Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại

Chương 1: Xuyên đến dị giới



Thiên Phàm tuổi chỉ mới hai mươi hai đã là Tổng giám đốc của một công ty lớn kinh doanh về ngành xuất khẩu đồ gia dụng. Sự nghiệp đang trên đỉnh cao thì bị mắc bệnh ung thư máu. Hắn qua đời khi còn rất trẻ với biết bao dự định còn dở dang.

Thiên Phàm cảm thấy rất hối hận. Hối hận vì quá xem nhẹ sức khỏe của bản thân. Nếu hắn đi khám sức khỏe định kỳ nửa năm một lần thì chắc chắn đã phát hiện ra bệnh từ sớm. Mấy năm liền hắn lao đầu vào kinh doanh bất kể ngày đêm, bỏ qua những lần công ty tổ chức kiểm tra sức khoẻ. Hắn còn quá nhiều dự định muốn làm. Hắn còn quá trẻ để ra đi thế này.

- ------

Thiên Phàm cựa mình. Sao cả người lại đau nhức cứ như bị va đập vào đất đá vậy? Không giống với nỗi đau đớn mỗi lần hoá trị mà hắn phải trải qua mỗi ngày. Chết rồi còn thấy đau ư? Thiên Phàm mở hé mắt. Ánh nắng chiếu vào khiến hắn chói mắt, phải mất một lúc mới điều chỉnh được. Hắn nhìn xung quanh mà ngẩn người.

Rõ ràng hắn đang nằm trên giường bệnh, tại sao mở mắt ra lại ở trong rừng rồi? Lại còn là nằm trên đất đá ngổn ngang. Thảo nào mà mình mẩy đau nhức như vậy. Còn bộ đồ rách rưới bẩn thỉu trên người hắn là thế nào? Quả đầu trọc của hắn từ lúc nào tóc đã dài như con gái thế này? Thiên Phàm ngớ người. Hình như hắn vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải. Hắn nằm xuống đất ngủ tiếp. Nhưng chỉ một chốc sau hắn vội ngồi bật dậy.

Không đúng. Hắn đã chết rồi mà. Cái cảm giác đau đớn này quá chân thực. Hắn cũng cảm nhận được rất rõ tim của mình đang đập. Hắn hình như sống lại rồi. Nhưng cái tình huống trước mắt hắn là cái quái quỷ gì thế này?

Đột nhiên một loạt hình ảnh nối đuôi nhau chạy vào trong đầu hắn. Lúc đó hắn mới chắc chắn rằng mình đã xuyên không. Hắn xuyên vào một dị giới có tên là Đại lục Ngũ Châu do Ngũ đại cường quốc hợp thành, bao gồm: Mộc, Thủy, Hoả, Thổ, Phong. Ở nơi này đa số mọi người đều có khả năng điều khiển được một trong những nguyên tố của đất trời. Kẻ không có khả năng thì đó là phế vật. Và Thiên Phàm hắn xui xẻo thay lại xuyên vào một thiếu gia phế vật của Tướng quân phủ thuộc Hoả Quốc, cũng có cái tên Hà Thiên Phàm.

Ở dị giới này, tu vi của một người được phân làm chín cấp từ nhất tinh đến cửu tinh. Mỗi cấp lại chia ra làm bốn cấp độ là sơ kỳ, trung kì, hậu kỳ và đỉnh phong. Nguyên chủ lúc nhỏ được xưng là thiên tài trăm năm có một. Mới ba tuổi đã có tu vi nhị tinh, có thể tung hứng từng quả cầu lửa trong lòng bàn tay, trong khi những đứa trẻ bình thường ở độ tuổi đó còn không gọi được lửa. Thế mà chỉ sau một trận ốm, tu vi mất sạch. Sau này tu luyện đều không có tiến triển, trở thành phế vật bị mọi người ghét bỏ. Đại phu nhân lừa nguyên chủ đem bán y cho bọn buôn người. Trên đường bị bọn chúng đưa đi, vì không chịu nổi nhục nhã nên cắn lưỡi tự sát.

Thiên Phàm ngẩn ra một hồi rồi thở dài. Từ một thiên tài ốm một trận liền biến thành phế vật. Chín phần mười là bị kẻ khác mưu hại rồi. Kẻ mưu hại có lẽ chính là người thân trong Tướng quân phủ mà thôi. Vừa mới xuyên đã dính ngay hoàn cảnh thế này, hắn cảm thấy mình đúng là quá xui xẻo. Thân thể hắn được thừa hưởng từ nguyên chủ lúc này vô cùng yếu ớt, không chỉ đói còn đau khắp mình mẩy. Trước tiên hắn cần phải kiếm gì đó ăn tạm trước đã.

Bất chợt Thiên Phàm nghe thấy tiếng động lạ giống như tiếng vó ngựa. Không chỉ có một con mà một đàn đang hướng thẳng về phía này. Thiên Phàm gượng đứng dậy nhưng còn chưa đi được hai bước đã lại té ngã sấp mặt. Cái cơ thể này yếu quá rồi. Không những bị đánh đập đến toàn thân đau đớn mà còn bắt nhịn đói cả ngày. Giờ đến sức lực để đứng dậy cũng không có. Đợi khi hắn thoát được khỏi đây nhất định sẽ tìm những kẻ đã khiến nguyên chủ trở nên như thế này đập cho chúng ra bã.

Đàn ngựa đang chạy thẳng đến hướng này càng lúc càng gần. Có phương hướng rõ ràng như vậy chắc là có người điều khiển. Giờ đi không được, mà với thân thể yếu ớt, lại thương tích đầy mình này của hắn nếu tiếp tục ở lại đây là quá liều lĩnh. Hắn chợt có ý nghĩ xin những người lạ đó cứu giúp. Dù thế này khá mạo hiểm nhưng vẫn còn hơn là ở lại đây. Hắn cố gượng bò qua một bên để tránh cho mình bị ngựa đè chết. Cố gắng lắm mới bò gần sang tới cái cây gần nhất, nhưng còn chưa kịp sang đến nơi đã thấy một con ngựa phi nước đại rờ tới ngay trước mặt.

Người trên yên ngựa nhìn thấy có người dưới đất vội vàng kéo dây cương. Thiên Phàm khi ấy bị doạ sợ, vội vàng nhắm tịt mắt. Trong đầu không ngừng cầu khấn cho con ngựa kia không đạp phải mình. Một lúc sau không thấy đau đớn gì mới biết rằng mình thoát chết rồi.

“ Kẻ nào to gan dám chắn đường chủ tử của bọn ta?”

Thiên Phàm giận điên gân cổ mắng lại: “ Khốn kiếp! Ai thèm chắn đường. Không thấy có người bị thương à?”

“ Hả? Bị thương?”

Thiên Phàm ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng. Chính là kẻ vừa rồi cưỡi ngựa suýt đâm phải hắn. Một thanh niên cao lớn, dung mạo tuấn mỹ xuất thần nhưng ánh mắt lạnh lẽo như Tu La khiến hắn vừa nhìn vào đã phát run.