Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 175: Túy quỷ



Ba ngày sau khi Bao Cốc ở lại Truy Hồn Các có thủ vệ đệ tử đến bẩm báo với Ngọc Tu La, nói có hai vị cô nương mang theo một con tiểu hầu tử mao mao nhung nhung đưa bái thiếp đến cầu kiến. Nếu như một cô nương mang theo một con khỉ nàng nhất định sẽ đoán rằng là Ngọc Mật, hai cô nương thì có một chút kỳ quái rồi. Lúc nàng mở bái thiếp, nhìn thấy quả nhiên là Ngọc Mật. Nàng vội vàng phân phó thủ vệ đệ tử mời các nàng vào.

Không bao lâu Ngọc Tu La liền nhìn thấy hai tu tiên giả thực lực Nguyên Anh trung kỳ một trước một sau bước đến. Đi ở phía trước chính là một nữ tử đeo mặt nạ, nàng mang mặt nạ chỉ có đôi mắt cùng miệng là lộ bên ngoài, mặt mang tiếu ý, khóe miệng cũng ngậm ý cười, không phải Ngọc Mật còn là ai! Tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh khác lại tương đối trẻ tuổi, dáng vẻ chường mười sáu mười bảy, lả lướt uyển chuyển, linh khí mười phần.

Một con mặc hầu đen thui, toàn thân trên dưới đen như than ngồi trên vai Ngọc Mật, hầu tử này đôi mắt sáng sủa, lại nhìn bộ lông đen như mực của nó, vừa nhìn giống như một con sủng thú biến dị, nghĩ lại thì chắc chắn là xấu xa hầu tử Đa Bảo Linh Hầu rồi.

Ngọc Tu La nghênh đón, cười nói:

"Yêu, ngọn gió nào thổi các ngươi đến đây? Vị tiểu mỹ nhân này là?"

Ngọc Mật cười trả lời:

"Là Linh Nhi."

Ngọc Tu La kinh ngạc lập tức lại thản nhiên! Thảo nào người có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi đã là Nguyên Anh trung kỳ, Cửu giai Thiên Hồ mà, trời sinh huyết mạch cường đại, người tầm thường làm sao có thể sánh được? Về phần cảnh giới tu luyện của Ngọc Mật cao hơn nàng, nàng tuyệt không ngoài ý muốn. Ngọc Mật trên phương diện tu luyện có bao nhiêu liều mạng nàng đều biết, huống hồ còn có Bao Cốc giàu có ở phía sau Ngọc Mật, cảnh giới tu luyện của Ngọc Mật chính là phải như vậy. Nàng vui tươi hớn hở lôi kéo tay Ngọc Mật, đem Ngọc Mật đón vào chính sảnh, lại phân phó người phụng trà sau đó hỏi:

"Lần này đến đây là ôn chuyện hay là tìm người?"

Ngọc Mật nói:

"Cả hai đều đúng! Vốn dĩ muốn ở ngoài cửa chờ ngươi ra ngoài sau đó lôi kéo đi uống rượu, nhưng không ngờ ngươi ba ngày chưa từng xuất môn, ta liền tự mình tìm đến. Về phần nàng, chắc là đang ở chỗ ngươi nhỉ?! Với tâm tính của nàng tất nhiên đã phát hiện hành tung của ta, không muốn nhìn thấy ta nên mới ở chỗ của ngươi lẫn tránh ta, có đúng không?"

Ngọc Tu La cười nói:

"Ngươi trái lại rất hiểu nàng."

Ngọc Mật cười khanh khách nhìn Ngọc Tu La.

Ngọc Tu La nói:

"Đúng nga, nàng còn bảo ta thay nàng ngăn cản ngươi. Ngươi đã tổn thương đến nàng."

Ngọc Mật không rõ, hỏi:

"Nếu như nàng thật sự còn thương tâm ngược lại cũng rất tốt." Lời của nàng vừa chuyển, nói:

"Nàng khiến người ta không thể bớt lo, không cẩn thận theo dõi chỉ chớp mắt sẽ gặp chuyện không may." Trước đây ở Vân Hải Mật Lâm, có tiểu sư thúc cùng Thánh di lúc nào cũng trông chừng. Hôm nay ra ngoài, mấy ngày không có tin tức khó tránh nàng lo lắng.

Ngọc Tu La nghe vậy phút chốc vui vẻ, nói:

"Cũng đúng, trước đó mới vừa đến đây liền tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa gặp chuyện không may. Sư phụ ta nói nàng đời này lần đầu tiên nhìn thấy một người sau khi tẩu hỏa nhập mạ còn chạy đến nói "ta tẩu hỏa nhập ma rồi". Sư muội này của ngươi toàn làm chuyện người khác không ngờ đến a!"

Nụ cười trên mặt Ngọc Mật tắt lịm, giọng nói mang theo lo lắng:

"Nàng hiện tại thế nào rồi?"

Ngọc Tu La nói:

"Sư phụ ta tự mình xuất thủ, ngươi cho rằng nàng có thể thế nào? Bất quá ta rất bội phục nàng, cư nhiên sẽ tu luyện thể chi đạo, chậc! Ngẫm lại cũng rất thống khổ, nàng cư nhiên đi con đường này. Ngươi là sư tỷ nàng, ngươi có thể nói cho ta biết lúc trước nàng đã nghĩ như thế nào không?"

Ngọc Mật ngạc nhiên hỏi:

"Cái gì luyện thể chi đạo?" Bao Cốc không phải mượn Huyền Thiên Kiếm tu tiên kiếm chi đạo sao?

Ngọc Tu La hỏi:

"Ngươi không biết?"

Ngọc Mật lắc đầu, trầm giọng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?"

Ngọc Tu La đem chuyện ngày đó Bao Cốc tẩu hỏa nhập ma nói cho Ngọc Mật nghe, bao gồm cả chuyện luyện thể cùng những thống khổ phải trải qua trong quá trình tu luyện.

Linh Nhi ngồi một bên uống trà nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt không đành lòng hô lên:

"Ngọc Mật tỷ tỷ -."

Ngọc Mật nghe được liền ngây người hồi lâu mới hỏi:

"Nàng hiện tại thế nào rồi?"

Ngọc Tu La nhún vai.

"Giam mình ba ngày không ra ngoài, phỏng chừng đang bế môn luyện công đi."

Ngọc Mật nói:

"Ta muốn gặp nàng."

Ngọc Tu La nói:

"Ta đã đáp ứng thay nàng ngăn cản ngươi, nàng không muốn gặp ngươi." Nói xong, nàng hướng Ngọc Mật nháy mắt mấy cái, dáng vẻ xem náo nhiệt.

Linh Nhi nói:

"Bao Cốc sẽ muốn gặp ta và tiểu hầu tử đi."

Ngọc Tu La nói:

"Chuyện này cũng không biết được, nếu không để ta đi hỏi nàng một tiếng giúp các ngươi?"

Đa Bảo Linh Hầu 'chi' một tiếng kêu to, vội vàng gật đầu không ngừng.

Ngọc Tu La quan sát hai mắt Đa Bảo Linh Hầu, liền sai người đi tìm Bao Cốc hỏi một câu xem nàng có muốn gặp Linh Nhi cùng Đa Bảo Linh Hầu hay không, thuận tiện đem chuyện Ngọc Mật đến báo cho Bao Cốc biết.

Các nàng đợi một hồi lâu, đệ tử kia mới đến hồi bẩm nói gõ cửa không ai trả lời, trong viện không có người đáp lại.

Ngọc Tu La suy nghĩ một chút, để Ngọc Mật các nàng ở chỗ này chờ, nàng tự mình đi hỏi, kết quả vẫn bị ăn canh bế môn. Nàng chỉ đành chờ ngày mai tiếp tục đến hỏi giúp Ngọc Mật xem Bao Cốc có nguyện ý gặp các nàng hay không.

Ngọc Tu La trở lại, nói rõ Bao Cốc không muốn gặp người, chờ ngày mai hỏi một chút, liền lôi kéo Ngọc Mật tâm tình đang có chút buồn bực cùng Linh Nhi không mấy vui vẻ đi uống rượu. Nàng tham Hầu Nhi Tửu do Đa Bảo Linh Hầu ủ. Loại có thể mua được ở Thanh Phong Các cũng không tính là quý giá. Sau khi Huyền Thiên Môn bỏ chạy, Thanh Phong Các liền chặt đứt nguồn cung Hầu Nhi Tửu, nên giá cả Hầu Nhi Tửu cũng như nước lên thì thuyền lên, cho dù có Hầu Nhi Tửu xuất hiện cũng chỉ ở hội bán đấu giá. Mặc kệ phẩm giai bao nhiêu, đều đắc muốn chết! Cho dù nàng muốn cũng rất khó uống được Hầu Nhi Tửu.

Ngọc Tu La lôi kéo Ngọc Mật, Linh Nhi còn có Đa Bảo Linh Hầu đến hậu viện uống rượu, cùng nhau trò chuyện những chuyện đã trải qua mấy năm nay. Ngọc Tu La ngược lại hoàn hảo, tất cả đều coi như thuận lợi, thỉnh thoảng nhận chút buôn bán ra ngoài cắt đầu người, đại đa số thời gian đều ở Huyền Nguyệt Cổ Thành, có đôi khi ở Truy Hồn Các, có đôi khi xuất môn tiêu khiển đi dạo, đi dạo lâu ngày không về sẽ bị sư phụ sai người triệu về hoặc tóm về, nếu như tiến độ luyện công chậm chạp cũng tự có sư phụ giám sát cùng giúp nàng đề thăng tu vi.

Nàng nhàn nhã sinh biếng nhác, cũng may dựa vào nửa hồ lô chí tôn Hầu Nhi Tửu cùng vài viên Nguyên Anh đan cũng có thể đột phá vào Nguyên Anh Cảnh, hiện nay ở Nguyên Anh nhị giai chậm rãi không tiến, chờ ngày nào đó sư phụ chịu không nổi nữa bắt nàng đột phá thì nàng sẽ bế quan đột phá sau.

Ngọc Mật nói cho Ngọc Tu La biết mấy năm nay nàng một mực phiêu bạc bên ngoài, việc thường làm là cùng Linh Nhi, Đa Bảo Linh Hầu đi tìm trọng bảo, cũng không ít lần xung đột với người khác, gần như luôn cùng người chém giết liều mạng, cô độc nói về những năm phiêu bạc.

Linh Nhi thỉnh thoảng xen vào mấy câu nói về chuyện của Bao Cốc, không tu luyện thì chính là không ra khỏi cửa, ngày tháng như vậy sẽ khiến người nghẹn chết, cùng chuyện nháo ra cảnh sư phụ đánh đồ đệ ở Huyền Thiên Môn.

Đa Bảo Linh Hầu ngồi bên cạnh ôm Hầu Nhi Tửu vừa uống vừa nghe, thỉnh thoảng chi một tiếng gật đầu phụ họa.

Hầu Nhi Tửu độ rượu so với rượu bình thường lớn hơn rất nhiều, mấy người uống đều là ngũ giai Hầu Nhi Tửu, lại uống đến hơn hai mươi hồ lô, uống đến Đa Bảo Linh Hầu phải bắt đầu lấy ra lục giai Hầu Nhi Tửu. Hai người một khỉ một hồ ly từ sáng uống đến tối, uống đến sau đó tất cả đều say.

Truy Hồn Các Chủ xuất hiện mang Ngọc Tu La liên tục nói lời say đỡ về phòng.

Ngọc Mật, Linh Nhi cùng Đa Bảo Linh Hầu lại được đệ tử của Truy Hồn Các đưa đến khách phòng.

Ngọc Mật, Linh Nhi, Đa Bảo Linh Hầu uống quen rượu này thì không sao, trước kia say rượu cũng đã quen nên còn có thể hấp thu linh lực Hầu Nhi Tửu luyện công.

Còn Ngọc Tu La thì lại nháo đến Truy Hồn Các Chủ một khắc cũng không được yên ổn.

Nàng là người uống Hầu Nhi Tửu nhiều nhất, dược lực trong Hầu Nhi Tửu hóa thành linh lực chạy loạn trong cơ thể cũng không biết tự mình hấp thu, lôi kéo tay Truy Hồn Các Chủ không muốn buông ra, một hồi gọi 'sư phụ', một hồi gọi ' Nhu nhi", 'Nhu Nhu', ' Dĩ Nhu'...trong miệng thao thao bất tuyệt nói lời tâm tình. Ngọc Tu La bình thường nói chuyện với Truy Hồn Các Chủ những lời cợt nhã chiếm đa số, chỉ ở bên ngoài bị khi dễ hoặc gây họa gì mới có thể ngoan một ít, nhưng tuyệt sẽ không giống như lúc này lôi kéo tay Truy Hồn Các Chủ nói những lời xuất phát từ nội tâm, Truy Hồn Các Chủ nghe đến đôi mắt đỏ bừng, sương mù dâng lên trong mắt.

Đồ đệ của nàng như thế nào nàng rất rõ ràng, nhưng lúc nghe được nàng ấy chính miệng nói ra lại là một cảm nhận khác. Ngọc Tu La uống chính là Hầu Nhi Tửu rất có ích đối với tu luyện, không phải thứ gì khác! Truy Hồn Các Chủ chỉ có thể để Ngọc Tu La nắm lấy tay nàng, tay kia dùng để trợ giúp Ngọc Tu La hành khí, về phần Ngọc Tu La thỉnh thoảng ở trên trán nàng hôn một cái, trên môi hôn một cái, trên cánh môi cắn một chút, nàng cũng không quản nữa.

Lúc tức giân khó chịu, Ngọc Tu La lại mở to đôi mắt mơ hồ nhìn nàng, nói:

"Dĩ Nhu, ta khó chịu. Ta đau. Ngươi làm ta đau. Ngươi làm đau ta, ta đau cũng hạnh phúc. Dĩ Nhu, có thể ở bên cạnh ngươi, có thể ở trong lòng ngươi, ta chết cũng hạnh phúc."

Truy Hồn Các Chủ cắn chặt môi, không nhìn đến Ngọc Tu La, chuyên tâm giúp Ngọc Tu La tụ khí.

"Dĩ Nhu, chúng ta cởi y phục nghỉ ngơi đi." Ngón tay Ngọc Tu La đặt trên vai Truy Hồn Các Chủ, thay Truy Hồn Các Chủ cởi áo, trong miệng vẫn không ngừng nói lời ôn nhu:

"Ta thích ngươi quang lỏa mềm mại, ta cũng quang lỏa, da thịt của ta dán da thịt ngươi, ta thích ôm ngươi, ngươi toàn thân thả lỏng nằm trong lòng ta, ta thích ngươi gối đầu lên vai ta, gối lên cánh tay ta, thích tóc dài của ngươi xỏa tung bên cạnh ta, ta thay ngươi sơ tóc.... Dĩ Nhu, đôi mắt của ngươi rất đẹp, ngươi chỗ nào cũng xinh đẹp. Dĩ Nhu, ngươi biết không, ta thích chọc giận ngươi, nhìn ngươi giận nhưng lại không thể làm gì, ngươi biết ngươi như vậy sẽ làm ta cảm giác được ngươi có bao nhiêu yêu ta không? Khi đó trong lòng ta là ngọt là hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất cứ ai trên thế gian này, ta mới không thích hoa khôi Túy Hoa Lâu, nàng ngay cả cọng tóc của ngươi cũng không bằng, ta đi tìm nàng chính là muốn cho ngươi đến tóm ta trở về, lần trước.... lần trước ta không phải cố ý chọc giận lâu chủ Túy Hoa Lâu, ai kêu ngươi không đến tìm ta.... Hơn nữa, ta lại không oan uổng hắn, thứ đó của hắn quả thật giống con giun mà...... Ngón út của ta còn to hơn của hắn, hắn có thể thỏa mãn đạo lữ của hắn sao?" Nàng lại nhìn ngón tay thon dài của bản thân, ngẩng đầu vẻ mặt chăm chú nhìn Truy Hồn Các Chủ hỏi:

"Dĩ Nhu, ta có thể thỏa mãn ngươi sao?"

Truy Hồn Các Chủ một mặt may mắn vì tiểu tổ tông này rốt cục không đến lột y phục của nàng, một mặt lại muốn ngăn chặn cái miệng của nàng ấy, nhưng rồi lại muốn nghe nàng ấy nói những lời này, nghe được Ngọc Tu La nói cái đó của Hoa Tầm Nguyệt giống như con giun, nàng vừa muốn khóc không được cười không xong.

Cũng khó trách Hoa Tầm Nguyệt dẫn theo trọng bảo truy đánh Ngọc Tu La mười con phố, còn truy sát đến cửa Truy Hồn Các khiến nàng phải ra tay che chở đồ đệ, sau đó Túy Hoa Lâu hạ nghiêm lệnh cấm Ngọc Tu La đặt chân vào Túy Hoa Lâu. Thảo nào nàng ép hỏi Ngọc Tu La vài lần vì sao Hoa Tầm Nguyệt đuổi theo đánh nàng, nàng cũng không nói nguyên nhân. Chờ một chút, Ngọc Tu La làm sao biết thứ đó của Hoa Tầm Nguyệt nhỏ như con giun? Đây là chuyện hỗn trướng gì mà nàng không biết?

Trong lúc nàng thất thần, Ngọc Tu La cư nhiên ngồi dậy ôm cổ của nàng mà cắn.

Truy Hồn Các Chủ giật mình, lập tức hô lên:

"Đừng nhúc nhích." Lời này mới ra miệng, móng vuốt của tổ tông kia liền bò vào trong vạt áo của nàng, còn tinh chuẩn tìm được chỗ mềm mại nào đó bắt đầu xoa nắn, song tu công luyện đến lưu loát không gì sánh được, thủ pháp quen thuộc ấn rất tinh chuẩn khiến Truy Hồn Các Chủ một trận hoảng loạn. Nàng luống cuống tay chân một lúc mới ỷ vào cảnh giới tu luyện cùng bản lĩnh cao hơn Ngọc Tu La đem tổ tông này đè lại.

Truy Hồn Các Chủ bị Ngọc Tu La lăn qua lăn lại một khắc cũng không yên. Nàng nghĩ đến một người một khỉ một hồ ly uống say đã ngủ kia, lại nhìn Ngọc Tu La nhà nàng mượn rượu làm càn, nàng không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận Ngọc Tu La rượu phẩm đúng là không tốt!

Truy Hồn Các Chủ cũng không thể oán người khác mời Ngọc Tu La uống Hầu Nhi Tửu, đó là Ngọc Tu La tham uống lôi kéo người ta lừa gạt uống Hầu Nhi Tửu. Hơn nữa Ngọc Tu La hai năm thời gian nhưng chỉ tiến thêm một tiểu giai, lên đến Nguyên Anh tầng thứ ba. Nàng quá hiểu Ngọc Tu La trên phương diện tu luyện có bao nhiêu lười biếng rồi, muốn cho Ngọc Tu La tăng một cấp thì có bao nhiêu trắc trở, mỗi lần đều là nàng phải dùng cứng dùng mềm dụ dỗ cưỡng ép mới khiến tổ tông này hài lòng hoặc là nhìn thấy nàng thật sự nổi giận mới bằng lòng lăn vào mật thất bế quan đột phá cảnh giới, chờ lúc khó khăn lắm mới vượt qua mục tiêu bắt buộc nàng đặt ra thì liền lăn ra hướng nàng làm nũng. Truy Hồn Các Chủ nàng ở bên ngoài chính là uy nghi hiển hách, một ánh mắt đều có thể kinh sợ người trong bán thành, nhưng trước mặt Ngọc Tu La nửa phần uy nghiêm cũng không có.