Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 125: Diệt tộc



Sáng sớm hôm sau, trong biệt viện lớn nhất của Tô gia các trưởng lão, các đệ tử cho tư chất siêu việt đều tập trung đông đủ ở đây. Đương nhiên cũng không thể thiếu Tô Hồng Ngọc và gia gia của nàng. Trên chiếc ghế xếp cao nhất, Tô Hồng Ngọc váy hồng ngồi im trầm lặng không nói lời nào nhưng trong lòng nàng đang nóng như lửa đốt.

Cuộc triệu tập các thành viên trong gia tộc như vậy liền nói rõ hơn nguy cơ của gia tộc. Bình thường mà nói, các đệ tử dù có tư chất siêu việt ra sao cũng không thể xuất hiện ở đây được nhưng lần này ngoại lệ. Bởi vì, Tô gia sau lần này chưa chắc còn tồn tại!

Tất cả mối thù hay rửa hận đều đặt lên vai những đệ tử có tư chất siêu việt này.

Gia gia Tô Hồng Ngọc ngồi bên cạnh khó giữ nổi bình tĩnh, ánh mắt lưu chuyển nhìn mọi người một chút rồi thở dài lên tiếng:

- Các vị, hôm nay cuộc triệu tập này để thông báo một việc. Mà việc này cũng liên quan đến an nguy của Tô gia.

Đám đông đang im lặng nghe gia gia Tô Hồng Ngọc nói xong cũng khó giữ được bình tĩnh mà bàn luận nhỏ giọng với nhau.

Còn các trưởng lão vẫn như cũ ngồi im không nói gì. Động tĩnh hôm qua đã đánh động đến toàn bộ tòa thành, Tô gia cấp bậc cường giả như các trưởng lão cũng đều biết.

- Động tĩnh hôm qua các vị đã thấy chính là Vương gia xuất hiện một cường giả. Vị này ảnh hưởng trực tiếp đến Tô gia…

Trầm ngâm một lát, gia gia Tô Hồng Ngọc trong đôi mắt lướt qua một vòng bất khả kháng nói: “Vì thế những người ở đây bây giờ nếu có ý định rời khỏi Tô gia, bọn ta cũng không ngăn cản.”

Hai từ bọn ta ở đây ý tứ là đông đảo các trưởng lão của Tô gia. Dù Tô gia đại nạn sắp tới nhưng các trưởng lão vẫn không hề có ý định rời đi. Bọn hắn càng không thể đi vì bây giờ các trưởng lão lộ ra một tia thoái ý càng làm cho các đệ tử xung quanh nản nòng.

Đám đệ tử nam nữ xung quanh bắt đầu bàn luận ồn ào hơn. Bọn hắn một phần có mang theo mình Tô gia huyết mạch nhưng một phần là đệ tử bên ngoài đến tu luyện, bây giờ Tô gia đại nạn ập tới bọn hắn rời đi cũng không hẳn quá lưu luyến.

Nhưng là, bọn hắn cũng không thể làm được! Chưa nói tới không mang theo mình Tô gia huyết mạch nhưng ân tình Tô gia ban cho bọn hắn không thể phủi bỏ quay lưng như không quen biết được.

- Ta không đi! – Trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh mang theo rất nhiều tâm tư đệ tử nơi đây.

Âm thanh này đến từ một thiếu niên nhìn qua mười sáu tuổi đầu, thân hình nhỏ bé nhưng ánh mắt lại quyết đoán. Thiếu niên này dù không mang theo Tô gia huyết mạch nhưng hắn lại muốn ở lại cùng Tô gia chiến đấu, bất kể đại nạn lớn ra sao.

Vị trưởng lão bên cạnh nhìn sang thiếu niên này có chút muốn ngăn cản. Hắn là đệ tử có thiên phú nhất của vị trưởng lão này, cũng vì thế vị trưởng lão này mới mang hắn đến đây ý vị muốn hắn rời đi, nương theo thiên phú có thể một ngày báo thú cho chính mình.

Nhưng ánh mắt vị trưởng lão vừa nhìn đến thiếu niên kia lại lắc đầu từ chối như biết chắc sư tôn của mình sắp nói gì. Vị trưởng lão này cũng không có vội vã, ánh mắt chuyển hướng tới gia gia Tô Hồng Ngọc – Tô Chiến như muốn xin ý kiến.

Bất quá, Tô Chiến còn chưa nói gì bên dưới càng nhiều đệ tử thể hiện ra ý nguyện của mình, tất cả đều không ai muốn rời đi.

Lúc này, mấy vị trưởng lão cùng Tô Chiến cảm thấy hốc mắt có chút rưng rưng, bọn hắn thật sự không nghĩ tới một màn này. Nếu là gia tộc khác gặp đại nạn, rất nhiều đệ tử liền muốn rời đi nhưng những đệ tử của Tô gia lại khác. Đơn giản bởi vì Tô gia khác với gia tộc khác.

Ví như mà nói, đệ tử bình thường ở các gia tộc khác có lẽ sẽ bị người mang theo huyết mạch của gia tộc đó khinh thường, thậm chí đàn áp. Nhưng Tô gia khác biệt, nếu có việc như vậy xảy ra, vị mang huyết mạch kia chắc chắn sẽ bị xử phạt, ai cũng không ngăn cản được.

Tô gia công bằng liền mang đến nhiều tín nhiệm cho đệ tử, cũng vì thế Tô gia đệ tử như cảm nhận được mình như người trong gia tộc, càng không muốn rời đi.

Nhưng mà, từ bên ngoài mang đến một đạo tiếng cười cực kì ớn lạnh.

- Ha…ha…ha..

Đạo tiếng cười này vang lên khiến các trưởng lão tỉnh lại ngay lập tức, các đệ tử bên trong một mặt căng cứng đề phòng.

Kèm theo tiếng cười vang là một đạo thanh âm vang tới: “Các ngươi bàn bàn cái gì, hôm nay Tô gia ai cũng không đi được. Các ngươi ra hết đây cho ta!”

Ngay sau đó, một tràng uy áp bao phủ xuống, chúng đệ tử nhao nhao biến sắc. Các trưởng lão cũng không khá hơn, trực tiếp tế ra uy áp chống lại, cũng là bảo vệ đệ tử bên dưới mình. Nhưng uy áp của các trưởng lão so với người bên ngoài kém ra, đông đảo trưởng lão cùng thực hiện mới tán đi uy áp của người bên ngoài kia.

- Thật cường đại!

Có vị trưởng lão sắc mặt tái nhạt, miệng lẩm bẩm cảm thán.

Đồng thời, cánh cửa phòng bật mở, có một đệ tử gương mặt trắng bạch đổ mồ hôi liên tục chạy vào, hớt ha hớt hải nói: “Báo!”

Tô Hồng Ngọc lúc này cũng được gia gia nàng bảo hộ thoát khỏi uy áp kia lập tức phản ứng nói: “Có chuyện gì?”

- Bên ngoài, bên ngoài Tô phủ…đều đã bị hai đại gia tộc bao vây.

Nghe đến đây mọi người trong phòng đều biến sắc, ý vị này hai đại gia tộc đều đã hướng tới Tô gia tuyên chiến mới làm ra động tĩnh lớn như vậy. Vị đệ tử kia nhìn mọi người có chút muốn báo lại dừng lại.

- Vương gia cũng đến rồi? – Tô Chiến nhíu mắt nhìn bên ngoài phủ nói.

Vị đệ tử kia vội vàng gật đầu nói tiếp: “Hai gia tộc bao vây phủ, còn Vương gia là trực tiếp đánh tới cửa chính.”

Trong phòng yên ắng như tờ, ai cũng không nghĩ được, Vương gia như thế vội vàng. Vừa xuất hiện cường giả chưa đầy một ngày liền hướng Tô gia đánh tới. Tô Chiến cũng không ngờ tới, theo hắn tính toán còn có một tháng nhưng lại không ngờ được lại như vậy. Nhanh chóng bình ổn, hắn nhìn bên ngoài nói: “Theo ta ra tiếp địch.”

Đoàn người ngay lập tức rời phòng đi ra ngoài. Tô Hồng Ngọc vừa bước ra tới sân viện liền nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, nàng nhìn thấy Tô gia nhiều như vậy đệ tử vậy mà đều bị đánh trọng thương nặng ngã xuống sân, có người đã trực tiếp bỏ mình.

Tô gia mấy vị trưởng lão sắc mặt cũng biến hóa nhưng nhanh chóng bình ổn lại bởi vì trước mắt mọi người đã xuất hiện cường địch.

Vương gia đoàn người nhanh chóng tiến đi tới, dẫn đầu là một hắc y nhân thân hình có chút gầy gò cổ quái nhưng ánh mắt lại hung ác đến cực điểm. Đằng sau hắc y nhân là tam đại gia chủ đang nhìn đám người Tô gia mà cười lạnh.

Tô Chiến nhíu nhíu mày nhìn đám người đi tới với khí thế hung ác cũng có chút áp lực, nói: “Tam đại gia tộc kéo người đến đây là muốn làm gì a?”

Tam đại gia chủ không đáp, bởi vì ở đây người quyết định chính là hắc y nhân đi đầu. Hắc y nhân cười lạnh nói:

- Diệt tộc.

Dứt lời, thân hình hắc y nhân nhanh như chớp biến mất trong tầm mắt mọi người. Trong giây lát, hắc y nhân đã tới trước mặt Tô Chiến, ánh mắt lạnh lùng, bàn tay mang theo huyết sắc đại chưởng đánh tới thẳng vào lồng ngực Tô Chiến.

Tô Chiến không kịp phản ứng chỉ đành lấy thân đối cứng nhưng hoàn toàn không thể. Ngay tại lồng ngực hắn vang lên mấy thanh âm cạch, cạch xương gãy, thân thể cũng không chịu nổi chưởng lực mà bay về sau kéo theo mấy đệ tử.

Bịch!

Tô Chiến cùng mấy đệ tử đổ ầm vào tường mới dừng lại.

- Gia gia…

Tô Hồng Ngọc lúc này mới kịp phản ứng hô lên một tiếng nhưng đã chậm. Hắc y nhân ra tay quá mức nhanh, Tô Chiến bị đánh gãy xương ngực, lục phủ ngũ tạng chấn động mạnh, ăn vào vài viên đan dược ngay lập tức nhưng vẫn chưa thể bình ổn lại.

- Huyền hư kỳ mà lại ra tay đánh lén, thật vô sỉ.

Mấy vị trưởng lão nhao nhao lên tiếng nhìn về phía hắc y nhân.