Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 147: Bị trọng thương



Trận tỷ thí này đối với Bao Cốc mà nói không phải là chuyện tốt. Nàng là nhất đại đệ tử, thời gian nhập môn sớm hơn, thắng nhị đại đệ tử là đương nhiên. Nếu như thua vậy thật sự chính là không còn mặt mũi! Là nhất đại đệ tử cảnh giới tu luyện so với nhị đại đệ tử thấp cũng đã đủ mất mặt rồi, còn đánh không lại nhị đại đệ tử vậy thật sự sẽ không có mặt mũi gặp người nữa.

Đồng môn cùng cảnh giới khiêu chiến, nàng lại không thể cự tuyệt Bao Cốc chỉ có thể ứng chiến. Nàng nói:

"Vậy ngươi xuất kiếm đi!"

Đệ tử kia nhìn thấy Bao Cốc không cầm kiếm, đối phương lại có bối phận cao hơn hắn, hắn nói:

"Bao Cốc sư thúc ngài cẩn thận!" Nhắc nhở xong hắn liền dùng mũi kiếm kéo ngang mặt đất, nâng tay hướng Bao Cốc xuất chiêu.

Bao Cốc nhẹ nhàng gật đầu nàng quen ít nói nên ngay cả "ân" một tiếng cũng lười, càng miễn bàn nói gì đó.

Đệ tử kia đối mặt vị cách đại truyền nhân của tổ sư gia, lại có danh xưng vô địch cùng cảnh giới đối chiến - Bao Cốc chút nào cũng không dám sơ ý, sau khi hành lễ xong liền không khách khí nữa, đem bản thân sở học sắc bén thi triển ra.

Bao Cốc trong năm năm thời gian tu luyện đan thuật, nghiên cứu trận pháp, học tập linh phù, duy nhất không động đến kiếm thuật, cho dù tu luyện lĩnh ngộ Huyền Thiên Kiếm, cũng chỉ diễn luyện trong đầu, cho dù đem bước tiến trận pháp dung nhập vào kiếm thức nhưng nàng cũng chỉ dùng ngón tay thay kiếm, kiếm là thứ yếu, bộ pháp mới là trọng yếu.

Đệ tử cầm thanh bảo kiếm Kim Đan kỳ hệ thủy trong tay, tu luyện chính là công pháp thuộc tính nước, xuất kiếm nhẹ như gió, nhanh như huyễn ảnh, một kiếm xuất ra, vô thanh vô tức liền đánh đến trước mặt Bao Cốc, mũi kiếm chỉ thẳng vào yếu điểm.

Kiếm của hắn rất nhanh, cực nhanh, nhanh đến Bao Cốc gần như thiếu chút nữa phản ứng không kịp.

Cũng may Bao Cốc trong vài năm nay cảnh giới mặc dù không tiến bộ nhưng vẫn không sao lãng tu luyện, bên cạnh những thứ khác cũng học không ít. Bộ pháp dưới chân khẽ chuyển, quỷ mị dán bên cạnh mũi kiếm mà qua, phiêu nhiên xuất hiện ở một mặt khác thí đài.

Không biết là ai hô một tiếng:

"Di, đây là bộ pháp gì, đây không phải công phu của Huyền Thiên Môn."

Đây dĩ nhiên không phải công phu của Huyền Thiên Môn, mà chính là Bao Cốc thông qua việc nghiên tập trận pháp của Yêu Thánh lĩnh ngộ được.

Đệ tử kia lại một kiếm đâm vào không khí, liền thu kiếm hướng Bao Cốc đâm tới. Kiếm của hắn chỉ có một từ để diễn tả, nhanh! Bất luận chuyển động dư thừa nào cũng không có, dùng tốc độ từng bước ép sát. Kiếm đâm tới nhanh như gió lốc mưa rào, mỗi một kiếm đều thực chiến, không có bất luận hư chiêu nào. Cho dù thật có hư ảnh thì đó cũng là bởi vì xuất kiếm quá nhanh lưu lại tàn ảnh.

Tốc độ xuất kiếm này, Bao Cốc tự than thở khó tránh.

Đệ tử kia xuất kiếm nhanh, thân pháp của Bao Cốc lại giống như quỷ ảnh. Mỗi một lần giẫm chân của nàng đều mang theo ám vận, mỗi một lần cất bước đều lộ ra chú ý, rõ ràng kiếm của đệ tử kia đã đêm trúng nàng nhưng lúc nhìn kỹ lại thì nàng đã nhảy đến nơi khác, đâm trúng chỉ là tàn ảnh. Đệ tử kia kiếm vũ kín không kẽ hở nhưng Bao Cốc có thể dùng một loại phương thức gần như quỷ dị lông tóc không tổn thương từ trong kiếm ảnh xông ra.

Tư thái phiêu nhiên, bộ pháp cổ quái lúc ẩn lúc hiện, né tránh đến ngay cả kiếm cũng chạm không được, người dưới đài nhìn thấy vừa thán phục vừa la hét, thúc giục nàng rút kiếm đánh trả.

Bao Cốc trái lại muốn rút kiếm! Năm năm chưa từng vận dụng kiếm nàng ngay cả lệnh bài thân phận cực kỳ trọng yếu cũng không biết ném đến góc nào rồi, huống hồ là một thanh kiếm không thường sử dụng

Thân là đệ tử tu luyện kiếm thuật đánh mất thân phận lệnh bài còn không nói, ngay cả kiếm cũng không biết ném đi đâu rồi, nàng sợ nói ra sẽ bị sư công đánh chết.

Nàng rất muốn dùng ngón tay thay kiếm đánh trả, nhưng kiếm pháp của đệ tử này vừa nhanh vừa xảo quyệt, nàng sợ một khi ngón tay đánh ra thì sẽ không còn nữa.

Bao Cốc chỉ có thể bằng vào bộ pháp cùng linh hoạt mà né tránh kiếm chiêu của đệ tử kia.

Đại khái qua hai nén hương thời gian, nàng từ từ nhìn ra thói quen cùng phương thức xuất kiếm của đệ tử này, bắt được một sơ hở nàng quả đoán dùng ngón tay thay kiếm đánh ra một đạo kiếm khí đánh bật thanh kiếm đang đâm tới, đồng thời ra sức một cước đá vào ngực đệ tử kia khi kiếm ảnh để lộ sơ hở. Một cước này của nàng không chút lưu tình, lực đạo đủ mạnh, đệ tử kia giống như con diều đứt dây trực tiếp văng ra ngã xuống đài, phun ra một ngụm máu, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn.

Nàng hơi áy náy.

"Xin lỗi, hôm nay xuất môn vội vàng nên đã quên mang kiếm." Sau đó nàng phiêu nhiên trở lại chỗ ngồi của mình. Nàng mắt sắc nhìn thấy khuôn mặt Hoa Sanh đều đen lại rồi.

Phía sau Hoa Sanh chạy ra hai nội môn đệ tử đem đệ tử bị Bao Cốc đả thương đỡ đi.

Bao Cốc nhất thời biết được, đây là Hoa Sanh ở phía sau sai khiến môn hạ đệ tử làm khó nàng đây mà.

Hoa Sanh nhoẻn miệng cười, đứng lên khen ngợi:

"Bao Cốc sư muội thân pháp thật sự rất cao, chẳng lẽ là từ công pháp tổ sư gia truyền lại lĩnh ngộ được?"

Bao Cốc ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Hoa Sanh, lại không muốn nói cũng lười giải thích.

Hoa Sanh nhìn thấy Bao Cốc không đáp, lại nói:

"Nếu không phải có quy tắt khảo thí, ta thật muốn cùng Bao Cốc sư muội luận bàn một phen.."

Một vị nhất đại đệ tử Nguyên Anh Cảnh đứng dậy võ tay tán thưởng:

"Hay lắm! Năm năm chưa từng nhìn thấy Bao Cốc sư muội, bọn ta cũng muốn nhìn xem cảnh giới kiếm thuật của Bao Cốc sư muội. Không bằng như vậy đi, không so cảnh giới chỉ so kiếm thuật, thế nào?"

Bao Cốc nhận ra người đó là xuất thân từ Trác Vân Phong cùng với Hoa Sanh, về phần tên gọi là gì nàng cũng không có bao nhiêu ấn tượng.

Một bên lại có một gã đệ tử xuất từ Thủy Vân Trạch nói:

"Không thích hợp, cảnh giới tu luyện cũng thể hiện thực lực. Bao Cốc sư muội tuy rằng cảnh giới thấp, nhưng thân là Ngũ Linh căn nội tức hồn hậu hơn xa thường nhân, nếu Hoa Sanh sư tỷ áp chế cảnh giới cùng Bao Cốc tỷ thí, chính là dùng ngắn chọi dài, tất nhiên chịu thiệt."

Bao Cốc nhận thức người này, tên của hắn gọi là Triệu Đại Bằng, rất thân với Phong Mộng Long.

Nàng thích yên tĩnh không thích tranh đấu, nghe được đồng môn nghị luận nàng cùng Hoa Sanh làm sao tỷ thí mới xem như công bằng chỉ cảm thấy buồn chán, cũng có vài phần không thích. Nàng lãnh đạm nói:

"Nếu đã không hợp môn quy, vậy thì không đấu.Thời gian không còn sớm, ta cũng nên trở về?" Nói xong, nàng liền đứng dậy muốn chạy.

Trên thực tế lúc này còn rất sớm, khảo thí mới bắt đầu không được nửa canh giờ.

Bao Cốc lời này vừa ra xung lại một mảnh yên tĩnh.

Phong Mộng Long đứng ra, sang sảng cười nói:

"Bao Cốc sư muội tính tình một chút cũng không thay đổi. Bất quá hiện giờ mới sáng sớm, câu "thời gian không còn sớm" của ngươi, rõ ràng là thoái thác. Thường ngày lúc muốn gặp ngươi đều khó khăn, tự mình đăng môn bái phỏng cũng không thấy được ngươi. Ngươi khó có được ra ngoài, hôm nay nếu đã đến thì đừng quay về sớm như vậy." Hắn thấy Bao Cốc đã bước trên phi kiếm muốn đi, muốn giữ cũng không được, lại lập tức hô một câu:

"Ngọc Kiếm Minh, còn không ra gặp tiểu sư thúc của ngươi."

Bao Cốc nghe được Phong Mộng Long lời này nói ra không đầu không đuôi có chút kỳ hoặc, liền dừng chân quay đầu lại, chỉ thấy là thiếu niên mặt lạnh trước đó gác kiếm lên cổ nàng từ trong đám người bước ra hướng nàng ôm quyền hành lễ:

"Ngọc Kiếm Minh tham kiến tiểu sư thúc."

Phong Mộng Long cười nói:

"Ngươi không biết tiểu tử này là ai đi? Bốn năm trước Ngọc Mật sư tỷ thu đồ đệ, họ của hắn cũng là theo họ của Ngọc Mật sư tỷ." Đang nói chuyện, còn hướng Bao Cốc nháy mắt vài cái.

Bao Cốc nghe vậy nhìn phía thiếu niên mặt lạnh gọi là Ngọc Kiếm Minh, nói:

"Ngươi là đồ đệ của sư tỷ?"

Phong Mộng Long nói:

"Là đồ đệ duy nhất của Ngọc Mật sư tỷ, còn là nội môn đệ tử. Theo Ngọc Mật sư tỷ lang bạt bên ngoài nhiều năm, tháng trước mới cùng Ngọc Mật sư tỷ trở về."

Trong lòng Bao Cốc khẽ động. Vui vẻ hỏi:

"Sư tỷ đâu? Nàng hiện tại ở đâu?"

Phong Mộng Long không lên tiếng.

Bao Cốc nhìn quanh bốn phía cũng không nhìn thấy Ngọc Mật, lại đem tầm mắt rơi vào trên người Ngọc Kiếm Minh, hỏi:

"Sư phụ của ngươi đâu?"

Ngọc Kiếm Minh đáp:

"Sư phụ phiêu bạt quen rồi, không quen ở lâu một chỗ, hôm qua đã ra ngoài phiêu bạt."

Bao Cốc ngây người tại chỗ, nỉ non một câu:

"Lại đi rồi!" Nàng vốn dĩ cho rằng bản thân đã quen việc sư tỷ yên lặng về rồi lại đi nhưng hôm nay nhìn thấy chân truyền đệ tử của sư tỷ từ trong miệng hắn biết được hôm qua nàng đã rời đi, hơn nữa ngay cả một lời từ biệt hay thông báo cũng không có, trong lòng vốn dĩ đã đạm nhiên không gợn sóng lúc này lại vô cùng đau đớn. Đau đớn này đến khó hiểu, rồi lại đau đến khắc cốt ghi tâm, so với dùng dao cắt thịt còn đau hơn.

Năm năm rồi, tròn năm năm rồi, âm thầm trở về rồi lại lẳng lặng rời đi, lướt qua nhau cũng không chào nàng một tiếng, ngay cả thu chân truyền đồ đệ cũng chưa từng cho nàng biết. Sư tỷ quả nhiên là muốn cùng nàng cắt đứt hoàn toàn sao?

Bao Cốc hoảng nhiên đứng đó, ánh mắt vốn dĩ tĩnh mịch nhiễm một mảnh vụ sắc, ánh mắt kia thê lương hoảng sợ, mờ mịt nhìn núi xa, không có tiêu cự.

Trong lòng nàng vô cùng đau đớn, âm thanh xung quanh từng chút biến mất, bóng người cũng trở nên hoảng loạn, ngay cả phi kiếm dưới chân cũng có chút bất ổn. Nàng rơi trên mặt đất, thu phi kiếm, cố nén đau đớn trong lòng đi đến phía trước.

Nàng rất muốn hỏi Ngọc Mật: Sư tỷ, đời này kiếp này cũng không gặp sao?

Nàng rất muốn hỏi Ngọc Mật: Sư tỷ, cho dù không gặp, ngay cả một chút tin tức cũng không cho ta biết sao?

Nhưng nàng không cần hỏi, nàng đã biết đáp án.

Phong Mộng Long nhìn thấy thân ảnh thê lương của Bao Cốc, lớn tiếng gọi vài lần cũng không nhận được sự phản ứng, chột dạ vuốt mũi nói thầm trong lòng: Lẽ nào ta nói chuyện này cho Bao Cốc là sai sao?

Hắn nhìn về phía Ngọc Kiếm Minh, có chút vô tội. Hắn rất thích tiểu tử này vốn dĩ là muốn để tiểu tử này cùng Bao Cốc lôi kéo quan hệ, nếu hắn có thể được Bao Cốc chỉ điểm hoặc là theo sau Bao Cốc, trong tay Bao Cốc tùy tiện ném một thứ cho hắn đều là tạo hóa lớn lao, lại không nghĩ Bao Cốc chính là dáng vẻ chịu đả kích như vậy.

Bỗng nhiên, Bao Cốc đi đến trên bậc thang Huyền Thiên quảng trường chao đảo, mắt nhắm lại, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất. Nàng mới vừa bước ra nửa bước, ngã xuống liền theo bậc thang lăn xuống.

Chủ phong Huyền Thiên Môn xây dựng dựa lưng vào núi, bậc thang vừa cao vừa xoắn, bình thường nhìn thấy rất hùng vĩ đồ sộ, lúc này Bao Cốc lăn xuống tất nhiên rất nhanh.

Thân là tu tiên giả đi đường còn có thể lăn từ trên bậc thang xuống thực sự là lần đầu nhìn thấy.

Cứ thế thấy Bao Cốc ngã nhào xuống phía dưới, mọi người đều sợ ngây người.

Phong Mộng Long phản ứng trước tiên, quát to một tiếng:

"Mẹ ơi." Lập tức lao theo Bao Cốc đang từ bậc thang cao cao lăn xuống.

Tử Thiên Quân tốc độ nhanh nhất, lúc Phong Mộng Long gọi ra một tiếng "mẹ ơi" thì hắn đã xuất hiện trên bậc thang, nâng tay áo một cái đã đã tiếp được Bao Cốc đã lăn xuống hơn mười bậc thang, dùng ngón tay thăm dò uyển mạch của Bao Cốc phát hiện đột nhiên là chân khí nghịch chuyển khí huyết công tâm chấn thương tâm mạch, dẫn đến tim ngừng đột ngột nên hôn mê. Hắn bất chấp kiểm tra Bao Cốc ngoại thương, lập tức phóng xuất một cổ linh lực hướng trái tim Bao Cốc khiến trái tim đột nhiên ngừng đập một lần nữa khôi phục hoạt động, lại dùng linh lực bảo vệ tâm mạch bị thương tổn.

Phong Mộng Long đến bên cạnh Tử Thiên Quân, hỏi:

"Chưởng môn, Bao Cốc sư muội không có việc gì đi?"

Đám đệ tử kịp phản ứng cũng chạy đến, tỷ thí cũng bỏ dỡ.

Thân là tu tiên giả đi đường còn có thể từ bậc thang lăn xuống, thật đúng là muôn đời hiếm thấy a!

Rất nhiều nhị đại đệ tử căn bản không rõ xảy ra chuyện gì, tụ đến hiếu kỳ nhìn Bao Cốc hôn mê bất tỉnh, nho nhỏ hướng xung quanh hỏi thăm. Có một số nhị đại đệ tử từng theo sư trưởng nghe qua một ít chuyện của Bao Cốc cùng Ngọc Mật, lúc này bắt đầu khoe khoang, thì thầm truyền tai nhau, vô cùng náo nhiệt.

Sắc mặt Tử Thiên Quân nhất thời đen như đáy nồi! Hắn đối với Bao Cốc ký thác rất nhiều kỳ vọng, cũng biết Bao Cốc đối với Ngọc Mật tình căn sâu nặng, vốn dĩ cho rằng Ngọc Mật đi xa không cùng Bao Cốc gặp lại, thời gian dài tâm tư của Bao Cốc sẽ phai nhạt, lại không nghĩ rằng hôm nay Bao Cốc vì Ngọc Mật không từ mà biệt bị trọng thương. Hắn lại nghĩ đến lần trước Bao Cốc trọng thương cũng bởi vì Ngọc Mật, sắc mặt nhất thời càng thêm xấu xí, tối tăm đến muốn chìm xuống đáy nước.

Bao Cốc thân phận đặc biệt, Tử Thiên Quân tuy là buồn bực nhưng cũng không thể không quản.

Hôm nay Bao Cốc đã thành nhân, hắn cũng không thể không tránh lời dị nghị, lúc này mới gọi Hoa Sanh đến để Hoa Sanh đưa Bao Cốc về giao cho Tử Vân Thù.

Hoa Sanh đỡ lấy Bao Cốc đã hôn mê bất tỉnh, âm thầm dò xét thương thế cùng khí tức của Bao Cốc, chỉ thấy Bao Cốc hơi thở mong manh nội tức rối loạn, toàn bộ đều nhờ vào chân khí của chưởng môn để duy trì nhịp tim, thực sự là kinh hách. Loại chân khí nghịch chuyển tổn thương tâm mạch này tương đương với tẩu hỏa nhập ma, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng!

Hoa Sanh kiên quyết nghĩ không ra Bao Cốc vì sao đột nhiên bị thương nặng như vậy, xem tình huống này vẫn là Bao Cốc tự tổn thương mình. Tuy rằng nàng đối với Bao Cốc có rất nhiều không phục nhưng dù sao cũng là đồng môn cùng trải qua hoạn nạn, lại nhận không ít ân huệ của Bao Cốc, dù vẫn luôn làm chút chuyện muốn Bao Cốc mất mặt nhưng thật sự không muốn nhìn thấy Bao Cốc có chuyện. Nàng ôm lấy Bao Cốc nhanh chóng chạy đến trong Vân Hải Mật Lâm.

====

Vân Hải Mật Lâm trận pháp trùng trùng, có người nói Phong sư thúc từng bị vây trong pháp trận thiếu chút nữa không thể thoát thân, đệ tử Huyền Thiên Môn coi là cấm địa không dám xông loạn.

Hoa Sanh đi đến bên ngoài Vân Hải Mật Lâm không dám tự ý tiến nhập, ở bên ngoài truyền âm cho Tử Vân Thù.

Tử Vân Thù nhìn thấy Bao Cốc được Hoa Sanh ôm vào trong ngực, sắc mặt tái nhợt đôi mắt nhắm chặt dáng vẻ như đèn trước gió, sắc mặt nhất thời lạnh xuống, trầm giọng nói:

"Không phải khảo thí sao? Con mẹ nó ai muốn chết dám xuống tay với Bao Cốc nặng như vậy? Không biết nàng người của Vân Hải Mật Lâm ta sao, không biết mạng của nàng có bao nhiêu quý giá sao?" Lúc nàng giận dữ gầm lên, giao long khí tản ra, song chưởng cũng đón được Bao Cốc, uy đan dược cứu mạng vào trong miệng Bao Cốc.

Hoa Sanh nhìn thấy Tử Vân Thù tiện tay lấy ra nhét vào trong miệng Bao Cốc chính là Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan vô cùng quý hiếm trong tu tiên giới, trong nháy mắt cảm thấy bản thân còn lo lắng cho an nguy của nàng của Bao Cốc đúng là mất công! Nàng không mặn không nhạt nói:

"Tiểu sư thúc, nàng quý giá như vậy ai dám đả thương nàng a! Là nàng biết được Ngọc Mật không từ mà biệt, chân khí nghịch chuyển khí huyết công tâm, tự mình bị thương." Nàng hướng Tử Vân Thù thi lễ, dưới chân điểm nhẹ, phiêu nhiên biến mất.

Tử Vân Thù thấp giọng mắng:

"Bình thường ta trêu đùa ngươi ngươi chưa từng có một chút phản ứng, lần này tự mình phát hiện, ngươi ngược lại tự chỉnh ra động tĩnh lớn như vậy." Trong miệng mắng, nhưng tay chân cũng chưa từng nhàn rỗi, lập tức ôm Bao Cốc về cho Yêu Thánh xem.

Bị thương kinh mạch cũng không khó chữa, sợ chính là tâm mạch bị thương, vạn nhất có thể sẽ chết tâm vậy thì rất khó cứu.

Tử Vân Thù đem Bao Cốc đặt trên giường trong khách đường.

Yêu Thánh lại dò xét mạch tượng của Bao Cốc, lại dùng thần niệm tham dò xét linh hải, nhíu chặt mi tâm. Nàng hỏi qua nguyên do Bao Cốc bị thương, nói:

"Gọi Ngọc Mật trở về đi.!"

Tử Vân Thù hỏi:

"Làm sao vậy?"

Yêu Thánh nói:

"Tháo chuông phải là người buộc chuông. Ngọc Mật không trở lại, thương thế của Bao Cốc chỉ sợ cả đại la thần tiên cũng khó cứu."

Tử Vân Thù hỏi:

"Rốt cuộc tình trạng như thế nào?"

Yêu Thánh nói:

"Ngươi gọi Ngọc Mật trở về trước đã!"