Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại

Chương 7: Chỉ đang lợi dụng



Thiên Phàm liếc nhìn Diệp Thanh Vân. Tên này gọi tên hắn rất thân mật, lại còn nói hắn là người của y bằng một ánh mắt rất dịu dàng, trìu mến. Nếu không phải hắn đã biết trước đây chỉ là diễn kịch thì đã tin luôn là tên này có tình cảm với hắn thật. Diễn xuất của tên này ở hiện đại có thể xưng là ảnh đế được luôn ấy.

Một từ “ người của ta” thành công khiến tất cả những người có mặt trong phòng lúc đó đều chấn kinh. Đại phu nhân không ngừng lau mồ hôi, nghi hoặc hỏi: “ Nhị điện hạ, ngài nói Phàm nhi là người của ngài là ý gì vậy?”

“ Ý trên mặt chữ. Ngươi muốn hiểu thế nào thì tùy. Ta chỉ muốn nói Thiên Phàm hiện tại đang bị thương nên ta sẽ thay hắn giải quyết mọi chuyện ở đây. Giờ ta có việc phải đi. Thiên Phàm giao lại cho các ngươi. Nếu hắn ở đây phải chịu bất cứ ủy khuất gì thì...”

Đại phu nhân hốt hoảng nói: “ Xin điện hạ yên tâm. Chúng thần sẽ chăm sóc Phàm nhi thật chu đáo.”

“ Nhớ những gì ngươi đã nói. Còn vụ án của hắn ta cho thời hạn năm ngày các ngươi phải giao được người ra đây. Nếu không ta sẽ xin phụ hoàng viết thư triệu Hà Tranh về giải quyết.”

“ Vâng vâng. Xin điện hạ yên tâm.”

Thiên Phàm cười thầm. Diệp Thanh Vân trước khi đi còn dọn sẵn đường cho hắn. Bây giờ nhiệm vụ duy nhất của hắn lúc này chỉ là thay nguyên chủ trả thù. Nhìn bộ mặt xám ngoét của lão phu nhân mà trong lòng hắn tràn đầy thích thú. Còn cả con nhóc vắt mũi chưa sạch Ly Uyên. Dám đánh chủ ý lên nam nhân của nguyên chủ cũng phải cho một bài học nhớ đời mới được.

Lúc tiễn Diệp Thanh Vân ra ngoài cổng, hai người còn diễn một màn tình chàng ý thiếp khá là mùi mẫn khiến người phủ Tướng quân càng rét lạnh hơn là buồn nôn. Diệp Thanh Vân nhắn nhỏ với hắn hai ngày nữa y mới có thể quay lại, bảo hắn tự mình bảo trọng. Thiên Phàm bật cười đáp: “ Có nhị hoàng tử chống lưng kẻ nào dám động đến ta chứ. Ngươi có việc cứ đi thoải mái đi. Để ta ở đây chơi vài ngày.”

Khoảng khắc nhìn thấy Thiên Phàm nở nụ cười, Diệp Thanh Vân đã ngẩn người. Lần đầu tiên lúc gặp y trong rừng, hắn đã muốn đem y về cùng. Lúc đó hắn vẫn chưa nhận ra Thiên Phàm. Hắn chỉ thấy người này tuy bộ dáng chật vật, thương tích nặng nề, lại suýt bị ngựa đạp trúng, vậy mà ánh mắt vẫn rất điềm tĩnh, không loạn. Người như vậy sau này hẳn sẽ làm nên chuyện. Sau khi nhận ra thân phận của Thiên Phàm, hắn lại càng muốn đưa người đó về cùng mình. Bởi Hà Thiên Phàm mà hắn biết không phải là người như thế. Hắn cảm thấy rất tò mò về y.

Thiên Phàm lúc này đã được chăm sóc vết thương cẩn thận, ăn mặc sạch sẽ, người gầy rộc, sắc mặt tuy vẫn hơi xanh xao do bị thương chưa lành nhưng vẫn không thể che lấp được khí chất và vẻ đẹp đặc biệt của y. Thiên Phàm từ khi sinh ra đã có một đôi mắt rất khác lạ. Hai mắt của y khác màu, một cái màu đen còn cái kia màu đỏ. Con mắt màu đỏ bình thường sẽ không hiện màu trừ khi nào xúc động mạnh. Nếu không phải vì y là thiên tài thì đã bị xem là quái vật rồi. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì phải công nhận là Thiên Phàm đẹp. Một dung mạo tuyệt mỹ tưởng như chỉ thần tiên mới có. Vẻ đẹp của y khiến nhiều người ganh ghét, cũng gây cho y rất nhiều phiền phức, nên Thiên Phàm đã cố tình tạo cho mình một vết bớt giả trên trán. Hôm trước vì chữa thương cho y mà vết bớt được rửa sạch, trả lại cho y khuôn mặt hoàn mỹ vốn có. Chỉ vì y còn khá là xanh xao nên dung mạo xinh đẹp cũng giảm bớt đi khá nhiều.

Diệp Thanh Vân thề là mình ngẩn người ra như thế không phải vì Thiên Phàm cười quá đẹp, không phải do rung động trước vẻ ngoài của y. Hắn chỉ là...chỉ là bất ngờ mà thôi.

- -------

“ Điện hạ, thuộc hạ thấy người rất là thân thiết với Hà công tử. Không lẽ người thật sự...?” Đường Lãnh, thuộc hạ thân tín của Diệp Thanh Vân hỏi y.

“ Thật sự cái gì? Ngươi cho rằng ta thích nam nhân ư? Ngươi nghĩ ta lại có sở thích ghê tởm đó?”

“ Thuộc hạ không dám. Nhưng thuộc hạ thấy người đối với công tử....”

“ Nếu ta không đối tốt với hắn sao có thể khiến hắn tin tưởng ta, chịu bán mạng cho ta. Hắn là kẻ cẩn trọng, ta tuyệt không thể khiến hắn nghi ngờ.”

Đường Lãnh im lặng. Hắn là cố ý nhắc nhở chủ tử của mình đừng quên thân phận và trách nhiệm. Hắn chỉ sợ chủ tử dụng tâm như vậy lỡ như có tình cảm với người đó thật thì sau này làm sao nỡ xuống tay được. Như vậy chẳng lẽ bao nhiêu công sức bỏ ra đều đổ bể hết hay sao. Nhưng hắn cũng tự động viên bản thân. Nhị hoàng tử mà hắn biết là kẻ vô tình, chưa bao giờ động tâm với bất kì ai. Tên họ Hạ này ngoài thân phận thiếu gia của Tướng quân phủ thì chẳng có gì khác. Kẻ như vậy sao chủ tử có thể để mắt được. Hi vọng là hắn quá lo xa.

“ Điêù tra tên kia thế nào rồi?”

“ Bẩm điện hạ, y hiện tại đang ở Túy Hoa Lâu. Hôm nay bên đó đang tổ chức cuộc thi hoa khôi.”

“ Con trai của Tả Thừa tướng thật có lòng thưởng cái đẹp. Đi. Chúng ta qua đó xem. Chú ý đừng bứt dây động rừng.”

“ Vâng.” Đường Lãnh hô một tiếng rồi biến mất trong chớp mắt.