Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 202: Chỉ có thể cho ngươi



Ngọc Mật ôm Bao Cốc trở về phòng mới thả xuống, lạnh giọng hỏi:

"Ngươi có ý với Huyền Nguyệt Nhi?"

Bao Cốc tự nhiên biết Ngọc Mật đang nghĩ gì, nàng nói:

"Sư tỷ, nếu không có Huyền Thiên Kiếm, ta bây giờ vẫn còn là một ngoại môn đệ tử Luyện Khí kỳ ở Linh Vân Phong, không có tiểu hầu tử, không có Linh Nhi theo ta, ta sẽ không có được ngươi, Phong sư bá, chưởng môn sư công, tiểu sư thúc ưu ái, không có tiền vốn mua bán, không kiếm được tu tiên tài nguyên, sẽ không có nhiều tu tiên tài nguyên như vậy, ta chẳng là cái gì, e rằng cuối cùng cả đời chỉ có thể làm một ngoại môn đệ tử không có tiền đồ, hoặc là trở thành một tên tạp dịch chỉ cần tốn năm miếng hạ phẩm linh thạch là có thể thuê ta làm một tháng. Cho dù bảo ta đem một nửa gia nghiệp kiếm được chia cho Huyền Nguyệt Nhi, ta cũng nguyện ý, đây là thứ nàng nên có, đây là của cải mà phụ thân nàng lưu lại cho nàng."

Ngọc Mật lạnh lùng liếc nhìn Bao Cốc.

"Chỉ vậy sao? Lúc đầu tiên ngươi thấy nàng....hừ! Khi đó ngươi biết nàng là nữ nhi của tổ sư gia sao?"

Bao Cốc nhớ đến sư tỷ lúc đó rống lên câu 'ngươi coi ta chết rồi sao' biết là sư tỷ lúc đó nghĩ sai.

"Muốn nghe nói thật?"

Ngọc Mật lạnh lùng gật đầu.

Bao Cốc nói:

"Khi ta lần đầu thấy nàng, cảm giác chính là chiến lực của nàng rất mạnh, suy nghĩ trong đầu ta theo bản năng đã nghĩ nàng còn mạnh hơn Linh Nhi, có được tất cả thiên phú của Linh Nhi nhưng thể phách còn cường đại hơn, trực giác của ta rất mãnh liệt, một ánh mắt đã nhìn trúng."

Sắc mặt Ngọc Mật vẫn lạnh lẽo. Thích, không phải bắt đầu từ thưởng thức sao?

Bao Cốc nói:

"Ta cảm giác được trên người nàng có khí tức ngũ hành linh lực, ta từng dùng thần niệm thăm dò, dùng ánh mắt đều nhìn không thấy, nhưng chính ta cảm giác trên người nàng có khí tức ngũ hành linh lực. Ta lúc đó cảm thấy nàng không giống với người khác, hơn nửa nàng có một nửa huyết thống Thiên Hồ, biến thành trợ lực cường đại của mình, thêm chút bồi dưỡng sẽ có thể trở thành cường giả độc đương một phương, có thể thả bên ngoài trở thành một Tôn Địa Long thứ hai còn lơi hại hơn Tôn Địa Long."

Ngọc Mật hỏi:

"Ngươi không cảm thấy nàng rất đẹp sao?"

Bao Cốc ngửi được tràn đầy vị chua, tâm tình lại không khỏi tốt lên. Nàng tiến lên ôm thắt lưng Ngọc Mật.

"Ta biết trong lòng ngươi suy nghĩ gì. Ngươi biết không? Trong lòng ta, ai cũng không bì kịp ngươi. Tổ sư gia đối với ta có ân, ta nguyện dùng một nửa gia nghiệp để trả, nhưng tối đa cũng chỉ có thể một nửa gia nghiệp cùng nhìn phân lượng của tổ sư gia chiếu cố nàng một chút, ân tình của tổ sư gia coi như có thể trả xong. Nhưng đối với ngươi, ngươi biết không...." Nàng thoáng dừng lại, trong mắt như có sương mù hiện lên, có chút thất thần.

"Ngươi tựa như dung khí, đã dung vào gân cốt huyết nhục ngũ phủ lục phế cùng hồn phách của ta, chỉ động một chút cũng sẽ đau, chỉ có ngươi tốt, ta mới có thể tốt được."

Ngọc Mật đôi mắt đỏ hoe, thấp giọng hỏi:

"Không phải ngươi nói tâm đạm rồi, không động tình với ta nữa sao?"

Bao Cốc thở dài.

"Đúng vậy, đột nhiên thoáng chốc cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không quan trọng. Không bi không hỉ không thương không đau không xót không vui, không có tình tự, cũng không có tình cảm, chỉ vì còn sống mà sống tiếp. Đối với ngươi cũng buông xuống, thậm chí có chút không muốn nghĩ đến ngươi, không muốn nhắc đến ngươi.

Sau đó, ngươi trở về, luôn quanh quẩn bên cạnh ta, ta thật không muốn đối mặt với ngươi, nhưng xuất phát từ thói quen, ta vẫn sẽ thay ngươi thu xếp trù bị. Kỳ thực ta hiểu rõ, ngươi trong lòng ta có vị trí rất sâu, không chỉ bởi vì ngươi là sư tỷ, không chỉ bởi vì chúng ta từng cùng trải qua nhiều lần sinh tử gắn bó, càng là vì ta đã từng khuynh tẫn tất cả yêu ngươi, nhiều năm như vậy, ngươi sớm đã thành một thói quen dung nhập trong sinh mệnh ta, không dứt bỏ được, thói quen chiếu cố ngươi, che chở ngươi, vì ngươi sắp xếp trù hoạch.

Lúc ta còn rất nhỏ, trong đầu ta luôn có một ý niệm, đó chính là khi ngươi ở bên ngoài bôn ba đánh nhau chết sống, khi mệt mỏi có thể trở về nơi này của ta, ta sẽ ôm ngươi giống như bây giờ, để ngươi an tâm cuộn trong lòng ta, không cần lúc nào cũng cảnh giác, không cần lo lắng ai sẽ thương tổn ngươi. Hoặc nếu như ngày nào đó, ngươi ở bên ngoài không gánh được nữa, ta có thể bảo hộ ngươi, ở sau lưng che chở ngươi, nói với ngươi 'sư tỷ, đừng sợ, có ta', hộ ngươi chu toàn khỏe mạnh."

Ngọc Mật vùi trong lòng Bao Cốc lẳng lặng nghe.

Bao Cốc nói tiếp:

"Lúc mới vừa vào Tu Tiên giới, ta rất nghèo, khi đó những thứ người cần, có khi tốn hết tất cả của ta. Ta cảm thấy ngươi có thể dùng được, đem những thứ này tiêu ở những nơi cần dùng đến, cho dù là tiêu trên lưỡi đao cũng không lãng phí, tiêu đáng giá, tiêu hết sẽ lại kiếm, rồi lại tiêu. Khi đó còn nhỏ, tuổi trẻ, cảm thấy con đường tương lai còn rất dài, không có, lại kiếm, có nhiều thời gian cùng cơ hội để kiếm, cho nên dùng trên người ngươi, ta không có chút luyến tiếc. Ta chỉ muốn đối tốt với ngươi, chỉ muốn khiến ngươi nhìn ta nhiều thêm một chút, quan tâm ta nhiều một chút, chỉ muốn khiến ngươi biết ta cũng có bản lĩnh, chỉ muốn ngươi cũng có thể yêu thích ta, nhưng không ngờ, lại tạo cho ngươi áp lực cùng gánh nặng như vậy."

Ngọc Mật thấp giọng hỏi:

"Vậy bây giờ thì sao?"

Bao Cốc nói:

"Bây giờ luôn muốn áp ngươi dưới thân thưởng thức cùng dày vò ngươi."

Ngọc Mật tiếu nhan đỏ lên, cắn răng thấp giọng nói: "Ngươi...."

Bao Cốc nói bên tai Ngọc Mật.

"Ngươi không biết lúc ngươi động tình, hòa tan trong lòng ta có bao nhiêu mê ly vũ mị, có bao nhiêu mê người." Đương lúc nàng nói chuyện, bàn tay vốn đặt bên hông Ngọc Mật bắt đầu tháo đi đai lưng của Ngọc Mật.

Ngọc Mật thở sâu, kêu lên:

"Thanh thiên bạch nhật, ngươi muốn làm gì?" Nàng nhanh chóng chế trụ không cho Bao Cốc làm bừa, vừa thẹn vừa giận kêu lên:

"Bao Cốc, đừng làm càn."

Bao Cốc buông Ngọc Mật, xoay người bước ra sân.

Ngọc Mật thở phào nhẹ nhõm. Nàng gần trưa mới có thể đứng dậy, hiện giờ mới qua bao lâu liền bị áp, thực sự....mất hết mặt mũi a.

Bao Cốc dùng nước rửa sạch tay. Kỳ thực nàng muốn tắm sạch, nhưng sợ sư tỷ nhân cơ hội chạy mất, nàng chỉ có thể lén lút dùng công pháp Minh Thể Tinh Thân dùng linh lực chuyển qua thân thể một lần, sau đó liền trở lại phòng. Nàng đi tới trước mặt Ngọc Mật, mặt dán đến, sóng mắt lưu chuyển lay động, dung nhan thanh lãnh hiện lên tiếu ý nhàn nhạt, sắc diện nhu hòa đến có thể dâng lên ánh nước.

Ngọc Mật há có thể không biết Bao Cốc muốn làm gì? Gương mặt này, thần tình này, ánh mắt này, nơi nơi đều lộ ra ý liêu nhân. Ngọc Mật tâm can đều đang run rẩy. Nàng trầm giọng nói:

"Không cho phép hồ đồ!" Nhưng dung nhan vũ mị sinh tư kia thực quá động lòng người, dù cho là Huyền Nguyệt Nhi so với Bao Cốc cũng đều thất sắc, khiến nàng không thể rời mắt, không thể cất bước rời đi địa phương nguy hiểm này. Nàng mạnh miệng trách mắng:

"Nếu ngươi còn như vậy, thì đừng trách ta..." Lời còn chưa dứt đã nghe được Bao Cốc thấp thấp gọi:

"Sư tỷ, có muốn ta không?" Lời của Ngọc Mật lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn một lúc lâu mới biết Bao Cốc muốn nói gì, kinh ngạc thoáng chốc chuyển thành kinh hỉ. Thanh thiên bạch nhật, nếu như áp được Bao Cốc, trái lại cũng không sao. Nàng nhìn Bao Cốc, dung nhan này, lại nghĩ đến dáng vẻ lúc Bao Cốc động tình, Ngọc Mật chợt cảm thấy kích động, nơi đó cũng có chút ẩm ướt.

Bao Cốc thấp giọng hỏi:

"Có thể chờ ta tắm một chút không?"

Ngọc Mật tự nhiên biết thói quen của Bao Cốc, nàng gật đầu đáp:

"Được." Biểu tình trên mặt như có ý cười như mặt hồ được gió xuân thổi nhẹ dưới ánh mặt trời. Tầm mắt của nàng theo Bao Cốc mà chuyển động, nhì thấy Bao Cốc điều chế nước tắm, nhìn Bao Cốc đưa lưng về phía nàng nhẹ tháo y phục,tư thái mê người, tấm lưng trắng nõn, dáng người tiêm ngọc hoàn toàn lộ rõ. Nàng thấy Bao Cốc chậm rãi bước vào thùng tắm, từ từ chìm vào nước. Trái tim Ngọc Mật đều sắp hóa thành nước bên trong thùng tắm rồi.

Bao Cốc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nàng tựa trên vách thùng, đầu gối trên cạnh thùng, toàn thân thả lỏng. Đôi môi nàng khẽ mở.

"Sư tỷ có muốn cùng nhau tắm rửa không?"

Ngọc Mật sợ bản thân không cầm giữ được, sẽ làm ra những sự tình gì đó với Bao Cốc trong thùng tắm.

"Không cần."

Nàng thấy Bao Cốc tắm rửa, bản thân nếu chỉ dùng Minh Thể Tịnh Thân công pháp tựa hồ có chút không thích hợp, thật giống như không tắm rửa thì thật có lỗi với Bao Cốc. Nàng tìm trong túi trữ vật, rốt cuộc tìm được một bồn tắm bằng ngọc đã lâu không được sử dụng, đặt ở gian phòng kế bên, dẫn nước tắm rửa.

Bao Cốc từ từ chậm rửa, Ngọc Mật tự nhiên cũng không gấp, toàn thân thả lỏng mà tẩy rửa thân thể. Đợi khi Bao Cốc đứng dậy, dùng chút thủ đoạn tẩy đi hơi nước trên người, dùng trường bào bao lấy thân thể, nàng mới từ trong ngọc bồn đứng dậy, thân thể lộ ra, một đạo linh lực thuộc tính hỏa từ trên người lóe qua rồi biến mất, nước trên người liền bốc hơi sạch sẽ. Nàng nâng tay đi đến ôm ngang Bao Cốc vào lòng, đi đến giường ngủ.

Ngọc Mật vui đến khóe miệng nâng lên, rất có khoái ý khi được xoay người làm đương gia tác chủ. Nàng muốn Bao Cốc ở dưới thân nàng như nàng bình thường....Nàng nghĩ đến dáng vẻ kia của Bao Cốc, đều có chút ngây dại.

Bao Cốc từ lúc tắm rửa đã bắt đầu nhịn cười, nghẹn đến bây giờ đều cảm thấy ruột sắp thắt. Nàng lại không dám có chút biểu lộ trên mặt, bằng không, sư tỷ còn không thẹn quá hóa giận, lỡ như phóng ra Nam Minh Ly Hỏa, viện này có thể sẽ bị phá hủy! Nhịn xuống, vì viện của Ngọc Tu La, nhịn xuống!

Bao Cốc phi thường nhu thuận thuận theo cái ôm của Ngọc Mật, lại rất phối hợp để Ngọc Mật đặt lên giường. Nàng không chớp mắt nhìn chăm chú dung nhan của Ngọc Mật, khắc vào lòng, bộ dáng này thế nào cũng nhìn không đủ, mỗi lần đều muốn dùng tay vuốt ve. Ánh mắt của nàng nhu nhu, khóe môi ẩn chứa tiếu ý nhàn nhạt.

Đôi mắt Ngọc Mật rơi trên người Bao Cốc, có chút ngây dại.

Bao Cốc thấp giọng nói:

"Sư tỷ, hôn ta."

Ngọc Mật ân một tiếng, ngồi bên cạnh giường, cúi người áp môi mình vào môi Bao Cốc. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cánh môi tiếp xúc, một nụ hôn vụng về.

Bao Cốc đưa cánh tay, ôm eo nhỏ của Ngọc Mật, dẫn dắt Ngọc Mật lên giường.

Ngọc Mật thuận thế, rất phối hợp mà đặt trên người Bao Cốc. Nàng mở mắt ra, ngưng mắt nhìn người trước mắt đang hiện lên ý cười ôn nhu, chỉ cảm thấy ý cười này như gió xuân thấm vào lòng mình. Nàng hỏi:

"Tại sao lúc này lại thích cười như vậy rồi?'

Bao Cốc thấp giọng hỏi:

"Ở trong lòng sư tỷ, tự nhiên là muốn cười." Nàng nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên.

"Hôn ta."

Ngọc Mật lần nữa hôn trên môi Bao Cốc, ngậm lấy, nhẹ nhàng mút. Môi Bao Cốc rất tuyệt, chỉ là so với lúc Bao Cốc hôn nàng thiếu chút gì đó. Nàng ngưng thần suy nghĩ, mới nhớ đến lưỡi cũng phải di chuyển. Chỉ là, tựa hồ có chút thẹn thùng. Nàng dùng sức nhắm chặt mắt, quyết tâm, dùng đầu lưỡi lướt qua cánh môi Bao Cốc, lại lặng lẽ phóng thần niệm thăm dò phản ứng của Bao Cốc, thần niệm vừa xuất, tay ngọc của Bao Cốc đã đặt sau đầu nàng, đè lại, sau đó môi lưỡi lại đè lại môi nàng, quấn lấy lưỡi nàng, bên tai còn nghe thấy âm thanh của Bao Cốc:

"Sư tỷ ngốc!"

Ngọc Mật thầm nghĩ: Ta ngốc?

Cảm giác giữa môi lưỡi quá mức tốt đẹp, khiến nàng có chút ngây ngẩn. Tay ngọc đặt trên sóng lưng nàng, theo sống lưng từng chút từng chút di chuyển xuống, lòng ban tay đặt tại huyệt vị trên cột sống, xúc cảm thích hợp, không nhẹ không nặng, tạo ra một mảnh cảm giác tê dại thư thích, khiến nàng khó kiềm chế mà phát ra một tiếng kêu khẽ, vai không tự chủ mà run rẩy, thân thể hư thoát nằm trên người Bao Cốc. Môi lưỡi của nàng bị Bao Cốc quấy nhiễu, giống như cánh bướm dạo chơi trong biển hoa. Hai tay của Bao Cốc di chuyển trên người nàng, đầu ngón tay thỉnh thoảng điểm nhẹ trên huyệt đạo của nàng, hoặc xoa, hoặc ấn, vén lên từng đợt mê choáng, rung động, khí lực cả người đều giống như bị rút đi, bủn rủn ngã trên người Bao Cốc, tâm tư từng chút bị cảm xúc thân thể thay thế.

Bao Cốc dời môi khỏi đôi môi của Ngọc Mật, thấp giọng nói:

"Sư tỷ, ngẩng đầu." Đương lúc nói chuyện, ngón tay nâng cằm Ngọc Mật, khiến Ngọc Mật lộ ra một tầng phấn sắc mật ý, nàng mở miệng, nhẹ nhàng cắn lấy yết hầu Ngọc Mật. Đầu lưỡi, khẽ di chuyển.

"Ngô!" Ngọc Mật toàn thân run lên, ngẩng đầu, cả người cương cứng, yết hầu bị nàng cắn, bản năng chút cử động cũng không dám.

Theo thân thể ngẩng lên, hai khỏa mềm mại trước ngực cũng thẳng đứng. Bàn tay Bao Cốc từ khoảng cách giữa hai người chen vào, cầm một khỏa mềm mại thuận tiện hung hăn xoa, động tĩnh như cuồng phong bạo vũ của nàng khiến Ngọc Mật khó kiềm chế mà kẹp lấy chân của nàng, vùng rừng rậm u hải kia cũng rơi trên đầu gối của nàng. Đầu gối chạm đến một mảnh mềm mềm lại mang theo cảm giác trơn trượt, nhẹ nhàng dùng tư thế câu người không gì sánh được một lần, lại một lần chậm rãi vuốt ve.

Bao Cốc thấp giọng hỏi:

"Sư tỷ, muốn ta sao?"

Yết hầu được giải phóng, Ngọc Mật ngầm thở phào, đầu của nàng chôn ở bả vai Bao Cốc, run rẩy mà thở gấp, cắn răng nói:

"Muốn!" Tiếng nói vừa dứt, tay Bao Cốc liền dùng tư thái sét đánh không kịp bưng tai đánh sâu vào cấm địa u hải kia.

Kích thích mãnh liệt tập kích đến, khiến Ngọc Mật phải ngẩng đầu lần nữa, toàn thân xung động, ngón tay như giao long trong biển cuồn cuộn khiến nàng sắp ngất xỉu. Trong đầu Ngọc Mật xẹt qua một tia nghi hoặc: Đây rốt cuộc là ai muốn ai?

Bao Cốc ở bên tai Ngọc Mật thấp giọng nói:

"Sư tỷ, muốn ta."

Ngọc Mật thư thư phục phục bị Bao Cốc mang lên đám mây, lại thả rơi xuống biển, khiến Ngọc Mật liên tục thở dốc, không tự chủ được mà cong người, lại cúi xuống nằm trên người Bao Cốc, hướng nàng mở rộng hoa gian mật địa, nơi đó một mảnh ẩm ướt dính dính, ngay cả ngọc chưởng phía dưới cũng nhuốm một mảnh ướt át. Thỉnh thoảng, bị nàng trêu đùa quá mức, Ngọc Mật vẫn sẽ tình khó kiềm chế mà nâng thân người ngã về phía nàng. Hô hấp hỗn loạn cùng tiếng kêu thấp thấp. Lúc sư tỷ có chút hòa hoãn, nàng sẽ giở trò bên tai sư tỷ mà nói câu: 'Sư tỷ, muốn ta!'.

Nàng vẫn luôn để sư tỷ muốn nàng, sư tỷ không muốn, nàng cũng không có cách nào, muộn thu nợ nần, không thể tính đến trên đầu nàng.

Nhiều lần qua đi, Ngọc Mật không thể nhịn được mà cắn răng trầm thấp nói một câu:

"Ta chỉ có thể cho ngươi..."

Bao Cốc có chút sửng sốt, đến khi kịp phản ứng, nàng chỉ có thể dùng sức cắn chặt môi không để bản thân bạo phát tiếng cười. Vì che giấu mà run rẩy hai vai, chỉ có thể tăng thêm động tác, đem ý cười chuyển thành động lực dốc sức vì sư tỷ 'chỉ có thể cho nàng'. Có lẽ động tác của nàng vô cùng kịch liệt, nàng chỉ cảm thấy sư tỷ run rẩy càng nhiều, sau đó liền nghe được 'a...' một tiếng, thân thể kia dần chuyển sang mất khống chế, nàng nâng bàn tay đã nhiễm một mảnh ẩm ướt khỏi vùng rừng rậm u hải kia, từng sợi tơ dinh dính trơn bóng như tơ hỗn thành hạt châu từ kẽ tay chảy xuống. Nàng điên cuồng muốn sư tỷ, muốn đến sư tỷ phải đứng thẳng người, đầu gối cong lại quỳ bên người nàng, cánh hoa giữa u hải không chút dấu giếm mà nở rộ phía trên nàng, như dương liễu bị cuốn vào cuồng phong, khó mà ngăn chặn rơi rơi...