Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 330: Tâm tàn ý lạnh



Bao Cốc cùng Ngọc Mật bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ tường thành.

Lúc này đang là thời kỳ giao chiến, các nàng không phải người Việt Quốc, vì phòng ngừa đối phương nội ứng ngoại hợp, theo lẽ thường các nàng hẳn là sẽ bị ngăn lại không được đi lên, nhưng các nàng lại một đường thông suốt đi đến trên tường thành, còn được tướng lãnh gác cửa thành thỉnh lên trên thành lâu.

Tiếng kèn vang lên, cửa thành phía dưới thành lâu lại vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng với âm thanh rống to tê tâm liệt phế: "Mau mở cửa thành –"

"Cho chúng ta đi vào –"

"A –"

Ngọc Mật khiếp sợ lớn tiếng kêu: "Bao Cốc–" Nàng nghẹn họng nhìn trân trối khung cảnh bên ngoài tường thành!

Bao Cốc cũng bị cảnh tướng trước mắt nhìn làm cho cả kinh tột đỉnh, toàn thân run rẩy!

Bên ngoài tường thành, từng tòa Truyền Tống Vực Môn xuất hiện ở hư không. Lực lượng cường đại của Truyền Tống Vực Môn xé mở hư không, đem hai địa phương cách xa nhau nối đến cùng nhau. Truyền Tống Vực Môn bên này là Thương Đô Thành, bên kia lại giống như thế giới luyện ngục! Xuyên thấu qua vực môn, thấy được mênh mông khô cằn phế tích, cỏ cây chết héo, huyết sát tử khí như máu tươi đang tràn ngập. Trên vùng đất khô cằn đó, rậm rạp chật ních thi cốt của người cùng động vật, thi cốt phiếm hồng quang, mặc y phục khoác áo giáp, tay cầm binh khí pháp bảo, cơ thể không còn chút huyết nhục, chỉ còn lại có bạch cốt. Chúng nó ào ạt tuôn qua vực môn, chạy đến bên ngoài Thương Đô Thành, nhắm tường thành vọt tới.

Trên tường thành Thương Đô Thành, các tu sĩ liên tiếp phóng ra cường đại lực lượng, oanh kích đám khô lâu quái, bọn chúng bị đánh bay ra, lại đứng lên tiếp tục tấn công. Lực lượng oanh kích lên Truyền Tống Vực Môn, lại bị rút vào mảnh thế giới luyện ngục sau vực môn, tạc ra từng cái hố sâu thật lớn, lại chỉ đánh bay được khô lâu quái, chúng nó té rớt trên mặt đất, lại đứng lên dũng mãnh vọt tới Truyền Tống Vực Môn–

Mà khiến Bao Cốc khiếp sợ chính là nàng tinh tường thấy rõ bên trong phiến phế tích kia, phía trên bầu trời có vài chiến thuyền mở toàn bộ phòng ngự, ném xuống Truyền Tống Vực Môn giống như không cần tiền!

Đây là có người đang khắc toạ độ Thương Đô Thành lên Truyền Tống Vực Môn ném tới Hoang Cổ Sơn Mạch, đem quỷ vật bên trong Hoang Cổ Sơn Mạch dẫn tới Thương Đô Thành!

Mọi người ở Tu Tiên Giới đều biết Thương Đô Thành có biện pháp đối phó Bạt họa, có người không cam lòng, dẫn quỷ vật bên trong Hoang Cổ Sơn Mạch đến tấn công Thương Đô Thành, muốn đem mối họa ở Hoang Cổ Sơn Mạch trút lên đầu Việt Quốc cùng Thương Đô Thành, bọn họ "trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi"

Bao Cốc trước đó không lâu còn muốn xây dựng Truyền Tống Pháp Trận mang yêu vật trong Hoang Cổ Sơn Mạch đi đối phó quân liên minh, bị Yêu Thánh hung hăng răn dạy, hôm nay có người nghĩ ra biện pháp đồng dạng đến đối phó bọn họ.

Ngay tại lúc Bao Cốc cùng Ngọc Mật còn đang thất thần, chiến xa nỏ sàng dùng để đối phó Bạt đều được quân thủ thành điều động đến trên thành lâu, hướng thi yêu, thi quỷ bên ngoài tường thành khởi xướng oanh kích.

Bao Cốc biết Việt Quốc luyện chế pháp khí, pháp bảo đối phó Bạt không nhiều lắm, mấy ngày nay phải ứng đối công kích giống như chó điên của Quân liên minh, căn bản xuất không ra được tài lực đi luyện chế mấy thứ này. Việt Quốc ngay cả phòng ngự pháp trận cũng chỉ cải tạo những thứ cơ bản nhất, các thành nhỏ khác còn không thể lo lắng đến, huống chi là luyện chế khí giới pháp bảo phản kích những thứ này.

"Tướng quân, cho ta một chiến hạm, ta đi Hoang Cổ Sơn Mạch hủy những Truyền Tống Vực Môn đi! Nếu không đám yêu vật cứ liên tục tràn ra, Thương Đô Thành khó bảo toàn!"

"Tướng quân, ta cũng đi!"

Có vài vị tướng lãnh thủ thành Việt Quốc vọt tới trước mặt chủ tướng vội vàng chờ lệnh.

Đi Hoang Cổ Sơn Mạch hủy vực môn, đó là hang ổ của Bạt, đi còn có thể quay về sao? Muôn lần khó thoát khỏi cái chết!

"Mở cửa thành, mau mở cửa thành a! A a –"

"A, tại sao có thể như vậy!"

"A, thi quỷ –"

Dưới thành lâu vẫn có đại lượng tu tiên giả thông qua Truyền Tống Pháp Trận hướng đến Thương Đô Thành, bọn họ theo Truyền Tống Pháp Trận đi ra liền xuất hiện ở cửa Thương Đô Thành, vừa rơi xuống đất, lại phát hiện chính mình rơi vào công kích của quỷ vật từ Hoang Cổ Sơn Mạch vọt tới, cửa thành Thương Đô Thành cũng đóng chặt! Bọn họ vào thành không được, lại không ứng đối được nhiều thi quỷ, thi yêu, khô lâu quái như vậy chỉ có thể tuyệt vọng khởi xướng phản công, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết đến cực điểm, lại gửi hy vọng cho người trong thành sẽ mở cửa thành để bọn họ đi vào!

Bao Cốc vốn tưởng rằng cảnh tượng khí trước cũng đã đủ thảm, lại không biết, một màn trước mắt này làm cho nàng đã không biết nên phản ứng như thế nào!

Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh quen thuộc từ trong hư không đi ra, theo sát sau chính là một tiếng kêu thê lương thảm thiết: "Cha a — A Thánh — ô –"Thanh âm kia, từ tiếng kêu thảm thiết biến thành tiếng long ngâm gầm gừ!

Gương mặt trắng bệch của Bao Cốc thoáng chốc biến mất sạch sẽ! Nàng đang còn tưởng chính mình hoa mắt nhìn lầm, đến khi nhìn kỹ lại, giọng nói cùng thân ảnh quen thuộc kia trong lúc sợ hãi đã biến thành một con Giao Long dài đến mấy trượng, sợ tới mức ngay cả hô hấp đều ngừng.

Nháy mắt tiếp theo, lại có một thanh âm vang lên: "Thù nhi!"

Là thanh âm của Yêu Thánh!

Tử Vân Thù hóa thành Giao Long ở khôngtrên không trung vội vàng xoay chuyển, móng vuốt càng không ngừng vỗ xuống — đem đám người khô lâu còn có thể bay lại không ngừng nhà đến nàng như không muốn sống kia vẫy ra. Tử Vân Thù nhìn thấy Bao Cốc cùng Ngọc Mật đứng ở trên thành lâu, sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng nhất thời tức giận đến thất khiếu bốc hoả mắng to: "Bao Cốc, tiểu hỗn đản nhà ngươi, Thương Đô Thành bị vây rồi ngươi còn bảo ta cùng A Thánh đến đây! Chúng ta bị ngươi hại chết rồi!"

"Thù nhi cẩn thận!" Thanh âm của Yêu Thánh lại vang lên, nàng xuất hiện ở phía trên Tử Vân Thù, nâng chưởng chụp tới một con đại bằng khô lâu gần đó đang nâng vuốt muốn chộp đến cổ Tử Vân Thù. Một cỗ bạch quang nhu hòa nháy mắt từ trán đại bàng khô lâu lan tràn toàn thân, huyết sát tử khí vốn bao phủ trên khô lâu bị bạch quang quét qua giống như bột phấn mà tiêu tán, chim đại bàng khô lâu kia hóa thành một khúc xương to rơi xuống trên mặt đất, vỡ thành mảnh vụn.

Phi cầm khô lâu bay trên không trung quá nhiều, trong nháy mắt liền đem Tử Vân Thù bao lấy!

Bao Cốc gấp đến độ hai mắt muốn phun lửa, kêu to: "Tiểu sư thúc — mở cửa thành! Mau mở cửa thành!" Ở pháp trận hộ thành, dưới tình huống lực lượng phòng ngự toàn bộ khai hỏa, bầu trời Thương Đô Thành bị phong trụ, đừng nói từ không trung bay vào trong thành, liền ngay cả hư không cũng đều bị phong kín, vận dụng Truyền Tống Pháp Trận cùng Truyền Tống Vực Môn đều không thể tiến vào. Biện pháp duy nhất có thể đi vào thành chính là tạm thời triệt bỏ pháp trận ở cửa thành, theo cửa thành tiến vào!

Ngọc Mật lấy ra cây cung lớn bên trên điêu khắc phù văn, lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra vài mũi tên có khắc Thái Cổ Yêu Phù, nâng cung kéo tên, hướng đám khô lâu phi cầm bên ngoài đang vây công Tử Vân Thù bắn tới.

Tên bắn trúng vào khô lâu phi cầm, khô lâu phi cầm bị phù văn lực bao phủ, trong nháy mắt nổ nát! Nhưng chúng thật sự quá nhiều, giống như một đám mây thật lớn ở không trung, đem Tử Vân Thù cùng Yêu Thánh đều bao vây ở bên trong. Tình hình đó, làm người ta nhìn đến liền cảm thấy tuyệt vọng!

Bao Cốc bi chọc giận không ngừng kêu to: "Mở cửa thành a!" Nàng nhìn thấy người chung quanh bất vi sở động, xoay người vọt tới cửa thành, nhấc chân hướng cửa thành đá tới, lại bị lực phòng ngự lượng phản kích bay ra ngoài. Nàng đứng lên, xuất ra Huyền Thiên Kiếm, dùng sức hướng cửa thành bổ tới! Nàng quát: "Mở cửa thành, nếu không đừng trách ta bổ pháp trận hộ thành của Thương Đô Thành các ngươi!"

Có hộ thành vệ tiến lên ngăn cản Bao Cốc, hét lớn: "Cửa thành một khi mở ra liền ngăn không được thi họa bên ngoài, hãy nghĩ đến những người đang ở trong thành!"

Thanh âm cấp thiết của Yêu Thánh vang lên: "Thù nhi, chúng ta đi!"

"Đừng ham chiến, đi a!" Yêu Thánh nói.

Tiếng kêu của Tử Vân Thù truyền đến: "Ta đi như thế nào a, ôi, mặt của ta — ti, đau quá — ngao ngao ô — ô –" Từng tiếng long ngâm kia giống như tiếng khóc, khiến người nghe được trực tiếp chua xót!

Tử Thiên Quân hừng hực đuổi tới cửa thành, nhìn thấy không trung xuất hiện một quả cầu khô lâu thật lớn, nghe được thanh âm nữ nhi bảo bối nhà mình từ trong đoàn bạch cốt truyền ra, gấp như lửa đốt, rút kiếm liền xông đến cửa thành, khàn giọng kêu: "Mở cửa thành!"

Vài trăm hộ vệ Việt Quốc lao ra, đem cửa thành càng phong kín nghiêm mật hơn! Không phải bọn họ không muốn cứu người, mà là cửa thành một khi mở ra, đám rậm rạp khô lâu quái ở cửa thành sẽ vọt vào, cửa thành nếu không thể đóng lại, Thương Đô Thành tất nhiên sẽ bị công hãm, đến lúc đó người ở trong thành không biết sẽ chết bao nhiêu!

Thanh âm vừa cấp vừa tức lại bi thống của Yêu Thánh vang lên: "Thù nhi –"

"Ngao ô ô –" Tử Vân Thù đau đớn, tiếng hô vang đến tận mây xanh!

Tử Thiên Quân đau lòng nước mắt đều lăn xuống! Rút kiếm hướng hộ thành vệ chém tới ý muốn cường ngạnh lao ra thành đi cứu Tử Vân Thù.

Bỗng nhiên, một mảnh bạch quang bên ngoài tường thành bộc phát, cắt ngang thiên địa huyết hồng, chiếu sáng bốn phía một mảnh tuyết trắng. Trong mảnh bạch quang kia chính là vô số cánh sen đang tung bay, vừa nhìn giống như tuyết đầy trời, nhưng là hoa sen thánh khiết óng ánh trong suốt không gì sánh được. Trong vầng hào quang thánh khiết nhu hoà kia, huyết sát tử khí vô thanh vô tức tiêu tán. Đám khô lâu quái rậm rạp chồng chất, từng con từng con tán thành cốt tro nhỏ vụn.

Bao Cốc giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một đóa Tuyết Liên trôi nổi ở trên hư không, toả ra quang mang nhu hòa, đầy trời tuyết trắng chính là từ đoá Tuyết Liên kia phát ra.

Một con Giao Long mình đầy thương tích lượn lờ bên dưới đóa sen, hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn đóa sen đang cố định trong hư không, mở miệng hô câu: "A Thánh, đừng dọa ta..."

Đoá hoa sen ở trên không trung bỗng hóa thành hình người, sau khi lay động một chút, liền ổn định thân hình. Sắc mặt của nàng tái nhợt, có vẻ thập phần suy yếu. Nàng ôm cổ Tử Vân Thù, nói: "Thù nhi, chúng ta đi." Khi nói chuyện, lại ném ra một tòa Truyền Tống Trận đài.

Tử Vân Thù biến trở về hình người, toàn thân máu tươi đầm đìa, gò má bên trái vẫn còn vết thương sâu hoắm, máu chảy dầm dề. Nàng hóa thành hình người liền đứng không vững, được Yêu Thánh ôm lấy. Hai "người" phá vỡ hư không, trực tiếp rời đi.

Theo thân ảnh các nàng biến mất, trong thiên địa, một chút bạch quang vừa lộ ra lại một lần nữa bị huyết quang bao phủ!

Khô lâu trong Truyền Tống Vực Môn lại như tre già măng mọc vọt tới, rất nhanh liền đem một mảnh không gian vừa "rửa sạch" nhồi đầy. Bên ngoài Thương Đô, lại một lần nữa bị rậm rạp khô lâu chiếm cứ.

Bao Cốc cả người vô lực ngồi trên mặt đất, nước mắt theo hai má một giọt tiếp một giọt rơi xuống.

Tử Thiên Quân thu kiếm vào vỏ, bỏ đi không quay đầu lại.

Ngọc Mật đi đến bên người Bao Cốc, đem Bao Cốc cả người hư nhuyễn ôm lấy. Nàng dỗ dành nói: "Bao Cốc, không có việc gì, không có việc gì, Thánh di cùng Tiểu sư thúc đã an toàn rời khỏi, không có việc gì..."

Bao Cốc gắt gao níu lấy y phục Ngọc Mật, nước mắt rơi như mưa. Muốn cứu người ở một Tu Tiên Giới như vậy, cái giá phải trả thật sự quá lớn! Thánh di cùng tiểu sư thúc là vì cứu người mà đến, thời điểm các nàng thân hãm hiểm cảnh có người nào cứu sao? Bảo vệ cho cửa thành, như vậy các ngươi có thể tiêu diệt Bạt, có thể thắng lợi sao? Các ngươi thủ được cửa thành này sao?

Ngọc Mật nặng nề thở dài, thay Bao Cốc lau nước mắt trên mặt, nhưng là càng lau nước mắt Bao Cốc rơi càng nhiều.

Nàng chờ khi Bao Cốc ổn định tâm tình, lại nhìn thấy trong mắt Bao Cốc chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.

Bao Cốc ngừng khóc, nắm chặt tay Ngọc Mật, nói: "Sư tỷ, chúng ta quay về đi." Nàng nắm tay Ngọc Mật trở về.

Ti Nhược chạy đến, nhìn Bao Cốc thần tình băng lãnh trên mặt còn mang nước mắt, sửng sốt kêu: "Bao Cốc." Nàng nói: "Thương Đô Thành có thể sắp không xong rồi. Vũ khí đối phó với đám quỷ vật đã sắp dùng hết, hiện tại chỉ còn có hộ thành pháp trận kiên trì chống đỡ."

Nàng cười khổ một tiếng, nói: "Ngươi có nhìn thấy không? Đối phương vận dụng Thánh Khí rồi. Thi quỷ, thi yêu cư nhiên biết dùng Thánh Khí công thành. Có cảm thấy thực châm chọc không?" Nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời, cười nói: "Đám người ném Vực Môn vào Hoang Cổ Sơn Mạch có thể sống sao? Bạt sẽ tiêu vong à?" Nàng nở nụ cười, cười đến hai mắt mang lệ, cười đến vô cùng bi thương. Nàng cười nói: "Ta, chúng ta, đều không đối phó được Bạt họa, đều cứu không được Tu Tiên Giới này, bởi vì lòng người đã thối rửa từ lâu."

Bao Cốc không nói lời nào.

Ti Nhược nói: "Còn nhớ rõ ngươi đáp ứng ta cái gì không?"

Bao Cốc gật đầu.

Ti Nhược nói: "Ta không muốn làm vong quốc chi quân, không muốn làm nữ đế cuối cùng của Việt Quốc."

Bao Cốc nói: "Vậy thừa dịp Việt Quốc chưa vong quốc, nhanh chóng chọn người truyền lại ngôi vị."

Ti Nhược chính sắc nói: "Ta không nói đùa. Bao Cốc, bọn họ muốn Việt Quốc diệt quốc, bọn họ muốn lực lượng Việt Quốc cùng quỷ vật Hoang Cổ Sơn Mạch tiêu hao, nhưng chúng ta đều không muốn chết." Nàng thở sâu, nói: "Thực xin lỗi, ta vừa rồi đã tới chậm, làm hại Yêu Thánh cùng Vân Thù tiên tử không thể đi vào thành. Ta đã triệt trừ phong ấn pháp trận bao phủ khu vực xung quanh Khảm Bang, các ngươi có thể từ Truyền Tống Vực Môn rời đi."

Bao Cốc hỏi: "Vậy còn ngươi?"

Ti Nhược thản nhiên cười cười, nói: "Quyết một trận tử chiến thôi! Ai bảo chúng ta không may mắn, cách Bạt gần nhất, lại bị người hãm hại."

Bao Cốc nói: "Bỏ chạy đi! Đi U Ảnh Thành."

Ti Nhược sửng sốt một chút, hỏi: "U Ảnh Thành?"

Bao Cốc nói: "U Ảnh Thành, tổng đường Khảm Bang."

Ti Nhược kinh ngạc hỏi: "Ngươi không sợ bọn họ lại dẫn Bạt họa đến U Ảnh Thành?"

Bao Cốc lắc đầu, nói: "Không sợ, ta sẽ an an ổn ổn ở U Ảnh Thành nhìn bọn họ chết bởi Bạt họa. Khảm Bang ngay lập tức sẽ lên đường, nếu Việt Quốc muốn nương nhờ U Ảnh Thành, ta rất hoan nghênh." Nàng nói xong, lập tức hướng phân đường Khảm Bang đi đến.

Sai khi Bao Cốc trở lại phân đường Khảm Bang nói với Ngọc Mật: "Sư tỷ, ngươi triệu tập các đệ tử Huyền Thiên Môn chuẩn bị rút lui." Nàng lại tìm tới Đường chủ phân đường Khảm Bang Thương Đô Thành, lệnh cho hắn lập tức triệu tập đệ tử Khảm Bang ở Thương Đô Thành — bao gồm cả những đệ tử vừa mới gia nhập Khảm Bang, hướng đến U Ảnh Thành.

Khảm Bang Thương Đô Thành phân đường Đường chủ hỏi: "Bên ngoài người bị thương nặng đang được trị liệu làm sao bây giờ?"

Bao Cốc do dự, nặng nề nói câu: "Đều mang theo, ta không có thói quen bỏ dở nửa chừng."

Ti Nhược trở lại hoàng cung, triệu tập chúng thần thương nghị sự vụ, cuối cùng nhất trí quyết định Việt Quốc dời đô đến U Ảnh Thành. Thương Đô Thành chính là hoàng thành Việt Quốc, là căn cơ của Việt Quốc, không ai cam lòng bỏ! Nhưng luyến tiếc thì lại như thế nào? Thương Đô Thành thủ không được. Thừa dịp hộ thành pháp trận còn chưa bị phá vỡ, bọn họ còn có thể đi. Một khi hộ thành pháp trận chống đỡ không được, bọn họ muốn chạy đều chạy không kịp. Thà rằng rút lui, sau này cô quân phấn chiến, cũng không muốn có 'thân hữu' ở sau lưng đâm một đao.

Thương Đô Thành bị công phá!

Khó có thể sổ tính được bao nhiêu khô lâu quái vọt vào Thương Đô Thành.

Thương Đô Thành to như vậy, trong một đêm liền biến thành thành trống, trừ bỏ phòng ốc cung điện trống trãi, Thương Đô Thành cái gì cũng đều không còn.

Khảm Đao lệnh chủ lại khởi xướng Khảm Đao lệnh, hạ một cái mệnh lệnh: mọi người Khảm Bang đều đi đến U Ảnh Thành, ba ngày sau, U Ảnh Thành phong thành, từ nay về sau ngăn cách với bên ngoài.