Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 159: Dùng thân làm lô dung kiếm



Đau! Đau đớn kịch liệt lan tràn khắp mỗi phần mỗi chỗ trong cơ thể.

Bao Cốc bị cơn đau khó nói thành lời đâm tỉnh.

Xương cốt của nàng, mỗi chỗ kinh mạch, huyết quản, da thịt đều giống như bị người đưa vào lò thiêu, Huyền Thiên Kiếm trong cơ thể hóa thành liệt hỏa hừng hực thiêu đốt cơ thể nàng.

Nàng cho là mình đã chết, lại không nghĩ rằng chết có thể đau như vậy, còn có thể cảm giác được sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm đang du tẩu trong huyết quản kinh mạch của nàng. Loại đau đớn này còn kịch liệt hơn so với lúc quán chú Huyền Thiên Kiếm vào cơ thể, cũng không phải chỉ thống khổ chớp mắt như trước đây, mà là liên miên bất tuyệt, tựa như cơn đau này vĩnh viễn không có cuối.

Là bởi vì nàng tự sát mà chết, cho nên thần hồn bị đánh vào luyện ngục làm trừng phạt sao?

Đau, thế giới của nàng chỉ còn lại đau ý vô tận, không cách nào có thể đau đớn hơn nữa.

Loại đau này, khến nàng hận không thể lập tức hồn phi phách tán, cầu giải thoát.

Loại đau này, khiến nàng hối hận đã tự sát. Nếu biết sau khi chết sẽ thống khổ như vậy, dù khổ hơn khó hơn nhàm chán hơn, nàng vẫn sẽ cố sống.

Có ai có thể đọc kinh siêu độ cho ta không? Đây là còn dưới mười tám tầng địa ngục sao?

Bao Cốc tự nhận không làm chuyện ác gì thương thiên hại lý a, lẽ nào bởi vì chỉ tự sát mà bị đánh vào mười tám tầng địa ngục?

Đau ý kịch liệt bao phủ lấy nàng, ngoại trừ đau nhức, nàng không còn cảm giác nào nữa, ngay cả thân thể cũng không giống của mình, bởi vì không bị bản thân khống chế, không cử động được. Nàng biết thần hồn của nàng nhất định vẫn còn trong thân thể. Nàng nhớ đến trong linh hải của mình được sư công, Phong sư bá, Yêu Thánh, Nam Sơn Nhất Kiếm kết cấm chế phòng ngự, chỉ là tự sát rồi, thần hồn lại bị cấm chế phong trong cơ thể, mà trong thân thể nàng còn một thanh Huyền Thiên Kiếm, thần hồn bị phong ấn không cách nào ly thể, lại bị sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm cắn nuốt----Bao Cốc nghĩ đến đây, lòng thầm bi thanh kêu to: Xong rồi, bi kịch rồi, bi kịch triệt để rồi--cứu ta a---sư công, sư tỷ, tiểu sư thúc, Thánh di, Nam Sơn tiền bối, Phong sư bá, cứu ta a---ta không chết nữa---ngao, đau quá a----

Bao Cốc đau đến sắp chết, hận không thể chết ngay lập tức! Nàng lại nghĩ đến mình đã chết, bởi vì đã chết cho nên mới bi kịch, nhất thời rối rắm đến sống không bằng chết, a không phải, đã chết---chết vì sao còn đau như vậy chứ!

Bao Cốc bị đau ý hành hạ đến dục sinh dục tử, cầu sinh bất đắc cầu tử bất năng! Nàng tuyệt vọng cho rằng bản thân xong rồi, sẽ không phải tiếp túc bị hành hạ như vậy chứ? Bỗng nhiên, nàng nghe được có thanh âm vang lên, là giọng của tiểu sư thúc, đang hỏi:

"Chuyện gì xảy ra, là Huyền Thiên Kiếm sao?"

Sau đó nàng lại nghe được Thánh di 'ân' một tiếng. Nàng nghe được Thánh di cùng tiểu sư thúc đang nói chuyện, nghe được các nàng nói chuyện với nhau, rốt cuộc cũng biết được bản thân thật sự rơi xuống tay Huyền Thiên Kiếm, Thánh di vì cứu nàng mà suýt nữa tổn hại dưới tay Huyền Thiên Kiếm. Sau đó, nàng lại nghe được sư công, sư bá, Linh nhi cùng sư tỷ, còn có tiếng của tiểu hầu tử...

Đau quá!

Nhưng trái ngược với đau thống, nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ càng khiến nàng sợ hãi.

Rất nhanh, nàng lại thoải mái, nếu như mình bị Huyền Thiên Kiếm dung hợp, thần hồn tiêu tán, có phải cũng sẽ không đau đớn, có thể giải thoát được hay không. Phải thế nào mới có thể hoàn toàn chết, kết thúc cơn đau này?

Không chờ Bao Cốc ngẫm nghĩ, nàng lại nghe được thanh âm của tiểu sư thúc, tựa hồ là sư tỷ muốn xông vào cứu, bị tiểu sư thúc cản lại, đang bị mắng. Sư tỷ muốn liều chết xông vào cứu nàng?

Nàng lại nghe được tiếng kêu mất khống chế của sư tỷ, nàng chưa từng nghe sư tỷ hét lên như vậy....sư tỷ không yêu nàng, nhưng vẫn rất quan tâm nàng.

Nàng cho là mình chết rồi thì sẽ tiêu tan thành mây khói, sẽ không ai quan tâm, sẽ không ai vì nàng mà thương tâm, nhưng hình như nàng sai rồi!

Bao Cốc không kịp nghĩ nữa, đau đớn kịch liệt lại bao phủ nàng. Nàng muốn bất tỉnh, nhưng lại không thể. Sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm không ngừng cắn nuốt thân thể nàng! Huyền Thiên Kiếm giống như hóa thành nước dung vào da thịt huyết nhục của nàng, lại tựa như hóa thành lửa, đốt cháy tất cả thân thể nàng.

Bao Cốc đau đến muốn phát cuồng, rồi lại không thể động đậy.

Nàng cảm thấy kịnh mạch huyết quản của mình đều bị sức mạnh của Huyền Thiên Kiến cắn nuốt, huyết nhục chi khu, thương tích chồng chất. Trong bụng, đan điền lại không ngừng có sinh mệnh tinh nguyên tuôn ra, tư dưỡng nàng, không cho nàng chết đi. Nàng biết mình nhất định được uy thánh dược chữa thương.

Chết không xong, sống không được, chỉ còn lại dày vò vô tận, đau đến nước mắt nàng rơi như mưa, hai bên má một mảnh lạnh lẽo.

Không phải nàng muốn khóc, chỉ là đau quá.

Đau đến nàng chỉ muốn sớm chút kết thúc cơn đau này.

Nhưng, nàng không chết được.

Nàng muốn chết, không muốn tồn tại chút sinh ý nào trên thế gian này. Sống, nàng lại phải làm thế nào sống? Nàng không muốn sống, đáy lòng lại có một thanh âm vang vọng, là tiếng hét của sư tỷ, là tiếng Yêu Thánh trách cứ, là thanh âm lo lắng của sư công, là giọng nói sốt ruột của Phong sư bá, là ngữ khí đam ưu của Linh Nhi, là tiếng kêu lo âu của tiểu hầu tử, bọn họ đều đang ở bên ngoài chờ nàng, ngóng trông nàng có thể qua được ải này.

Nổi khổ của nhân sinh, tham sân si luyến thống ly biệt.

Bao Cốc không muốn lại đối mặt với thế giới đó, nàng nghĩ, có thể chìm ngập trong đau đớn thế này cũng tốt. Đau đớn lâu, cũng sẽ không đau nữa. Đợi khi liệu thương dược trong bụng tiêu hao hết, không còn chữa trị cho thân thể nàng, không còn biện pháp chống đỡ nàng đối kháng Huyền Thiên Kiếm, có thể nàng sẽ chết, hoặc bị Huyền Thiên Kiếm dung hợp, kết thúc hết thảy thống khổ này.

Nàng bị bao phủ trong đau đớn không biết bao lâu.

Bên ngoài cũng hoàn toàn yên tĩnh. Nàng cảm giác được khí tức tồn tại của bọn họ, nhưng không ai nói gì. Quanh đi quẩn lại,chung quy đến xem nàng rất nhiều lần. Nàng cảm thấy Thánh di cùng Nam Sơn tiền bối luôn ở bên ngoài.

Bỗng nhiên, thanh âm trầm thấp của Yêu Thánh vang lên:

"Ngươi tu hành kiếm đạo, hiểu biết với Huyền Thiên Kiếm nhiều hơn ta. Ngươi cùng ta liên thủ, kéo thần hồn của Bao Cốc từ trong Huyền Thiên Kiếm ra ngoài, có thể có mấy phần chắc chắn?"

Thanh âm của Nam Sơn Nhất Kiếm chầm chậm vang lên:

"Nàng có ân với ta...ta sống nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, lớn tuổi, đã sớm sống đủ. Đời nàng còn rất dài, nhân sinh tiền đồ chỉ vừa mới bắt đầu, chết đi lúc này, rất đáng tiếc. Thanh kiếm này nếu mất đi khống chế, còn không biết sẽ sinh ra biến cố tai nạn gì, có khả năng lại dẫm vào vết xe đổ, trở thành cấm địa tử vong năm đó, đem phương viên mấy nghìn dặm đều hóa thành tuyệt địa.Nếu Bao Cốc không chịu đựng được, một mình ta đi vào là được rồi, ngươi không cần thiết phải đi chịu chết cùng ta.Ngươi còn có Tử Vân Thù, hai ngươi yêu nhau sâu đậm, đừng lưu lại một mình nàng trên đời, ly tang cô nhan là cô khổ nhất, bảo nàng sống như thế nào?"

Yêu Thánh nói:

"Lấy tu vi của ngươi chưa chắc gánh được uy lực của Huyền Thiên Kiếm. Nếu ngươi thất bại, chỉ một mình ta cũng bất lực, hai ta liên thủ còn có khả năng thành công. Huyền Thiên Môn tranh được chút cơ nghiệp này không dễ, ta không muốn Thù nhi lại trải qua thêm lần diệt môn tang gia đau đớn nào nữa, Bao Cốc lại là đồ đệ cuối cùng của ta, cứu nàng là bổn phận của ta. Nếu Bao Cốc không chịu nổi, ta đi cùng ngươi. Còn với Thù nhi, ta sẽ kết phong ấn để nàng quên ta, lại nói, trong viện của Bao Cốc còn có một buội bảo liên, ta dùng một luồng thần hồn chuyển vào, chưa chắc sẽ không trọng sinh, cùng nàng nối tiếp duyên."

Nam Sơn Nhất Kiếm than thở:

"Lại quan sát thêm đi! Bao Cốc cùng Huyền Thiên Kiếm hiện giờ còn đang trong trạng thái giằng co."

Yêu Thánh than:

"Cũng không biết bây giờ Bao Cốc còn ý thức hay không. Hài tử này một đời thông minh, sao lại rúc vào sừng trâu, luẩn quẩn trong lòng làm chuyện ngốc nghếch như thế, dù cho có khúc mắc, nếu không quản khi nàng chết rồi, người khác có thương tâm hay không, cũng nên ngẫm lại hậu quả khi tự sát...sao lại hồ đồ như vậy." Ngữ khí trách cứ, lại tràn đầy không nỡ cùng thương tiếc.

Bao Cốc nghe được, nước mắt rơi như mưa. Làm sao nàng có thể để Yêu Thánh cùng Nam Sơn tiền bối vì nàng mà chết! Nếu như Thánh di gặp chuyện không may, tiểu sư thúc phải làm sao giờ? Tiểu sư thúc phải thương tâm đến mức nào! Phong ấn tiểu sư thúc, để tiểu sư thúc quên đi Yêu Thánh lại đáng thương bao nhiêu. Phong ấn được ký ức, không phong được cảm tình, Yêu Thánh mất, cho dù tiểu sư thúc quên đi Yêu Thánh, nhưng trong lòng đánh mất một khối như vậy làm sao lấp đầy? Lấy cái gì lấp? Nàng đã từng hưởng qua tư vị trống rỗng đó, đó là sự khó chịu như kiếm cùng mài lòng người, đau đớn vô tận khó mà nói thành lời.

Nàng muốn chết là chuyện của nàng, nhưng nàng không thể kéo người khác chôn cùng!

Bao Cốc có chút phẫn nộ, thầm mắng to: Huyền Thiên Kiếm, thanh kiếm hư hỏng này, người ta muốn chết, ngươi còn không cho chết, còn muốn tác quái!

Lần kích động này khiến thân thể của nàng đột nhiên đau hơn, đau đến nàng sắp phát cuồng. Nàng hận mà nghĩ: Ngươi muốn dung ta, ta để cho ngươi dung, nhưng nếu ngươi muốn làm hại người, ta tuyệt đối không cho phép.

Nàng lập tức nảy sinh hung ác...

Di chuyển sức mạnh trong cơ thể đi khống chế Huyền Thiên Kiếm đang hướng vào huyết nhục gân cốt của nàng.

Lần điều động linh lực này khiến đau ý càng sâu. Nàng vốn cho là đau đớn trước đó đã đủ lắm rồi, nhưng giờ chỉ cần hơi sử dụng linh lực, đau đớn----tựa hồ muốn nghiền nát nàng trong nháy mắt!

Bao Cốc chỉ cảm thấy bản thân bị đánh vào vực sâu hắc ám vô tận, ngay cả âm thanh bên tai đều biến mất, thậm chí không cảm nhận được Yêu Thánh cùng Nam Sơn Nhất Kiếm vẫn luôn canh giữ bên cạnh, gần nàng trong gang tấc.

Nàng mượn sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm tu hành, nàng vận dụng linh lực trong cơ thể sẽ tác động đến sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm, dẫn đến khỏi động sức mạnh Huyền Thiên Kiếm trở nên càng thêm kịch liệt, thống khổ nàng thừa nhận trên người cũng càng kịch liệt.

Trong đầu Bao Cốc hiện tại chỉ có một ý niệm, đó chính là phải trấn Huyền Thiên Kiếm, không thể để nó hại Thánh di, tiểu sư thúc cùng Nam Sơn tiền bối.

Đau ý càng mãnh liệt, càng khiến Bao Cốc nổi điên. Nàng liều mạng vận dụng linh lực trong cơ thể đi trấn áp sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm. Sức mạnh của cả hai đều đồng bản đồng nguyên, cùng thuộc ngũ hành linh lực, lúc này xoắn cùng một chỗ liền như tuy hai mà một. Bao Cốc không biết phải làm sau để dung hợp Huyền Thiên Kiếm, nàng chỉ biết là, bản thân muốn trấn áo Huyền Thiên Kiếm thì phải cướp được tất cả sức mạnh đang khởi động của Huyền Thiên Kiếm trong cơ thể vào tay. Nàng đến bây giờ còn có thể điều động linh lực, thân thể vẫn là của nàng, chủ trướng vẫn ở trong tay nàng.

Sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm rất lạ, liều mạng dung vào huyết nhục gân cốt của nàng, càng vận dụng linh lực trấn áp, Huyền Thiên Kiếm càng phản kháng lợi hại, đau đớn của nàng càng tăng.

Thế giới của Bao Cốc chỉ còn lại đau ý, đau đớn tuyệt đối, không còn gì khác.

Nàng chỉ có một ý niệm không thể thua chống đỡ. Bởi vì cái giá khi thua, nàng chịu không nói! Nàng không thể để Thánh di có việc! Không thể khiến tiểu sư thúc cơ khổ! Không thể để Nam Sơn tiền bối liều mình vì nàng! Không thể để Huyền Thiên Môn hóa thành tuyệt địa lại trải qua thêm mấy vạn năm thương thống! Một Huyền Thiên Môn vừa khởi sắc cùng sinh cơ sẽ không chịu nổi, một lần nữa, thật cũng chỉ có diệt môn! Nàng không thể bởi vì mình mà hủy diệt tất cả mọi người.

Đau đớn, kéo dài không dứt, tựa như không có điểm cuối.

Bao Cốc chỉ có thể chịu đựng, có gắng nhịn lấy, vẫn chịu đựng.

Thời điểm không chịu nổi, nàng lại nghĩ đến tiểu sư thúc, nghĩ đến Thánh di, nghĩ đến sư tỷ, nghĩ đến Nam Sơn tiền bối, nghĩ đến tiểu hầu tử, nghĩ đến Linh nhi, nghĩ đến sư công, nghĩ đến Phong sư bá, nàng có thật nhiều người nhớ đến, suy nghĩ một chút, liền có thể chịu đựng qua.

Nàng không biết bản thân đã chịu đựng bao lâu, chỉ đến khi tất cả đều tê dại, đau đến cũng quen dần, đều quên mất tư vị không đau là gì.

Tử vong, so với chuyện hiện tại nàng trải qua, không tính là gì.

Những khó khăn trải qua lúc còn sống, so với hiện tại càng không đáng nhắc đến.

Điều duy nhất nàng biết chính là nàng chỉ có thể chịu đựng, nàng không thể thua, nàng không được thua!

Không biết bắt đầu từ lúc nào, khí tức dũng động của Huyền Thiên Kiếm dần trở nên bình thường, đau ý trên người nàng dường như đang giảm thiểu, không biết là bởi vì đã thành thói quen sinh ra ảo giác hay thật sự sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm đã trở lại bình thường.

Không biết trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy mình không cảm nhận được bất cứ đau ý gì, nàng chỉ cảm thấy mệt chết đi, thế giới một vùng tăm tối. Nàng không biết mình là vì mệt nhọc hau là mình sắp chết, nàng cố gắng chống đỡ, nhưng ý thức lại ngày càng trầm, trầm đến nàng bất luận muốn làm gì cũng đều phí công, chỉ có thể bị kéo vào vô tận hắc ám, mất đi tất cả tâm tư nhận biết đang rơi vào trạng thái ngủ say hay tử vong.