Tác Dụng Chậm

Chương 32: Trong mùa xuân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Cẩm Tây sửng sốt hồi lâu, Trịnh Tiêu lại giống như không có chuyện gì xảy ra, đi theo con đường nhỏ lát gạch màu xanh tới giữa sân.

Cô ấy đứng trước xe điện mini, vỗ vỗ yên xe nói: "Hôm nay vất vả cho em rồi."

Hạ Cẩm Tây chớp chớp mắt, thu hồi suy nghĩ điên cuồng hỗn loạn, cong cong khóe môi nói: "Xem ra làm Tây cũng không quá thuận lợi như vậy."

"Ừm." Trịnh Tiêu đưa ánh mắt đến những món đồ bị tàn phá đó, "Gốm sứ, rất khó nung, tôi không có kinh nghiệm lắm."

"Những cái đó không thu dọn rồi bỏ đi sao?" Hạ Cẩm Tây nói, "Rất chiếm không gian."

"Ừm......" Trịnh Tiêu dừng một chút, "Có chút luyến tiếc."

Hạ Cẩm Tây không nói chuyện, Trịnh Tiêu lại cười bổ sung, "Để như thế cũng khá xinh đẹp."

Cô ấy luôn thẳng thắn thành khẩn như vậy, làm chuyện xấu thẳng thắn thành khẩn, làm chuyện tốt cũng thẳng thắn thành khẩn.

Thứ cô ấy yêu thích, cảm xúc, tất cả hoạt động tâm lý của cô ấy, giống như đều có thể nói ra cho người khác nghe.

Nhưng kỳ thật cũng chưa nói gì cả.

Ít nhất đối với Hạ Cẩm Tây, cái gì cũng chưa nói.

Hạ Cẩm Tây dời ánh mắt, không nhìn những đồ gốm bị tàn phá đó nữa. Cô nhấc chân dẫm lên gạch xanh, đi bước một tới trước mặt Trịnh Tiêu.

Cô cũng vỗ vỗ yên xe mini: "Em có thể chở được hai người sao?"

Trong giọng nói của Trịnh Tiêu mang theo ý cười, thay xe mini trả lời: "Có thể ~"

Tầm mắt Hạ Cẩm Tây vẫn luôn dừng ở trên xe: "Em đã từng chở hai người chưa?"

Trịnh Tiêu: "Thỉnh thoảng ~"

Hạ Cẩm Tây: "Ai nha?"

Trịnh Tiêu: "Dì chị gái em gái ở trong thôn ~"

Hạ Cẩm Tây có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Đôi mắt Trịnh Tiêu cong cong, nhìn đặc biệt chất phác: "Đôi khi ra ngoài mua đồ gặp phải, liền chở một đoạn."

Hạ Cẩm Tây cũng cười: "Tôi còn tưởng rằng cô có xe phân khối lớn chứ."

Trịnh Tiêu: "Cô thích xe phân khối sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Cũng thích, rất ngầu."

Trịnh Tiêu: "Vậy nhất định cô đã từng ngồi xe phân khối rồi."

Đúng vậy, Hạ Cẩm Tây không thiếu được người khác chở đi hóng gió. Xe phân khối, xe thể thao, thậm chí đua xe cũng có.

Trịnh Tiêu: "Xe điện mini thì không nhất định."

Hạ Cẩm Tây nhướng mày: "Người ta cũng sẽ không lái xe mini đến chở tôi, lần trước đại khái là...... lúc học đại học đi."

Trịnh Tiêu đi vào bên trong: "Bạn cùng phòng sao?"

Hạ Cẩm Tây đuổi kịp cô ấy: "Ừm, cô ấy nghỉ hè đi làm thêm mua chiếc xe điện nhỏ, tôi thường xuyên đi ké."

Trịnh Tiêu: "Vậy cũng là việc rất lâu rồi."

Hạ Cẩm Tây cười vỗ cô ấy một cái: "Không lâu! Tôi chưa già như vậy."

Hai người trò chuyện nhẹ nhàng, không hay không biết đã đi vào phòng.

Đứng yên ở trong phòng khách, Trịnh Tiêu đi lấy đồ uống cho cô, Hạ Cẩm Tây bắt đầu chú ý quan sát bốn phía.

Đây thực sự là cấu trúc nhà tự xây điển hình ở nông thôn, phòng khách ở giữa, hai bên là phòng ngủ, phòng bếp ở bên cạnh.

Trịnh Tiêu cũng không giống nhà nghệ thuật trong ấn tượng của Hạ Cẩm Tây, là sẽ tiến hành cải tạo nghiêng trời lệch đất ngôi nhà này, làm cho nó biến thành một chốn bồng lai tiên cảnh mà chi phí trang hoàng còn vượt xa chi phí xây dựng của nó.

Trịnh Tiêu chỉ đem đồ dùng của mình vào ở.

Nơi nơi đều có tài liệu, bán thành phẩm, và công cụ. Bên trái nhà ở có ánh sáng rất tốt, đó là nơi chính để làm việc, một cái bàn rất lớn rất dài, bị các thuốc màu nhuộm đến loạn xị.

Bên phải nhà ở là phòng ngủ, cửa phòng nửa mở, Hạ Cẩm Tây chưa được chủ nhân cho phép, chỉ xuyên thấu qua khe hở ngắm một chút, mới ngắm một chút liền nhìn thấy không ít búp bê cùng quần áo.

Đương nhiên, không được sắp xếp gọn gàng.

Tổng kết lại, đây không giống một nghệ nhân búp bê kiếm được nhiều tiền, mà giống một thợ thủ công sinh sống dựa vào tay nghề ở nông thôn hơn.

Thợ thủ công Tiểu Trịnh bưng ấm nước điện tới, pha trà cho Hạ Cẩm Tây uống: "Tôi nhớ rõ cô uống trà, nếm thử cái này, cũng không tệ lắm."

"Cảm ơn." Hạ Cẩm Tây ngồi xuống, nhưng cầm túi xách trong tay, tìm một vòng cũng chưa tìm được nơi thích hợp để đặt nó.

"Để tôi." Trịnh Tiêu cười cầm lấy, giúp cô treo trên giá áo một bên trên mặt tường.

Cô ấy pha trà, treo túi xong, lại vào phòng làm việc lấy quạt sưởi điện đến, cắm vào ổ điện, hướng quạt về phía Hạ Cẩm Tây.

"Không có máy sưởi, có chút lạnh." Trịnh Tiêu nói.

Trà nóng nơi tay, gió nóng thổi, Hạ Cẩm Tây cảm thấy còn ổn.

Nhưng cô không nhịn được mà chọc Trịnh Tiêu: "Kiểu nhà ở này, người ta đều mời khách ngồi giường đất."

"Không có giường đất, có giường thường." Trịnh Tiêu nhìn cô, "Muốn lên giường không?"

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu: "Trên giường có thảm điện, còn có chăn bông lớn, thực thoải mái."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Nhưng cô không cam đoan lên giường của Trịnh Tiêu, sẽ không làm chút gì đó.

Đáng sợ nhất chính là, cô biết nếu cô muốn làm chuyện gì đó, Trịnh Tiêu nhất định sẽ khách sáo lịch sự mà làm một cách hợp lẽ rõ ràng, giống như rót cho cô một chén nước vậy.

Hạ Cẩm Tây rũ mắt xuống, nhìn chén trà cầm trong tay: "Trà có hương vị khá ngon."

Trịnh Tiêu: "Cảm ơn."

Hạ Cẩm Tây: "Chén trà thật xinh đẹp."

Trịnh Tiêu: "Cảm ơn."

Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Cô cảm ơn cái gì, lúc này không phải nên mau chóng chia sẻ link mua hàng cho tôi sao?"

Trịnh Tiêu: "Trà tự mình xào, chén trà tự mình nung."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây: "Sao cô không tự mình xây ngôi nhà đi?"

Trịnh Tiêu: "Có quyết định này, nhưng tôi không có đất."

Hạ Cẩm Tây không muốn nói chuyện, Trịnh Tiêu lại đột nhiên hứng thú, cô ấy chỉ chỉ phòng ngủ, nói: "Chờ tôi một lát."

Hạ Cẩm Tây nắm chén trà, tự nhiên chờ cô ấy.

Trịnh Tiêu vào phòng ngủ, thực mau ôm một cái hộp gỗ rất to đi ra, thoạt nhìn thực nặng.

Giữa phòng khách có một mảnh đất trống lớn, Trịnh Tiêu buông hộp gỗ xuống, bắt đầu khởi động như một cái máy, mở ra từng tầng.

Hộp gỗ càng mở càng lớn, cuối cùng chiếm đầy toàn bộ không gian trống, Trịnh Tiêu đứng dậy, nói: "Không gian quá nhỏ."

Hạ Cẩm Tây đã bị khiếp sợ đến nói không nên lời.

Trịnh Tiêu bày ra chính là một ngôi nhà cho búp bê thu nhỏ, nhỏ đến mỗi một viên gạch, lớn đến vách tường tủ quần áo, tất cả đều tinh tế tựa như một bản mẫu của ngôi nhà xa hoa được thu nhỏ lại.

Hạ Cẩm Tây ở trên mạng tìm thấy một số ảnh chụp nhà ở của búp bê, nhưng thời điểm được tận mắt chứng kiến, vẫn cảm thấy kinh ngạc cảm thán.

Loại chấn động này đánh thẳng vào trái tim, bởi vì Hạ Cẩm Tây biết, mọi thứ trước mặt, tất cả đều là Trịnh Tiêu tự mình làm.

Một người hiện đại, sao có thể...... rảnh rỗi như vậy.

Tại sao không muốn chọn lựa đồ vật có sẵn, tại sao nhất định phải tự mình làm hết các quy trình, tại sao có thể sáng tạo toàn thế giới.

Hạ Cẩm Tây đưa ánh mắt nhìn chăm chú, Trịnh Tiêu theo tầm mắt của cô mà giải thích: "Thang lầu này có thể mở ra, phía dưới là tủ quần áo nhỏ."

"Sàn nhà tôi làm hai mặt, chuyển qua mặt kia sẽ thành một phong cách khác."

"Vòi nước có thể chảy nước nha, cô xem ~ chơi rất vui phải không?"

"Ở phía dưới tôi có trang bị một két nước nhỏ, không cần lo lắng chảy ra ngoài ~"

"Ai, vẫn còn thiếu người, tôi đi lấy......"

Trịnh Tiêu quay đầu lại vào phòng ngủ, Hạ Cẩm Tây rốt cuộc đặt chén trà qua một bên, đứng dậy thật cẩn thận ngồi xổm xuống trước căn nhà nhỏ tinh xảo này.

Cô đã hơi hiểu được vì sao Trịnh Tiêu không mua sản phẩm có sẵn, bởi vì thẩm mỹ của người khác, kỹ thuật của người khác, khả năng là Trịnh Tiêu không vừa lòng.

Cái gì cô ấy đều có thể tự mình làm, cái gì đều có thể làm được tốt nhất.

Hạ Cẩm Tây thậm chí cảm thấy, thời điểm thượng đế sáng tạo ra Trịnh Tiêu, đã cài tay của mình lên người cô ấy.

Trịnh Tiêu đem búp bê ra, đưa tới trước mặt Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây có chút mờ mịt: "Tôi phải làm gì?"

"Đặt em ấy vào," Trịnh Tiêu cười cười, "Cũng chính là đùa nghịch một chút, chụp vài tấm hình, loại đồ vật này không có cách chơi nào mới lạ, rất nhàm chán."

"Một chút cũng không nhàm chán!" Hạ Cẩm Tây – người đã có được bốn con búp bê hơn nữa còn chơi rất vui vẻ - lập tức phản bác nói.

Trịnh Tiêu hơi kinh ngạc: "Ah......"

Hạ Cẩm Tây cầm búp bê trong tay cô ấy, quen cửa quen nẻo mà kiểm tra khớp xương tứ chi một chút, sau đó chỉnh một tư thế rất thoải mái, để em ấy ngồi xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Trịnh Tiêu nhìn cô.

Hạ Cẩm Tây lấy di động chụp hai tấm, không quá vừa lòng, vì thế nhấc mông dịch qua một đoạn, đổi phương hướng chụp.

Trong lúc chụp, nhịn không được sẽ phát ra câu cảm thán: "Thật là đẹp mắt."

Cô liền cứ như vậy, tự mình chơi một hồi lâu. Chờ đến khi đứng dậy, lưng eo đều đau.

Thân thể hơi lảo đảo, được Trịnh Tiêu đỡ cánh tay.

Hạ Cẩm Tây ngước mắt đối diện tầm mắt của Trịnh Tiêu, đột nhiên liền nhớ tới dáng vẻ lúc Phàn Phàm khen Trịnh Tiêu thao thao bất tuyệt.

"Cô rất lợi hại." Hạ Cẩm Tây tránh tầm mắt của Trịnh Tiêu, cũng tránh khỏi tay cô ấy.

"Một số lĩnh vực có khả năng." Trịnh Tiêu khiêm tốn.

"Cô như vậy, làm thiết kế nội thất không thành vấn đề đi?"

"Ừm, có học một khoảng thời gian."

"Tôi đây về sau muốn trang hoàng phòng ở, sẽ tìm cô thiết kế." Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình thật là một người phàm tục, ha ha ha cười rộ lên.

Trịnh Tiêu cùng cười theo cô.

Hạ Cẩm Tây cười xong sờ sờ bụng: "Chúng ta khi nào đi hóng gió? Khi nào ăn cơm trưa? Tôi hơi đói bụng, chúng ta nên đi mua đồ ăn trước phải không?"

"Ừm, đi hóng gió mua đồ ăn." Trịnh Tiêu bắt lấy tay cô, dẫn cô ra ngoài.

"Ah, cô thu dọn đồ vật đã." Hạ Cẩm Tây quay đầu nhìn căn nhà tinh xảo cùng búp bê.

"Trở về rồi thu dọn, gấp cái gì." Chân Trịnh Tiêu không dừng lại chút nào.

Hạ Cẩm Tây cứ như vậy bị lôi ra khỏi phòng, giương mắt liền nhìn thấy Tây đầy trong sân, cô xuyên qua những con búp bê, luôn cảm thấy mình lạc vào một thế giới thần kỳ, trong thế giới này có ma pháp, cổ cổ quái quái, sợ sợ hãi hãi.

Trịnh Tiêu nhấc chân sải bước lên motor nhỏ, đưa cái mũ bảo hiểm duy nhất cho cô.

Hạ Cẩm Tây cho rằng không cần thiết, lắc đầu nói: "Cô đưa xe ra ngoài trước đi."

"Đội lên, lạnh." Trịnh Tiêu không cho giãi bày, đã đội mũ lên đầu cô, "Lên xe, không thành vấn đề."

Hạ Cẩm Tây mơ mơ màng màng bị đẩy đi, ở trong thế giới của Trịnh Tiêu, cô chỉ có thể đi theo bước chân của cô ấy, nghe theo ngôn ngữ của cô ấy.

Cô ngồi lên xe, dựa theo Trịnh Tiêu chỉ thị ôm eo cô ấy, một chiếc xe mini mà thôi, Trịnh Tiêu không lái nhanh được, nhưng Trịnh Tiêu có lý do của mình.

"Lạnh tê tay, bỏ vào trong túi tôi."

Trong túi của Trịnh Tiêu nóng hầm hập, nếu dán sát lòng bàn tay vào, tương đương với sờ đến bụng cô ấy.

Xe mini chạy ra ngoài, lạch cạch trên con đường nhỏ chông chênh, Hạ Cẩm Tây không cảm thấy sợ hãi.

Trịnh Tiêu khẳng định sẽ không làm ngã xe, cho dù bị ngã, thì thế nào.

Cửa sân mở rộng, hai người vọt tới trên đường. Một con chó vàng, kêu gâu gâu đuổi theo xe của hai người.

Hạ Cẩm Tây nhắm mắt lại, tùy ý để làn gió từ bên người thổi qua.

Thành phố Bắc còn rất lạnh, nhưng cô cảm thấy như mình đang rong chơi trong mùa xuân.