Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 134: Xin lỗi



Bao Cốc cho rằng thế cục cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng của sư tỷ.

Tu tiên giới thế lực đánh nhau chết sống, chiến lực tối cao có tác dụng quyết định rất lớn. Yêu Minh chiến lực tối cao là Ngọc Kỳ Lân, Huyền Thiên Môn chiến lực tối cao là Nam Sơn Nhất Kiếm. Nam Sơn Nhất Kiếm cùng Ngọc Kỳ Lân thực lực tương đương, nếu như dùng Hầu Nhi Tửu cho Nam Sơn Nhất Kiếm làm hậu thuẫn, Nam Sơn Nhất Kiếm cùng Ngọc Kỳ Lân đơn độc chém giết sẽ có cực đại phần thắng.

Không thể phủ nhận, "người" của Yêu Minh đông đảo, nhưng chúng cũng không phải một chỉnh thể, mà chỉ là vì có chung một kẻ địch nên mới đi đến cùng nhau, Bao Cốc lúc này đã có một vài biện pháp ứng phó bọn họ.

Nàng nhìn thấy Huyền Thiên phong trong ngoài đều được pháp trận bảo hộ nghiêm ngặt, liền biết sư công đã chuẩn bị phòng thủ rất vững chắc, mà Huyền Thiên Môn xác thực có thể thủ.

Huyền Thiên Môn có cường đại pháp trận bảo vệ, Yêu Minh rất khó một lần đánh hạ Huyền Thiên Môn. Yêu Minh hình thành bằng phương thức kết minh, nếu như liên tục công kích không thành, sĩ khí tất nhiên sẽ hạ, một khi xuất hiện thương vong lớn một chút, tất nhiên sẽ tan rã.

Huyền Thiên Môn có thể cùng Yêu Minh chậm rãi chống đỡ, càng kéo dài Huyền Thiên Môn càng có lợi, lúc này quan trong nhất là – phòng và dưỡng. Phòng là phòng thủ, dưỡng là nghỉ ngơi lấy lại sức.

Bao Cốc nhìn thấy lúc này không còn chuyện gì nữa liền muốn trở lại nghỉ ngơi, lúc này mới chú ý đến bản thân còn không biết mình ở chỗ nào. Nàng lại lập tức hướng bậc thang Huyền Thiên Điện bước ra sân hô Ngọc Mật một tiếng:

"Sư tỷ, chờ một chút!" Thi triển khinh công tựa như cơn gió đuổi theo Ngọc Mật, hỏi:

"Chúng ta ở nơi nào?"

Ngọc Mật ngây ngốc một lúc mới nhớ đến trong khoảng thời gian Huyền Thiên Môn trùng kiến Bao Cốc vẫn say rượu hôn mê, đối với Huyền Thiên Môn đã trùng kiến cũng không hiểu rõ. Nàng nói:

"Sư công căn cứ tình huống lúc này đem Huyền Thiên Môn một lần nữa chỉnh hợp. Trước đây tất cả mọi người là mỗi người theo một sư phụ, hôm nay tất cả mọi người không có sư phụ, đều do sư công tự mình dạy dỗ, liền gom lại một chỗ tu tập công pháp, mỗi ngày sáng chiều tại sân viện nghe tảo khóa, ban ngày không có việc gì thì ở đó luyện công, cần bế quan thì xin chỉ thị của sư công, cầm lệnh bài thông hành của sư công tiến nhập Tĩnh Bế Lâm tu luyện."

Bao Cốc hỏi:

"Tĩnh Bế Lâm?"

Ngọc Mật nói: "Là một chỗ cố ý dành riêng ở sau núi. Trong Tĩnh Bế Lâm căn cứ kim mộc thủy hỏa thổ linh căn khác nhau bày Tụ Linh Pháp Trận tương ứng, tĩnh tâm pháp trận và các pháp trận phụ trợ, ở nơi đó bế quan tu luyện so với ở bên ngoài tốt hơn rất nhiều."

Bao Cốc trả lời một tiếng: "Nga." Nàng lại hỏi:

"Vậy mọi người ở đâu?"

Ngọc Mật nói:

"Sân sau Huyền Thiên điện là sư công cư ngụ, sau nữa là trưởng lão viện, Phong sư bá cùng Nam Sơn tiền bối đều ở tại trưởng lão viện." Nàng nâng ngón tay chỉ sân rộng bên trái.

"Tiểu viện ở đó đều là cho Trúc Cơ Kỳ ở lại, mỗi đệ tử Trúc Cơ Kỳ đều có một gian phòng. Bên trái đều là lưu cho nội môn đệ tử tương lai vào ở. Đệ tử Thực lực Kim Đan kỳ có biệt viện riêng, phân tán các nơi."

Bao Cốc lập tức nói:

"Sư tỷ, ta và ngươi ở chung."

Ngọc Mật nhếch miệng nói:

"Sư công an bài cho ngươi một biệt viện, cách biệt viện của ta không xa."

Bao Cốc bĩu môi hô lên:

"Ta mới Trúc Cơ Nhị Giai, không biết lúc nào mới đến Kim Đan kỳ, thế nào có thể có biệt viện? sư công nếu định ra đệ tử Kim Đan kỳ mới có thể có biệt viện riêng, thế nào lại tự mình phá hư quy tắc? Sư tỷ, ngươi đừng ghét bỏ, ta với ngươi ở cùng một chỗ rất tốt, cùng lắm thì ta giao tiền thuê nhà cho ngươi."

Ngọc Mật liếc xéo Bao Cốc.

"Sư công phá lệ cho ngươi ngươi còn không cam tâm tình nguyện?"

Bao Cốc ôm lấy cánh tay Ngọc Mật làm nũng.

"Sư tỷ, ta ở cùng ngươi đi mà. Nếu không đem biệt viện của ta cùng của ngươi đả thông?"

Ngọc Mật trợn tròn mắt hô lên:

"Mỗi biệt viện đều có pháp trận độc lập, nếu như ngươi có thể đả thông pháp trận của sư công bài bố, ta đồng ý với ngươi!"

Bao Cốc hô lên:

"Một lời đã định, không chuẩn đổi ý!"

Ngọc Mật: "......" Nàng gật đầu. Nàng quá biết tạo nghệ trận pháp của Bao Cốc cao bao nhiêu rồi, ngay cả pháp trận nàng bày ra Bao Cốc cũng phá không được, cải tạo pháp trận đối với Bao Cốc mà nói quả thực chính là một vấn đề khó khăn, càng miễn bàn là cải tạo pháp trận do sư công bày ra.

Bao Cốc xoay người hướng Huyền Thiên Điện chạy đi.

Ngọc Mật nhất thời há hốc mồm. Nàng thầm nghĩ: Ngươi sẽ không bảo sư công thay ngươi cải tạo pháp trận đi?

Nàng ngẫm lại cũng không có khả năng! Bao Cốc đi như vậy, nhất định sẽ bị sư công giáo huấn. Nàng gọi một tiếng:

"Trở về, ngươi cẩn thận sư công mắng -", nói còn chưa nói xong liền thấy Bao Cốc thi triển khinh công dược thân nhảy vào trong Huyền Thiên Điện, ngay cả thông báo cũng không báo một tiếng. Đây quả thực không có cách nào khác nữa rồi! Ngọc Mật một bước lập tức đuổi tới cửa Huyền Thiên Điện, ôm quyền đang muốn hành lễ chợt nhìn thấy Tử Thiên Quân giương mắt nhìn về phía Bao Cốc mới vừa nhảy vào trong điện, lại hướng nàng quét mắt, sau đó hỏi:

"Chuyện gì?"

Ngọc Mật nhất thời hối hận bản thân đến đây để bị liên lụy, quả thật muốn chặt chân mình!

Bao Cốc nháy mắt mấy cái, nói:

"Sư công, cái kia, vừa rồi ta.... Ách....."

Tử Thiên Quân mặt băng bó nói:

"Có chuyện nói thẳng, ấp a ấp úng làm gì?"

Bao Cốc suy nghĩ một chút, hỏi:

"Sư công, ta đang Trúc Cơ Kỳ, vì sao không cho ta cùng các sư huynh Trúc Cơ Kỳ ở cùng nhau?"

Tử Thiên Quân thật sâu nhìn Bao Cốc, mặt băng bó nói:

"Ngươi cảm thấy ngươi ở cùng bọn họ, bọn họ còn có thể hảo hảo tu luyện?"

Ngọc Mật mà liếc nhìn Bao Cốc, trong lòng nói: Thế nào không thể hảo hảo tu luyện chứ?

Bao Cốc hỏi:

"Ta cùng bọn họ, bọn họ thế nào không thể hảo hảo tu luyện chứ?"

Tử Thiên Quân khuôn mặt bình tĩnh.

"Chính ngươi trong lòng rất rõ ràng!" Lại hướng Ngọc Mật trừng mắt, trách mắng:

"Ngươi có thể thành thật mà ở lại không lẩn tránh đệ tử tuần tra mà âm thầm chui sang chỗ Ngọc Mật sao?" Trong lòng hắn bỏ thêm một câu: Bằng chút tu vi của đệ tử tuần tra có thể ngăn được con thiên hồ của ngươi sao? Đừng mệt phải ta nửa đêm thức dậy bắt yêu!

Ngọc Mật nhất thời ngượng ngùng khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái khe chui xuống.

Bao Cốc "ách " một tiếng, thật muốn khen một câu:

"Sư công người thật hiểu ta!" Nàng nhất thời biết cảm tình của nàng đối với sư tỷ, trong lòng sư công đã rõ như gương sáng. Nàng bỗng nhiên ý thức được quan hệ giữa tiểu sư thúc cùng Yêu Thánh, chỉ sợ sư công cũng đã thanh thanh sở sở.

Tử Thiên Quân nhìn thấy Bao Cốc đứng bất động, hỏi:

"Thế nào? Không hài lòng an bài của ta sao?"

Bao Cốc cười gượng một tiếng:

"Sư công, ta...... ta muốn xin ngài giúp một việc."

Tử Thiên Quân nhìn Bao Cốc, khuôn mặt bình tĩnh phun ra một chữ:

"Nói."

Bao Cốc nhắm mắt lại, trái tim nhảy động, nói:

"Ta muốn xin sư công hỗ trợ đả thông biệt viện của ta cùng sư tỷ."

Tử Thiên Quân thật muốn phất tay áo hất văng Bao Cốc.

Ngọc Mật sợ đến tâm can tỳ phế thận đều đang run lên. sư công có thể an bài như vậy cho ngươi đã là phá lệ, ngươi còn lòng tham bất túc không chừng mực!

Bao Cốc chờ lâu không thấy Tử Thiên Quân đáp lại, đáng thương mở mắt ra nhìn về phía Tử Thiên Quân, chỉ thấy sắc mặt Tử Thiên Quân âm trầm phải đến hung hăng trừng nàng. Mặc dù Tử Thiên Quân đem khí tức thu liễm rất khá, nhưng nàng có thể tinh tường cảm thụ được Tử Thiên Quân tức giận.

Tử Thiên Quân hít sâu, nộ không thể át tức giận mắng một tiếng:

"Vô sỉ!"

Bao Cốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Ngọc Mật kiên trì bước vào trong điện, cúi đầu ôm quyền nói:

"Sư công bớt giận." Đã muốn đem Bao Cốc túm đi. Nàng thực sự là bái phục Bao Cốc rồi! Càng lúc càng không quy củ vô pháp vô thiên! Việc này, sư công đã đủ dung túng nàng, nàng còn dám tìm sư công đề yêu cầu này.

Tử Thiên Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Bao Cốc, phun ra hai chữ:

"Cút mau!"

Ngọc Mật lập tức nói:

"Sư công, bọn ta xin cáo lui." Túm lấy Bao Cốc muốn kéo Bao Cốc ra bên ngoài.

Bao Cốc vận chuyển linh lực trong đan điền đem hai chân gắt gao trụ định trên mặt đất.

Tử Thiên Quân ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Bao Cốc.

Ngọc Mật cố sức kéo cổ tay Bao Cốc, truyền âm nói: Đi thôi! Sư công đã tức giận rồi! Đừng hồ đồ nữa! Ngươi vào ở biệt viện của ta! Được không? Tổ tông! Nàng nhìn thấy Bao Cốc bất động, lại sợ Tử Thiên Quân thật sự sẽ trách phạt, liền vận dụng linh lực ý muốn mạnh mẽ kéo Bao Cốc đi.

Bao Cốc ương bướng, nàng điều động sức mạnh lớn nhất ổn định bản thân cùng chống lại Ngọc Mật. Ngũ hành linh lực từ đan điền cuồn cuộn không ngừng ra bên ngoài hình thành một đạo chân khí hộ thể, hai chân tựa như mọc rễ, cắm xuống đất không nhúc nhích.

Ngọc Mật biết Bao Cốc là Ngũ Linh căn ngũ hành cùng tu luyện, nội tức so với người bình thường thâm hậu hơn, hơn nữa trước đó Huyền Thiên Kiếm phá vỡ kinh mạch trọng tố một lần, lại ăn lượng lớn linh đan bảo dược, thể chất cùng khả năng dung nạp linh lực đều cao hơn thường nhân, cho nên với thực lực Kim Đan Mạt Kỳ vận dụng hai tầng sức mạnh, cư nhiên cũng không kéo động được Bao Cốc, thực sự khiến nàng vô cùng kinh ngạc. Nàng tăng thêm vài phần lực đạo, Bao Cốc như cũ bất động, nàng chỉ đành vận dụng sức lực lớn nhất.

Năm phần lực đạo, đừng nói đệ tử Trúc Cơ Kỳ,cho dù là đệ tử Kim Đan Trung Kỳ đều có thể kéo bay, hết lần này tới lần khác Bao Cốc còn có thể vững vàng đứng ở đó, bất quá chỉ là đầu đầy mồ hôi cả người run rẩy, khí tức quanh thân cấp tốc lưu chuyển có vẻ Bao Cốc cũng rất không dễ chịu.

Bao Cốc cắn chặt răng, đem sức mạnh trên người vận dụng đến cực điểm, đối mặt Ngọc Mật gây sức ép càng ngày càng lớn, nàng thậm chí thử câu động sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm đến giảm bớt áp lực.

Với đạo hạnh của Tử Thiên Quân dĩ nhiên thấy rõ Ngọc Mật vận dụng bao nhiêu sức. Hắn thật không ngờ Bao Cốc cư nhiên có thể kháng cự được năm phần công lực của Ngọc Mật. Hắn yên lặng nhìn sư tỷ muội phân cao thấp, rất muốn nhìn xem Bao Cốc rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu.

Bao Cốc chống đỡ vô cùng khổ cực, mồ hôi như mưa. Linh lực trong đan điền gần như hao hết, rất muốn lấy ra Hầu Nhi Tửu uống hai ngụm bổ sung linh lực. Nhưng nàng biết nếu như sư tỷ nàng tăng thêm một phần sức nàng sẽ chống không nổi nữa, cho dù là uống rượu cũng không được. Nàng lại không muốn cúi đầu, vì vậy chống đến một luồn chân lực cuối cùng hao hết vẫn kiệt lực chống đỡ.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy kinh mạch trong cơ thể có cảm giác bị vỡ, khí lực cả người đột nhiên biến mất, trước mắt tối sầm "Phốc -" một tiếng phun ra một ngụm lớn máu tươi, ngã vào trong lòng Ngọc Mật ngất đi.

Ngọc Mật sợ đến quát to một tiếng:

"Bao Cốc." Lập tức ôm lấy Bao Cốc. Nàng cuống quít thăm dò mạch tượng của Bao Cốc, dùng thần niệm tra xét trong cơ thể Bao Cốc, phát hiện linh lực trong kinh mạch, đan điền đều đào rỗng, mà tạng phủ cùng một số kinh mạch trước ngực Bao Cốc đều xuất hiện tổn thương hơn nữa còn đang xuất huyết. Nàng hoảng loạn gọi một tiếng:

"Sư công." Nàng không nghĩ tới Bao Cốc dĩ nhiên có thương tích trong người. Bao Cốc bị thương thế nào không nói cho nàng biết?

Tử Thiên Quân thăm dò thương thế của Bao Cốc, lấy ra hai viên đan dược chữa thương cho Bao Cốc uống, hỏi:

"Trước đó nàng cùng người nào giao thủ?" Vừa dứt lời nhớ đến trước đó Bao Cốc cùng Giao Long giao thủ, còn tiêu diệt Giao Long.

Sắc mặt Ngọc Mật trắng bệch nói:

"Giao Long....." Nàng nhớ đến Giao Long khi chết phát ra năng lượng rất lớn, nàng sợ đến trên mặt không còn một chút huyết sắc. Trên người có nội thương, lại hao hết linh lực, này..... Không chết ngay tại chỗ đã là may mắn rồi. Ngọc Mật sợ đến cả người rét run. Nàng lập tức lấy ra Hầu Nhi Tửu quán cho Bao Cốc, đang muốn độ linh lực cho Bao Cốc thì đã thấy sư công xuất thủ.

Tử Thiên Quân dùng tự thân linh lực độ nhập trong cơ thể Bao Cốc vì nàng khống chế thương thế, lại dựa vào hiệu dụng của đan dược chữa thương cùng Hầu Nhi Tửu chữa thương cho Bao Cốc.

Đại khái qua một nén hương thời gian, Tử Thiên Quân liền thu công. Hắn nói:

"Không có việc gì nữa. Xác nhận trước đó lúc giao thủ đã bị chấn động kịch liệt tạo thành chấn thương, thương thế vốn dĩ không ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày liền có thể tự khôi phục, vừa rồi cùng ngươi tranh chấp nội lực tiêu hao tất cả linh lực khiến kinh mạch vốn dĩ bị thương trong nháy mắt vỡ ra." Hắn yếu ớt nhìn Bao Cốc, đứng lên nói:

"Ngươi mang nàng trở lại nghỉ ngơi đi." Hắn thật không nhìn ra Bao Cốc lúc ngang bướng đúng là không muốn sống.

Ngọc Mật trả lời một tiếng:

"Vâng.", ôm Bao Cốc vào trong ngực, nàng nhìn Tử Thiên Quân.

"Sư công, vừa rồi Bao Cốc vô lễ làm càn, xin ngài đừng trách nàng."

Tử Thiên Quân khoát khoát tay.

"Đi đi." Hắn đã sớm biết Bao Cốc đối với Ngọc Mật rất không bình thường, lại không nghĩ rằng hiện tại chỉ cần nhấc lên chuyện của Ngọc Mật, Bao Cốc liền giống như phát điên. Hắn nói:

"Ngọc Mật, ta nghĩ ngươi rất rõ ràng tình huống của Bao Cốc, nàng như vậy đối với tu luyện không có lợi ích."

Ngọc Mật đáp:

"Ngọc Mật biết." Nàng biết, nhưng không có biện pháp. Nàng không có cách nào cũng không dám nói cho Tử Thiên Quân biết. Sư công cho dù tốt hơn nữa, dung túng các nàng hơn nữa, chung quy vẫn là tôn trưởng một phái, một khi các nàng hành sự quá mức, tất nhiên sẽ lọt vào xử trí. Nàng cũng không nguyện nhìn thấy Bao Cốc có tổn hại gì. Nàng ôm Bao Cốc bất tiện hành lễ, cúi đầu thi lễ nói:

"Ngọc Mật xin cáo lui." Ôm Bao Cốc bước ra Huyền Thiên Điện, xuất ra phi kiếm bay trở về biệt viện của mình.

Ngọc Mật đặt Bao Cốc trên giường của mình, nàng ngồi bên cạnh, tâm loạn như ma. Nàng không nghĩ tới bản thân thuận miệng nói một câu lại khiến Bao Cốc xằng bậy không màn hậu quả như thế. Nàng không hiểu Bao Cốc, lại càng không biết bản thân có cái gì đáng giá cho Bao Cốc chấp nhất như vậy. Liên quan đến nàng, Bao Cốc liền bất kể tất cả hậu quả cùng cái giá phải trả. Điều này làm cho Ngọc Mật cảm thấy bất an cùng sợ hãi.

Nàng muốn hiểu rõ Bao Cốc, lại phát hiện càng lúc càng không hiểu Bao Cốc.

Tà dương ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi xuống trên giường.

Bao Cốc mở mắt ra, nhìn thấy Ngọc Mật ngồi ngây ngẩn bên giường. Nàng gọi một tiếng:

"Sư tỷ." Ngồi dậy

Ngọc Mật nâng tay đặt trên uyển mạch của Bao Cốc dùng thần niệm tham nhập cơ thể, nhìn thấy linh lực trong đan điền của Bao Cốc đã khôi phục bảy tám phần, vết thương trên người cũng khép lại hơn phân nửa. Nàng nói:

"Ngươi có thương trong người, nhiều ngày không thể vận dụng linh lực, phải hảo hảo nghỉ ngơi. Lúc ở Vạn Ma Quật, ta hỏi ngươi có bị thương hay không, vì sao ngươi lại gạt ta?"

Bao Cốc ngơ ngác nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt.

"Ta không bị thương a." Nàng mơ hồ nhớ đến bản thân dường như lúc đó thổ qua một ngụm máu. Lúc đó tuy rằng nàng thổ huyết nhưng không chỗ nào không thoải mái, bởi vậy cũng không để trong lòng.

Ngọc Mật lặng lẽ không nói gì nhìn Bao Cốc một lát, mới nói:

"Bao Cốc, ngươi như vậy.... Ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ."

Bao Cốc càng cảm thấy mờ mịt.

"Làm sao vậy?" Nàng phản ứng lại, nói:

"Xin lỗi, ta lúc đó...... Sau này ta sẽ không ngoan cố với ngươi nữa."

Ngọc Mật đứng lên nhìn chằm chằm Bao Cốc đang nằm trên giường.

"Ngươi lúc đó đã nghĩ cái gì? Sư công đã tức giận rồi, ngươi còn đứng ở đó -" Nàng chau mày nói:

"Vì một câu nói của ta, ngươi dám khiến sư công..... Bao Cốc..... sư công không chỉ là sư công, còn là nhất phái chưởng môn, cho dù là tiểu sư thúc cũng không dám trước mặt sư công làm càn! Ngươi tùy tiện như vậy, còn đem sư công, còn đem đường đường chưởng môn Huyền Thiên Môn để vào mắt sao? Hành sự quá phận, qua giới hạn, ai cũng không quản được ngươi. Ngươi luôn luôn rất thông minh, thế nào việc nhỏ như vậy lại phạm vào hồ đồ?" Nàng hít sâu một hơi.

"Ngươi như vậy sẽ làm lỡ tu luyện của ngươi, nếu thực lực của ngươi không tiến bộ, thọ mệnh ngắn đi, cho dù ta có thể giao trái tim cho ngươi, ngươi có thể theo ta đến bao lâu? Tu tiên không năm tháng, hơn mười năm, mấy trăm năm bất quá cũng chỉ trong nháy mắt, trong nháy mắt của ta có thể là cả đời của ngươi, Bao Cốc, ngươi lấy cái gì đến cùng ta lâu dài? Biết dụng tâm của ngươi đối với ta, nhưng ngươi như vậy chỉ có thể làm ta khó xử. Ngươi vì ta nguyện ý khuynh tẫn tất cả của ngươi, nhưng ta lấy cái gì hồi báo lại thâm tình này? Nếu ngươi không có tương lai, ta khuynh tình cùng ngươi, sau khi ngươi hết thọ nguyên, ngươi bảo ta làm sao sống tiếp? Ngươi có từng suy nghĩ đến cảm thụ của ta? Bao Cốc, ngươi khiến ta sợ hãi, càng lúc càng sợ."

Bao Cốc bị Ngọc Mật nói, không nói gì chống đỡ, ngẩn ngơ tại chỗ.

Ngọc Mật nặng nề thở dài.

"Mấy ngày trước đây, sư công nói muốn chiêu mộ đệ tử. Ta đã suy nghĩ cẩn thận, dự định đi thế gian một chuyến, tìm kiếm hài đồng có tư chất dẫn vào sơn môn."

Bao Cốc hỏi:

"Sư tỷ, ngươi muốn rời đi?"

Ngọc Mật "ân" một tiếng, nói:

"Ân. Không người nối nghiệp, chỉ có hơn mười người, Huyền Thiên Môn vĩnh viễn không thể lớn mạnh."

Bao Cốc gọi một tiếng:

"Sư tỷ....." Trong nháy mắt, lòng của nàng rất khó chịu. Nàng biết là nàng bức Ngọc Mật đi. Thời điểm mấu chốt kẻ thù bên ngoài uy hiếp, cho dù là đi tìm hài đồng có tư chất chiêu mộ đệ tử mới cũng không nên là Ngọc Mật người có thực lực mạnh nhất trong một mạch trẻ tuổi, phái Phong Mộng Long, Hoa Sanh, vậy là đủ rồi!

Ngọc Mật thấp giọng nói:

"Ý ta đã quyết. Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho ta, thì hãy hảo tu luyện. Biệt viện này của ta nếu ngươi thích, sau này cứ ở lại đi." Nói xong, xoay người đi đến trước cửa, đột nhiên nàng dừng bước. . Googl𝔢‎ nga𝐲‎ trang‎ _‎ t‎ rù𝓂tru𝐲ện﹒vn‎ _

"Sau khi ta đi chào từ biệt sư công sẽ rời khỏi."

Bao Cốc xoay người xuống giường, đuổi tới cửa, hô lên:

"Sư Tỷ -" Nàng không có cách nào mở miệng giữ Ngọc Mật lại, chỉ có thể đổi giọng nói:

"Vậy ngươi mang theo Linh Nhi đi." Nói xong đem huyết thệ lệnh bài lấy ra, nói:

"Ra ngoài nguy hiểm, tiểu Linh Nhi đi theo ngươi cũng có thể học hỏi kinh nghiệm. Ta ở đây có sư công bọn họ trông nom, ngươi có thể yên tâm." Nàng lại từ túi trữ vật siêu lớn lấy ra một đống lớn Hầu Nhi Tửu cùng không ít bảo dược cất vào túi trữ vật đưa cho Ngọc Mật.

"Xuất môn ra bên ngoài, nhiều vật phòng thân một chút vẫn tốt hơn. Ngươi biết những thứ này ta còn nhiều, ngươi cầm lấy."

Ngọc Mật thất thần nhìn Bao Cốc, đôi mắt ngấn lệ. Nàng thở dài một tiếng:

"Ngốc!"

Bao Cốc đem huyết thệ lệnh bài cùng túi trữ vật có chứa bảo vật nhét vào trong tay Ngọc Mật.

"Ngươi mang theo Linh Nhi cùng cầm những thứ này ta mới có thể an tâm, lát nữa tìm sư công xin hai đạo bảo mệnh phù."

Ngọc Mật nhận lấy huyết thệ lệnh bài cùng túi trữ vật của Bao Cốc, khống chế phi kiếm phóng lên cao, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Bao Cốc tựa vào cửa nhìn sư tỷ đi xa, ngơ ngác, ngây ngốc.

Nàng đột nhiên hiểu được có đôi khi đối với người khác quá tốt thì ra cũng có thể là ích kỷ. Có đôi khi đối với người khác tốt thì ra cũng không phải thực sự vì muốn người đó tốt.

Nàng cho rằng chân thành kiên định ắt có được, nhưng nàng làm tất cả lại chưa từng nghĩ đến thứ sư tỷ chân chính muốn có nàng lại không cho được.

Sư tỷ từng nói nhìn thấy rất nhiều đạo lữ ở tu tiên giới vì tài nguyên vì bảo vật mà phản bội, ngươi chết ta sống. Nàng nguyện đem tất cả bản thân có được cho sư tỷ, nguyện khuynh hết mọi thứ bảo vệ nàng.

Sư tỷ từng nói không muốn giống như Nam Sơn Nhất Kiếm trở thành tang ngẫu cô yến, không muốn trải qua bi thống như vậy. Nàng có nhiều bảo bối tục mệnh như vậy, thậm chí cùng Yêu Thánh đổi lấy Niết Bàn Đan.

Nàng là Ngũ Linh căn, có nhiều tu tiên tài nguyên như vậy, mỗi ngày uống Hầu Nhi Tửu, ăn linh đan bảo dược nhưng tu luyện vẫn chậm chạp gian nan, ngay cả tiến đến Kim Đan kỳ cũng xa không biết ngày nào. Nàng tu luyện vốn là dị thường khó khăn, còn nhất tâm đặt vào những việc vặt vãnh, lại vì cảm tình mà phiền lụy, đừng nói là sư tỷ, cho dù bất luận kẻ nào cũng không nhìn thấy hy vọng trên người nàng.

Bao Cốc bỗng nhiên phát hiện tu luyện thật ra là rất cô độc, bởi vì con đường phải đi vừa dài vừa gian nan cần toàn tâm toàn lực mà lao vào tu luyện, đàm luận cái khác đều sẽ làm lỡ tu luyện.

Mà nàng, phiền chán tu luyện khô khan. Đó chính là trở ngại lớn trên đường tu luyện của nàng.

Sư tỷ ở trên người nàng không nhìn thấy hy vọng, cho nên cho dù là thích nàng cũng không dám giao ra trái tim mình, bởi vì không muốn bị tổn thương, không muốn tương lai chịu đau xót, chỉ vì bảo vệ bản thân.

Bao Cốc chán nản phun ra hai chữ:

"Xin lỗi." Nàng chưa từng nghĩ đến bản thân dây dưa đối với Ngọc Mật mà nói sẽ là một loại thương tổn, hơn nữa không nghĩ tới nàng cuối cùng sẽ làm cho Ngọc Mật rời đi.