Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 181: Sư phụ



Ngọc Mật tại ngoại nhiều năm há có thể đem chút khó dễ của Bao Cốc để trong mắt.

Nàng dùng ngón trỏ tay phải nâng cằm Bao Cốc, khẽ mỉm cười, khuôn mặt mang mặt nạ tinh xảo của nàng tiến đến trước mặt Bao Cốc, thổ khí như lan, thấp gọi một tiếng:

"Sư muội ngoan ngoan...." Giọng nói vừa thấp vừa nhẹ còn mang theo vài phần uyển chuyển âm rung.

Một nhóm các nàng vốn dĩ đã rất chói mắt, đưa tới vô số ánh mắt quan sát. Cử chỉ lúc này của Ngọc Mật cộng thêm dung nhan của Bao Cốc, khiến cho tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, bao nhiêu người hận không thể thay thế Ngọc Mật tiếp nhận chuyện này! Tiểu tu sĩ Trúc Cơ cửu giai a, dễ như trở bàn tay a! Nhưng bên cạnh tiểu tu sĩ Trúc Cơ cửu giai tất cả đều là cao thủ Nguyên Anh Cảnh, còn có thiếu các chủ Truy Hồn Các! Trong Huyền Nguyệt Cổ Thành ai chẳng biết Truy Hồn Các Chủ có tiếng là bao che khuyết điểm, chọc tới thiếu các chủ Truy Hồn Các sẽ bị thiếu các chủ thu thập, thiếu các chủ này thu thập không được nàng cũng không ít lần về nhà mời sư phụ ra! Rất nhiều tu tiên giả đối với Bao Cốc đều nổi lên tâm tư nhưng lại sợ Ngọc Tu La cùng thế lực phía sau nàng, đối với lai lịch của Bao Cốc lại không thể thăm dò, nên cũng không dám lộn xộn nhưng cũng không thiếu lưu ý động tĩnh của Bao Cốc.

Bao Cốc tâm tình hoảng hốt, không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, cùng Ngọc Mật kéo ra khoảng cách, lại trấn định xuống. Nàng thoáng nhìn xung quanh không hề ít ánh mắt hướng nàng mà đến cùng rất nhiều thần niệm rơi vào trên người nàng dường như muốn xem thấu nàng. Tâm tình rất tốt của nàng trong nháy mắt liền lạnh xuống, dung nhan vốn dĩ đã có một chút thanh lãnh nhất thời tăng thêm vài phần u lãnh. Nàng lấy ra bình ngọc chứa ba viên Tuyết Nhan Đan còn lại ném cho Ngọc Mật, xoay người rời đi.

Ngọc Mật nhìn thấy thần sắc của Bao Cốc biến hóa, hỏi:

"Tức giận?"

Bao Cốc lắc đầu.

"Không phải, chỉ là không thích những thần niệm này đảo quanh người ta." Đây cũng là chuyện không có cách nào ngăn cản.

Ngọc Mật cũng không thích. Bao Cốc xuất môn như vậy khó tránh đẫn đến việc này.

Nàng nói:

"Đi nhanh một chút."

Ngọc Tu La cũng rất thoải mái, nói:

"Bọn họ thích nhìn liền để cho bọn họ nhìn đi! Khuôn mặt không phải là để người ta nhìn sao?"

Bao Cốc: "......"

Bỗng nhiên, bên cạnh có một đạo bạch quang hiện lên, sau đó một con hổ trắng tuyết chắc trước mặt Bao Cốc ước có một trượng, ngăn cản đường đi của nhóm người. Bạch hổ dài gần một thước, cường tráng to lớn như ngọn núi, hùng cứ phía trước quanh thân khí thế sâm nghiêm.

Bao Cốc nhìn không thấu thực lực của nó, với thực lực của nó, nàng phỏng đoán là yêu thú Hóa Hình Kỳ!

Trên người Bạch hổ ngồi một nam tử diện mạo ước khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Nam tử này một thân bạch sắc cẩm bào, tay cầm bảo phiến kim ngọc sáng loáng, bên hong đeo một lệnh bài không rõ chất liệu, mặt trên viết một chữ "Quân" thật to, lấy chữ 'Quân' làm ký hiệu. Bao Cốc nhất thời sáng tỏ đối với thân phận của người này – người của Quân gia đệ nhất thế lực Huyền Nguyệt Cổ Thành.

Ngọc Tu La nhận ra người này, khẽ nhướng mày, giọng nói lãnh đạm:

"Quân Hợp Hoan, biết câu 'chó ngoan không cản đường' viết như thế nào không?"

Một nhóm người cưỡi yêu thú đi đến phía sau Quân Hợp Hoan, xem y phục của bọn họ hẳn là hộ vệ của Quân Hợp Hoan.

Bao Cốc vốn tưởng rằng Ngọc Tu La đã rất phô trương, đủ rêu rao, kết quả Quân Hợp Hoan này vừa ra, một đám hộ vệ cùng yêu thú lập tức khiến Ngọc Tu La xem ra trở nên vô cùng thu liễm.

Quân Hợp Hoan ngồi trên lưng bạch hổ, cũng không để ý Ngọc Tu La, mắt phượng đánh giá dung nhan của Bao Cốc, đôi môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, trên mặt tràn đầy hứng thú. Hắn vẻ mặt thong dong nhìn Bao Cốc, nói:

"Nghe nói Ngọc Tu La cùng người khác so dung mạo bị thua, nói vậy người đó chính là ngươi đi! Ngươi tên là gì, mau nói với bản công tử."

Ngọc Mật sắc mặt âm lãnh, cất bước muốn chắn trước người Bao Cốc.

Bao Cốc nhẹ nhàng khoát tay, ngăn trở Ngọc Mật, giương mắt ngạo nghễ nhìn Quân Hợp Hoan, ánh mắt u lãnh bất động như núi. Thực lực của người này không tầm thường, nhìn khí thế chí ít là Nguyên Anh kỳ, cũng giống như bọn họ, hộ thân bảo mệnh pháp bảo trên người cũng không ít. Nàng hé môi, nhẹ nhàng phun ra một chữ:

"Cút."

Quân Hợp Hoan ha ha, cười hỏi:

"Ngươi có tài cán gì có thể khiến bản công tử đây cút đi? Chớ nói là ngươi, ngươi hỏi một chút Ngọc Tu La bên cạnh ngươi, nàng có tài cán khiến bản công tử cút hay không!"

Ngọc Tu La vẻ mặt băng lãnh, giọng nói băng hàn vang lên:

"Ta thấy ngươi là đang muốn chết!"

Quân Hợp Hoan liếc nhìn Ngọc Tu La, hỏi:

"Ngươi cắt đầu bản công tử được sao? Ngươi dám cắt sao? Ngươi không phải là ỷ vào có một sư phụ bao che khuyết điểm sao? Người bên ngoài sợ Truy Hồn Các Chủ nàng, ta không sợ!" Nói xong ánh mắt càng trắn trợn nhìn Bao Cốc, cười ha hả nói:

"Tiểu mỹ nhân, đến Quân Phủ của ta làm khách, thế nào?"

Bao Cốc khẽ nhíu mày, lộ vẻ trầm ngâm.

Quân Hợp Hoan đợi một hồi, hỏi:

"Thế nào? Suy nghĩ thế nào rồi? Nếu ngươi có thể làm thị thê của bản công tử, bản công tử đảm bảo ngươi sẽ có tu tiên tài nguyên dùng không hết, hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý."

Bao Cốc nghe được Quân Hợp Hoan lời này, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

"Ta suy nghĩ xong rồi!"

Quân Hợp Hoan "ha hả" cười to, nói:

"Sảng khoái! Mỹ nhân như vậy, bản công tử thích!" Dứt lời liền hướng Bao Cốc vươn tay.

Bao Cốc đạm nhạt nói một câu:

"Là một người từ bên ngoài du ngoạn đến đây, ta không muốn gây sự, nhưng nếu ngươi còn mạo phạm, ta liền lấy tính mệnh của ngươi. Ta nói được làm được."

Quân Hợp Hoan sửng sốt, lập tức giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nói:

"Chỉ bằng ngươi? Thực lực Trúc Cơ Kỳ? Ha ha ha ha....." Cười đến nước mắt chảy ra.

Ngọc Mật thần sắc một mảnh âm hàn, quay đầu nói với Ngọc Tu La:

"Ngọc Tu La, ngươi lui ra phía sau!"

Ngọc Tu La cũng không lùi, nói:

"Sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi." Ngón tay phất qua loan đao bên hông, cả người chiến ý lẫm lẫm.

Bạch hổ của Quân Hợp Hoan phát sinh một tiếng rít gào trầm thấp.

Bao Cốc quay đầu nhìn về phía Ngọc Tu La, đạm nhạt nói một câu:

"Là hắn phạm đến ta! Không phải phạm đến Ngọc Tu La ngươi, ta nói rồi, ta muốn lấy mạng hắn thì chính là lấy mạng hắn, ngươi xuất thủ chính là thay hắn giữ mạng."

Quân Hợp Hoan cười đến bụng đều đau, hỏi:

"Tiểu mỹ nhân, ngươi..... làm thế nào giết ta? Chỉ ngươi, còn có kẻ mang mặt nạ này?"

Linh Nhi chính khí nói:

"Ngô, còn có ta."

Quân Hợp Hoan nói:

"Ba vị tiểu mỹ nhân, đến đây, tới giết bản công tử. Ha ha....."

Bao Cốc lạnh giọng nói:

"Sư tỷ, Linh Nhi, không chừa một ai!"

Ngọc Tu La cả kinh quát to một tiếng:

"Bao – này – chờ đã -" Lời của nàng còn chưa dứt, thì Ngọc Mật cùng Linh Nhi vốn dĩ đứng ở trước mặt đột nhiên biến mất, nhai đạo Huyền Nguyệt Cổ Thành đột nhiên nổi lên một trận yêu phong, một mảnh sương mù dày đặc bap phủ xung quanh cái gì đều không nhìn thấy. Nương theo hắc vụ hiện lên chính là một cổ khí tức yêu thú cường đại đến khiến kẻ khác kinh cụ tuyệt vọng! Cho dù với tu vi như Ngọc Tu La cũng chỉ cảm giác được cả người phát lạnh, khí tức này giống như hoàng giả trong yêu thú, kỳ uy trầm nặng đặt ở trong lòng, còn có khí thế khiến nàng tâm sinh sợ hãi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị yêu thú cường đại này một trảo bóp chết, như thể một con kiến!

Bạch hổ phát ra một trận kêu rống rung trời! Tiếng rống của yêu thú theo đó nổi lên, nhưng đều mang theo run sợ, nghe vào không giống như đang rống, mà giống đang rên rĩ!

Có hộ vệ lớn tiếng hô:

"Bảo vệ công tử!"

Giọng nói của Quân Hợp Hoan vang lên:

"Kết trận! Hộ vệ! Chớ hoảng sợ, là yêu thú huyễn trận! Đợi ta phá ảo cảnh của nó!"

Một cổ chiến ý lãnh liệt từ trong sương mù dày đặc bạo phát, theo đó chính là một cổ khí tức chí dương chí cương vô cùng bá đạo! Là Ngọc Mật! Kiếm rít một tiếng, có tiếng kêu thảm thiết theo đó vang lên.

Bao Cốc cũng không chịu ảnh hưởng bởi yêu thuật của Linh Nhi, nàng từ túi trữ vật siêu lớn lấy ra hộp trận kỳ, chiếu theo phương vị pháp trận bắt đầu bày bố.

Trận kỳ bày ra, kết thành pháp trận! Một cổ khí tức tuyệt sát dâng lên.

Bao Cốc lập mắt trận, điều khiển pháp trận. Nàng truyền âm cho Ngọc Tu La đã rơi vào trong trận, nói: "Mang theo người của ngươi, đạp vào ánh sáng kim sắc xuất trận."

Ngọc Tu La trên phương diện trận pháp rất có tạo nghệ, tuy rằng nàng không cảm giác được sự bố trí của Bao Cốc nhưng trận pháp vừa xuất, khí tức xung quanh liền biến đổi, nàng lập tức cảm giác được bản thân bị vây trong trận, pháp trận khiếp người cùng sát ý nói cho nàng biết đây là một tòa chủ sát trận! Giọng nói của Bao Cốc lại khiến nàng chấn kinh! Bao Cốc cư nhiên thực sự hiểu trận!

Hãm trong sát trận không phải chuyện đùa! Nàng nhìn thấy trước mặt có một đoàn ánh sáng kim sắc, lúc này mang theo mấy hộ vệ chân đạp kim quang xông ra khỏi pháp trận.

Nàng rơi vào kim quang kia mới phát hiện đó cư nhiên là ánh sáng do linh khí của thượng phẩm kim thạch tản ra. Trong lòng nàng thầm hô: Ngươi cư nhiên bày loạn tảng đá này trong sát trận! Còn là đá linh thạch!

Trong lòng kêu than, dưới chân cũng không dám chậm trễ, dẫn theo người nhanh chóng chạy ra khỏi pháp trận. Nàng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bầu trời nhai đạo vốn dĩ tinh không vạn lí lúc này yêu khí đằng đằng, bao phủ bởi một cổ sương mù dày đặc, hơn phân nửa đường phố đều hãm trong yêu vụ mù mịt.

Ngọc Tu La thầm hô to: Cửu giai yêu thú Hóa Hình Kỳ a!

Cảnh giới không đáng sợ, đáng sợ chính là giai tầng của nó a! Giai tầng đại biểu cho năng lực kinh khủng của nó theo đẳng cấp! Cửu giai, yêu thú cường đại nhất, kinh khủng nhất! Nàng cũng biết trong yêu vụ này không chỉ có Cửu giai yêu thú, còn có một tòa sát trận, còn có Hỏa Bạo Long Ngọc Mật được xưng sát thần Thái Cổ di tích."

Quân Hợp Hoan lần này là đụng đến đại la kim tinh rồi! Quân Hợp Hoan cùng Ngọc Tu La đều là ỷ vào địa vị và thế lực phía sau ở Huyền Nguyệt Cổ Thành mới ngang hàng nhau, đã lâu không gặp, lại bởi vì gút mắt giữa các thế lực nên không làm gì được đối phương. Quân Hợp Hoan không biết hắn đã chọc giận người nào, còn Ngọc Tu La thì biết quá rõ!

Bao Cốc, Bao Cốc là ai? Chính là dùng linh thạch mua một lần diệt môn của một tu tiên môn phái truyền thừa vạn năm, một người không thể động đến!

Linh Nhi, chính là Cửu giai yêu thú, Cửu giai yêu thú trong truyền thuyết, lại là thiên giai yêu thú, vương giả ở vào địa vị cao nhất trong yêu thú!

Ngọc Mật, mệnh danh Hỏa Bạo Long, bây giờ còn là ác mộng của một thế hệ tu tiên năm đó cùng nàng vào Thái Cổ di tích! Năm đó Huyền Thiên Môn ở đây vẫn chưa chuyển đi, Ngọc Mật lại dám phong bế đại môn Thái Cổ di tích tru sát truyền nhân chính tông của các tu tiên đại thế lực!

Một Quân Hợp Hoan làm sao hơn một thế hệ đệ tử năm đó? Nếu Ngọc Mật có thể giết được Quân Hợp Hoan, vậy có thể nói là một chút áp lực cũng không có. Hiện tại Huyền Thiên Môn dời đi rồi, Ngọc Mật các nàng lại không cần lo hậu hoạn về sau, giết Quân Hợp Hoan xong vỗ vỗ cái mông dễ dàng rời đi, thế lực của Quân gia có lớn hơn thì một cọng long của bọn họ cũng không động được, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn!

Ngọc Tu La nhất thời đồng tình Quân Hợp Hoan, nhưng lại càng vui sướng khi người gặp họa, vui vẻ không thôi mà chạy vội đến tửu lâu bên cạnh, chọn một vị trí ngang tầm mắt để xem kịch vui!

Ngọc Tu La ở bên cạnh vẻ mặt thoải mái mà xem trò vui, Ngọc Mật, Bao Cốc, bên kia lại đánh đến khí thế ngất trời.

Bởi vì Quân Hợp Hoan sơ suất khinh địch, khiến Linh Nhi giành trước xuất thủ chiếm được thế chủ động, dùng yêu uy nhiếp trụ đám yêu thú, lại có Bao Cốc ra tay điều khiển sát trận, đối phương ỷ vào người đông thế mạnh chiếm được ưu thế tuyệt đối trong nháy mắt lại rơi vào thế hạ phong.

Đám người Quân Hợp Hoan cũng không phải loại dễ bị áp chế! Thấy tình thế không ổn, đám hộ vệ đầu tiên là đem Quân Hợp Hoan bảo hộ ở giữa sau đó đột phá vòng vây, trong lúc đột phá vòng vây lại bị chặn giết một cách khó hiểu, cảm thấy được đột phá vòng vây chỉ càng thêm thương vong, lúc này mọi người lại ở tại chỗ kết thành trận vị dùng thực lực cùng pháp bảo của bản thân chống đỡ. Quân Hợp Hoan lại tọa trấn ở giữa, ý muốn tìm ra yêu thú cường đại đang phong bế nơi đây. Rất nhanh, bọn họ liền cảm giác được khí tức của sát trận.

Bao Cốc nhìn thấy bọn người Quân Hợp Hoan kết trận thủ hộ cho nhau, Ngọc Mật cùng Linh Nhi không có cơ hội chia nhau mà giết. Bọn họ tụ lại một chỗ, Ngọc Mật cùng Linh Nhi cho dù có mạnh hơn cũng không dám đồng thời đối mặt hơn hai mươi cao thủ Nguyên Anh Cảnh, có chút thúc thủ vô sách. Đây là Huyền Nguyệt Cổ Thành, là địa bàn của Quân Phủ, Quân Phủ bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến đây cứu viện, tuyệt đối không thể kéo dài. Lúc này nàng vận dụng sức mạnh lớn nhất của sát trận bắt đầu oanh giết.

Đây là sát trận, tuy rằng cảnh giới của nàng thấp nhưng tạo nghệ trận pháp cùng lĩnh ngộ cũng không thấp. Trên đời này, sức mạnh kinh khủng nhất không phải pháp trận, không phải pháp khí, linh khí, trọng bảo cường đại, không phải tu tiên giả, yêu thú, tà đạo, mà chính là sức mạnh của thiên địa! Bao Cốc truyền âm Ngọc Mật cùng Linh Nhi, chỉ đường cho hai người các nàng để hai người các nàng lui ra ngoài! Nàng dùng phá hủy một sát trận làm cái giá để đánh đổi, dùng sát trận dẫn Cửu Thiên Thần Lôi!

Sát trận này có một tên gọi, Cửu Thiên Thần Lôi Tuyệt Diệt Trận!

Ngọc Tu La đang cắn hạt dưa say sưa xem trò vui, đột nhiên thấy Ngọc Mật, Linh Nhi, Bao Cốc chạy trối chết mà lao tới. Nàng nhất thời ngây ngốc trợn mắt, đây là dự định vây khốn bọn người Quân Công Tử rồi chạy mất sao?

Một giọng nói tràn ngập uy nghiêm từ không trung truyền đến:

"Yêu nghiệt phương nào dám làm loạn ở Huyền Nguyệt Cổ Thành."

Ngọc Tu La vừa nghe, giọng nói này quen tai a! Tiếp theo trong nháy mắt nàng đột nhiên thấy được không trung yêu khí tràn ngập đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một sức mạnh cực kỳ cường đại, kinh khủng.

Giọng nói uy nghiêm kia đột nhiên mang theo tức giận:

"Tiểu bối ngươi dám."

Ngọc Tu La trong nháy mắt nhớ được giọng nói này là ai rồi, Phủ Quân của Quân phủ, người cầm quyền của Quân phủ Quân Nhân Vương, thân phụ của Quân Hợp Hoan!

Ngay lúc Ngọc Tu La tâm niệm vừa động, nàng nhìn thấy yêu khí ở phương hướng người của Quân Phủ bị pháp lực ngưng tụ thành hình một bàn tay khổng lồ. Đồng thời nàng còn thấy lôi vân trên bầu trời hình thành một đạo lôi điện vô cùng chói mắt từ trên chín tầng mây hung hăng đánh xuống.

Huyền Nguyệt Cổ Thành có hộ thành pháp trận, nhưng hộ thành pháp trận chưa bao giờ ngăn trở loại thiên địa chi lực này! Một, pháp trận cho dù có mạnh hơn cũng chịu đựng không được thiên địa chi lực! Hai, nếu muốn ngăn cản thiên lôi thì phải ngăn thiên cơ cảm ứng, ngăn chặn thiên cơ cảm ứng thì còn cảm ngộ thiên đạo tu luyện cái rắm gì nữa!

Ngọc Tu La chỉ nghe tiếng sấm đinh tai nhức óc "oanh" một tiếng vang lên rung động cửu thiên, ngoài khí thế lớn, còn chấn động đến cái lỗ tai của nàng đều mơ hồ đau nhức. Nhai đạo rơi vào sức mạnh lôi điện thành một mảnh ánh sáng chói mắt bao phủ, khiến nàng vô thức nhắm mắt lại, thần niệm thăm dò, chỉ cảm thấy khí tức hủy diệt của lôi kiếp cùng một bàn tay ngưng tụ bằng pháp lực thật lớn trong hắc vụ đã bị lôi điện đánh nát thành phấn. Phương hướng của Quân Phủ truyền đến một tiếng tê rống phẫn nộ đến cực điểm:

"Không --------"

Loại sức mạnh lôi điện này đánh xuống, nhóm người Quân Hợp Hoan sợ là sớm thành đánh thành tro bụi rồi? Ngọc Tu La phản ứng kịp, phát sinh một tiếng "ngao" rồi hô to:

"Sư phụ -------" Nàng lập tức lao ra khỏi tửu lâu bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến phương hướng của Truy Hồn Các – nàng chưa từng nghĩ sẽ dính đến chuyện!