Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại

Chương 14: Ta phải giết ngươi!



Vừa lên xe ngựa ngồi xuống, Diệp Thanh Vân đã hỏi ngay: “ Có chuyện gì?”

“ Điện hạ, thiếu gia của tả Thừa tướng bị bắt rồi.”

Diệp Thanh Vân kinh ngạc: “ Cái gì? Sao lại bị bắt?”

“ Thuộc hạ nhận được tin sáng nay y bị quan quân bắt lúc đang chơi trong sòng bạc. Nghe nói là vì liên quan đến một vụ cưỡng hiếp dân nữ cách đây năm năm.”

Diệp Thanh Vân sững lại. Một chốc sau hắn hơi ngả người ra sau, thở dài nói: “ Chúng ta chậm một bước rồi. Thật không ngờ đại ca lại ra chiêu này. Vụ án năm năm trước của con trai lão ta vốn đã bị lão ta dùng tiền cho chìm xuồng rồi, thế mà giờ lại bị kéo lên để có cớ tóm thằng con đó đi trước chúng ta.”

Hắn chắc chắn đại huynh cuồng tu luyện của mình không thể nghĩ ra cách làm này, cũng không thể phát giác ra hành động thầm lặng của hắn bao lâu nay. Hẳn là do tên quân sư bên người huynh ấy đứng sau bày kế.

Cách đây một năm, không hiểu tại sao bên cạnh đại ca đột nhiên xuất hiện một quân sư tên Thẩm Dục. Kể từ lúc đó mọi đường đi nước bước của hắn đều bị tên kia phá bĩnh. Lần này hắn vốn muốn dùng con trai của tả thừa tướng ép ông ta phản bội đại huynh, về phe của hắn. Thế mà còn chưa kịp hành động đã bị Thẩm Dục ra tay trước rồi. Lần trước đó nữa, khi hắn điều tra được binh bộ thị lang có quan hệ bất chính, thậm chí có cả con riêng bên ngoài. Hắn còn đang định tóm gáy lão ta thì Thẩm Dục đã sai người bắt mẹ con nhà đó giấu đi đằng nào rồi.

Xem ra nếu không xử lý tên quân sư phiền phức này thì hắn không thể hành động thuận lợi được.

Diệp Thanh Vân vừa rời khỏi, Nhất Vũ vội chạy vào phòng. Sau khi kiểm tra kỹ không thấy Thiên Phàm bị thương gì, hắn mới yên tâm thở phào một hơi.

“ Rốt cuộc thì quan hệ của đệ với Diệp Thanh Vân là thế nào vậy? Sao ta cứ cảm thấy...”

“ Hiện tại đệ chưa thể nói gì với huynh được. Huynh chỉ cần biết rằng hắn với đệ đang hợp tác với nhau.”

Nhất Vũ nghe mà giật mình: “ Hợp tác? Đệ đừng nói với ta đệ cũng muốn nhảy vào vòng xoáy quyền lực đó? Đại tỷ hiện giờ đã là vương phi của Thân vương (phong hiệu của đại hoàng tử), nếu đệ theo nhị điện hạ thì chúng ta biết nói sao với Thân vương đây? Cũng khó cho đại tỷ nữa.”

Thiên Phàm nhướng mày. Kể cũng lạ. Đại hoàng tử được phong hiệu Thân vương nhưng nghe nói chủ yếu là ở trong phòng tu luyện, không hay tham gia công việc triều chính. Nhưng bù lại y là một chiến thần, đánh đâu thắng đấy. Còn nhị hoàng tử tuy không có phong hiệu nhưng từ khi hoàng đế lâm bệnh, nhiều việc triều chính đều qua tay y. Nhưng ở cái dị giới này sức mạnh quyết định tất cả. Người nào tu vi càng cao thì càng có lợi. Chỉ trừ khi nào hai bên ngang bằng sức mạnh thì sẽ tính đến số phiếu bầu từ đám quan lại. Tu vi của đại hoàng tử nhỉnh hơn Diệp Thanh Vân một chút, lại là tên cuồng tu luyện, sợ rằng Diệp Thanh Vân khó mà san bằng được. Nhưng việc y được tham gia nhiều công việc triều chính lại cho thấy hoàng đế có phần thiên vị người con trai này. Số lượng quan lại theo phe của bọn họ cũng gần như ngang ngửa.

“ Đại ca nghĩ nhiều rồi. Huynh nghĩ Thân vương sẽ quan tâm đến chuyện đó sao? Huynh xem đệ gặp chuyện chết đi sống lại như vậy mà đến giờ đã thấy mặt đại tỷ và tỷ phu chưa? Nếu Thân vương thực sự quan tâm đến chuyện lôi kéo Tướng quân phủ chúng ta thì ít ra cũng nên thể hiện thành ý chứ. Đây là một cơ hội tốt để thể hiện điều đó. Nhưng huynh có thấy thành ý của người ta chưa?”

Nhất Vũ ngệt mặt. Ngẫm lại thì Thiên Phàm nói rất có lý. Kể từ khi thành thân đến giờ đã ba năm, nhưng tỷ phu đến đây được mấy lần? Nếu muốn lôi kéo sức ảnh hưởng của Tướng quân phủ đối với địa vị của bản thân thì không nên thờ ơ như thế mới phải.

“ Đại ca, Diệp Thanh Vân là người đã cứu mạng đệ nên đệ cần phải làm vậy để trả ơn cho y. Đệ nghĩ Diệp Thanh Vân chọn đệ cũng không phải mong có thể thu được mấy lợi ích từ đệ đâu. Dù sao đệ cũng là phế vật mà. Hắn đơn giản chỉ muốn làm suy yếu sức ảnh hưởng của Phủ chúng ta đối với Thân vương mà thôi.”

Đúng lúc này thì cảnh cửa phòng đột nhiên đổ sập. Ly Uyên hùng hổ bước vào với một khuôn mặt bị che kín bằng khăn vải, chỉ chừa mỗi đôi mắt. Nhìn là đủ biết khuôn mặt của nó bị ong đốt cho sưng húp rồi. Theo sau là đại phu nhân trên gương mặt cũng đầy nốt đỏ, giận dữ muốn bốc khói. Thiên Phàm không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta. Hắn đã đoán được sớm sẽ xuất hiện chuyện này. Ly Uyên chỉ tay vào Thiên Phàm, giận dữ gầm lên: “ Tên khốn nhà ngươi dám bẫy mẹ con ta. Hại ta bị ong đốt, bị mất mặt trước nhị điện hạ. Ta phải giết ngươi!”

Nhất Vũ lao đến chắn trước mặt Thiên Phàm, nói: “ Nhị muội, không được làm bừa! Thiên Phàm là do nhị điện hạ đưa về. Muội tấn công đệ ấy, điện hạ biết được thì cả nhà chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đó.”

“ Ngươi đừng hòng doạ bọn ta. Chỉ cần bọn ta đốt chết hắn, đến xương cũng không còn. Chỉ cần tất cả mọi người ở đây không nói, ngươi không nói, ta bảo hắn bỏ đi rồi thì sao điện hạ phát hiện ra được là bọn ta đã giết hắn?” đại phu nhân nói

Thiên Phàm khẽ ồ lên một tiếng. Không nghĩ còn có thể làm như vậy.

“ Mẫu thân, người điên rồi! Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà muốn lấy tính mạng của Thiên Phàm, người có phải là quá đáng rồi không?”

“ Chuyện nhỏ ư? Huynh xem mặt muội bị hắn hại cho biến thành thế này. Như vậy muội sao có thể để ra đường được. Muội nhất định phải giết hắn, rồi băm hắn ta thành trăm mảnh!”

“ Không được. Con là con trai trưởng của nhà này. Con không cho phép hai người làm hại đến đệ ấy.”

“ Nhất Vũ, tránh ra! Tại sao ngươi lần nào cũng muốn bảo vệ tên phế vật đó? Nếu ngươi không tránh thì đừng trách ta!”

Đại phu nhân bước lên vài bước, tung một đoạn dây lửa muốn bắt lấy Thiên Phàm thì bị Nhất Vũ biến lửa thành một đoản kiếm đánh bật ra. Ly Uyên bắn những quả cầu lửa nhỏ liên tiếp về phía hai người. Đại phu nhân thì tìm cách kéo Nhất Vũ qua một bên. Xét về thực lực, Nhất Vũ và đại phu nhân tu vi ngang ngửa. Một mình Nhất Vũ không thể cản cả hai người được. Thiên Phàm bắt đầu thấy sợ. Thật không ngờ hai người này lại quyết tâm muốn giết hắn. Cứ theo tình hình này hắn sợ chạy không thoát.