nếu như nó muốn thay người khác ra mặt, lấy việc đối phó Huyền Thiên Môn để tạo uy phong xây dựng thế lực cho mình, vậy chỉ có thể nhất quyết phân cao thấp thành bại."

Tử Thiên Quân đáp:

"Như vậy cũng được."

Bao Cốc nói:

"Lúc này cần mau chóng làm hai việc. Một là giúp Trần sư bá trùng tu linh thân, hai là điều động Vạn Ma Quật. Hai việc này đều cần sư công tương trợ, với một chút sức mọn của ta không làm được."

Tử Thiên Quân nói:

"Tinh tế nói rõ hơn đi."

Bao Cốc nói:

"Ta trước đến Vạn Ma Quật, thu phục Vạn Ma Quật. Trước khi đi, ta cần ngoại môn đệ tử Vạn Ma Quật đại khái có bao nhiêu tu sĩ cùng yêu tu, cần phải có đủ lệnh bài ngoại môn đệ tử cho bọn hắn, việc này cần sư công giúp ta luyện chế đủ lệnh bài ngoại môn đệ tử, đó là việc thứ nhất. Thứ hai, chư yêu Vạn Ma Quật là đưa về dưới trướng Huyền Thiên Môn hay là dưới trướng Linh Vân Phong, vẫn xin sư công nghĩ kỹ. Thứ ba, chư yêu Vạn Ma Quật do ai thống lĩnh, làm sao thống lĩnh, phải quyến định. Thứ tư, nuôi chư yêu Vạn Ma Quật chi tiêu là từ Huyền Thiên Môn chi ra hay là từ chỗ ta chi ra, cũng xin sư công nghĩ kỹ. Thứ năm, cho dù là vì Trần sư bá đúc lại linh thân, ta có thể cho Đa Bảo Linh Hầu cho Nguyên Anh quả hoặc Nguyên Thần quả vì Trần sư bá đúc lại linh thân, nhưng ta không biết phương pháp cũng không có thực lực đó, cho nên còn phải làm phiền sư công. Thứ sáu, ta từng đáp ứng sau khi Trần sư bá đúc lại linh thân thành công liền đưa Giao Long hài cốt cho Giao Long, hy vọng sư công có thể để ta thực hiện lời hứa."

Tử Thiên Quân cẩn thận suy xét, hỏi:

"Ngươi dự định thu toàn bộ Vạn Ma Quật làm ngoại môn đệ tử?"

Bao Cốc nói:

"Như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận, bằng không một tu tiên môn phái chính thống nắm trong tay tà đạo thế lực, không biết còn tưởng rằng chúng ta cấu kết làm việc xấu xa không thể để người biết. Ngoài ra, cũng khiến Vạn Ma Quật cảm thấy không bị lệ thuộc, mà chỉ là một nơi tụ tập, để tránh bọn họ sinh ra tâm tư tự lập môn hộ, ít một chút phiền phức. Thu bọn họ làm ngoại môn đệ tử, để cho bọn họ tuân thủ môn quy Huyền Thiên Môn mà hành sự, coi như là để cho bọn họ bỏ tà theo chính."

Tử Thiên Quân gật đầu nói:

"Ngươi lo lắng có vài phần đạo lý. Vạn Ma Quật do ngươi thu phục, tất nhiên là do ngươi thống lĩnh, xem như dưới trướng Linh Vân Phong. Vạn Ma Quật có bao nhiêu tu sĩ cùng yêu tu, Huyền Thiên Môn cũng không biết, cần chính ngươi đi thăm dò một chuyến." Hắn phun ra từng chữ, nói:

"Tất cả ngươi cứ mạnh tay mà làm. Cần bao nhiêu lệnh bài ngoại môn đệ tử, ngươi báo cho ta biết."

Bao Cốc ngây người, lập tức ôm quyền nói:

"Lĩnh mệnh." Nàng dừng một lát, nói:

"Sư công, khi Huyền Thiên Môn đi vào quỹ đạo, ta muốn bế quan tu luyện."

Tử Thiên Quân cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi:

"Vì sao?"

Bao Cốc nhợt nhạt mỉm cười, nói:

"Hành tẩu ở tu tiên giới, vẫn là tự thân thực lực cường đại thì tốt hơn."

Ngọc Mật âm thầm truyền âm hỏi: Không tranh vị trí thiếu chưởng môn nữa?

Bao Cốc quay đầu nhìn Ngọc Mật, chỉ thấy trong mắt Ngọc Mật tràn ngập khó hiểu. Nàng nhẹ nhàng mà mỉm cười, cũng không giải thích.

Tử Thiên Quân vui vẻ nói:

"Ngươi nguyện ý tĩnh tâm tu luyện là chuyện tốt, chuyện tốt!"

Bao Cốc đem Đa Bảo Linh Hầu gọi ra, hỏi Đa Bảo Linh Hầu một quả Nguyên Anh quả cùng một quả Nguyên Thần quả dâng cho Tử Thiên Quân.

"Sư công, nếu không việc khác, ta trước hết đi Vạn Ma Quật."

Tử Thiên Quân đáp:

"Để Ngọc Mật đi cùng ngươi."

Bao Cốc 'ân" một tiếng, nói:

"Nếu sư tỷ rãnh rồi thì cùng đi, nếu không cũng không sao, ở đây gần Vạn Ma Quật, Giao Long cùng ta kết qua huyết thệ sẽ không dám làm gì ta."

Ngọc Mật nói:

"Ta đi cùng ngươi." Nàng đối với Tử Thiên Quân thi lễ, nói:

"Sư công, bọn ta cáo từ trước."

Tử Thiên Quân phất tay nói:

"Đi đi!" Thấy Bao Cốc trở về, vấn đề vướn tay chân cũng có cách giải quyết, Tử Thiên Quân đương nhiên là tâm tình tốt.

Bao Cốc đứng dậy thi lễ, cất bước ra khỏi Huyền Thiên Điện.

Ngọc Mật đuổi theo Bao Cốc, truyền âm: Thế nào lại nghĩ thông rồi? Thật sự dự định bế quan chuyên tâm tu luyện?

Bao Cốc hé miệng cười, nhàn nhạt nói:

"Ta nếu là bởi vì cảnh giới tu luyện không thể tăng tiến, mà sớm chết đi, chẳng phải là cái gì cũng không có nữa sao?" Nói xong, xuất ra phi kiếm phóng lên cao hướng phía Vạn Ma Quật bay đi. Nàng biết Ngọc Mật không thích nàng tranh ngôi vị chưởng môn, cảm thấy nàng tâm tư sâu sắc, cảm thấy nàng đáng sợ. Nếu có thể hảo hảo, thoải mái mà sống, nàng hà tất phí nhiều tâm tư thao túng nhiều chuyện như vậy.

Ngọc Mật trầm mặc không lên tiếng theo sát bên cạnh Bao Cốc, thần niệm thỉnh thoảng quét về phía Bao Cốc. Nàng cảm giác được Bao Cốc sau khi tỉnh lại tựa hồ có chút thay đổi, nhưng rốt cuộc thay đổi ở đâu nàng lại không nói ra được.

Không bao lâu, Bao Cốc liền đi đến bên ngoài Vạn Ma Quật, bởi vì Vạn Ma Quật có pháp trận rất mạnh, nàng không dám xông loạn, đứng ở cửa Vạn Ma Quật, hô một câu:

"Giao Long!"

Qua một lúc, Giao Long dáng vẻ âm lãnh thiếu niên hơn hai mươi tuổi xuất hiện trước mặt Bao Cốc, làm tư thế "mời" với Bao Cốc. Dẫn Bao Cốc cùng Ngọc Mật xuống Vạn Ma Quật.