Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 172: Năm viên tuyết nhan đan



Bao Cốc không chút nào do dự, ngữ khí trước sau như một bình tĩnh đạm nhạt.

"Tiêu diệt." Nàng nhìn Truy Hồn Các Chủ nói:

"Các chủ phái người bảo vệ ta an toàn, chuyện phá hộ sơn pháp trận của Thái Âm Môn để ta làm. Thái Âm Môn từ Hóa Thần Kỳ đến Luyện Khí Kỳ, trừ ngoại môn đệ tử Luyện Khí Kỳ, không chừa một ai, giá nên thế nào tính thì cứ tính thế đó! Những gì tiêu diệt Thái Âm Môn thu hoạch ta sẽ không lấy một chút nào, toàn bộ thuộc về Truy Hồn Các."

Cho dù là Truy Hồn Các Chủ từ trước đến nay nhìn quen phong vân, thái sơn băng lãnh nghe được lời này của Bao Cốc cũng không khỏi lộ ra dị sắc, hỏi:

"Không lấy dù chỉ một chút? Ta không có nghe sai đi? Một món lợi lớn như vậy, buôn bán lớn như vậy chỉ có ra không có vào, Bao Cốc, ngươi....." Điên rồi sao?

Bao Cốc nói thầm trong lòng: Thái Âm Môn nghèo đến như vậy, có thể trông cậy vào nó có thứ tốt gì? Cho dù có, chỉ sợ cũng không nhiều, còn phải đem phần lớn chia cho Truy Hồn Các, thứ tốt cũng không đến được trên tay, ta còn phải đi kiểm kê tính toán, hao tâm tốn sức, còn không bằng rộng rãi một chút bớt nhiều việc.

Lời này nàng cũng không thể nói cho Truy Hồn Các Chủ nghe, chỉ hỏi:

"Các chủ đối với giá này không hài lòng?"

Truy Hồn Các Chủ nghĩ thầm: Nếu như ta không hài lòng đó chính là ta bị điên rồi.

Nàng nói:

"Đã như vậy, ba vị tôn giả Thái Âm Môn ta liền giảm nửa giá cho ngươi."

Bao Cốc "ân" một tiếng, hỏi:

"Thái Âm Môn lúc nào lại chui ra một vị Diệt Ma thiên tôn?"

Truy Hồn Các Chủ mỉm cười, nói:

"Theo ta được biết đó tựa hồ là do ngươi ban tặng. Lúc trước Vân Thành có người bán đấu giá chí tôn Hầu Nhi Tửu, khiến Diệt Ma thiên tôn thọ nguyên sắp tận này tranh được, mượn chí tôn Hầu Nhi Tửu ở thời khắc cuối cùng đột phá thành công, bước vào Hóa Thần Kỳ."

Bao Cốc: "....." Nàng muốn chặt tay mình! Nhưng lại nghĩ đến số linh thạch bán được đã dùng để mua Hỏa Chủng cho sư tỷ, tóm lại cũng có giá trị. Nàng kinh doanh nhiều năm như vậy, vào tay qua tay bảo vật vô số, lại chưa từng thấy qua một viên Hỏa Chủng sinh ra linh trí thứ hai, cho dù không sinh ra linh trí ngũ hành chi tinh cũng rất khó nhìn thấy, nhiều năm như vậy chỉ vào tay một giọt Mộc Chủng, cho dù vậy thì đó cũng là Đa Bảo Linh Hầu cùng Linh Nhi mất nửa tháng hao hết tâm tư mới tìm được.

Ngọc Tu La khó có thể tin nhìn Bao Cốc, hỏi:

"Mạch khoáng Thái Âm Môn chiếm cứ ngươi cũng không muốn?"

Bao Cốc vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ngọc Tu La, nói:

"Ta nói rồi, không lấy dù chỉ một chút."

Ngọc Tu La hô lên:

"Điên rồi! Cho dù ngươi giàu có, cho dù Huyền Thiên Môn các ngươi cùng Thái Âm Môn thù sâu như biển, ngươi cũng... Ngươi phá gia chi tử a!"

Bao Cốc biết Truy Hồn Các Chủ cùng Ngọc Tu La tuy rằng buôn bán cùng nàng, nhưng lại không nghĩ chèn ép nàng, cố tình vì nàng suy nghĩ. Nàng nói:

"Ta cũng không thiếu chút đồ vật của Thái Âm Môn, ta là phiền tác phong hành sự của Thái Âm Môn, chán ghét những chuyện năm đó bọn họ đã làm với Huyền Thiên Môn. Có những món nợ bọn họ phải trả. Có một số thù, ta phải báo. So với bốn đại thế lực trực tiếp tiêu diệt Huyền Thiên Môn năm đó, ta càng hận Thái Âm Môn là người khởi xướng, nếu không có bọn họ ở sau lưng phá rối, Huyền Thiên Môn sẽ không gặp phải họa diệt môn, sẽ không chết nhiều đồng môn như vậy, sẽ không ngay cả sơn môn đều không trụ được nữa...." Hôm nay thù mới hận cũ, nhớ đến đau đớn lúc Huyền Thiên Môn diệt môn, trong lòng nàng vẫn rất đau, thần sắc cực kỳ bi ai.

Ngọc Tu La nói:

"Ta biết trong lòng ngươi có oán hận, nhưng ngươi có nghĩ đến một khi Truy Hồn Các xuất thủ, tin tức ngươi trở về liền giấu diếm không được, đến lúc đó các thế lực lớn có thể buông tha ngươi? Không có Thái Cổ di tích, Huyền Nguyệt Cổ Thành dựa vào linh khí đầy đủ tuy nói còn không đến mức nhanh chóng suy vong nhưng tổn thất đó cũng khó có thể định lượng, hơn nữa theo thời gian trôi qua càng lúc càng rõ ràng, trân bảo trên tay ngươi, đặc biệt là trân bảo trong bụng hầu tử xấu xa phải khiến bao nhiêu người thèm muốn đây?"

Bao Cốc nói:

"Ngọc Tu La, ta biết ngươi muốn tốt cho ta. Ta đây cùng ngươi xác định một lần cuối. Lần này trở về ta chỉ muốn nhìn lại chốn cũ, gặp người cũ, chấm dứt một ít ân oán. Tuy rằng ta là một mình trở về, nhưng không còn là người không có khả năng đánh trả như năm đó. Bọn họ không động đến ta thì thôi, nếu muốn đụng đến ta, ta liền thù mới hận cũ tính chung một lượt. Tuy rằng ta không xem trọng chút tài vật của Thái Âm Môn, nhưng đối với tứ đại thế lực vẫn có chút để mắt."

Truy Hồn Các Chủ nghe vậy trong lòng khẽ động, kinh ngạc nhìn Bao Cốc. Lời này có chút ngông cuồng rồi!

Ngọc Tu La lạnh giọng cười nói:

"Ngươi còn muốn diệt tứ đại thế lực Huyền Nguyệt Cổ Thành? Ngươi biết những thế lực này ở Huyền Nguyệt Cổ Thành có bao nhiêu sâu sao, thực lực có bao nhiêu cường sao? Năm đó bọn họ diệt Huyền Thiên Môn tuy rằng có thể nói là toàn quân bị diệt nhưng cũng chỉ xem nhưng tổn thất chút da lông, ngay cả gân cốt cũng không có động đến! Là bằng hữu ta mới khuyên ngươi, ngươi lại đang ở trước mặt ta khoác lác sao?"

Bao Cốc đau đầu xoa trán. Nàng đây là kẻ coi tiền như rác đưa lên tận cửa, kết quả nhân gia nơi chốn vì nàng suy nghĩ.

Truy Hồn Các Chủ nói:

"Ngươi có thể tưởng tượng được rồi. Nếu ngươi muốn cùng tứ đại thế lực gây xung đột, Truy Hồn Các chỉ có thể tự giữ lấy mình. Nếu ngươi muốn hành tẩu ở Huyền Nguyệt Cổ Thành, ta có thể thay ngươi chuẩn bị một thân phận để che lấp, nhưng nếu như muốn làm ra bực này động tĩnh, thứ ta lực bất tòng tâm. Ngươi muốn tiêu diệt Thái Âm Môn ta có thể giúp ngươi xuất thủ, nhưng ngươi phải chuẩn bị tư thế bỏ trốn bất cứ lúc nào."

Bao Cốc lặng lẽ không nói, thần sắc có một chút ảm đạm.

Ngọc Tu La khuyên nhủ:

"Hảo hảo tu luyện, chờ tương lai ngươi tu luyện thành công, còn sợ không có cơ hội báo thù? Hà tất nóng vội trong một lúc? Ngươi hà tất lãng phí những tu tiên tài nguyên này mời chúng ta xuất thủ, đem những tài nguyên đó dùng trên người đề cao tu vi mới là lẽ phải. Bất quá, ta cảm thấy diệt Thái Âm Môn việc này có thể, ngày nào đó nếu như ngươi muốn rời đi, có thể nói sớm một chút, chúng ta liên thủ tiêu diệt Thái Âm Môn."

Bao Cốc trầm thấp thở dài, thần sắc có một chút mất mát cùng buồn bã, trong đôi mắt cũng dâng lên vài phần rã rời, nàng thấp giọng than thở:

"Ta chỉ là... không hài lòng, vẫn luôn không thể gặp người... Giống như một u hồn không cách nào đường đường chính chính đỉnh thiên lập địa như ngươi cùng sư tỷ...." Nàng nói đến đây, cảm thấy được lời này không hợp lẽ, liền dừng lại. Nàng chuyển lại đề tài, nói:

"Diệt Thái Âm Môn, ta thề phải làm, nhưng không cần nóng lòng nhất thời, vẫn xin chu toàn hành sự."

Ngọc Tu La hỏi:

"Thật sự muốn diệt sạch?"

Bao Cốc nói:

"Nợ máu trả bằng máu. Lúc trước là bọn hắn muốn đuổi tận giết tuyệt Huyền Thiên Môn, không vì bản thân chừa lại một đường lui, hôm nay ta có lý do gì buông tha bọn họ?" Nỗi đau trong lòng, món nợ máu năm xưa chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch. Nàng buông tha Thái Âm Môn, lại có ai buông tha những đồng môn chết trong đại họa năm đó? Sư phụ nàng Trác Vong Xuyên, đẫm máu tử chiến cuối cùng đồng quy vu tận.

Nhìn thấy Bao Cốc tâm ý đã quyết Ngọc Tu La gật đầu, không hề nói thêm lời nào. Cố chủ ra tiền, cố chủ nói cái gì thì chính là cái đó. Nếu như là người bên ngoài nàng tuyệt đối sẽ không nhiều lời nói một câu, nhưng cũng vì người này là Bao Cốc nàng cùng sư phụ mới khuyên nhiều vài câu. Ngọc Tu La nói:

"Được rồi, việc này liền quyết định như vậy. Cứ theo lẻ thường mà làm, trước chi ba phần tiền cọc. Buôn bán này quá lớn, ba phần tiền cọc là bao nhiêu nhất thời cũng khó tính toán được, ngươi tự đánh giá rồi đặt cọc là được rồi."

Bao Cốc hỏi:

"Linh thạch hay là trân bảo?"

Ngọc Tu La vui vẻ, vẻ mặt trêu đùa nhìn Bao Cốc hỏi:

"Ngươi có bao nhiêu linh thạch có thể cầm đến đây? Được rồi, ta cũng không làm khó dễ ngươi, chính ngươi quyết định đi."

Bao Cốc rầu rĩ nhìn Ngọc Tu La. Xác thực, con số này không nhỏ, nàng là cho linh thạch hay là cho trân bảo đây? Thoáng chốc cho ra nhiều linh thạch như vậy có thể sẽ làm người khác sợ hay không? Nhưng cho trân bảo lại phải cho cái gì? Đan dược? Luyện tài? Pháp bảo? Linh phù? Truy Hồn Các làm ăn lâu như vậy, cái dạng gì bảo bối chưa thấy qua, người ta ngay cả Niết Bàn Đan đều có.

Ngọc Tu La nhìn thấy Bao Cốc vẻ mặt khó xử càng vui vẻ hơn nữa. Nàng nói:

"Không đủ a? Bảo dược cũng được, ta biết chỗ ngươi còn nhiều bảo dược mà. Thiếu nợ cũng được, nếu như tương lai ngươi cũng trả không nổi, ta còn có thể đem ngươi bán cho Túy Hoa Lâu đi làm hoa khôi."

Bao Cốc buồn bực nhìn Ngọc Tu La, nói:

"Đừng bán ta Túy Hoa Lâu mua không nổi đâu."

'Đừng bán ta' ba chữ nói ra vừa giận lại vừa phiền, khiến Truy Hồn Các Chủ buồn cười mà "xích" một tiếng bật cười. Hai nha đầu này tụ cùng một chỗ thực sự là quá tốt đùa, đặc biệt là Bao Cốc rõ ràng giàu có lại tỏ vẻ ta rất bối rối khiến nàng muốn chụp nàng vài chưởng rồi laị muốn nhéo nàng vài cái. Nàng rất muốn nói: "Bao Cốc, ngươi đừng đùa A Ngoan nhà ta nữa." Lại sợ A Ngoan giậm chân giận dỗi, càng làm cho người ta cảm thấy nàng làm trưởng bối bao che khuyết điểm, còn có hiềm nghi thúc giục tiền trả. Vốn dĩ là muốn yên tĩnh ngồi bên cạnh xem trò vui kết quả kéo căng không được bật cười.

Phải, đường đường Truy Hồn Các Các chủ, đệ nhất cao thủ Huyền Nguyệt Cổ Thành hình tượng đều nhanh phá hủy.

Bao Cốc thật sâu liếc mắt nhìn Truy Hồn Các Chủ, trong lòng lại phỉ bán nàng một câu: Xấu xa y như Thánh di!

Lại cảm thấy Truy Hồn Các Chủ thân thiết hơn vài phần, không giống như trước đây nhìn thấy nàng lúc nào cũng cao cao tại thượng cùng kẻ khác sinh ra khoảng cách. Mấy năm nay nàng đã rất ít xuất bán bảo dược, thứ nhất nàng không thiếu linh thạch, thứ hai bảo dược dùng một cây thì ít đi một cây. Chính nàng lại tu tập đan thuật, cho dù có bảo dược cũng dùng đến luyện đan, luyện thành linh đan mới có thể bán ra giá cao. Mặc kệ là cho đan dược hay là luyện tài đều tránh không được phải định giá, mấy thứ này đặt ở hội bán đấu giá, nếu gặp người xem trọng nhiều mặt cướp giật, là giá gì thì cũng rất khó nói. Khó có thể định giá nên không tiện lấy làm tiền cọc. Bao Cốc do dự, cuối cùng lấy ra năm vạn thượng phẩm linh thạch cất vào túi trữ vật đưa cho Ngọc Tu La. Thoáng chốc cho ra nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy nàng cũng đau lòng, cũng may không phải cực phẩm linh thạch, hơn nữa con số rõ ràng, dễ tính toán.

Ngọc Tu La dùng thần niệm đảo qua trong túi trữ vật, sắc mặt liền thay đổi. Năm vạn thượng phẩm linh thạch tuyệt đối là một con số lớn, đặc biệt trong thời đại linh mạch khai thác gần như khô kiệt, linh thạch càng ngày càng ít, càng lúc càng trân quý. Loại thượng phẩm linh thạch trong mạch khoáng sản xuất ra cực ít, thượng phẩm linh thạch trong tay các môn phái thế lực cũng không nhiều. Bảo khố của Truy Hồn Các bất quá cũng chỉ có mấy vạn viên thượng phẩm linh thạch. Gặp phải giao dịch lớn đều là lấy vật đổi vật, trước kia rất ít người dùng số lượng linh thạch khổng lồ như vậy để giao dịch.

Nàng yên lặng đem túi trữ vật có chứa năm vạn thượng phẩm linh thạch đưa cho Truy Hồn Các Chủ. Nếu như Bao Cốc là cho năm trăm vạn trung phẩm linh thạch nàng cũng không khiếp sợ như vậy! Dù sao, khai thác một nghìn trung phẩm linh thạch cũng không nhất định có thể lấy ra một viên thượng phẩm linh thạch, có một số mỏ linh thạch căn bản đào không ra thượng phẩm linh thạch,.

Truy Hồn Các Chủ tiếp nhận túi trữ vật Ngọc Tu La đưa qua, thần niệm thăm dò bên trong túi trữ vật, giật mình, lặng lẽ không nói gì mà đem túi trữ vật đặt ở trên bàn.

Bao Cốc hỏi:

"Không đủ sao?"

Thân thể Truy Hồn Các Chủ run lên, phút chốc quay đầu nhìn về phía Bao Cốc, trong đôi mắt tràn ngập thán phục, nhìn Bao Cốc giống như nhìn quái thú.

Bao Cốc: "...." Trên mặt nàng thoáng hiện vẻ xấu hổ.

Truy Hồn Các Chủ nhẹ nhàng phun ra hai chữ:

"Không đủ!" Ta xem ngươi còn có thể xuất ra cái gì nữa!

Bao Cốc lại lấy ra hai bình ngọc chứa linh dược.

"Đây là hai bình Tuyết Nhan Đan, tổng cộng mười viên. Đây đều là ta tự mình luyện để ăn, chưa từng bán ra, chỉ có thể tính giá sơ bộ, xác nhận ba nghìn thượng phẩm linh thạch trở lên, ở đây chí ít trị giá ba vạn thượng phẩm linh thạch." Trong lòng nàng thầm hỏi: Các chủ, ngươi xác định ngươi không biết công phu sư tử ngoạm?

Năm vạn linh thạch không phải tiền đặt cọc mà là đã tính toán trên đầu mấy thiên tôn của Thái Âm Môn mới thành giá.

Tầm mắt của Truy Hồn Các Chủ rơi vào bình ngọc chứa Tuyết Nhan Đan trong truyền thuyết. Trong lòng nàng cảm thán: Tuyết Nhan Đan a!

Huyền Nguyệt Cổ Thành đã bao nhiêu năm không nhìn thấy Tuyết Nhan Đan rồi? Lần trước có người bán ra Tuyết Nhan Đan, nàng mới là một tiểu sát thủ Kim Đan Trung Kỳ, một nghèo hai trắng, đành mở to mắt nhìn Nam Sơn Nhất Kiếm đem Tuyết Nhan Đan chụp đi mất. Sau này khi nàng mua nổi Tuyết Nhan Đan rồi thì lại không thấy bán nữa.

Hôm nay, mười viên! Chỉ với Tuyết Nhan Đan này nàng cũng muốn thay Bao Cốc chém Thái Âm Môn! Bao Cốc đem Tuyết Nhan Đan định giá ba nghìn thượng phẩm linh thạch? Nàng thật muốn hỏi một câu: Bao Cốc, ngươi còn có Tuyết Nhan Đan sao? Ngươi có bao nhiêu ta mua bao nhiêu!

Bao Cốc bị ánh mắt của Truy Hồn Các Chủ nhìn rất bất an. Nàng gọi một tiếng:

"Các chủ?"

Truy Hồn Các Chủ cầm lấy một lọ Tuyết Nhan Đan mở nắp ra nhìn thử, dung nhan đột nhiên biến đổi! Đan này, xác thực là Tuyết Nhan Đan, nhưng phẩm chất cũng thần kỳ tốt đi. Nàng nhìn một cái liền nhận ra đây tuyệt đối là Tuyết Nhan Đan phẩm chất hoàn mỹ không chút tạp chất. Tuyết Nhan Đan đã trăm năm khó gặp, phẩm chất hoàn mỹ Tuyết Nhan Đan gần như hi thế kỳ trân! Bao Cốc định giá ba nghìn thượng phẩm linh thạch? Ngươi bảo Tuyết Nhan Đan làm sao chịu nổi a!

Nàng nhìn phẩm chất của Tuyết Nhan Đan này, phỏng chừng chỉ có Yêu Thánh mới luyện ra được, trên người Bao Cốc chỉ sợ cũng chỉ có hai bình. Nàng xấu hổ khi dễ Bao Cốc, nhận lấy một lọ Tuyết Nhan Đan, đem một lọ còn lại cùng năm vạn thượng phẩm linh thạch trả lại cho Bao Cốc. Nàng nói:

"Năm viên Tuyết Nhan Đan là đủ rồi." Đang nói, nàng lại đạm nhạt một tiếng:

"Tuyết Nhan Đan một viên khó cầu, năm xưa từng có một viên Tuyết Nhan Đan mang ra bán đấu giá, Nam Sơn Nhất Kiếm dùng một nghìn cực phẩm linh thạch chụp đi. Nếu như ngươi bán giá ba nghìn thượng phẩm linh thạch, có bao nhiêu ta mua bao nhiêu." Thực sự không đành lòng nhìn Bao Cốc hạ giá hi thế kỳ trân như vậy!

Một nghìn cực phẩm linh thạch chính là mười vạn thượng phẩm linh thạch! Bao Cốc choáng váng! Nàng cầm Tuyết Nhan Đan làm thuốc dẫn mà ăn, xem như mỹ nhân đan mà ăn, ăn không ít! Nàng đây là ăn bao nhiêu linh thạch a! Vì sao không ai nói cho nàng biết Tuyết Nhan Đan quý như vậy? Không phải là mỹ dung một chút, duy trì dung mạo cùng dung hợp đan dược dược tính thôi sao? Cũng không phải thuốc khởi tử hồi sinh! Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan cũng không quý như vậy! Tuyết Nhan Đan thế nào lại quý như thế?

Nàng nghĩ giá đắc như vậy thì chỉ có nữ nhân thích chưng diện mới nguyện ý mua, hơn nữa trong công thức có nhiều linh dược khan hiếm, yêu cầu luyện chế rất nghiêm khắc, một lò cũng chỉ có thể luyện ra năm đến mười viên, muốn tiết kiệm công sức một lần cho thêm nhiều dược liệu để lấy thêm vài viên cũng không được.

Truy Hồn Các Chủ nhìn thấy Bao Cốc hai mắt đờ đẫn, dáng vẻ chịu đủ đả kích, hỏi:

"Bao Cốc, ngươi làm sao vậy?"

Bao Cốc kinh ngạc nhìn Truy Hồn Các Chủ, nói:

"Ta... Ta có một chút đau lòng, còn có chút đau tim."

Truy Hồn Các Chủ: "...." Nàng hỏi:

"Không phải ngươi vẫn chưa bán qua sao?" Nàng bỗng nhiên nhớ đến vừa rồi Bao Cốc nói là bản thân luyện để ăn, trong lòng chấn động, vô thức hỏi một câu:

"Ngươi ăn bao nhiêu Tuyết Nhan Đan?"

Bao Cốc nhược nhược nói:

"Tuyết Nhan Đan này mùi vị rất tốt, lại... có thể làm dược dẫn dung hợp dược tính của đan dược, mỗi tháng ta...vẫn luôn mở lò luyện hai ba bình, dùng đan dược hoặc lúc nhàn rỗi vô sự ngậm một viên trong miệng...." xem như kẹo ăn ngọt miệng, lời này nàng không mặt mũi nói ra!

Không có việc gì ngậm một viên trong miệng? Truy Hồn Các Chủ rất muốn để Ngọc Tu La đánh Bao Cốc bay ra ngoài! Nàng đột nhiên không muốn tiêu diệt Thái Âm Môn, nàng muốn tiêu diệt Bao Cốc! Truy Hồn Các Chủ chưa từng nghĩ đến bản thân còn có một ngày không thể bình tĩnh như vậy!

Ngọc Tu La nhìn chằm chằm Bao Cốc oán hận nghĩ: Ta phải cướp sạch ngươi!

Bất quá cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Nàng quá biết cái giá làm trái môn quy rồi! Trước đây nàng ỷ vào sư phụ thương nàng, luyến tiếc xử trí nàng làm trái với môn quy, sư phụ không xử trí nàng nhưng đổi lại tự mình thay nàng chịu phạt, lúc từ trong hình đường bước ra đi cũng đi không được, bế quan nửa năm mới có thể ra ngoài.

Truy Hồn Các Chủ rất nhanh liền bình tĩnh. Từ việc Tuyết Nhan Đan này là Bao Cốc tự mình luyện ra, nàng liền biết Bao Cốc hẳn là đã bái Yêu Thánh làm sư học đan thuật, với linh trân bảo dược trong tay Bao Cốc, lại được Yêu Thánh chân truyền đan thuật, trong mấy năm nay không biết có bao nhiêu tuyệt thế trọng bảo, hi thế linh đan từ trong tay Bao Cốc chảy ra, Bao Cốc nhiều của cải như thế, suy nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường. Bản lĩnh luyện đan của Bao Cốc, linh đan trọng bảo trong tay có thể khiến bao nhiêu thế lực đổ xô muốn cướp đây? Luyện chế tốt đan dược giá trị hơn hẳn một đống bảo dược, hơn nữa còn thuận tiện trân quý rất hơn rất nhiều! Nàng nói với Bao Cốc năm viên Tuyết Nhan Đan cũng đủ mua toàn bộ đầu người của Thái Âm Môn, tiền của nàng đã thanh toán xong. Nàng lại mời Bao Cốc ở lại Truy Hồn Các.

Bao Cốc vì trốn tránh Ngọc Mật, vui vẻ chấp nhận lời mời của Truy Hồn Các Chủ. Trong lòng nàng cảm thán Tuyết Nhan Đan giá cả sang quý, một mặt cảm khái người của Thái Âm Môn thật không đáng tiền, năm viên Tuyết Nhan Đan thì có thể mua hết đầu của bọn họ.

Bao Cốc bình thường dùng Tuyết Nhan Đan dĩ nhiên không biết đối với Truy Hồn Các Chủ, Ngọc Tu La và những nữ tu tiên quan tâm đến dung nhan thì một viên có ý nghĩa như thế nào.

Tu tiên giả tuy rằng trường thọ nhưng không có nghĩa là thanh xuân vĩnh trú, trường sinh bất lão. Đến tuổi tác nhất định, vết tích năm tháng sẽ dần dần hằng lên dung nhan, nếu muốn duy trì dung nhan trẻ tuổi xinh đẹp tất nhiên cần tốn hao lượng lớn linh lực tu vi, đây là một loại tổn hao dài hạn, hơn nữa theo tuổi tác tăng trưởng tổn hao sẽ không ngừng tăng theo.

Loại tổn hao này lúc đầu đối với tốc độ tu luyện cùng tiến giai đều có không nhỏ tổn thương, thọ nguyên sắp tới, linh lực khó có thể duy trì nổi dung nhan, các nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn bản thân ngày một già đi, tu luyện ngàn năm nhưng trốn không thoát dung nhan tàn úa, không thoát tuổi già, đầu đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt lõm xuống, môi nhăn nheo.

Chuyện này đối với những nữ tu tiên xinh đẹp mấy trăm mấy nghìn năm, hưởng hết phong cảnh mà nói là cỡ nào dày vò cùng tuyệt vọng?

Không nói đến người bên ngoài, cho dù là Truy Hồn Các Chủ, ngay cả cảnh giới tu luyện của nàng so với Ngọc Tu La cao hơn, thọ mệnh của nàng so với Ngọc Tu La dài hơn, dung nhan lúc này coi như trẻ tuổi, duy trì dung nhan cũng không cần tốn bao nhiêu bao nhiêu tâm tư cùng tinh lực, nhưng đến lúc Ngọc Tu La tu luyện đến cảnh giới cao hơn, đến mấy trăm mấy nghìn năm sau dung nhan này của nàng sẽ già đi,bảo nàng lấy cái gì đến gặp Ngọc Tu La?

Cho dù Ngọc Tu La không chê bai nàng, nhưng nàng quá biết bản chất yêu cái đẹp của Ngọc Tu La rồi, để Ngọc Tu La phải đối diện khuôn mặt già nua như vậy, nàng tình nguyện không gặp Ngọc Tu La!

Truy Hồn Các Chủ chỉ cần nghĩ đến để Ngọc Tu La nhìn thấy bản thân già đi hoặc từ nay về sau cùng Ngọc Tu La không thể gặp lại liền cảm thấy từng đợt lo sợ không yên. Nếu như để nàng lựa chọn giữa Tuyết Nhan Đan cùng Niết Bàn Đan, nàng nhất định không chút do dự lựa chọn Tuyết Nhan Đan!

Ăn xong Niết Bàn Đan có thể sống thêm một kiếp nhưng vẫn sẽ già đi, vẫn phải đối mặt ngày đó, còn không bằng ăn Tuyết Nhan Đan, xinh đẹp chết trong lòng người yêu cũng cảm thấy hạnh phúc. Nếu lựa chọn giữa khuôn mặt cùng sinh mệnh, nàng nhất định sẽ chọn, cần mặt không cần mệnh!