Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 138: Không phục



Bao Cốc theo Phong Dịch trở lại Huyền Thiên Môn liền muốn quay về nơi ở của mình, lại nghe Phong Dịch gọi nàng:

"Bao Cốc." Nàng "a" một tiếng, xoay người chợt nghe Phong Dịch nói:

"Ngươi không đi gặp chưởng môn?" Nàng suy nghĩ một chút, nói:

"Phong sư bá, ta cảm thấy lần này yêu thú tập kích thôn hẳn là có liên quan đến Huyền Thiên Môn chúng ta, là yêu thú bất mãn Huyền Thiên Môn đặt chân ở đây nhưng đối với Huyền Thiên Môn không có cách nào liền lấy thôn dân đều là nhân tộc không bao nhiêu sức chống cự trả thù, chính là có dự mưu...."

Đệ tử đứng một bên như có chút đăm chiêu hỏi:

"Có cái gì dự mưu? Thương tổn thôn dân đối với Huyền Thiên Môn chúng ta lại không tổn thất gì." . Đọc‎ 𝐭ru𝔂ện‎ ha𝔂,‎ 𝐭ru𝔂‎ cập‎ nga𝔂‎ [‎ 𝖳r𝐔𝘮𝖳ru‎ 𝔂ện﹒𝐕n‎ ]

Bao Cốc hỏi:

"Dẫn xà xuất động thì sao? Lần này chỉ là muốn thử, xem chúng ta có cứu viện hay không. Nếu như lần sau lại tập kích, chúng ta cứu viện, bọn họ sẽ phục kích những đệ tử ra ngoài cứu viện thì sao?"

Một đệ tử hai mươi tuổi nói:

"Vậy thì không cứu."

Bao Cốc liếc xéo hắn một cái, hỏi:

"Không cứu? Sợ? Thân là tu tiên môn phái chính thống, có yêu thú đến trước sơn môn tàn hại thôn dân, nếu như chúng ta làm như không thấy mặc kệ thôn dân sống chết, mặc kệ nơi này có thanh tĩnh hay không, mặc kệ yêu thú trong sơn môn hoành hành....." Câu nói kế tiếp quá khó nghe, nàng không nói nữa.

Phong Dịch nói với Bao Cốc.

"Đi thôi, đi gặp chưởng môn." Nói xong, dẫn một chúng đệ tử Huyền Thiên Điện tìm Tử Thiên Quân, đem chuyện vừa rồi bẩm báo Tử Thiên Quân.

Tử Thiên Quân trầm ngâm, lệnh người triệu Hoa Sanh, Phong Mộng Long cùng với đệ tử thực lực đã ngoài Trúc Cơ Kỳ đến Huyền Thiên Điện.

Tử Thiên Quân nhìn thấy môn hạ đệ tử đều tề tựu, nói:

"Hôm nay có yêu thú cướp bóc ngoài sơn môn, Huyền Thiên Môn không thể ngồi yên không để ý đến. Phong Mộng Long, Hoa Sanh. Bao Cốc, ba người các ngươi là thực lực mạnh nhất trong lớp đệ tử trẻ, từ hôm nay trở đi, ba người các ngươi dẫn năm đệ tử thay phiên tuần tra."

Mọi người ở đây nghe được Tử Thiên Quân đem thực lực của Bao Cốc đánh đồng với Phong Mộng Long Hoa Sanh đã Kim Đan kỳ, đều liếc mắt, rất nhiều người mặt lộ vẻ xem thường.

Có người nhỏ giọng nói thầm:

"Nói nàng rất giàu có ta tin, mạnh nhất...... Trúc Cơ Nhị Giai có thể mạnh đi nơi nào?" Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng tu tiên giả mỗi người tai thính mắt tinh, toàn bộ nghe được thanh thanh sở sở, lời này cũng là nói ra tiếng lòng của một lớp các đệ tử trẻ tuổi.

Mà ngay cả Phong Dịch cũng không đồng ý cách nói của Tử Thiên Quân.

Một đệ tử thực lực Trúc Cơ cửu giai ôm quyền đứng ra, nói:

"Chưởng môn, nếu nói Bao Cốc thực lực mạnh hơn bọn ta, ta không phục, ta nguyện cùng Bao Cốc tỷ thí một phen."

Bao Cốc nhãn tình sáng lên, lập tức nói: "Ngươi muốn dẫn đầu tuần sơn, ta tặng việc này cho ngươi."

Đệ tử kia ngạo nghễ nói: "Hộ vệ sơn môn là chức trách phải làm, ta sẽ không chối từ, nhưng chưa tỷ thí, ta tuyệt không nguyện thừa nhận thực lực của ngươi mạnh hơn bọn ta. Ta không khi dễ ngươi, nguyện tự phong tu vi dùng cảnh giới Trúc Cơ Nhị Giai cùng ngươi tranh cao thấp."

Lại một đệ tử đứng ra, nói:

"Phong sư huynh cùng Hoa sư tỷ thực lực trong đại khảo thí có thể thấy được, nhưng bọn ta chưa từng thấy qua Bao Cốc xuất hiện trong đại khảo thí, ngày đó ta muốn đấu với nàng, nàng ngay cả ứng chiến cũng không ứng, nếu luận nàng là người nổi bật trong lớp trẻ tuổi, đệ tử không phục."

Lại có một đệ tử đứng ra ôm quyền nói:

"Bao Cốc được nhiều sư trưởng cùng Ngọc Mật sư tỷ che chở, lại có cửu giai yêu thú hộ vệ, nói nàng thực lực mạnh cũng không quá đáng, nhưng nếu nói tự thân thực lực của nàng mạnh hơn bọn ta, bọn ta không phục."

Tử Thiên Quân nói:

"Nếu đã không phục, vậy liền hạ tràng tỷ thí. Ai cũng không chuẩn ẩn dấu thực lực, xuất ra chiến lực mạnh nhất."

Bao Cốc nhìn phản ứng của chư vị sư huynh sư tỷ, lại nhìn thần sắc của sư công, biết không thể không đánh.

Tuy nói tu luyện là chuyện của bản thân, bản thân cảnh giới tu luyện cao thấp cùng người khác không quan hệ gì, nhưng tu tiên giới chú ý thực lực, không có thực lực sẽ bị người xem nhẹ. Đặc biệt nàng là người mang trọng bảo lại được sư trưởng coi trọng, cảnh giới tu luyện cũng là thấp nhất trong Huyền Thiên Môn, sẽ làm rất nhiều sư huynh sư tỷ cảm thấy trong lòng bất bình, không phục.

Nàng nhiều lần vào sinh ra tử, gặp phải đều là cường giả Nguyên Anh Cảnh, Hóa Thần Kỳ thực lực cao hơn nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng đều là mượn ngoại lực đối phó đối phương, rất ít thời gian dựa vào tự thân bản lĩnh so đấu, cho dù có, đó cũng là liều chết chạy lấy mạng, chưa từng cùng người thực lực tương đương với mình tỷ thí qua. Trong lúc nhất thời khiến nàng có chút không biết nên xuất thủ thế nào. Nàng mang theo tâm tình khẩn trương lại thấp thỏm đi theo đồng môn đi đến Huyền Thiên Viên bên ngoài Huyền Thiên Điện.

Tử Thiên Quân, Phong Dịch đứng ở phía trên.

Môn hạ đệ tử lại phân tán ngồi vây quanh thành một vòng, ở chính giữa chừa ra một khoảng trống đủ rộng.

Tử Thiên Quân quay đầu nhìn Bao Cốc đi theo bên cạnh nhưng suy nghĩ xuất thần, nói:

"Phát ngốc cái gì? Còn không hạ tràng?"

Bao Cốc "a" một tiếng lấy lại tinh thần, vẻ mặt đau khổ nhìn Tử Thiên Quân, rất muốn hỏi một câu: "Không cần đấu được không?" Không cần hỏi cũng biết không được, chỉ đành kiên trì đi đến giữa sân, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh bảo kiếm Kim Đan kỳ.

Bao Cốc vừa vào sân, liền có vài vị sư huynh đồng thời lên sân muốn cùng Bao Cốc tỷ thí.

Một vị thực lực Trúc Cơ thất giai ôm quyền nói:

"Chư vị sư huynh, tại hạ thực lực yếu nhất, liền để ta đến trước đi."

Mấy người bên cạnh không ý kiến, liền trở ra sân.

Đệ tử Trúc Cơ thất giai ôm quyền nói với Bao Cốc:

"Mời ra chiêu trước."

Bao Cốc tay cầm Kim Đan kỳ bảo kiếm, kinh ngạc nhìn sư huynh kia, một chút cảm giác tỷ thí cũng không thấy, nàng thậm chí khẩn trương đến ngay cả đấu chiến kỹ đều muốn quên, ngay cả phải xuất kiếm thế nào đều có một chút nghĩ không ra.

Phong Dịch thấy thế âm thầm truyền âm với Tử Thiên Quân, hỏi: Chưởng môn, có thể được không?

Tử Thiên Quân trầm ngâm không nói nhìn Bao Cốc.

Thời gian từng chút trôi qua, Bao Cốc như cũ đần độn đứng tại chỗ.

Đệ tử Trúc Cơ thất giai kia không nhịn được hỏi:

"Ngươi rốt cuộc ra tay hay không a?"

Bao Cốc "ách" một tiếng nói:

"Hay là, ngươi ra tay trước đi."

Đệ tử Trúc Cơ thất giai kia chờ đến không nhịn được, lúc này nói:

"Vậy ngươi cẩn thận!" Thi triển đấu chiến, giương kiếm hướng Bao Cốc đâm tới. Hắn tay cầm trường kiếm, một tiếng nhìn như bình thường lại mang theo kiếm khí sắc bén, cổ tay khẽ động, trường kiếm trong tay phát sinh một tiếng sắc nhọn phân thành bảy đạo kiếm ảnh đồng thời nhắm bảy tử huyệt của Bao Cốc.

Bao Cốc mũi chân đạp trên mặt đất, nhanh chóng thối lui.

Trường kiếm nhắm chuẩn tử huyệt của nàng không tha.

Một truy đuổi một thối lui, hai người tốc độ đều cực nhanh, Bao Cốc nhận thấy sắp thối lui đến mép sân.

Có người kêu một câu:

"Bao Cốc, nếu lui nữa là muốn ra sân chịu thua."

Bao Cốc cả kinh, lập tức lăng không xoay người thi triển hư không độn ẩn thuật độn vào trong hư không, lại tái một góc khác chui ra.

Đệ tử Trúc Cơ thất giai kia một kích thất bại, đột nhiên mất đi mục tiêu, sau đó cảm thấy Bao Cốc xuất hiện ở một chỗ cách hắn nhiều trượng, hắn nhướng mày, chấp kiếm mà đứng, hô một tiếng:

"Kiếm trận!" Trường kiếm trong tay đột nhiên hóa thành bảy thanh trường kiếm dựa theo thất tinh phương vị bay về phía Bao Cốc.

Bao Cốc đối với trận pháp hiểu biết rất ít, thấy trường kiếm bay tới trong lúc nhất thời cũng không biết nên như thế nào phá kiếm trận. Nàng vốn muốn thi triển hư không độn ẩn thuật lần thứ hai tránh thoát, lại phát hiện bảy thanh kiếm này tựa hồ tập trung vào bản thân. Thất kiếm thế tới vừa nhanh vừa mạnh tức thời sẽ đến trước mặt, nàng lần thứ hai thi triển hư không độn ẩn thuật trốn vào hư không rồi lại xuất hiện ở bên kia, nàng mới từ trong hư không đi ra liền cảm thấy phía sau có kiếm khí chụp xuống, hiển nhiênlà bản thân cũng không thoát khỏi truy kích của bảy thanh kiếm, bảy thanh kiếm truy vào hư không rồi lại đuổi theo ra ngoài.

Đây là một loại khí tức truy kích thuật rất thông thường.

Đệ tử Trúc Cơ thất giai kia quát một tiếng:

"Thất kiếm quy nhất, phá!"

Thất kiếm trong nháy mắt hợp nhất, thế công như sấm sét vạn quân oanh về phía Bao Cốc.

Một khắc, thắng bại đã phân.

Bao Cốc cảm thấy kiếm kia mang theo vô tận kiếm thế hướng bản thân oanh đến, cự ly quá gần, nàng lui cũng không thể lui chạy cũng không thể chạy, mắt thấy sẽ bị trường kiếm đánh trúng, dưới tình thế cấp bách nàng chỉ có thể điều động linh lực trong đan điền rót vào trường kiếm trong tay, liều mạng huy động trường kiếm đánh vào thanh trường kiếm đang đâm tới trước ngực. Nàng vận kiếm như gió, bảo kiếm Kim Đan kỳ trong tay bổ xuống thanh trường kiếm trước mặt. Linh lực cuồn cuộn tuôn ra từ trong đan điền của nàng tựa như sóng biển một cơn tiếp một cơn chảy vào trong bảo kiếm, nàng cũng bắt đầu phối hợp kiếm chiêu mà vũ động.

Đằng đằng kiếm ý dâng lên, nàng giống như một con Giao Long xuất thủy cuồn cuồn xoay chuyển, trường kiếm trong tay đong đong chém vào trường kiếm trước mặt chạm ra vô số tia lửa.

Trường kiếm đâm tới trước ngực Bao Cốc dưới khí thế mãnh liệt bị chém đến chao đảo, kiếm khí trên thân kiếm theo từng nhát chém liền bị mở ra một chỗ hổng, vết rách từ chỗ hổng lan rộng, không chống được vài tức, một thanh bảo kiếm đang êm đẹp liền bị chém vỡ trên mặt đất.

Bao Cốc tiếp tục huy kiếm chém xuống vài lần, chém tới trường kiếm vỡ thành mảnh nhỏ nàng mới cảm giác được khác thường, lập tức thối lui, tập trung quan sát, chỉ thấy một đống trường kiếm vỡ vụn rơi trên mặt đất.

Đệ tử Trúc Cơ thất giai đau đớn hô một tiếng:

"Kiếm của ta!"

Bao Cốc lập tức cúi đầu nhìn kiếm của mình, nàng vốn tưởng rằng kiếm của bản thân nhất định cũng sẽ nứt ra vô số chỗ, nhưng lại thấy kiếm trong tay dĩ nhiên không tổn hao gì.

Phong Dịch có chút đăm chiêu nhíu chặt mi tâm. Huyền Thiên Môn mặc dù tu luyện kiếm ý, coi trọng xuất kiếm theo kiếm ý mà hình thành kiếm thức, cũng không cố định kiếm chiêu, nhưng người sử dụng kiếm đều sẽ có phương thức xuất kiếm cùng chương pháp của mình, nhưng mà Bao Cốc sử dụng kiếm thoạt nhìn dường như hổn độn không kết cấu, rõ ràng là chém lung tung. Nhưng nếu nói là thực sự chém lung tung, thì đường kiếm lại thực sự quá lưu loát rồi, quả thực như hình vân lưu thủy, kiếm ý không ngừng đổ xuống, một trận tiếp một trận như sóng cuộn, thẳng đến đem đối phương chém vỡ.

Tử Thiên Quân trầm thấp nói ra một câu:

"Có căn cơ của Long Vân Thập Thức." Hắn cất cao giọng nói:

"Kết quả so kiếm, Bao Cốc thắng."

Bao Cốc nắm kiếm chỉ cảm thấy bản thân thắng được có chút khó hiểu. Nàng cảm thấy nhất định là kiếm trong tay chất lượng tốt hơn kiếm của vị sư huynh kia.

Đệ tử Trúc Cơ thất giai bị bại không phục, nhưng kiếm cũng vỡ rồi, không muốn nhận thua cũng không được..

Lại có một đệ tử Trúc Cơ thất giai ra sân, ôm quyền nói:

"Tại hạ nguyện cùng Bao Cốc tỷ thí." Hắn nói với Bao Cốc:

"Vẫn xin Bao Cốc ngồi điều tức hồi phục linh lực trước."

Bao Cốc dò xét linh lực trong đan điền của mình, nàng cũng không hao tổn bao nhiêu linh lực, nói:

"Ta không cần điều tức."