Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại

Chương 4: Ta là nam sủng



“ Ngươi giả làm nam sủng của ta đi!”

Thiên Phàm kinh hoảng, theo bản năng ngồi lùi ra góc giường. Diệp Thanh Vân nhíu mày: “ Ngươi né cái gì?”

“ Còn không phải do cái đề nghị quái quỷ đó của ngươi? Cái gì mà giả làm nam sủng? Ngươi bị biến thái à?”

“ Ờ. Đúng là ta đang muốn bị hiểu thành kẻ biến thái đó. Mấy lão bà kia sẽ không làm phiền ta nữa. Với lại, cũng tiện mà. Ngươi là nam sủng của ta, ta thay ngươi giải quyết việc ở phủ Tướng quân thì chẳng ai có cớ phản đối.”

“ Ngươi suy nghĩ như vậy thì không sai nhưng chẳng có lợi gì cho ta cả. Ngươi là hoàng tử, cho dù ngươi có biến thái thì vẫn có người muốn gả cho ngươi. Còn ta thì sao a? Ta thành nam sủng của ngươi rồi sau này ai chịu gả cho ta a?”

“ Chuyện này có gì khó. Sau khi ngươi giúp ta có được sự ủng hộ của Hà Tướng quân, ngươi thoát ly khỏi tộc, không mang họ Hà nữa. Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một thân phận mới, cung cấp đủ tiền cho ngươi sống no đủ cả đời. Ngươi không nghĩ là với một thân không tu vi như ngươi có thể có được một chân thừa kế Tướng quân phủ đấy chứ?”

Thiên Phàm ngẩn người. Diệp Thanh Vân nói không sai. Ở cái thế giới sức mạnh quyết định tất cả, một kẻ phế vật như hắn sao có thể trụ lâu ở Tướng quân phủ. Trả được thù đã là tốt lắm rồi. Thà hắn thoát ly khỏi phủ ra ngoài làm một thương gia còn hay hơn. Hắn không có sức mạnh thì hắn kiếm tiền. Kiếm được tiền rồi còn không mua được kẻ chịu bán mạng cho hắn sao?

“ Được. Ta đồng ý làm nam sủng của ngươi. Chúng ta viết giấy cam kết đi đề phòng sau này có ai đó lật lọng.”

“ Ta cũng có ý đó.”

Hai người cùng nhau viết giấy cam kết rồi chia nhau mỗi người giữ một bản. Sau đó Diệp Thanh Vân đột ngột bị hoàng thượng gọi đi. Thiên Phàm ở lại tĩnh dưỡng thật tốt cơ thể thuận tiện tìm hiểu tình hình trong cung của Nhị hoàng tử. Nói gì thì cũng đã nhận làm nam sủng của người ta thì cũng phải nắm được tình hình nơi mình ở mới làm được tốt chứ.

Vị nhị điện hạ này có hai vị phi tử. Vương phi Bạch Ngọc là con gái của Hữu Thừa tướng, và Trắc phi Nhã Lan, con gái thứ hai của Thượng thư đại nhân. Toàn những thành phần không dễ dây vào nhưng Diệp Thanh Vân lại cứ bắt hắn nhất định phải dây vào. Diệp Thanh Vân rời đi chưa được mấy phút, các nàng đã thay nhau đến “cảnh cáo” hắn.

Hai nàng phi tử này đều là những mỹ nhân khuynh thành. Chỉ đáng tiếc phu quân của bọn họ lại không muốn sủng hạnh bọn họ, thậm chí còn tìm một nam nhân như hắn đến để tìm cớ đối phó. Giờ nhìn hai nàng, Thiên Phàm hắn không có tâm tư nhìn ngắm mỹ nhân, trong đầu chỉ toàn nghĩ cách phải làm thế nào để giữ mạng.

“ Công tử là khách quý của phu quân, cũng là khách quý của ta. Ta nghe nói ngươi bị thương nặng, cơ thể lại mất sức. Ta đã cho người nấu cho công tử một bát thuốc bổ nhân sâm. Mong công tử đừng phụ lòng tốt của ta.”

Thiên Phàm khóc không ra nước mắt. Vương phi đưa thuốc, hắn có không muốn nhận cũng không dám. Hắn nhắm mắt nốc hết bát thuốc. Vương phi vừa đi khỏi, hắn lập tức móc họng nôn ra hết, còn cẩn thận súc miệng sạch sẽ. Tuy không chắc chén thuốc đó có độc nhưng cẩn thận không bao giờ thừa.

“ Một kẻ không chút tu vi như ngươi không hiểu sao điện hạ lại có hứng thú, thậm chí còn đưa về cung. Ngươi có phải đã cho chàng uống bùa mê gì rồi không?”

“ Trắc phi nương nương cứ đùa. Tại hạ mà có bùa mê thật thì đã cho nương nương dùng luôn để người có thiện cảm với tại hạ. Tội gì phải để người căm ghét như thế này. Nương nương thấy đúng không?”

Nhã Lan giận điên nhưng không dám ra tay đánh người. Nàng đanh giọng nói: “ Ta tạm thời cho phép ngươi ở lại đây. Nếu để ta phát hiện ngươi có ý đồ không an phận với điện hạ thì ta nhất định sẽ thiến ngươi.”

Bà nội, tui hiện giờ là nam sủng của chồng bà. Không có ý an phận gì đó thì có được không? Cho dù tui không có ý gì với phu quân bà thì cái danh nam sủng này cũng khiến tui có ý luôn rồi. Hắn chỉ dám gào lên như vậy trong tâm tưởng chứ ngoài mặt thì vẫn tươi cười nói với Nhã Lan: “ Trắc phi nương nương lại nói đùa rồi. Tại hạ có muốn an phận hay không còn phải tùy xem ý điện hạ thế nào chứ.”

Nhã Lan giận tím mặt không nói gì nữa, đùng đùng bỏ ra khỏi phòng. Thiên Phàm thở phào một hơi. Đang dưỡng thương mà cứ phải đối phó mấy vụ thế này thì mệt chết mất. Hắn phải bảo tên kia ngăn đừng cho mấy bà vợ qua phiền hắn nữa mới được.

Đến tối Diệp Thanh Vân mới về đến. Việc đầu tiên y làm là vào phòng bế Thiên Phàm đi thẳng về phòng ngủ của mình. Thiên Phàm kinh hoàng vội kéo cổ áo y.

“ Ngươi...ngươi làm gì vậy hả? Mau bỏ ta xuống!”

“ Ngươi la cái gì? Ngươi là nam sủng của ta mà. Nam sủng thì phải ngủ chung giường với ta chứ.”