Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 1028: Cáo trạng phải có kỹ xảo



Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh lấy danh nghĩa từ thiện, đi phát hành vé xổ số quay thưởng, hơn nữa che lấp tai tiếng thu nhận tiền biếu không tốt.

Tông Nhân phủ hai vị đại nhân xa xa nhìn thấy hiện trường tình huống sau, không thể không ở trong lòng đại khen: Được lắm kế sách một hòn đá trúng hai con chim.

Thu lễ chính là một nguồn doanh thu trụ cột lớn của quan viên trong thiên hạ. Ai cũng biết thu lễ là chuyện rất thông thường, quan lớn quý phủ, gặp gỡ như chúc thọ khánh sinh*, việc tang lễ tế điện, cưới vợ lớn vợ bé, sinh con dưỡng cái loại hình đại sự, luôn sẽ là khách khứa đầy nhà. (*khánh sinh là chúc mừng sinh nhật)

Tặng lễ là phải làm, là một loại trả lễ lại. Cũng không nhớ được ai đưa, nhưng ai không đưa nhưng là biết đến. Vì lẽ đó dần dần hình thành bầu không khí tựa là mọi người đều tặng lễ, không đưa tựa là ít đi lễ tiết, làm việc không đúng chỗ.

Mặc dù là Ngô Minh người “xuyên việt” như vậy, cũng không có suy nghĩ qua muốn thay đổi tình huống như thế. Xã hội phát triển đến giai đoạn này, không thể hoàn toàn ngăn chặn. Làm quan không cầu lợi? Đó là vô nghĩa. Người không màng danh lợi, căn bản là sẽ không nghĩ tới làm quan. Vì lẽ đó yêu cầu người làm quan phải là cái thanh quan, căn bản là chuyện tình bảo hổ lột da.

Nhưng trên xã hội xưa nay không ít thanh quan được tán dương. Thế nhưng trong đó có bao nhiêu hơi nước*? Thanh quan có thể vì dân chúng mưu phúc lợi? Chuyện này căn bản là hai chuyện khác nhau. (*ý nói bao nhiêu phần là thật)

Loại tặng lễ này không giống với đút lót ở một thế giới khác, càng coi trọng ở trên một loại lễ tiết nhiều hơn. Sau khi đụng phải sự tình, mới lần nữa đưa chính thức tiền biếu đến nhờ người giúp đỡ. Vào lúc này, làm quan mới sẽ cân nhắc được mất, đối với người nhờ giúp đỡ đưa ra một loại phản ứng nào đó. Đây mới gọi là đút lót nhận hối lộ.

Nhưng những thứ này đều là quy tắc ngầm trong chốn quan trường ở cái thời đại này, mọi người đều không muốn nói thẳng ra. Chỉ có sư phụ dạy dỗ đệ tử mới có khả năng nói được rõ ràng như vậy.

Tông Nhân phủ hai vị đại nhân nhìn Thạch Lựu tỷ cãi chày cãi cối, không khỏi âm thầm than: So thế nào được đây?

Ngươi nói làm sao so được a? Đối với Chu Chỉ Nhược so ra. Cái vị gọi là nữ cố vấn giá trị hơn triệu lượng bạc này, vốn là sai lầm chồng chất.

Chuyện này. Chu Chỉ Nhược người ta không dám nói là kín kẽ không một lỗ hổng, nhưng ít ra ở bề ngoài không tìm được địa phương dư thừa có thể công kích.

Mặc dù là có thể cứng miệng nói nàng chính là thu nhận tiền hối lộ, nhưng vậy cần hoàng thượng cấp bậc đại nhân vật kia lên tiếng, triệt để từ bỏ Mặc vương tử, mới có thể bỏ đá xuống giếng đem chuyện này biến thành thu nhận hối lộ.

“Nàng đây chính là thu nhận hối lộ!” Thạch Lựu tỷ giảng không ra đạo lý, chỉ có thể nhảy dựng lên kêu ai oái.

Chu vi mấy người nghe được tiếng kêu của nàng, không khỏi nhìn sang.

Đại vương tử mau mau lôi kéo Thạch Lựu, mọi người lui về trên xe ngựa.

“Hồi phủ.” Chủ sự đại nhân phân phó phu xe.

Xe ngựa Tông Nhân phủ bắt đầu dẹp đường hồi phủ.

Trong xe ngựa. Hai vị đại nhân liếc mắt nhìn nhau, không cần câu thông* liền biết đối phương có cái tâm ý gì. (*không cần nói chuyện trao đổi ý nghĩ)

Khinh bỉ Thạch Lựu bên người đại vương tử.

Người thường! Hoàn toàn là người thường ở trong bầy cáo!

Cái Chu Chỉ Nhược kia quả nhiên không phải ngồi không, đã sớm dọn xong trận thế chờ các ngươi tới cáo. Kết quả nhưng là nàng cuộn mình lại thành một con nhím để ngươi không cách nào cắn xuống.

Còn có cái gì để nói?

Trở lại trong thành, hai vị đại nhân mang theo bọn thủ hạ nha dịch cùng đại vương tử cáo từ: “Đại vương tử điện hạ. Nếu là lại có thêm chứng cứ, hạ quan vẫn là đồng ý phối hợp ngài điều tra kẻ phạm pháp. Đặc biệt quan chức bại hoại, nếu là chứng cứ xác thực, tự làm nghiêm trị không tha.”

Đúng. Ngươi cần có chứng cứ a! Tuy rằng mọi người đều biết đó là một loại hình thức tiền biếu, nhưng dù sao cũng là đã đổi xưng hô cùng phương pháp. Ăn không nói suông ngươi làm sao cáo?

“Hai vị đại nhân, các nàng thu nhận tiền biếu không giả a!” Thạch Lựu tỷ chưa từ bỏ vẫn muốn dây dưa, có thể hai vị đại nhân căn bản cho là nàng không tồn tại.

Ở sau khi mất đi thân phận quan phối đại nha hoàn, Thạch Lựu vốn là nhân vật không có thân phận chính thức. Hai vị đại nhân đều là quan chức có cấp bậc, không để ý tới một người dân phụ như ngươi thì có gì là không thể? Không giáng tội ngươi quấy rầy quan chức đã là tốt lắm rồi.

Đại vương tử sắc mặt âm u đưa hai vị đại nhân đi. Nhìn hướng về phía Thạch Lựu.

“Hai người bọn họ nhất định là bị Mặc vương tử thu mua.” Thạch Lựu một mặt nghiêm túc nói rằng.

Đại vương tử sững sờ: “Lời ấy làm sao nói được đến?”. Đọc 𝘵r𝓾𝙮ệ𝙣 𝘵ại ⩵ 𝘵rù 𝗆𝘵r𝓾𝙮ệ𝙣.VN ⩵

Thạch Lựu bắt đầu nước bọt bay đầy trời giảng lên.

Người khác nghe xong được còn muốn nửa tin nửa ngờ, nhưng đại vương tử tựa là đối với Thạch Lựu tương đối thưởng thức. Nói một cái liền nghe, còn muốn đúng là không ngừng gật đầu tán thành.

Một cái đầu óc não động loạn mở, một cái đầu óc chuột rút khuyết tật. Cái này một đôi tính gộp lại, còn muốn đúng là trời sinh tuyệt phối.

Đáng thương còn muốn nằm ở trên giường bệnh Di Lặc sư gia. Chỉ có một lòng báo chủ chi chí*, chỉ có thể lẳng lặng chờ tin tức bi thảm nhất. Đến thời điểm đó không chừng liền ngay cả hắn cái người thực vật này đều không có phần được hầu hạ. (*một lòng báo đáp chủ nhân)

Thời điểm đại vương tử bên này cãi chày cãi cối. Ngô Minh bên kia đã có người khẩn cấp bẩm báo.

“Chu cô nương, vừa nãy đến nhưng là đại vương tử a. Còn muốn kéo tới hai vị quan chức chủ quản Tông Nhân phủ.” Phòng thu chi sư gia cùng thị vệ trưởng duy trì trật tự hiện trường cũng bẩm báo như vậy.

Bọn họ lo lắng phủ Mặc vương tử bị cáo, đừng thật sự bị lựa ra bệnh gì.

Phòng thu chi sư gia còn muốn chuyên môn lén lút chuồn đi qua nghe ngóng, nghe được tiếng Thạch Lựu tỷ nôn nóng la hét, bên này mau mau chạy về tới báo tin: “Chu cô nương, cái Thạch Lựu kia rêu rao lên nói chúng ta thu nhận hối lộ.”

Hắn là cùng Ngô Minh ở nơi yên lặng sau sân khấu sàn gỗ nhỏ giọng bẩm báo, hiển nhiên là cực kỳ coi trọng.

“Đừng lo lắng, căn bản không nổi lên được đến sóng gió gì.” Ngô Minh cười nói: “Đón lấy chỉ cần chúng ta chuẩn bị tốt thủ hạ các nơi, liền không cần lo lắng.”

Ngô Minh trên mặt tràn ngập nụ cười tự tin.

Nói đơn giản, thu nhận hối lộ cái thuật ngữ này là cái từ thuận gió.

Chỉ có người đang nắm quyền muốn đem một cái quan viên nào đó chặt hạ thời điểm, cái thuật ngữ này mới có thể có hiệu lực.

Có điều Mặc vương tử hiện nay đang ở trạng thái người tâm phúc hoàng thất, ai có thể vặn lấy thái độ Huyền Vũ Hoàng nói Mặc vương tử tựa là tham lam mục nát? Quốc gia còn cần Mặc vương tử, Huyền Vũ Hoàng cũng vừa ý vị Mặc vương tử này. Cái này liền mang ý nghĩa…

Nhân gia không thích dùng thu nhận hối lộ cái thuật ngữ này!

Vì lẽ đó Ngô Minh hiện tại chỉ cần cẩn thận không muốn chia của không đều là tốt rồi.

Phát hành vé số từ thiện, tất nhiên lấy ra một phần âm thầm trong bóng tối phân cho tất cả tầng quan viên. Thậm chí Huyền Vũ Hoàng bên kia cũng có một phần.

Ngô Minh chắc chắn chờ Huyền Vũ Hoàng phát hiện không gian lợi nhuận to lớn khi phát hành vé xổ số sau, tất nhiên sẽ cho chính thức phát hành vé xổ số.

Có lợi nhuận a!

Đừng tưởng rằng hoàng thượng có quốc khố liền không lo tiền bạc. Nếu muốn làm một vị minh chủ, có biết hay không bản thân thiếu tiền rất nghèo tựa là một trong tiêu chuẩn cân nhắc.

Một vị hoàng đế cả ngày cảm giác nhà kho quốc gia mình phong phú đủ đầy, như vậy tại vong quốc liền không xa.

Phòng thu chi tiên sinh không hiểu Ngô Minh làm sao lại an định như vậy, nhưng tự hỏi mình không thể cùng nữ cố vấn đánh đồng với nhau. Nhân gia đều không có gấp, nói rõ thật không có cần phải sốt ruột.

Nhận thưởng đến tiếp sau còn muốn đang tiến hành.

Vị quản gia râu dê trúng thưởng kia được mời lên đài.

Đồng thời được mời lên đài, còn có mười hai nghìn lượng bạc.

Một phần là vàng ròng bạc trắng, còn có một phần là ngân phiếu. Đây là vì phòng ngừa sàn gỗ không chịu nổi, bị ép sụp xảy ra nguy hiểm.

Râu dê lão quản gia đứng ở trước chồng bạc ngân cao bằng nửa người, miệng run rẩy cũng không biết nên nói cái gì.