Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 198: Phượng hoàng lâm nạn



Bao Cốc nhíu mày.

"Từ yêu vực đến Huyền Thiên Môn, từ vực môn đi ba canh giờ liền đến, cho dù bay cũng chỉ cần hơn một tháng, các ngươi đi như thế nào đến hai năm?"

Linh Nhi nói:

"Ngươi nghe ta tỉ mỉ nói."

Bao Cốc ân một tiếng.

Linh Nhi nói:

"Người vượt giới đến sẽ phải chịu pháp tắc ở giới này áp chế. Giống như tiểu hầu tử, nó không phải ra đời này ở giới này, cho nên vẫn bị áp chế rất mạnh, chỉ có trốn trong Hư Di Bảo Giới cùng bên trong tiểu thế giới của ngươi mới có thể tu hành. Phụ thân cùng mẫu thân lúc mới đến cũng bị áp chế đến dù thân là Thiên Hồ cũng không thể hóa hình, phải qua rất nhiều rất nhiều năm mới từ từ thích ứng pháp tắc của giới này."

Bao Cốc khó hiểu hỏi:

"Mẫu thân của Phượng Khuynh Thành tựa hồ là hình người? Tổ sư gia chiến lực cường đại như vậy đáng lý không bị hạn chế chứ!?"

Linh Nhi nói:

"Cô phụ là chiến thần, chí cường cường giả của Chiến Vương tộc! Cho du cảnh giới tu hành cùng thực lực bị áp chế, hắn vẫn rất lợi hại. Phụ thân nói, đời này hắn bội phục nhất cô phụ! Đại cô có thể biến hóa, đó là bởi vì Tiểu Long Thảo, bất quá khi đó chỉ có một cây Tiểu Long Thảo thành hình, liền cho đại cô đang hoài thai biểu tỷ dùng trước. Cô phụ dùng vô số kỳ trân bảo dược giúp đại cô điền vào sinh mệnh bởi vì hoài thai tân sinh mệnh mà bị hút đi, cho dù là vậy, sau khi đại cô hạ sinh biểu tỷ hầu như mất đi chiến lực."

Bao Cốc 'ân' một tiếng.

"Ngươi và Phượng Khuynh Thành là vì sinh ra ở giới này, cho nên cũng không chịu pháp tắc ở giới này áp chế."

Linh Nhi nói:

"Chỉ có thể nói chúng ta giống như sinh linh của giới này, đều thích ứng pháp tắc ở đây. Pháp tắc ở đây áp chế rất lợi hại, tu hành vô cùng gian nan."

Bao Cốc hỏi:

"Nếu giới này tu hành gian nan, trước đây sau lại đến giới này tránh nạn?"

Linh Nhi nói:

"Bởi vì...giới này áp chế rất lợi hại a, hầu như xuống rồi sẽ không về được, đám người trước đó xuống đây đuổi giết phụ thân cùng mẫu thân hoặc là tử sĩ, hoặc chính là hóa thân hạ giới. Cô phụ lợi hại như vậy, lúc hắn vừa đến nơi này đều bị áp chế đến chỉ có Nguyên Anh Kỳ, a, không đúng, là trực tiếp bị áp chế trở về Nguyên Anh Kỳ. Sau này, hắn ở nơi này từng bước từng bước, muốn tu luyện đến Động Huyền Kỳ đại viên mãn. Nếu như muốn trở về lần nữa, phải tu hành đến Đại Thừa Kỳ mới có đầy đủ khả năng phá vỡ vách tường trở lại thế giới cũ. Có điều, sau này phụ thân ta phát hiện ở giới này có Giới Vực thạch, hắn liền tìm kiếm Giới Vực thạch khắp nơi, muốn sửa lại Tọa Giới Môn, thông qua cánh cửa đó trở lại thượng giới.

Bao Cốc sửng sốt một chút, hỏi:

"Phụ thân ngươi muốn đánh trở về?"

Linh Nhi nói:

"Cảm thấy rất ngốc, đúng không? Trở lại thượng giới đó là trở về chịu chết, đúng không?"

Bao Cốc suy nghĩ một chút, lắc đầu, nói:

"Hắn làm thế tất nhiên có lý do hắn phải trở về." Nàng từ thần tình của Linh Nhi chỉ thấy được sự kiên quyết, cũng không cho là Linh Nhi sẽ cảm thấy phụ thân của nàng ấy ngốc. Nàng đoán, nếu có thể, Linh Nhi cũng sẽ muốn trở về.

Linh Nhi gật đầu.

"Trốn đến hạ giới là vì không muốn bị trảm thảo trừ căn, trở về, có lý do phải trở về. Bao Cốc, ngươi không phải cũng trở về Thanh Sơn quận, trở lại Huyền Nguyệt cổ thành sao? Phụ thân, muốn đoạt lại tất cả những thứ thuộc về tộc Thiên Hồ chúng ta. Bởi vì ta, hắn...hắn bởi vì ta mà chết, hắn làm không được, ta....ta phải thay hắn hoàn thành." Lời đến đây, tiếng đã nghẹn ngào, vài lần có nén mới có thể ép nước mắt trở về.

Bao Cốc im lặng không nói.

Linh Nhi nhịn xuống nghẹn ngào, nói tiếp:

"Phụ thân mang theo ta suốt đường vừa đi vừa tìm Giới Vực thạch, dạy ta, bởi vì hắn biết sau khi hắn đưa ta đến Huyền Thiên Môn, chúng ta sẽ không thể gặp lại, cho nên hắn tận lực đi chậm một chút, dạy ta nhiều bản lĩnh một chút. Hắn nói Huyền Thiên Kiếm không biết phải chờ đến bao nhiêu năm mới có thể tìm được truyền nhân kế thừa y bát của cô phụ. Mấy vạn năm, Bao Cốc, ngươi không phải là Ngũ Linh Căn duy nhất bước vào cấm chế của Huyền Thiên Kiếm, nhưng ngươi là người sống sót duy nhất, còn mang Huyền Thiên Kiếm đi."

Bao Cốc ngây người.

Ngọc Mật kinh ngạc mà ngẩn đầu nhìn Bao Cốc. Nàng vẫn cho là Bao Cốc thân là Ngũ Linh Căn, cơ duyên xảo hợp nên mang đi Huyền Thiên Kiếm.

Ngọc Tu La cùng Truy Hồn Các Chủ cũng kinh ngạc nhìn Bao Cốc.

Ngọc Mật hỏi:

"Chẳng lẽ tổ sư gia chọn đồ đệ không chỉ yêu cầu Ngũ Linh Căn mà còn yêu cầu khác?"

"Phụ thân ta cũng không biết tiêu chuẩn chọn đồ đệ của cô phụ là gì, chỉ có thể chờ đợi, cũng chỉ có thể bảo ta đợi, phụ thân bảo ta đợi đến truyền nhân của cô phụ xuất hiện. Hắn tin tưởng truyền nhân mà cô phụ ngàn chọn vạn tuyển sẽ không kém, sau khi người đó xuất hiện, bất luận phải mặt dày thế nào cũng phải dính theo bên cạnh, với thân phận Cửu giai Thiên Hồ của ta nói đến cũng sẽ không bị truyền nhân của cô phụ cự tuyệt. Hắn nói tu tiên tài nguyên của giới này khô kiệt, nếu không có kỳ trân dị quả trong Hư Di Bảo Giới của cô phụ, con đường tu hành của ta sẽ rất khổ, hơn nữa rất khó đến Đại Thừa Kỳ, huống hồ đại cô vẫn còn trong Hư Di Bảo Giới, vì đại cô, ta cũng phải đi theo."

Bao Cốc cả kinh trợn tròn mắt.

Phượng Khuynh Thành đang ngưng thần nghe, nhưng đến khi nghe được mẫu thân mình cũng không biến mất liền thất thanh kêu:

"Mẫu thân ta còn sống?"

Linh Nhi nói:

"Nàng tổn thương rất nặng, theo tuổi tác càng tăng, sinh mệnh lực cũng từng bước biến mất, vẫn là dựa vào phong ấn cùng thần dich mới có thể khổ khổ chống đỡ. Chúng ta đều nghĩ là ngươi đã chết, nhưng nàng vẫn không từ bỏ, không tin, nàng muốn chống đến ngày ngươi trở về, sau đó tiểu hầu tử lấy được Niết Bàn đan từ chỗ Bao Cốc cho nàng dùng, nàng liền tiến vào trạng thái niết bàn."

Phượng Khuynh Thành hai mắt rưng rưng.

"Mẫu thân...." Nàng lấy lại bình tĩnh, vừa nhìn về phía Linh Nhi, hỏi:

"Vì sao các ngươi cho rằng ta đã chết?"

Linh Nhi nói:

"Lúc ngươi bị cô phụ ném vào Truyền Tống Vực môn, chỉ chớp mắt nó liền bị nổ nát....Dưới loại sức mạnh, ngươi căn bản không thể đi được xa, vô cùng có khả năng bị lạc trong hư không thế giới, càng có thể bị sức mạnh trong hư không cắn giết, hoặc là theo vực môn phát nổ mà nổ theo... Nghe đại cô nói lúc ấy, cô phụ mở trừng mắt mà hét lớn 'Nguyệt Nhi' liền nổi cơn điên...Chúng ta đều nghĩ rằng ngươi đã chết, nhưng đại cô không tin, cho dù cô phụ nói với nàng rằng ngươi đã chết nàng cũng không tin...Nàng liền khổ khổ chịu đựng mà sống, đến già..." Linh Nhi nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh khóe mắt.

Bao Cốc chỉ cảm thấy một trận rung động cùng bi thương. Lúc nàng tiến vào Trúc Hải cấm địa nhìn thấy tình hình của Linh Vân cố phong liền có thể nghĩ đến Huyền Thiên Môn tất có một trận chiến cực kỳ thảm liệt, lại không ngờ rằng lại thảm liệt như thế...sơn môn bị diệt,cửa nát người vong...

Ngọc Mật hỏi:

"Vì sao các ngươi chạy trốn đến nơi này, bọn họ vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt? Thậm chí bất kể đại giới mà đuổi giết?"

Linh Nhi nói:

"Bởi vì tổ tiên chúng ta từng xuất hiện một Yêu đế của Yêu giới Cửu vực, chúng ta là dòng dõi đích tôn của Thiên Hồ Yêu đế. Thể chất của phụ thân ta giống với Yêu đế năm đó, vì vậy hắn có huyết mạch thức tỉnh của Yêu đế, nghe đồn ngày sau sẽ trở thành Yêu đế, liền bị cường giả của tộc khác diệt trừ."

Ngọc Tu La tò mò hỏi:

"Là thể chất gì?"

Linh Nhi nói:

"Chính là loại thân hiếm thấy thư hùng đồng thể, đem âm dương dung hợp thành một thể a."

Bao Cốc: "...."

Ngọc Mật: "...."

Truy Hồn Các Chủ: "..."

Ngọc Tu La: "...."

Phượng Khuynh Thành lặng lẽ nói một câu:

"Ta từng thấy cữu cữu có trứng tròn."

Bao Cốc: "...."

Ngọc Mật: "..."

Truy Hồn Các Chủ: "...."

Ngọc Tu La: "....."

Linh Nhi trừng mắt kêu lên:

"Trước ngực phụ thân ta cũng có đào mừng thọ a!"

Bao Cốc: "...."

Ngọc Mật: "..."

Truy Hồn Các Chủ: "...."

Ngọc Tu La: "....."

Phượng Khuynh Thành: "...."

Đa Bảo Linh Hầu 'chi chi' kêu to, vẻ mặt khốn hoặc nhìn mọi người, không rõ bọn họ sao lại như vậy? Nó gãi gãi đầu, lấy một quả linh đào cực to, lại kêu to một tiếng, đem linh đào đặt trên vai, vươn cái đầu khỉ nho nhỏ từ phía dưới linh đào nhìn mọi người, dáng vẻ tựa như đang hỏi: Các ngươi là đang nói cái này sao?

Mọi người nhìn thấy đào mừng thọ trong tay tiểu hầu tử, vẻ mặt lại lần nữa: "..."

Đa Bảo Linh Hầu thấy mọi người không có phản ứng, lại 'chi' lớn tiếng kêu, há mồm cắn một cái trên linh đào mộng nước.

Bao Cốc: "...."

Ngọc Mật: "..."

Truy Hồn Các Chủ: "...."

Ngọc Tu La: "....."

Phượng Khuynh Thành: "...."

Linh Nhi: "...."

Bao Cốc một tay bóp lấy linh hầu đang ngồi ăn linh đào trên vai nàng, ném ra sân, nàng đứng dậy, lướt đến trước cửa viện, đóng cửa lớn lại, đem Đa Bảo Linh Hầu đang ăn linh đào trước mặt mọi người nhốt ngoài cửa.

Ngọc Mật im lặng một lúc lâu, mới hỏi Linh Nhi cùng Phượng Khuynh Thành:

"Hai tỷ muội các ngươi thảo luận...ách....phụ thân cùng cữu cữu các ngươi như vậy, thật sự thích hợp sao?"

Linh Nhi cùng Phượng Khuynh Thành nhìn nhau một cái, cả hai đều rất muốn rống Ngọc Mật một câu: Câm miệng!

Lại sợ hung uy cùng duy hộ với Ngọc Mật của Bao Cốc, hai nàng đều lựa chọn câm miệng.

Bao Cốc trở lại chỗ ngồi, đem đề tài nhảy qua chuyện đào mừng thọ.

"Linh Nhi, Phượng Khuynh Thành, sau này các ngươi có dự tính gì không?"

Linh Nhi cùng Phượng Khuynh Thành trăm miệng một lời:

"Theo người a!"

Phượng Khuynh Thành còn nói:

"Mẫu thân ta vẫn còn ở chỗ ngươi, ngươi ta là truyền nhân phụ thân ta tuyển chọn, ngươi còn nói muốn dưỡng ta, để ta theo ngươi, thế nào? Muốn quỵt nợ?"

Bao Cốc: "...." Nàng thật hối hận khi mời Truy Hồn Các Chủ giúp giải phong ấn a. Các này không phải kéo đến đại chiến lực, đây rõ ràng là thỉnh về một tổ tông sống, chân chính tổ tông sống a! Nàng đính chính:

"Mẫu thân ngươi đang ở trong Hư Di Bảo Giới của phụ thân ngươi, Hư Di Bảo Giới của phụ thân ngươi đang ở trong bụng tiểu hầu tử."

Phượng Khuynh Thành mím chặt môi, lẳng lặng nhìn Bao Cốc, cũng không lên tiếng. Nàng thiên sinh vũ mị, cứ thế nhìn chăm chú ngươi, cho dù không nói một lời, không làm bất cứ gì cũng đều như muốn đem hồn của ngươi câu đi vậy.

Bao Cốc nói:

"Ta nói chuyện giữ lời, ngươi là nữ nhi của tổ sư gia, ta tự nhiên không thể để ngươi lưu lạc bên ngoài. Sau này ngươi chính là người của Vân Hải Mật Lâm, đãi ngộ giống Linh Nhi, mỗi tháng ba nghìn miếng trung phẩm linh thạch, một trăm miếng thượng phẩm linh thạch, mười miếng cực phẩm linh thạch, đan dược này nọ, nếu có gì thiếu cứ nói với ta." Nàng tự suy nghĩ một chút.

"Vân Hải Mật Lâm hiện nay chỉ có ba tòa viện, còn có một tòa bỏ trống, liền cho phép ngươi ở lại đó."

Linh Nhi vội vàng kêu lên:

"Bao Cốc, không cần phiền phức, để Phượng Khuynh Thành ở cùng ta."

Phượng Khuynh Thành liếc nhìn Linh Nhi.

"Vì sao ta phải ở cùng ngươi."

Linh Nhi xinh đẹp cười, nói:

"Bởi vì ta ở trong viện của Bao Cốc a."

Phượng Khuynh Thành nhíu mày.

"Đều chen chúc trong viện của Bao Cốc, thích hợp sao? Ngươi ở cùng ta a!!"

Linh Nhi nhảy dựng lên.

"Bao Cốc, Nguyệt Nhi ở cùng ta, cứ quyết định như vậy, sau khi ta trở về sẽ thu thập gian phòng cách vách cho nàng. Trong viện của ngươi không ngại nhiều thêm một người, đúng không?"

Bao Cốc đương nhiên biết tâm tư của Linh Nhi. Linh Nhi tuy ồn ào nhưng vì trước đây bị nàng nghiêm khắc phạt một lần đã không dám hồ đồ, nhưng Phượng Khuynh Thành này lại có thể sẽ nhảy lên mái nhà lật ngói. Nàng lúc này nói:

"Nếu như quấy rầy thanh tĩnh của ta hoặc phá hủy đồ đạc trong sân, hậu quả ngươi cũng biết."

Linh Nhi vội vàng gật đầu như giã tỏi:

"Biết biết."

Phượng Khuynh Thành trừng mắt nhìn Linh Nhi.

"Ta ở một mình có gì không tốt?"

Linh Nhi nói:

"Nguyệt Nhi, ngươi biết tòa viện kia có gì không? Chỉ có mấy gian phòng trống cùng hộ viện pháp trận, ngay cả dược điền đều trống rỗng, đất cũng không có một viên, cỏ cũng sống không được! Ngươi biết trong viện của Bao Cốc có cái gì không? Cho dù ngươi muốn luyện Hóa Thần đan, chỉ cần đi một chuyến vào dược điền của nàng là có thể hái đủ dược liệu cần thiết! Đan thất của nàng mở cửa quanh năm, đan dược bên trong tùy ý dùng, ngoại trừ thỉnh thoảng có chút hỏng cũng là không đến một phần, vẫn là đan dược cực giai phẩm chất, còn lại tất cả đều là đan dược phẩm chất hoàn mỹ. Chỗ tốt khác, sau này ngươi vào ở thì sẽ biết, đan dược mặc sức ăn có tính là gì!

Bao Cốc nói:

"Vậy cứ ở a! Phượng Khuynh Thành, chuyện củ ngươi ta phải bẩm báo với chưởng môn sư công." Nàng hơi do dự hỏi:

"Ngươi vẫn tiếp tực dùng tên Phượng Khuynh Thành hay là lấy tên trước kia?"

Phượng Khuynh Thành nói:

"Ta tất nhiên dùng họ của cha ta, dùng tên của ta trước kia. Nguyệt Nhi, Huyền Nguyệt Nhi."

Ngọc Tu La lặng lẽ truyền âm cho Bao Cốc:

"Càn khôn thế giới trong bụng Đa Bảo Linh Hầu chẳng phải là sẽ rơi vào tay Phượng Khuynh Thành sao?"

Bao Cốc quay đầu liếc mắt nhìn Ngọc Tu La, truyền âm nói:

"Đó là tổ sư gia giao cho tiểu hầu tử, tổ sư gia tự có sắp xếp. Tiểu hầu tử đem Hư Di Bảo Giới giao cho Huyền Nguyệt Nhi là vật quy nguyên chủ."

Ngọc Tu La truyền âm nói:

"Lòng của ngươi thật lớn."

Bao Cốc truyền âm trả lời:

"Ta được truyền thừa của tổ sư gia mới có hôm nay, há có thể lấy oán trả ân? Hư Di Bảo Giới vốn cũng không phải là đồ của ta, thê nữ của tổ sư gia đều còn, nếu ta muốn Hư Di Bảo Giới, cái này chẳng phải là khi dễ sư phụ góa phụ, đoạt đồ của sư mẫu cùng sư tỷ sao? Huống hồ, ta có túi trữ vật siêu lớn, tuy hiện giờ không so được với Hư Di Bảo Giới, sau này chắc cũng sẽ không kém."

Ngọc Tu La bí mật truyền âm than thở:

"Được rồi, là ta suy nghĩ nhiều."

Truy Hồn Các Chủ tiêu hao sức lực cực lớn, sau khi điều tức đã lấy lại sức, nàng thấy hiện tại không có chuyện gì liền đứng dậy cáo từ.

Bao Cốc, Ngọc Mật, Huyền Nguyệt Nhi, Linh Nhi nhanh chóng đứng dậy nói tạ ơn đưa tiễn.

Bao Cốc ở cửa viện gọi Ngọc Tu La lại, bí mật truyền âm nói:

"Sư phụ của ngươi hôm nay xuất thủ tương trợ, hao tổn rất lớn,trong lòng ta không yên. Chỉ sợ có hư tổn đến tu hành của nàng, cái này, ngươi cầm đi." Dứt lời liền đem hộp ngọc chứa hai trăm mảnh Cầu Long Ngộ Đạo Thánh trà đưa đến.

Chiếc hộp này so với chiếc hộp ngày hôm qua nhỏ hơn rất nhiều, nhưng kiểu dáng, phù văn đều giống nhau. Ngọc Tu La liếc mắt liền nhận ra được, kinh hách nói:

"Ngươi làm gì thế! Sư phụ ta quay về điều tức vài ngày sẽ ổn, dù sao uống hai ngụm thất giai Hầu Nhi Tửu liền có thể chậm rãi khôi phục."

Bao Cốc nói:

"Cầm đi! Nếu như là nhấc tay chi đạo, ta thật sẽ không khách khí với ngươi. Nhưng phong ấn mà sư phụ ngươi giải là phong ấn của tộc Thiên Hồ do đích thân Huyền Thiên tổ sư gia tự mình hạ chú, nếu nàng có tổn hại, ta xem ngươi đến lúc đó tìm chỗ nào mà khóc đây."

Ngọc Tu La nói:

"Cửu giai Thánh trà quý trọng như vậy, ngươi bảo ta làm sao dám nhận? Nếu như ngươi muốn tạ ơn, vậy đem Hầu Nhi Tửu mà ngươi treo bán, bán cho chúng ta một ít là được rồi?"

Bao Cốc đem hộp nhỏ nhét vào trong tay Ngọc Tu La.

"Dài dòng! Trà này ba năm ra một lần, giữ cho bản thân uống, uống không hết, đem bán lại không thích hợp. Ngươi muốn bao nhiêu Hầu Nhi Tửu cứ lập danh sách, ta chuyển cho ngươi. Thất giai trở xuống đều ổn, thất giai trở lên không nhiều lắm, nếu như các ngươi cần nhiều, ta chỉ có thể tẫn mức độ cao nhất cho ngươi."

Ngọc Tu La ném một cách liếc mắt cho Bao Cốc.

"Ngươi nghĩ ai cũng giàu như ngươi? Ta quay về hỏi lại sư phụ xem có thể mua được bao nhiêu. Cảm ơn hộp trà uống không hết của ngươi a, lần sau nếu có Cửu giai Thánh trà uống không hết nữa gì đó, cứ cho ta mấy hộp, ta không chê uống không hết."

Bao Cốc từ tốn nói:

"Trà ban nãy ngươi uống cũng là Cửu giai."

Ngọc Tu La: "..." Nàng quay đầu bước đi! Đường đường thiếu các chủ của nhị đại thế lực ở Huyền Nguyệt cổ thành lại có ngày có cảm giác bản thân thật nghèo!

Huyền Nguyệt Nhi đưa mặt đến trước mặt Bao Cốc, nháy mắt mấy cái, cười vui vẻ hỏi:

"Sư muội, ngươi còn trà uống không hết không? Ta cũng muốn uống trà."

Chóp mũi đều sắp chạm đến chóp mũi, sợ đến Bao Cốc nhanh chóng lui về sau một bước, xoay người rời đi.

Huyền Nguyệt Nhi kêu lên:

"Này, các ngươi trực tiếp mang ta đi từ Túy Hoa Lâu, không có nghi thức xuất các, ngay cả của hồi môn đều không có một phần, cả người một nghèo hai trắng, ngươi không cho ta chút linh thạch phòng thân sao?'

Bao Cốc kinh ngạc nhìn Huyền Nguyệt Nhi, hỏi:

"Ngươi ở Túy Hoa Lâu nghèo như vậy sao?'

Huyền Nguyệt Nhi nói:

"Những thứ ta kiếm được ở Túy Hoa Lâu, một phần cũng không thuộc về ta, ngay bản thân cũng không phải của mình, ngươi không phát hiện, cả người ta từ trên xuống dưới chỉ có bộ y phục này, ngay cả một món trữ vật pháp bảo phẩm chất thấp nhất cũng không có sao?"

Bao Cốc ngây người, xoang mũi đột nhiên đau xót.

Nữ nhi của tổ sư gia lại luân lạc đến mức này!