Tác Dụng Chậm

Chương 39: "Ngầu quá ha......"



Tối hôm qua lăn lộn thật sự quá muộn, ngày hôm sau Hạ Cẩm Tây ngủ đến mặt trời lên cao mới rời giường.

Trên di động công việc hiện vài cuộc điện thoại của trợ lý gọi đến, Hạ Cẩm Tây mở WeChat ra nhìn, đại khái đã biết tình huống như thế nào.

Chiều nay có hội nghị thường kỳ hàng tháng của công ty, nghệ sĩ vốn dĩ không cần trình diện, nhưng có vài thực tập sinh lúc trước tham gia 《100up》, không hẹn mà cùng về công ty, muốn nói chuyện, muốn gặp quản lý, muốn tham gia hội nghị thường kỳ.

Bên trong đương nhiên không thể thiếu Trâu Y Na.

Trợ lý gửi mấy tin nhắn liên tục:

【 Giám đốc Hạ, Na Na mang bữa sáng cho chị. 】

【 Giám đốc Hạ, Pan muốn cùng chị kết nối liên hệ với chương trình tạp kỹ cho quý sau. 】

【 Giám đốc Hạ, Na Na nói em ấy ở văn phòng chờ chị. 】

【 Giám đốc Hạ, Pan với Na Na giống như cãi nhau. 】

【 Giám đốc Hạ, Pan đi rồi, Na Na còn ở lại. 】

Hạ Cẩm Tây cất di động, xoa xoa đầu tóc bị rối loạn, đứng dậy xuống giường.

Cửa phòng ngủ mở ra, trong phòng khách ánh sáng càng tối, Trịnh Tiêu vẫn đang ngủ, cơ thể cô ấy nho nhỏ, bị chôn ở trong chăn lớn, một chút động tĩnh đều không có.

Hạ Cẩm Tây ngước cổ lên nhìn, không đến quấy rầy cô ấy, vào trong toilet. Thật phiền phức, hôm nay cô lại phải tắm rửa.

Nửa giờ sau, Hạ Cẩm Tây từ phòng tắm đi ra, Trịnh Tiêu còn chưa tỉnh. Cô có chút lo lắng, lê dép lê đi tới trước sô pha.

Trịnh Tiêu ôm gối ôm kẹo, nửa cái mặt đều chôn ở trong gối ôm, lộ cái má đầy đặn ra một chút.

Hạ Cẩm Tây không nhịn xuống, giơ tay chọc một cái lên má cô ấy: "Này ~"

Chân Trịnh Tiêu giật giật, người không nhúc nhích.

Hạ Cẩm Tây nhẹ giọng nói: "Tôi muốn đi làm, vậy cô tiếp tục ngủ nha."

Nói xong Trịnh Tiêu không có phản ứng gì, Hạ Cẩm Tây xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng chân mới vừa cử động, đã bị người ôm lấy.

Trịnh Tiêu trở mình, ném gối ôm qua bên, mặt chôn trên đùi cô, giống con chó nhỏ vô lại.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu nói lẩm bẩm lầm bầm: "Tôi muốn dậy......"

Hạ Cẩm Tây: "Cô dậy đi."

Trịnh Tiêu: "Chờ tôi một chút."

Hạ Cẩm Tây: "Tôi tương đối sốt ruột."

Trịnh Tiêu: "Mười phút."

Nói xong ba chữ này, Trịnh Tiêu đột nhiên giống như bị gắn động cơ, buông chân Hạ Cẩm Tây ra nhảy người lên, thành thạo gấp chăn lại, sau đó chạy vào toilet đánh răng rửa mặt.

Căn bản không tới mười phút, Hạ Cẩm Tây mới vừa đem chăn gối của Trịnh Tiêu bỏ vào tủ quần áo, Trịnh Tiêu cũng đã rửa mặt xong, sạch sẽ mát mẻ tươi tắn đứng ở trong phòng khách.

Hạ Cẩm Tây còn chưa kịp thay quần áo: "......"

Hạ Cẩm Tây nhìn vào đôi mắt sáng ngời lại lộ ra vẻ bình lặng không gợn sóng của Trịnh Tiêu: "Vừa rồi cô thật sự ngủ, hay là giả vờ ngủ?"

Trịnh Tiêu: "Vẫn luôn ngủ."

Hạ Cẩm Tây: "Lúc ôm chân tôi thì sao?"

Trịnh Tiêu: "Thực xin lỗi."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Thực xin lỗi cái gì mà thực xin lỗi, thực xin lỗi chẳng khác nào thừa nhận mình cố ý, xem ra vẻ cợt nhả tối hôm qua vẫn chưa kết thúc đây.

"Chúng ta cùng nhau ra ngoài." Hạ Cẩm Tây nói.

Cô cũng không nghĩ ném quả bom lớn như vậy ở trong nhà mình.

"Được." Trịnh Tiêu đáp ứng thật sự nhanh nhẹn.

Trong lúc trang điểm, Hạ Cẩm Tây gọi điện thoại cho trợ lý.

"Trâu Y Na còn ở đó sao?"

"Còn." Trợ lý có chút khó xử, đè thấp giọng nói, "Tôi ngăn không được, vừa rồi Pan lại đến."

Hạ Cẩm Tây: "Nói với cô ấy hôm nay tôi không rảnh, hôm nào hẹn cô ấy sau."

Trợ lý: "Dạ, được."

Hạ Cẩm Tây: "Bây giờ nói đi, tôi không cúp điện thoại."

Trợ lý chạy nhanh đi, chỉ chốc lát sau, quay về cầm điện thoại nói: "Giám đốc Hạ, cô ấy nói cô ấy sẽ không chiếm nhiều thời gian, chỉ nói hai câu."

Hạ Cẩm Tây: "Vậy để cô ấy nghe điện thoại."

Trợ lý vừa muốn đi, Hạ Cẩm Tây đột nhiên gọi cô ấy lại: "Thôi, để cô ấy chờ xem."

Trợ lý như trút được gánh nặng: "Haiz, dạ."

Hạ Cẩm Tây chọn thỏi son môi, hoàn thành bước trang điểm đơn giản hôm này. Đổi quần áo xong ra ngoài, Trịnh Tiêu còn ngoan ngoãn đứng ở kia.

Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy từ trên xuống dưới một lần: "Có thể giúp tôi một chuyện không?"

Trịnh Tiêu ngẩn người: "Giúp."

Hạ Cẩm Tây: "Cô cũng không hỏi xem làm gì sao."

Trịnh Tiêu: "Làm gì?"

Hạ Cẩm Tây nói trắng ra: "Giả vờ mập mờ. Cùng tôi đi đến công ty diễn một trận."

Trịnh Tiêu: "Có thể."

Cô ấy vẫn đồng ý nhanh chóng trước sau như một, Hạ Cẩm Tây cười cười nói: "Trong công ty tôi thường xuyên xuất hiện những người nổi tiếng lớn lớn bé bé, đừng thấy soái ca mỹ nữ liền rớt dây xích nha."

Trịnh Tiêu: "Sẽ không, tôi có kinh nghiệm."

Hạ Cẩm Tây dừng lại, Trịnh Tiêu nói: "Cô muốn phong cách gì?"

"Chính cô." Hạ Cẩm Tây xoay người vào phòng ngủ cầm một chiếc áo khoác đi ra, "Mặc cái này đi."

Chiếc áo khoác này thực ấm áp, lại không có vẻ to phồng, là món quà của một thương hiệu nhỏ tặng khi cô đi công tác.

Năm trước mùa đông rất lạnh, Hạ Cẩm Tây đã mặc rất nhiều lần, là chiếc áo mà những người trong công ty vừa nhìn thấy, liền sẽ nghĩ ngay đến Hạ Cẩm Tây.

Hiện giờ cũng chiếc áo này được mặc trên người của Trịnh Tiêu, phong cách hoàn toàn khác, sự khác biệt này làm Hạ Cẩm Tây cũng không nhịn được nhìn cô ấy vài lần.

Hạ Cẩm Tây cầm khẩu trang mới lại đây: "Mang vào đi, lộ đôi mắt là đủ rồi."

Trịnh Tiêu: "Được."

Hai người chuẩn bị xong, rốt cuộc đi ra ngoài.

Xe của Hạ Cẩm Tây để tại bãi đỗ xe của Từ Tinh Tinh, vì thế đồng chí Trịnh Tiêu lái chiếc Jeep lớn của mình chen vào dòng xe cộ của thành phố Bắc.

Ở bãi đỗ xe công ty liền gặp đồng nghiệp, Hạ Cẩm Tây xuống xe chào hỏi đồng nghiệp, Trịnh Tiêu đóng cửa xe, mang khẩu trang không lên tiếng.

Hạ Cẩm Tây chào hỏi đồng nghiệp xong, cùng Trịnh Tiêu đi vào thang máy, trong thang máy không có những người khác, Hạ Cẩm Tây cười nói: "Vừa rồi cô như vậy, người ta có thể nghĩ cô là nghệ sĩ trẻ tuổi kiêu ngạo bướng bỉnh mới được ký hợp đồng của tôi."

Trịnh Tiêu: "Nghệ sĩ mới ký sẽ mặc áo khoác của cô sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Khẳng định sẽ không!"

Trịnh Tiêu không nói tiếp, Hạ Cẩm Tây vẫn luôn rất để ý chuyện này, vì thế lại nhấn mạnh một lần: "Tôi không tìm người trong giới."

Trịnh Tiêu: "Tốt."

Hạ Cẩm Tây: "Tốt cái gì mà tốt?"

Trịnh Tiêu: "Chỗ nào cũng khá tốt."

"Gì." Hạ Cẩm Tây quay đầu nhìn cô ấy, Trịnh Tiêu chỉ chừa cho cô một nửa bên mặt với đường nét rõ ràng, lông mi vừa dài vừa cong, nhìn lạnh nhạt mà xinh đẹp, "Tôi cảm thấy cô tự tạo ra một hình ảnh, và đã bắt đầu diễn rồi."

Trịnh Tiêu nhìn cô một cái, cười cười.

Đúng lúc thang máy đến, một giây trước khi cửa thang máy mở, Trịnh Tiêu đột nhiên dắt tay Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây: "!!!!"

Trịnh Tiêu: "Vậy bắt đầu đi."

Hạ Cẩm Tây: "Không cần thiết như vậy......"

Còn hai chữ chưa nói ra khỏi miệng, thang máy đã mở, ngoài cửa đứng vài người đồng nghiệp, trong có có Pan.

Ngay khoảnh khắc này, Trịnh Tiêu lại buông lỏng tay Hạ Cẩm Tây ra.

Nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn xác, vừa vặn làm cho người ngoài thang máy nhìn thấy, nhưng không quang minh chính đại để cho người khác xem.

Mờ ám, chính là phải gãi đúng chỗ ngứa, mới có thể khiến cho người suy nghĩ sâu xa.

Trong những tiếng tiếp đón "Chào giám đốc Hạ", Hạ Cẩm Tây xấu hổ cười cười, mang theo Trịnh Tiêu xuyên qua đám người, đi vào phía trong.

Lúc này, Trịnh Tiêu lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt kia, hơn một nửa khuôn mặt bị giấu trong khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, giống như đôi mắt mèo.

Khoảng cách của cô cùng Hạ Cẩm Tây, là cách phía sau nửa bước, không gần không xa.

Tới bên ngoài văn phòng của Hạ Cẩm Tây, trợ lý tới tiếp đón, gật gật đầu với Trịnh Tiêu, sau đó nhỏ giọng nói với Hạ Cẩm Tây: "Chị Cẩm Tây, Na Na còn ở trong."

Hạ Cẩm Tây nói: "Mua cà phê cho em ấy chưa?"

Trợ lý: "Dạ, mua rồi."

Hạ Cẩm Tây quay đầu lại nhìn Trịnh Tiêu: "Hai chúng tôi uống trà, pha loại Ngân Châm lần trước giám đốc Tống đưa đi."

Trợ lý: "Dạ."

Hạ Cẩm Tây đẩy cửa vào văn phòng, cười nói chuyện với Trịnh Tiêu: "Trà của giám đốc Tống rất ngon, thứ anh ta mang đến đều là thứ tốt."

Trịnh Tiêu câu khóe môi, đôi mắt hơi cong cong: "Chiếm tiện nghi của cô rồi."

Hạ Cẩm Tây: "Này có là gì đâu."

Nói xong câu đó, cô đưa tầm mắt vào trong văn phòng, Trâu Y Na ngồi ở khu tiếp khách, trước mặt có ly cà phê, xem ra đã lạnh.

Cô ấy nhìn Hạ Cẩm Tây, cũng nhìn Trịnh Tiêu ở phía sau Hạ Cẩm Tây, miệng giật giật, rốt cuộc phát ra âm thanh: "Chị Cẩm Tây."

Hạ Cẩm Tây gật gật đầu: "Ừm."

Trịnh Tiêu tháo khẩu trang xuống, Trâu Y Na nói: "Phu nhân."

Trịnh Tiêu: "Kêu tên của tôi là được."

Hạ Cẩm Tây tiếp nhận áo khoác Trịnh Tiêu cởi ra, treo lên: "Na Na hôm nay tới có chuyện gì?"

Trâu Y Na nhìn Trịnh Tiêu, cười cười nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là đã lâu không gặp, đến đây thăm chị Cẩm Tây."

Hạ Cẩm Tây ngồi xuống đối diện cô ấy, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Trịnh Tiêu ngồi ở bên cạnh cô.

Hạ Cẩm Tây cười rất dịu dàng: "Tổ hai ngày này không diễn sao? Chị nghe Pan nói em tiến bộ rất nhanh, em cảm giác thế nào?"

Cách hỏi chuyện rất là công việc.

Mỗi thực tập sinh tới trước mặt Hạ Cẩm Tây, đại khái đều sẽ bị cô hỏi hai câu này.

Nhưng quả thật đây cũng là đề tài mà Trâu Y Na có thể thảo luận với Hạ Cẩm Tây từ trước đến nay.

Cô ấy điều chỉnh cảm xúc, bắt đầu nói tình huống công việc cho Hạ Cẩm Tây nghe, bởi vì nội dung đã sớm chuẩn bị tốt, cho nên nói rất trôi chảy, xen lẫn tiếng cười, nghe rất hoạt bát và thú vị.

Hạ Cẩm Tây vẫn luôn nghiêm túc nghe, thường thường tiếp vài lời, dáng vẻ luôn mỉm cười.

Trợ lý pha trà bưng vào, lúc buông chén trà xuống, Hạ Cẩm Tây nói: "Cô làm việc đi, để tôi tự làm."

Trợ lý gật gật đầu ra ngoài, Hạ Cẩm Tây tinh tế rót trà cho mình và Trịnh Tiêu, sau đó cười cười nói: "Trước phiền cô đợi một chút, vội xong sẽ dẫn cô đi ăn bữa tiệc lớn."

Trịnh Tiêu cầm lấy chén trà, nhích về phía sau: "Không cần để ý đến tôi, nghiêm túc bàn công việc đi."

Trâu Y Na thỏa đáng bị phân vào phạm vi công việc.

Tất cả lời kịch hoạt bát thú vị của cô ấy đều biến thành thứ vô nghĩa chiếm dụng thời gian cá nhân của Hạ Cẩm Tây, cũng sẽ không đóng góp gì vào việc cải thiện mối quan hệ của hai người.

Trâu Y Na cúi đầu nhìn ly cà phê đã nguội của mình, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Trong văn phòng ấm áp, hàn ý từ lòng bàn chân chậm rãi thấm lên, làm ngón tay cô ấy tê dại, không có cách nào tiếp tục đề tài lúc nãy.

Cô ấy giơ tay cầm ly, kéo kéo khóe miệng, cố gắng cười nói: "Chị Cẩm Tây, thời gian trôi thật nhanh nha."

Hạ Cẩm Tây: "Ừm, lại một năm mới."

Trâu Y Na: "Em hy vọng thời gian nhanh hơn một chút."

Hạ Cẩm Tây: "Sao?"

Trâu Y Na giương mắt nhìn cô: "Như vậy em có thể làm được càng nhiều việc."

Hạ Cẩm Tây không hỏi cô ấy muốn làm cái gì, không cần thiết hỏi, cũng không có thời gian hỏi.

Trợ lý gõ cửa nói giám đốc Từ tới, Hạ Cẩm Tây mới vừa đứng lên, Từ Tinh Tinh liền đẩy cửa vào phòng: "Lão Hạ cậu ngầu quá......"

Trâu Y Na: "......"

Trịnh Tiêu: "......"

Từ Tinh Tinh: "......"

Từ Tinh Tinh gượng ép bản thân biểu hiện trở về dáng vẻ đứng đắn nên có: "Đều ở đây à."

Trâu Y Na: "Chào giám đốc Từ."

Từ Tinh Tinh mỉm cười: "Chào Na Na, càng ngày càng xinh đẹp."

Trịnh Tiêu: "Chị Tinh Tinh."

"Ha, ha, chào Tiêu Tiêu." Từ Tinh Tinh nhìn Hạ Cẩm Tây liếc mắt một cái, "Giám đốc Hạ, giám đốc Hạ thật là......"

Cuối cùng vẫn không thể nào thay đổi cái từ hình dung không thể thay thế này.

"Ngầu quá ha......"